Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)
Chương 102: Tự mình hại mình
Lý Khả Diệu không chịu nổi nữa nói: “Ba, trước khi trách cứ Huy Hoàng, ba hãy tự kiểm điểm lại bản thân mình đi.”
“Trước đây ba đối xử với bọn con như thế nào, chẳng nhẽ trong lòng ba không rõ sao? Ba có coi Huy Hoàng là con của ba sao?”
Thái độ của Từ Huy Hoàng cứng rắn chưa từng có nói: “Ba, con thấy Khả Diệu nói đúng.”
Sắc mặt Từ Hiên Lâm tối sầm lại: “Mày… Mày đúng là một kẻ bỏ đi, đến vợ của mình mà cũng không quản lý nổi.”
“Bây giờ tao chính thức tuyên bố, mày – Từ Huy Hoàng không phải con tao, tao chỉ có một đứa con trai là Huy Hùng.”
Từ Huy Hoàng như chết lặng, trái tim đang rỉ máu.
Quan hệ ba con, ông ấy nói cắt đứt là cắt đứt sao?
Trên đời này còn có ai tuyệt tình hơn ông ấy chứ?
Sắc mặt Từ Hiên Lâm tha thiết nhìn Từ Huy Hùng: “Huy Hùng, ba đã lớn tuổi rồi, không thể chịu được khổ cực được nữa rồi.”
“Hay là con ngồi tù thay ba đi, yên tâm, tài sản của ba đều để lại cho con.”
Từ Huy Hùng không còn chút hy vọng nào quay người lại, nghiến răng đầy căm hận.
“Tôi nói thật, tôi sẽ khai hết tất cả mọi chuyện.”
“Mọi chuyện là do Từ Hiên Lâm lấy việc cắt đứt quan hệ cha con ép tôi và Từ Liên âm thầm thay đổi giá cạnh tranh đấu thầu.”
“Chúng tôi bị ép phải làm như vậy, chúng tôi bị oan.”
Nét mặt Từ Liên cũng vô tội nói: “Đúng vậy, tôi làm chứng, thực sự là ông nội ép chúng tôi.”
“Ông nội nói, nếu như chúng tôi không làm như vậy thì ông sẽ đuổi chúng tôi ra khỏi nhà họ Từ…”
Cái… Cái gì vậy!
Hai mắt Từ Hiên Lâm trợn tròn lên, nét mặt đầy kinh ngạc!
Đứa con trai và đứa cháu gái ông yêu thương nhất đã hy sinh ông để bảo vệ bản thân!
Không, không thể nào, đây không phải sự thật, đây không phải sự thật!
Từ trước đến nay, Từ Huy Hùng luôn nghe lời ông, bao che cho ông ta, thậm chí đã từng nói, nó tình nguyện dùng tính mạng mình để ông có thể an hưởng tuổi già…
Nhưng giờ đây, Từ Huy Hùng không những không tình nguyện ngồi tù thay ông mà thậm chí còn đẩy ông ra làm lá chắn.
Trước mắt ông trở nên đen kịt, tim càng lúc càng đạp nhanh hơn, cuối cùng ông không thể chịu được nữamà ngã xuống đất.
Tuổi ông đã cao, sao có thể chịu đựng được đả kích lớn như vậy.
Từ Huy Hoàng sợ hãi, vội vội vàng vàng đỡ lấy Từ Hiên Lâm: “Ba, ba sao vậy, ba…”
Không ngờ kẻ ác Từ Huy Hùng lại tố cáo trước, dùng tay đẩy Từ Huy Hoàng ra: “Từ Huy Hoàng, nhìn xem mày đã làm ra chuyện gì rồi, mày đã khiến ba mày tức đến ngất xỉu.”
Từ Huy Hoàng tức giận đến mức đỏ hết cả mặt lên: “Anh… Anh ngậm máu phun người, rõ ràng là anh đã chọc tức ba.”
Từ Huy Hùng: “Cái rắm, nếu như không phải mày báo cảnh sát đến bắt ba thì ba có rơi vào hoàn cảnh như bây giờ không?”
Từ Huy Hoàng lười biếng không muốn phí lời: “Không nói những lời vô nghĩa nữa, cứu ba trước đã.”
Từ Huy Hùng nhanh hơn một bước ôm Từ Hiên Lâm lên: “Đồ bỏ đi, Từ Huy Hoàng nghe rõ đây, nếu ba của tao xảy ra chuyện gì, thì mày chính là hung thủ.”
“Bây giờ tao phải đi cứu ba trước, nếu mày còn có chút lương tâm thì rút đơn tố cáo đi.”
Ông ta không kìm được nói, bế Từ Hiên Lâm lên, nhìn Trần Uyên: “Bác sĩ Uyên, mau cứu lấy ba tôi.”
Trần Uyên hiểu ý, nhanh chóng dẫn Từ Huy Hùng vào bên trong bệnh viện.
Cảnh sát tưởng Đỗ khó xử nhìn Từ Huy Hoàng: “Ông Huy Hoàng, ông xem chuyện này…”
Từ Đại Hải thở dài, nói: “Cứu ba tôi trước đã.”
Cảnh sát Trưởng Đỗ gật đầu: “Ừm, như vậy cũng được.”
……
“Trần Uyên, ba tôi sao rồi?” Từ Huy Hùng hỏi.
Trần Uyên nhướng mày: “Bước đầu xác định là đột quỵ, tôi đề nghị chuyển đến bệnh viện lớn.”
“Từ Liên, còn không mau gọi cấp cứu.”
Từ Liên vội vàng lấy điện thoại ra.
Nhưng Từ Huy Hùng lại ngăn cản cô ta: “Liên, chờ một chút.”
“Ba tin rằng Bác sĩ Uyên sẽ có cách chữa trị cho ông nội con.”
Trần Uyên sốt ruột nói: “Tôi đã nói là đột quỵ rồi, tôi không có khả năng…”
Từ Huy Hùng nói: “Đến bà còn không có khả năng thì bệnh viện đó cũng chẳng thể cứu nổi ba tôi.”
“Vậy chúng tôi phải tốn tiền vô ích làm gì.”
Trần Uyên ngẩng đầu lên, nhìn Từ Huy Hùng: “Ông có ý gì?”
“Trước đây ba đối xử với bọn con như thế nào, chẳng nhẽ trong lòng ba không rõ sao? Ba có coi Huy Hoàng là con của ba sao?”
Thái độ của Từ Huy Hoàng cứng rắn chưa từng có nói: “Ba, con thấy Khả Diệu nói đúng.”
Sắc mặt Từ Hiên Lâm tối sầm lại: “Mày… Mày đúng là một kẻ bỏ đi, đến vợ của mình mà cũng không quản lý nổi.”
“Bây giờ tao chính thức tuyên bố, mày – Từ Huy Hoàng không phải con tao, tao chỉ có một đứa con trai là Huy Hùng.”
Từ Huy Hoàng như chết lặng, trái tim đang rỉ máu.
Quan hệ ba con, ông ấy nói cắt đứt là cắt đứt sao?
Trên đời này còn có ai tuyệt tình hơn ông ấy chứ?
Sắc mặt Từ Hiên Lâm tha thiết nhìn Từ Huy Hùng: “Huy Hùng, ba đã lớn tuổi rồi, không thể chịu được khổ cực được nữa rồi.”
“Hay là con ngồi tù thay ba đi, yên tâm, tài sản của ba đều để lại cho con.”
Từ Huy Hùng không còn chút hy vọng nào quay người lại, nghiến răng đầy căm hận.
“Tôi nói thật, tôi sẽ khai hết tất cả mọi chuyện.”
“Mọi chuyện là do Từ Hiên Lâm lấy việc cắt đứt quan hệ cha con ép tôi và Từ Liên âm thầm thay đổi giá cạnh tranh đấu thầu.”
“Chúng tôi bị ép phải làm như vậy, chúng tôi bị oan.”
Nét mặt Từ Liên cũng vô tội nói: “Đúng vậy, tôi làm chứng, thực sự là ông nội ép chúng tôi.”
“Ông nội nói, nếu như chúng tôi không làm như vậy thì ông sẽ đuổi chúng tôi ra khỏi nhà họ Từ…”
Cái… Cái gì vậy!
Hai mắt Từ Hiên Lâm trợn tròn lên, nét mặt đầy kinh ngạc!
Đứa con trai và đứa cháu gái ông yêu thương nhất đã hy sinh ông để bảo vệ bản thân!
Không, không thể nào, đây không phải sự thật, đây không phải sự thật!
Từ trước đến nay, Từ Huy Hùng luôn nghe lời ông, bao che cho ông ta, thậm chí đã từng nói, nó tình nguyện dùng tính mạng mình để ông có thể an hưởng tuổi già…
Nhưng giờ đây, Từ Huy Hùng không những không tình nguyện ngồi tù thay ông mà thậm chí còn đẩy ông ra làm lá chắn.
Trước mắt ông trở nên đen kịt, tim càng lúc càng đạp nhanh hơn, cuối cùng ông không thể chịu được nữamà ngã xuống đất.
Tuổi ông đã cao, sao có thể chịu đựng được đả kích lớn như vậy.
Từ Huy Hoàng sợ hãi, vội vội vàng vàng đỡ lấy Từ Hiên Lâm: “Ba, ba sao vậy, ba…”
Không ngờ kẻ ác Từ Huy Hùng lại tố cáo trước, dùng tay đẩy Từ Huy Hoàng ra: “Từ Huy Hoàng, nhìn xem mày đã làm ra chuyện gì rồi, mày đã khiến ba mày tức đến ngất xỉu.”
Từ Huy Hoàng tức giận đến mức đỏ hết cả mặt lên: “Anh… Anh ngậm máu phun người, rõ ràng là anh đã chọc tức ba.”
Từ Huy Hùng: “Cái rắm, nếu như không phải mày báo cảnh sát đến bắt ba thì ba có rơi vào hoàn cảnh như bây giờ không?”
Từ Huy Hoàng lười biếng không muốn phí lời: “Không nói những lời vô nghĩa nữa, cứu ba trước đã.”
Từ Huy Hùng nhanh hơn một bước ôm Từ Hiên Lâm lên: “Đồ bỏ đi, Từ Huy Hoàng nghe rõ đây, nếu ba của tao xảy ra chuyện gì, thì mày chính là hung thủ.”
“Bây giờ tao phải đi cứu ba trước, nếu mày còn có chút lương tâm thì rút đơn tố cáo đi.”
Ông ta không kìm được nói, bế Từ Hiên Lâm lên, nhìn Trần Uyên: “Bác sĩ Uyên, mau cứu lấy ba tôi.”
Trần Uyên hiểu ý, nhanh chóng dẫn Từ Huy Hùng vào bên trong bệnh viện.
Cảnh sát tưởng Đỗ khó xử nhìn Từ Huy Hoàng: “Ông Huy Hoàng, ông xem chuyện này…”
Từ Đại Hải thở dài, nói: “Cứu ba tôi trước đã.”
Cảnh sát Trưởng Đỗ gật đầu: “Ừm, như vậy cũng được.”
……
“Trần Uyên, ba tôi sao rồi?” Từ Huy Hùng hỏi.
Trần Uyên nhướng mày: “Bước đầu xác định là đột quỵ, tôi đề nghị chuyển đến bệnh viện lớn.”
“Từ Liên, còn không mau gọi cấp cứu.”
Từ Liên vội vàng lấy điện thoại ra.
Nhưng Từ Huy Hùng lại ngăn cản cô ta: “Liên, chờ một chút.”
“Ba tin rằng Bác sĩ Uyên sẽ có cách chữa trị cho ông nội con.”
Trần Uyên sốt ruột nói: “Tôi đã nói là đột quỵ rồi, tôi không có khả năng…”
Từ Huy Hùng nói: “Đến bà còn không có khả năng thì bệnh viện đó cũng chẳng thể cứu nổi ba tôi.”
“Vậy chúng tôi phải tốn tiền vô ích làm gì.”
Trần Uyên ngẩng đầu lên, nhìn Từ Huy Hùng: “Ông có ý gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương