Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!
Chương 52
**********
"Mẹ nó!"
Phan Hùng trực tiếp nói tục một câu. "Cái tên khốn này còn không giàu bằng một phần ba nhà tôi, vậy mà lại dám giả vờ lợi hại trước mắt tôi như vậy, còn hù dọa tôi, tôi còn tưởng ghê gớm gì đâu, thì ra cũng chỉ biết giả bộ." "Mẹ kiếp!"
Quách Kính Bằng lập tức cả giận nói: "Cậu Hoàng, dẫn vệ sĩ của tôi đi. Đánh cho cái đám người Lâm Thanh Dương kia một trận, cho chúng nó phải gọi mẹ đi, cứ trực tiếp đánh cho tôi. Hôm nay ông đây phải dạy cho cho chúng nó biết làm người là phải thế nào!" "Vâng, cậu Quách."
Vừa rồi chỉ là khúc dạo đầu, chẳng những không ảnh hưởng tới hứng thú của đám người Lâm Thanh Dương, ngược lại còn khiến cho bọn họ càng chơi hăng, uống còn nhiều rượu hơn lúc trước. "Hay là chúng ta đi nhảy disco đi?" Lâm Thanh Dương đề nghị. "Được."
Ngoại trừ Mục Thiên Lam, tất cả mọi người đều đứng lên. "Thiên Lam, nhảy disco đi, chơi cũng vui mà." Lưu Ngọc Huyền thúc giục.
Mục Thiên Lam cơ hơi ngà ngà say, híp mắt cười nói: "Tớ không biết nhảy đầu, với cả người nhiều xấu hổ lắm, mọi người đi đi, tớ ngồi xem là được." "Sợ cái gì!" Tiêu Hữu Cường vươn tay về phía cô, nói: "Không biết thì tôi dạy cô, nếu ai dám cười cô, hoặc thừa cô ăn đậu hũ của cô, tôi sẽ học cậu Lâm, lấy chai rượu nện vào đầu kẻ đó."
Mục Thiên Lam cười: "Hay là thôi đi, tôi ngồi xem là được, mọi người đi đi, với cả tôi có hơi say, chóng mặt, không đi khiến mọi người mất vui." "Không sao không sao, tôi sẽ chăm sóc cho cô cả quá trình." Tiêu Hữu Cường nói, sau đó liền muốn kéo cánh tay của Mục Thiên Lam.
Lúc này Tiêu Thanh tới, đẩy tay của anh ta ra: "Tốt nhất đừng có ý đồ gì với vợ tôi, nếu không thì tự mà gánh lấy hậu quả." "Ha!"
Tiêu Hữu Cường đang định nói gì đó. Đúng lúc này, một đám người vây quanh. "Này, đây không phải cậu Hoàng sao? Đã lâu không gặp, nhanh ngồi xuống một chút!"
Lâm Thanh Dương nhìn thấy người tới, lập tức chào hỏi.
Hoàng Ninh Bắn cười lạnh lùng: "Lâm Thanh Dương, anh gây họa lớn rồi! Tất cả các người đi với tôi một chuyến."
Mọi người đều lập tức sững sờ, hai mặt nhìn nhau. "Cậu Hoàng đừng làm rộn, tôi có thể bày ra chuyện lớn gì chứ, đừng chơi tôi." Lâm Thanh Dương buông tay cười một tiếng.
Hoàng Ninh Bẫn cười nhạo một tiếng: "Vừa rồi có phải anh đánh một thanh niên từ nơi khác tới không?" "ầy... đúng vậy." Lâm Thanh Dương gật đầu: "Cậu Hoàng quen ư?"
Hoàng Ninh Bẫn nói: "Đó là cậu Phan của Danh Châu, tài sản nhà người ta gấp hai ba lần nhà anh, bạn của cậu Quách quen hồi đi du học ở nước ngoài, quan hệ tốt đến mức có thể cùng chơi chung phụ nữ. Anh ở địa bàn Cổ Cảnh đánh cậu Phan, chính là đánh vào mặt cậu Quách. Cậu Quác rất tức giận, bảo tôi gọi các người lên lầu ngồi một chút, cho nên đừng đứng đây nữa, đi thôi."
Dứt lời, anh ta phất tay, hai tên vệ sĩ cao lớn một trái một phải đứng hai bên đám người Lâm Thanh Dương, cứ như bọn họ đang bắt giữ tù nhân vậy. "Việc này việc này..."
Đám người Lưu Ngọc Huyên nhất thời bối "Vợ, chúng ta đi thôi." rối.
Tiêu Thanh biết bọn họ chọc phải người ta, liền muốn dẫn Mục Thiên Lam rời đi." "Ai cũng không được phép đi!" Hoàng Ninh Bận quát: "Ai dám đi thì đánh gãy chân tên đó!"
Anh ta vừa dứt lời, lập tức có một vệ sĩ đi tới bên cạnh Tiêu Thanh, như muốn nói nếu Tiêu Thanh dám đi, anh ta sẽ ra tay ngay.
Tiêu Thanh hít mắt, đang chuẩn bị ra tay, Mục Thiên Lam sợ anh kích động, lập tức kéo anh lại, gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi. "Anh ngoan ngoãn chút đi, đừng lại cô Thiên Lam, việc này không phải anh có thể giải quyết được đâu." Tiêu Hữu Cường trừng mắt nhìn Tiêu Thanh, hô lên: "Đừng sợ, đây là địa bàn của nhà họ Kim, dựa vào mối quan hệ giữa tôi và nhà họ Kim, bọn họ không dám làm gì chúng ta đâu."
Nghe vậy, tất cả mọi người đều yên tâm ít nhiều. "Còn đứng đờ ra đó làm gì, đi thôi!"
Hoàng Ninh Bản quát to một tiếng. "Đừng sợ, đi với họ một chuyến, có tôi ở đây rồi."
Tiêu Hữu Cường đã có tính toán trước, dẫn đầu đi theo Hoàng Ninh Bận, một đám người liền theo sát phía sau lưng anh ta.
"Mẹ nó!"
Phan Hùng trực tiếp nói tục một câu. "Cái tên khốn này còn không giàu bằng một phần ba nhà tôi, vậy mà lại dám giả vờ lợi hại trước mắt tôi như vậy, còn hù dọa tôi, tôi còn tưởng ghê gớm gì đâu, thì ra cũng chỉ biết giả bộ." "Mẹ kiếp!"
Quách Kính Bằng lập tức cả giận nói: "Cậu Hoàng, dẫn vệ sĩ của tôi đi. Đánh cho cái đám người Lâm Thanh Dương kia một trận, cho chúng nó phải gọi mẹ đi, cứ trực tiếp đánh cho tôi. Hôm nay ông đây phải dạy cho cho chúng nó biết làm người là phải thế nào!" "Vâng, cậu Quách."
Vừa rồi chỉ là khúc dạo đầu, chẳng những không ảnh hưởng tới hứng thú của đám người Lâm Thanh Dương, ngược lại còn khiến cho bọn họ càng chơi hăng, uống còn nhiều rượu hơn lúc trước. "Hay là chúng ta đi nhảy disco đi?" Lâm Thanh Dương đề nghị. "Được."
Ngoại trừ Mục Thiên Lam, tất cả mọi người đều đứng lên. "Thiên Lam, nhảy disco đi, chơi cũng vui mà." Lưu Ngọc Huyền thúc giục.
Mục Thiên Lam cơ hơi ngà ngà say, híp mắt cười nói: "Tớ không biết nhảy đầu, với cả người nhiều xấu hổ lắm, mọi người đi đi, tớ ngồi xem là được." "Sợ cái gì!" Tiêu Hữu Cường vươn tay về phía cô, nói: "Không biết thì tôi dạy cô, nếu ai dám cười cô, hoặc thừa cô ăn đậu hũ của cô, tôi sẽ học cậu Lâm, lấy chai rượu nện vào đầu kẻ đó."
Mục Thiên Lam cười: "Hay là thôi đi, tôi ngồi xem là được, mọi người đi đi, với cả tôi có hơi say, chóng mặt, không đi khiến mọi người mất vui." "Không sao không sao, tôi sẽ chăm sóc cho cô cả quá trình." Tiêu Hữu Cường nói, sau đó liền muốn kéo cánh tay của Mục Thiên Lam.
Lúc này Tiêu Thanh tới, đẩy tay của anh ta ra: "Tốt nhất đừng có ý đồ gì với vợ tôi, nếu không thì tự mà gánh lấy hậu quả." "Ha!"
Tiêu Hữu Cường đang định nói gì đó. Đúng lúc này, một đám người vây quanh. "Này, đây không phải cậu Hoàng sao? Đã lâu không gặp, nhanh ngồi xuống một chút!"
Lâm Thanh Dương nhìn thấy người tới, lập tức chào hỏi.
Hoàng Ninh Bắn cười lạnh lùng: "Lâm Thanh Dương, anh gây họa lớn rồi! Tất cả các người đi với tôi một chuyến."
Mọi người đều lập tức sững sờ, hai mặt nhìn nhau. "Cậu Hoàng đừng làm rộn, tôi có thể bày ra chuyện lớn gì chứ, đừng chơi tôi." Lâm Thanh Dương buông tay cười một tiếng.
Hoàng Ninh Bẫn cười nhạo một tiếng: "Vừa rồi có phải anh đánh một thanh niên từ nơi khác tới không?" "ầy... đúng vậy." Lâm Thanh Dương gật đầu: "Cậu Hoàng quen ư?"
Hoàng Ninh Bẫn nói: "Đó là cậu Phan của Danh Châu, tài sản nhà người ta gấp hai ba lần nhà anh, bạn của cậu Quách quen hồi đi du học ở nước ngoài, quan hệ tốt đến mức có thể cùng chơi chung phụ nữ. Anh ở địa bàn Cổ Cảnh đánh cậu Phan, chính là đánh vào mặt cậu Quách. Cậu Quác rất tức giận, bảo tôi gọi các người lên lầu ngồi một chút, cho nên đừng đứng đây nữa, đi thôi."
Dứt lời, anh ta phất tay, hai tên vệ sĩ cao lớn một trái một phải đứng hai bên đám người Lâm Thanh Dương, cứ như bọn họ đang bắt giữ tù nhân vậy. "Việc này việc này..."
Đám người Lưu Ngọc Huyên nhất thời bối "Vợ, chúng ta đi thôi." rối.
Tiêu Thanh biết bọn họ chọc phải người ta, liền muốn dẫn Mục Thiên Lam rời đi." "Ai cũng không được phép đi!" Hoàng Ninh Bận quát: "Ai dám đi thì đánh gãy chân tên đó!"
Anh ta vừa dứt lời, lập tức có một vệ sĩ đi tới bên cạnh Tiêu Thanh, như muốn nói nếu Tiêu Thanh dám đi, anh ta sẽ ra tay ngay.
Tiêu Thanh hít mắt, đang chuẩn bị ra tay, Mục Thiên Lam sợ anh kích động, lập tức kéo anh lại, gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi. "Anh ngoan ngoãn chút đi, đừng lại cô Thiên Lam, việc này không phải anh có thể giải quyết được đâu." Tiêu Hữu Cường trừng mắt nhìn Tiêu Thanh, hô lên: "Đừng sợ, đây là địa bàn của nhà họ Kim, dựa vào mối quan hệ giữa tôi và nhà họ Kim, bọn họ không dám làm gì chúng ta đâu."
Nghe vậy, tất cả mọi người đều yên tâm ít nhiều. "Còn đứng đờ ra đó làm gì, đi thôi!"
Hoàng Ninh Bản quát to một tiếng. "Đừng sợ, đi với họ một chuyến, có tôi ở đây rồi."
Tiêu Hữu Cường đã có tính toán trước, dẫn đầu đi theo Hoàng Ninh Bận, một đám người liền theo sát phía sau lưng anh ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương