Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!
Chương 73
"Tôi không trộm tại sao phải thừa nhận?" Tiêu Thanh cả giận nói: "Đưa điện thoại di động cho tôi, chuyện này phải giao cho cảnh sát xử lý!" "Không cho!"
Mục Hải Long giấu điện thoại di động ra sau lưng: "Tôi sẽ không để cậu làm lớn chuyện này đâu!" "Tôi thấy anh là có tật giật mình, không dám để cho tôi báo cảnh sát, vậy thì tôi càng muốn báo cảnh sát!"
Dứt lời, Tiêu Thanh ấn Mục Hải Long trên đất, đoạt lại điện thoại di động bị anh ta lấy đi. Đang lúc anh muốn gọi điện thoại thì Ngô Tuệ Lan lại quát lên: "Không cho phép báo cảnh sát!"
Tiêu Thanh nói: "Mẹ. Không báo cảnh sát làm sao bắt được hung thủ trộm mũ phượng chứ?"
Ngô Tuệ Lan thở hổn hển nói: "Còn muốn cổ chấp không buông sao? Mũ phượng chính là cậu trộm, còn tiền này chính là tiền cậu bán mũ phượng, tôi không tin đất của nhà cậu có thể bán được nhiều tiền như vậy. Nếu có thể bán lấy tiền, sao cậu sớm không bán muộn không bán, tại sao hết lần này tới lần khác lại bán vào lúc này?" "Cho nên đừng tưởng rằng cậu chủ động báo cảnh sát thì có thể giải trừ hiềm nghi, cậu chính là nghi phạm lớn nhất, tôi hận không thể kêu cảnh sát tham gia điều trai, sau đó xử phạt cậu!" "Nhưng tôi không thể để cho cậu bảo cảnh sát, bởi vì chuyện này liên quan nghiêm trọng đến danh dự của nhà tôi, mấy tổng giám đốc kia đều là cậu gọi tới hợp tác với Thiên Lam, nếu như bọn họ biết cậu là kẻ gian, không muốn hợp tác với Thiên Lam nữa thì một năm nhà ta phải tổn thất bao nhiêu tiền chứ!"
Nói đến đây, bà ta đưa tay ra: "Trừ mười lăm tỷ sáu này ra, còn lại bao nhiêu tiền giao hết ra cho tôi, sau đó cút ra khỏi nhà tôi, chuyện này tôi không truy cứu nữa, nếu không tôi tuyệt đối sẽ chém chết cậu!"
Tiêu Thanh cười khổ: "Con thật sự không trộm, lấy tiền đâu ra cho mẹ chứ?"
Ngô Tuệ Lan quay đầu vọt vào phòng bếp, cầm dao thái chạy đến, chỉ vào mặt Tiêu Thanh, giận dữ nói: "Tôi đã tìm người xem mũ phượng rồi, ít nhất có thể trị giá bốn mươi lăm triệu, cậu đừng nói với tôi nó chỉ bán được mười lăm tỷ sáu trăm đồng, nếu đem mũ phượng đi bản tổng báo thảo thì bây giờ tôi sẽ chém chết cậu!"
Đám người bà cụ sợ hãi tránh qua một bên, không dám thở mạnh dù chỉ một cái.
Mục Thiên Lam vội vàng ngăn Ngô Tuệ Lan lại, hét lên với Tiêu Thanh: "Rốt cuộc mũ phượng bán được bao nhiêu tiền, anh nói ra một con số đi, đưa lại tiền còn thừa cho mẹ. Sao anh cứ muốn ép mẹ chém chết anh thì anh mới thoải mái có phải không?"
Tiêu Thanh cười thảm một tiếng: "Ngay cả em cũng nghi ngờ anh phải không?"
Mục Thiên Lam đỏ mắt nói: "Tôi không nghi ngờ được sao? Nhiều tiền để ở đây như vậy, mũ phượng lại không có, anh bảo tôi làm sao tin anh trong sạch đây?" "Được." Tiêu Thanh gật đầu một cái: "Cho anh một ngày, anh sẽ chứng minh anh trong sạch, sẽ còn bắt hung thủ tới trước mặt mọi người!"
Dứt lời, Tiêu Thanh cũng không muốn ở nơi này mà sãi bước rời đi. "Cậu đứng lại cho tôi!"
Ngô Tuệ Lan quát lên. "Tôi nói, ngày mai sẽ trói hung thủ đến trước mặt mẹ, mẹ còn muốn như thế nào nữa?" Tiêu Thanh quay đầu lại.
Ngô Tuệ Lan cả giận nói: "Muốn ôm tiền lẻn trốn, cũng không có cửa đâu. An Minh, ông đi lục soát người của cậu ta!"
Mục An Minh chạy về phía Tiêu Thanh, móc ra một tấm thẻ đen của ngân hàng Hoa Kỳ và một hóa đơn lấy tiền trong túi anh.
Thấy bên trên là hóa đơn rút tiền con số mười lăm tỷ sáu, Mục An Minh vui vẻ, liền vội vàng hỏi Tiêu Thanh: "Mật mã thẻ là bao nhiêu?" "Thẻ này không phải thứ các người có thể sài được, tốt nhất đừng cầm nó đi lấy tiền, chờ tôi bắt được hung thủ hãy trả thẻ lại cho tôi, nếu không tự gánh lấy hậu quả."
Bỏ lại những lời này, Tiêu Thanh đập cửa rời đi. "Phi!"
Tiêu Thanh vừa đi, Ngô Tuệ Lan thì phi một cái: "Không phải chỉ là một tấm thẻ ngân hàng sao, còn nói tôi không sài được, cậu hù dọa chứ?"
Sau đó, bà ta nhìn đi nhìn lại tấm thẻ, trong miệng lẩm bẩm nói: "Mật mã hẳn là giống như mật mã trong thẻ lương mà cậu ta đưa cho tôi, lát nữa tôi đi ngân hàng kiểm tra xem bên trong có bao nhiêu tiền, nếu như ít hơn ba mươi tỷ thì chính là cậu ta đã bán tổng bản thảo mũ phượng, đến lúc đó xem tôi chém chết cậu ta như thế nào!"
Mục Hải Lon nghe vậy, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Cái mũ phượng này bị anh ta bán giá ba mươi tỷ, theo như giá cả của Ngô Tuệ Lan nói thì ít nhất lỗ mười lăm tỷ, nếu như bị điều tra ra là anh ta, bị Ngô Tuệ Lan biết anh ta đã bán với giá ba mươi tỷ thì thế nào cũng phải cầm dao kề cổ anh ta.
Mục Hải Long giấu điện thoại di động ra sau lưng: "Tôi sẽ không để cậu làm lớn chuyện này đâu!" "Tôi thấy anh là có tật giật mình, không dám để cho tôi báo cảnh sát, vậy thì tôi càng muốn báo cảnh sát!"
Dứt lời, Tiêu Thanh ấn Mục Hải Long trên đất, đoạt lại điện thoại di động bị anh ta lấy đi. Đang lúc anh muốn gọi điện thoại thì Ngô Tuệ Lan lại quát lên: "Không cho phép báo cảnh sát!"
Tiêu Thanh nói: "Mẹ. Không báo cảnh sát làm sao bắt được hung thủ trộm mũ phượng chứ?"
Ngô Tuệ Lan thở hổn hển nói: "Còn muốn cổ chấp không buông sao? Mũ phượng chính là cậu trộm, còn tiền này chính là tiền cậu bán mũ phượng, tôi không tin đất của nhà cậu có thể bán được nhiều tiền như vậy. Nếu có thể bán lấy tiền, sao cậu sớm không bán muộn không bán, tại sao hết lần này tới lần khác lại bán vào lúc này?" "Cho nên đừng tưởng rằng cậu chủ động báo cảnh sát thì có thể giải trừ hiềm nghi, cậu chính là nghi phạm lớn nhất, tôi hận không thể kêu cảnh sát tham gia điều trai, sau đó xử phạt cậu!" "Nhưng tôi không thể để cho cậu bảo cảnh sát, bởi vì chuyện này liên quan nghiêm trọng đến danh dự của nhà tôi, mấy tổng giám đốc kia đều là cậu gọi tới hợp tác với Thiên Lam, nếu như bọn họ biết cậu là kẻ gian, không muốn hợp tác với Thiên Lam nữa thì một năm nhà ta phải tổn thất bao nhiêu tiền chứ!"
Nói đến đây, bà ta đưa tay ra: "Trừ mười lăm tỷ sáu này ra, còn lại bao nhiêu tiền giao hết ra cho tôi, sau đó cút ra khỏi nhà tôi, chuyện này tôi không truy cứu nữa, nếu không tôi tuyệt đối sẽ chém chết cậu!"
Tiêu Thanh cười khổ: "Con thật sự không trộm, lấy tiền đâu ra cho mẹ chứ?"
Ngô Tuệ Lan quay đầu vọt vào phòng bếp, cầm dao thái chạy đến, chỉ vào mặt Tiêu Thanh, giận dữ nói: "Tôi đã tìm người xem mũ phượng rồi, ít nhất có thể trị giá bốn mươi lăm triệu, cậu đừng nói với tôi nó chỉ bán được mười lăm tỷ sáu trăm đồng, nếu đem mũ phượng đi bản tổng báo thảo thì bây giờ tôi sẽ chém chết cậu!"
Đám người bà cụ sợ hãi tránh qua một bên, không dám thở mạnh dù chỉ một cái.
Mục Thiên Lam vội vàng ngăn Ngô Tuệ Lan lại, hét lên với Tiêu Thanh: "Rốt cuộc mũ phượng bán được bao nhiêu tiền, anh nói ra một con số đi, đưa lại tiền còn thừa cho mẹ. Sao anh cứ muốn ép mẹ chém chết anh thì anh mới thoải mái có phải không?"
Tiêu Thanh cười thảm một tiếng: "Ngay cả em cũng nghi ngờ anh phải không?"
Mục Thiên Lam đỏ mắt nói: "Tôi không nghi ngờ được sao? Nhiều tiền để ở đây như vậy, mũ phượng lại không có, anh bảo tôi làm sao tin anh trong sạch đây?" "Được." Tiêu Thanh gật đầu một cái: "Cho anh một ngày, anh sẽ chứng minh anh trong sạch, sẽ còn bắt hung thủ tới trước mặt mọi người!"
Dứt lời, Tiêu Thanh cũng không muốn ở nơi này mà sãi bước rời đi. "Cậu đứng lại cho tôi!"
Ngô Tuệ Lan quát lên. "Tôi nói, ngày mai sẽ trói hung thủ đến trước mặt mẹ, mẹ còn muốn như thế nào nữa?" Tiêu Thanh quay đầu lại.
Ngô Tuệ Lan cả giận nói: "Muốn ôm tiền lẻn trốn, cũng không có cửa đâu. An Minh, ông đi lục soát người của cậu ta!"
Mục An Minh chạy về phía Tiêu Thanh, móc ra một tấm thẻ đen của ngân hàng Hoa Kỳ và một hóa đơn lấy tiền trong túi anh.
Thấy bên trên là hóa đơn rút tiền con số mười lăm tỷ sáu, Mục An Minh vui vẻ, liền vội vàng hỏi Tiêu Thanh: "Mật mã thẻ là bao nhiêu?" "Thẻ này không phải thứ các người có thể sài được, tốt nhất đừng cầm nó đi lấy tiền, chờ tôi bắt được hung thủ hãy trả thẻ lại cho tôi, nếu không tự gánh lấy hậu quả."
Bỏ lại những lời này, Tiêu Thanh đập cửa rời đi. "Phi!"
Tiêu Thanh vừa đi, Ngô Tuệ Lan thì phi một cái: "Không phải chỉ là một tấm thẻ ngân hàng sao, còn nói tôi không sài được, cậu hù dọa chứ?"
Sau đó, bà ta nhìn đi nhìn lại tấm thẻ, trong miệng lẩm bẩm nói: "Mật mã hẳn là giống như mật mã trong thẻ lương mà cậu ta đưa cho tôi, lát nữa tôi đi ngân hàng kiểm tra xem bên trong có bao nhiêu tiền, nếu như ít hơn ba mươi tỷ thì chính là cậu ta đã bán tổng bản thảo mũ phượng, đến lúc đó xem tôi chém chết cậu ta như thế nào!"
Mục Hải Lon nghe vậy, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Cái mũ phượng này bị anh ta bán giá ba mươi tỷ, theo như giá cả của Ngô Tuệ Lan nói thì ít nhất lỗ mười lăm tỷ, nếu như bị điều tra ra là anh ta, bị Ngô Tuệ Lan biết anh ta đã bán với giá ba mươi tỷ thì thế nào cũng phải cầm dao kề cổ anh ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương