Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!
Chương 33
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô ta vừa nói xong câu này.
Tần An lớn tiếng, giọng nói càng thêm nghiêm túc: "Ngài ấy không có suy nghĩ chủ quan, cũng không có nói quàng, người Hộ quốc chiến soái muốn kết hôn chính là vợ của ngài ấy - Mục Thiên Lam, chứ không phải cô - Mục Hải Yến, đừng dát vàng lên trên mặt mình, cô không xứng!"
"Cái gì!"
Mục Hải Yến sợ ngây người.
Mục Thiên Lam cũng sợ ngây người!
Tất cả mọi người bao gồm nhà họ Mục, tổng giám đốc nịnh bợ và tặng quà Mục Hải Yến đều sợ ngây người!
"Không thể nào! Đây là chuyện tuyệt đối không thể nào!" Sau một giây kinh ngạc ngắn ngủi,
Mục Hải Yến lắc đầu nói: "Đội trưởng Tần, anh đang nói đùa với tôi có đúng hay không? Hộ quốc chiến soái làm sao có thể sẽ lấy một người phụ nữ đã kết hôn được cơ chứ?"
"Cô im miệng cho tôi!" Tần An quát lên: "Hộ quốc chiến soái muốn kết hôn người phụ nữ như thế nào thì không liên quan đến cô dù chỉ một cộng lông. Dù sao người được cưới cũng không phải cô, đừng nghi ngờ những gì tôi nói nữa, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"
Tiếng nói vừa dứt Đoàng đoàng đoàng!
Mục Hải Yến, Mục Hải Long, Mục An Quốc, Lý Nam Hương, cả nhà bốn người bọn họ đều tê liệt ngồi trên ghế, sắc mặt ảm đạm, trong mắt đều là tro tàn.
Bọn họ đều sợ đến muốn khóc.
Đặc biệt là Mục Hải Long, anh ta lấy ba mươi tỷ trong sính lễ đi mua Lamborghini, lại cầm ba trăm sáu mươi cân vàng, hai mươi bảy tỷ làm sính lễ, những ngày qua còn dẫn Chu Ngọc Đình đi mua đồ và tiêu xài điên cuồng, ăn xài trên ba tỷ.
Còn nhận quà cáp của các tổng giám đốc, quan trọng hơn đó là đống quà đó đều để ở nhà, rất nhiều cái còn chưa kịp mở ra.
Nhưng mà tiền sính lễ và tiền ở nhà đều tiêu hết thì làm thế nào đây?
Lên giường với Chu Ngọc Đình, Chu Ngọc Đình không cần anh ta nữa, trả thù anh ta thì làm thế nào đây?
Làm ầm ĩ ở ngân hàng, đánh chủ tịch Lưu, truy cứu trách nhiệm thì làm thế nào đất?
Mỗi một chuyện giống như một ngọn núi nặng nề đè lên trên người anh ta, làm cho anh ta không thở nổi, cảm giác sắp bị đè chết.
Còn Chu Ngọc Đình ngồi ở bên cạnh anh ta, mặt đã đen thành gỗ than, nghĩ lại ba ngày qua, mỗi đêm đều bị Mục Hải Long chơi suốt đêm. Cô ta lập tức có cảm giác như bị chó liếm, muốn chém chết Mục Hải Long. Nhưng trong trường hợp thế này, cô ta không được phép nổi đóa, nếu không cô ta cảm thấy lửa giận lúc này của mình mà bộc phát ra ngoài có thể chốt chết cả Mục Hải Long.
Sắc mặt của bà cụ cũng cực kỳ phức tạp. Nhưng bà ta cũng được an ủi một phần nào, đó là cưới Hải Yến và Thiên Lam đều giống nhau, dù sao đều là cháu gái của bà ta, chẳng qua là nhà thằng hai không phải là mục tiêu bà ta bồi dưỡng, tuy nhiên bà ta không tin thằng hai có thể không tha thứ cho người mẹ là bà ta.
"Ha ha ha!"
Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh lúc này vô cùng kinh ngạc, vui mừng nhảy cỡn lên.
"Các người có nghe thấy hay không, người Hộ quốc chiến soái muốn kết hôn chính là con gái Thiên Lam của tôi. Là con gái Thiên Lam của tôi, nhà tôi sắp phát tài, sắp phát tài rồi!"
Hai vợ chồng bọn họ kích động còn hơn cả nông dân trúng tờ vé số mấy tỷ.
"Chúc mừng chúc mừng!"
Lập tức có một đám nhà giàu chạy tới mặt mày vui vẻ xu nịnh.
"Chị, em không nói quàng đúng không? Em thật sự đã đoán đúng rồi. Cô gái may mắn dịu dàng, hiền thục mà Hộ quốc chiến soái muốn cưới chính là chị, không phải người phụ nữ chanh chua đanh đá Mục Hải Yến, em thật sự rất vui! Thật sự rất vui!"
Mục An Phong kéo tay chị mình, kêu lên đầy kích động, nước mắt cũng chảy ra, cuối cùng có một anh rể tài giỏi, không cần vì ông anh rể rác rưởi Tiêu Thanh mà rầu rĩ nữa.
Mục Thiên Lam ngồi ở đó không nói một lời, thần sắc đờ đẫn, đến bây giờ vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
"Vợ, vợ."
Tiêu Thanh chọt chọt cô hai cái, lúc này cô mới lấy lại tinh thần nhìn Tiêu Thanh: "Người Hộ quốc chiến soái muốn kết hôn chính là tôi?"
"Đúng vậy." Tiêu Thanh cười gật đầu: "Em là con cưng của trời, là phu nhân chiến thần chân chính. Không phải em vẫn luôn mong muốn có một hôn lễ rực rỡ hay sao? Tối nay ước mơ của em có thực hiện được rồi, em có vui vẻ không vợ?"
"Tôi..."
Trong lúc nhất thời, có trăm cảm xúc đồng thời xuất hiện trong lòng Mục Thiên Lam.
Lúc này, Tần An hướng về phía micro lớn tiếng nói: "Chúng ta hãy vô tay thật nhiệt liệt để hoan nghênh chú rể - Hộ quốc chiến soái, cô dâu Mục Thiên Lam lên sân khấu gặp mọi người
Cô ta vừa nói xong câu này.
Tần An lớn tiếng, giọng nói càng thêm nghiêm túc: "Ngài ấy không có suy nghĩ chủ quan, cũng không có nói quàng, người Hộ quốc chiến soái muốn kết hôn chính là vợ của ngài ấy - Mục Thiên Lam, chứ không phải cô - Mục Hải Yến, đừng dát vàng lên trên mặt mình, cô không xứng!"
"Cái gì!"
Mục Hải Yến sợ ngây người.
Mục Thiên Lam cũng sợ ngây người!
Tất cả mọi người bao gồm nhà họ Mục, tổng giám đốc nịnh bợ và tặng quà Mục Hải Yến đều sợ ngây người!
"Không thể nào! Đây là chuyện tuyệt đối không thể nào!" Sau một giây kinh ngạc ngắn ngủi,
Mục Hải Yến lắc đầu nói: "Đội trưởng Tần, anh đang nói đùa với tôi có đúng hay không? Hộ quốc chiến soái làm sao có thể sẽ lấy một người phụ nữ đã kết hôn được cơ chứ?"
"Cô im miệng cho tôi!" Tần An quát lên: "Hộ quốc chiến soái muốn kết hôn người phụ nữ như thế nào thì không liên quan đến cô dù chỉ một cộng lông. Dù sao người được cưới cũng không phải cô, đừng nghi ngờ những gì tôi nói nữa, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"
Tiếng nói vừa dứt Đoàng đoàng đoàng!
Mục Hải Yến, Mục Hải Long, Mục An Quốc, Lý Nam Hương, cả nhà bốn người bọn họ đều tê liệt ngồi trên ghế, sắc mặt ảm đạm, trong mắt đều là tro tàn.
Bọn họ đều sợ đến muốn khóc.
Đặc biệt là Mục Hải Long, anh ta lấy ba mươi tỷ trong sính lễ đi mua Lamborghini, lại cầm ba trăm sáu mươi cân vàng, hai mươi bảy tỷ làm sính lễ, những ngày qua còn dẫn Chu Ngọc Đình đi mua đồ và tiêu xài điên cuồng, ăn xài trên ba tỷ.
Còn nhận quà cáp của các tổng giám đốc, quan trọng hơn đó là đống quà đó đều để ở nhà, rất nhiều cái còn chưa kịp mở ra.
Nhưng mà tiền sính lễ và tiền ở nhà đều tiêu hết thì làm thế nào đây?
Lên giường với Chu Ngọc Đình, Chu Ngọc Đình không cần anh ta nữa, trả thù anh ta thì làm thế nào đây?
Làm ầm ĩ ở ngân hàng, đánh chủ tịch Lưu, truy cứu trách nhiệm thì làm thế nào đất?
Mỗi một chuyện giống như một ngọn núi nặng nề đè lên trên người anh ta, làm cho anh ta không thở nổi, cảm giác sắp bị đè chết.
Còn Chu Ngọc Đình ngồi ở bên cạnh anh ta, mặt đã đen thành gỗ than, nghĩ lại ba ngày qua, mỗi đêm đều bị Mục Hải Long chơi suốt đêm. Cô ta lập tức có cảm giác như bị chó liếm, muốn chém chết Mục Hải Long. Nhưng trong trường hợp thế này, cô ta không được phép nổi đóa, nếu không cô ta cảm thấy lửa giận lúc này của mình mà bộc phát ra ngoài có thể chốt chết cả Mục Hải Long.
Sắc mặt của bà cụ cũng cực kỳ phức tạp. Nhưng bà ta cũng được an ủi một phần nào, đó là cưới Hải Yến và Thiên Lam đều giống nhau, dù sao đều là cháu gái của bà ta, chẳng qua là nhà thằng hai không phải là mục tiêu bà ta bồi dưỡng, tuy nhiên bà ta không tin thằng hai có thể không tha thứ cho người mẹ là bà ta.
"Ha ha ha!"
Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh lúc này vô cùng kinh ngạc, vui mừng nhảy cỡn lên.
"Các người có nghe thấy hay không, người Hộ quốc chiến soái muốn kết hôn chính là con gái Thiên Lam của tôi. Là con gái Thiên Lam của tôi, nhà tôi sắp phát tài, sắp phát tài rồi!"
Hai vợ chồng bọn họ kích động còn hơn cả nông dân trúng tờ vé số mấy tỷ.
"Chúc mừng chúc mừng!"
Lập tức có một đám nhà giàu chạy tới mặt mày vui vẻ xu nịnh.
"Chị, em không nói quàng đúng không? Em thật sự đã đoán đúng rồi. Cô gái may mắn dịu dàng, hiền thục mà Hộ quốc chiến soái muốn cưới chính là chị, không phải người phụ nữ chanh chua đanh đá Mục Hải Yến, em thật sự rất vui! Thật sự rất vui!"
Mục An Phong kéo tay chị mình, kêu lên đầy kích động, nước mắt cũng chảy ra, cuối cùng có một anh rể tài giỏi, không cần vì ông anh rể rác rưởi Tiêu Thanh mà rầu rĩ nữa.
Mục Thiên Lam ngồi ở đó không nói một lời, thần sắc đờ đẫn, đến bây giờ vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
"Vợ, vợ."
Tiêu Thanh chọt chọt cô hai cái, lúc này cô mới lấy lại tinh thần nhìn Tiêu Thanh: "Người Hộ quốc chiến soái muốn kết hôn chính là tôi?"
"Đúng vậy." Tiêu Thanh cười gật đầu: "Em là con cưng của trời, là phu nhân chiến thần chân chính. Không phải em vẫn luôn mong muốn có một hôn lễ rực rỡ hay sao? Tối nay ước mơ của em có thực hiện được rồi, em có vui vẻ không vợ?"
"Tôi..."
Trong lúc nhất thời, có trăm cảm xúc đồng thời xuất hiện trong lòng Mục Thiên Lam.
Lúc này, Tần An hướng về phía micro lớn tiếng nói: "Chúng ta hãy vô tay thật nhiệt liệt để hoan nghênh chú rể - Hộ quốc chiến soái, cô dâu Mục Thiên Lam lên sân khấu gặp mọi người
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương