Chiến Lang Ở Rể
Chương 46: Vạch Trần
Lòng Lê Văn Vân khẽ rung động. Lê Văn Vân biết cửa hàng phía đối diện đó, cửa hàng này tên là Tụ Bảo Hiên! Hai năm trước cửa hàng này mới thi công, lúc đầu thi công, Lê Văn Vân cũng làm việc ở đó. Sau đó anh cũng đi chuyển đồ đạc mấy lần. Nếu như nói Bành Hải là một gian thương thì ông chủ ở phía đối diện chính là một tên khốn nạn vô liêm sỉ. Lúc đầu, lúc chuyển đồ đạc, một công nhân của họ cũng bị lừa, bởi vì không cẩn thận làm ngã vỡ một món đồ gốm, thứ đồ đó vừa nhìn đã biết chỉ là hàng nhái, nhưng mà người công nhân đó lại bị bắt đền ba mươi nghìn tệ rành rành ra đó. Lúc đó, Lê Văn Vân cùng với những người khác chỉ dám tức giận mà không dám nói, sau đó họ cũng không còn đến giúp việc cho cửa hàng này nữa. Bây giờ thông qua lời của Bành Hải biết được, bọn họ còn thường đi lừa gạt một số du khách nước ngoài. “Chuyện là như thế nào vậy?” Đỗ Tịch Tịch vô cùng kinh ngạc, hỏi. “Ngành này của bọn chú xem trọng việc mua rồi thì không đổi được nữa, có nghĩa là cháu mua phải hàng giả rồi, chỉ cần trả tiền rồi, thế thì không thể trả hàng lại được nữa.” Bành Hải nói: “Nhưng mà người của Tụ Bảo Hiên thì khác, bọn họ sẽ gây ra một số sai sót, giả vờ rằng do khách hàng làm hỏng đồ đạc, sau đó nói món đồ này rất đắt, bắt khách hàng phải bồi thường.” Đỗ Tịch Tịch chau mày hỏi: “Thế này cũng được sao?” “Ngành này rất phức tạp.” Bành Hải lắc lắc đầu, nói: “Hơn nữa, bởi vì sự xuất hiện của bọn họ nên việc làm ăn của bọn chú chịu một ít ảnh hưởng, bởi vì tiếng tăm của công viên Tứ Hải trở nên kém đi.” Đỗ Tịch Tịch chau mày, nói: “Thế cháu muốn qua đó xem thử!” Bành Hải nhíu mày, nhưng không nói gì! Đỗ Thương Bắc là nhà giàu số một ở Giang Thành, có địa vị, nếu như Đỗ Tịch Tịch có thể vạch trần được cửa hàng Tụ Bảo Hiên ở phía đối diện thì cũng là chuyện tốt. Lê Văn Vân liếc nhìn Bành Hải một cái, khóe môi nở nụ cười, anh biết Bành Hải có ý xem Đỗ Tịch Tịch như khẩu súng để sử dụng. Nhưng anh không bới móc ra, đi theo phía sau Đỗ Tịch Tịch, chen vào dòng người trước mặt. Ở chỗ cửa Tụ Bảo Hiên, một người trung niên để râu cá trê đang kéo cánh tay của một cô gái, nói: “Cô gái, món này chính là bút tích thực của Đường Dần đấy, vậy mà cô làm hỏng của tôi rồi.” Trong tay ông ta cầm một bức tranh cuốn tròn bị gãy làm đôi, tay kia thì bắt một cô gái tóc ngắn, cười giễu nói. Ở bên cạnh cô gái đó còn có một người phụ nữ, con gái cũng vậy, phụ nữ cũng thế, đều khá xinh đẹp, người phụ nữ trung niên bảo vệ cô gái, nói: “Ông đừng ngậm máu phun người, chúng tôi chỉ nghe nói có bút tích thực của Đường Dần, qua đây xem thử, kết quả bức tranh này đột nhiên tự rơi từ trên tường xuống, gãy thành hai khúc. Không hề liên quan gì đến chúng tôi.” “Bức tranh này là bảo vật của cửa hàng chúng tôi, treo ở trên tường lâu như vậy rồi nhưng không xảy ra chuyện gì, mà mấy người nhìn một lát thì gãy mất, bà nói vậy ai tin chứ.” Người đàn ông râu cá trê cười giễu nói. Lê Văn Vân chau mày, người đàn ông này anh cũng biết, chính là Trần Bát Vận, ông chủ Tụ Bảo Hiên lừa người bạn công nhân của anh lúc trước, mọi người đều ngầm gọi ông ta là Trần bóc lột! “Ôi trời, người đẹp, làm hỏng rồi chính là làm hỏng rồi, các người không giống như người thiếu tiền, bồi thường chút tiền là xong chuyện rồi mà.” “Đúng thế, làm hỏng rồi thì đền tiền là xong, đây là lẽ đương nhiên mà!” Xung quanh có mấy người bắt đầu hùa theo. Lê Văn Vân dùng cái mông nghĩ cũng biết, những người hùa theo này nhất định là kẻ lừa đảo mà Trần Bát Vận mời đến. Nghe thấy những lời này, sắc mặt cô gái với người phụ nữ xinh đẹp đều khẽ thay đổi. Người phụ nữ đẹp nghiến răng, hình như định đền tiền cho xong chuyện, bà ấy liếc nhìn Trần Bát Vận một cái thật sâu, nói: “Bao nhiêu tiền!” “Không nhiều, mười lăm triệu.” Trần Bát Vận nói. Trong đám người đột nhiên vang lên một tiếng hít ngược hơi lạnh. Cô gái với người phụ nữ nhìn chằm chằm Trần Bát Vận, lúc này, người phụ nữ nói: “Được, mười lăm triệu này tôi đưa cho ông, ông phải nhận đàng hoàng cho tôi.” Rõ ràng, hai người này không phải là người thiếu tiền, cũng không phải người bình thường. Có lẽ Trần Bát Vận cũng nhìn trúng điểm này rồi nên mới dám đi lừa. Còn về giọng điệu uy hiếp của người phụ nữ, ông ta không quan tâm, ở Giang Thành, ở công viên Tứ Hải nhỏ chẳng đáng là bao này, không ai có thể uy hiếp ông ta được. Lúc này, Đỗ Tịch Tịch không nhìn được nữa, cô ấy định xông ra thì Lê Văn Vân vội vàng kéo cô ấy lại, Đỗ Tịch Tịch chau mày, nói: “Đây rõ ràng là lừa người, anh định khoanh tay đứng nhìn? Hiểu Nguyệt nói không sai, anh đúng là đồ hèn nhát!” Lê Văn Vân gãi gãi đầu, nói: “Cô không hiểu đồ cổ, có xen vào cũng không thể nói lí lẽ được.” Đỗ Tịch Tịch ngây người, lúc này Lê Văn Vân cười với cô ấy, nói: “Để tôi đi cho!” “Anh hiểu đồ cổ?” Đỗ Tịch Tịch vô cùng ngạc nhiên, hỏi. “Hiểu sơ sơ!” Lê Văn Vân ho khan một tiếng, đi tới phía trước, nói: “Ôi, ông chủ Trần!” Trần Bát Vận nhìn sang Lê Văn Vân, hiển nhiên ông ta cũng nhận ra anh, ông ta chau mày, nói: “Cậu đến đây làm gì, hôm nay chỗ tôi không có việc làm, đi chỗ khác tìm đi. Tôi còn có việc.” Lê Văn Vân lại cười híp mắt, tiến tới nói: “Ông chủ Trần, không nhìn ra đó nha, chúng ta vậy mà lại cùng ngành!” Trên mặt Trần Bát Vận lộ ra vẻ ghét bỏ, nói: “Ai cùng ngành với cậu, một người khuân vác như cậu, mau chóng cút xa một chút.” “Sao lại không cùng ngành được.” Lê Văn Vân bĩu môi, nói: “Chúng ta đều là kẻ cướp bóc cả mà!” Sắc mặt Trần Bát Vận khẽ biến đổi, và trong đám người lại vang lên một trận cười ồ. “Chàng trai, cậu có ý gì thế, cẩn thận họa từ miệng mà ra, mau chóng cút xa đi.” Ông ta trừng Lê Văn Vân một cái, sau đó lại nhìn hai mẹ con đó, nói: “Hai người mau đền tiền.” Cô gái tóc ngắn bĩu môi, sắc mặt người phụ nữ đẹp đó khó coi, nhìn chằm chằm Trần Bát Vận, sau đó móc thẻ ngân hàng ra. “Đợi đã!” Đúng vào lúc này, Lê Văn Vân giơ tay lên, nói: “Ông chủ Trần, ông lấy hàng giả kém chất lượng bán với giá mười lăm triệu, ông cũng hiểm độc quá rồi nhỉ, tối ngủ không sợ lương tâm bất an?” Lời vừa dứt, mọi người xôn xao cả lên! Sắc mặt Trần Bát Vận trở nên không tự nhiên rồi, ông ta lườm Lê Văn Vân, nói: “Một người khuân vác như cậu hiểu cái gì về đồ cổ, đây chính là bút tích thực của Đường Dần, hàng thật giá thật!” Cặp mẹ con kia thấy Lê Văn Vân nói như vậy, vẻ mặt hiện lên sự vui mừng. Khóe môi Lê Văn Vân mỉm cười, sau đó anh giơ tay ra, ông chủ vẫn chưa kịp phản ứng lại thì nhận ra nửa bức tranh trong tay đã rơi vào trong tay của Lê Văn Vân, ngay sau đó, Lê Văn Vân móc trong túi ra một cái bật lửa! “Cậu muốn làm cái gì?” Sắc mặt Trần Bát Vận đột nhiên biến đổi! Bên dưới, mọi người đứng xem cũng lấy làm lạ. “Soạt!” Lê Văn Vân không để ý, bật cái bật lửa lên, sau đó đặt nửa bức tranh lên ngọn lửa, bỗng chốc nửa bức tranh cháy lên. “Anh điên rồi!” Đỗ Tịch Tịch ở bên cạnh cũng ngạc nhiên đến ngây người, cô ấy không ngờ cách giải quyết của Lê Văn Vân chính là xông lên đốt nửa bức tranh. “Chàng trai, cậu tiêu đời rồi.” Trần Bát Vận nhìn Lê Văn Vân, sắc mặt đen kịt. Lê Văn Vân thì cười giễu, nói: “Mọi người, xin hãy dùng mũi cố gắng ngửi thử.” Đám người đứng xem ngây người, ngay sau đó rất nhiều người cũng bắt đầu ngửi. “Anh đang làm cái gì thế?” Đỗ Tịch Tịch không hiểu. Nhưng đúng vào lúc này, trong đám người, người có chút kiến thức lên tiếng: “Sau khi đốt cháy, có một mùi xông lên mũi, điều này chứng tỏ giấy của bức tranh này được tạo thành bằng nguyên liệu sợi hóa học hiện đại.” Đám người rộ lên, và sắc mặt của Trần Bát Vận thì đột ngột biển đổi! Lê Văn Vân thì cười híp mắt, nói: “Đúng rồi, Đường Dần sống ở thời nhà Minh, trừ khi ông ấy xuyên không mấy trăm năm, chạy đến hiện đại lấy loại giấy này về…Cho nên bức tranh này, rõ ràng là đồ giả!” Lời vừa dứt, sắc mặt Trần Bát Vận hoàn toàn tối sầm lại. Ở bên cạnh, người phụ nữ đó nhìn chằm chằm Trần Bát Vận, nói: “Ông dám lừa tôi?” Trong đám người, tiếng bàn tán xôn xao cũng vang lên. “Từ lâu đã nghe tiếng tăm của Tụ Bảo Hiên này không tốt, cứ có người động một tí là làm vỡ đồ của họ rồi đền tiền, bây giờ xem ra là thật rồi.” “Sau này không bao giờ đến đây mua đồ nữa.” … Sắc mặt Trần Bát Vận đen kịt, ông ta nghiến răng, nói: “Ban đầu tôi bỏ ra mười hai triệu mua bức tranh này, tôi tưởng là bút tích thật, bây giờ xem ra tôi cũng bị lừa rồi!” Đây chính là cách nói của ông ta, ở trong cái ngành này, ông ta quả thực có thể nói như vậy, cũng không ai nói gì được ông ta. “Ôi, gian thương đấy, sau này mọi người đừng đến đây nữa.” “Đúng là vô liêm sỉ mà, cái cửa hàng Tụ Bảo Hiên này!” … Trong đám người truyền ra ngoài đủ loại lời nói, sắc mặt Trần Bát Vận đen kịt, ông ta liếc nhìn Lê Văn Vân một cái, Lê Văn Vân thì nhún vai không quan tâm gì cả, sau đó anh cũng không để ý đến đám người ồn ào, đi đến bên cạnh Đỗ Tịch Tịch, kéo Đỗ Tịch Tịch chen ra khỏi đám người, trở lại phía đối diện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương