Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)
Chương 2670
“Đến lúc đó tất cả mọi thứ của anh ta bao gồm cả địa bàn, chúng ta chia đều năm năm?”
Diệp Huyền Tân liếc mắt nhìn Phượng Hoàng Lửa nói: “Những chuyện này tôi đã bàn với Satan, tôi không quan tâm những chuyện này”
Nói xong, Diệp Huyền Tân quay người rời đi.
Một cơn gió lạnh thổi qua, toàn thân trên dưới của Phượng Hoàng Lửa lạnh lẽo, vẻ mặt xấu hổ.
** má nó… Tôi vậy mà bị anh ta vứt sang một bên?
Họ Diệp kia có thể giả vờ như vậy sao?
Được, được, tôi xem như anh lợi hại được chưa.
Hừ, sớm muộn cũng có một ngày anh sẽ không giữ được!
Chờ xem!
Tào Đạo bên này một đường chạy như điên đến đoàn Bạch Y.
Sau khi tới địa bàn của đoàn Bạch Y, Tào Đại Minh bỗng nhiên ngừng bước rồi suy nghĩ, cầm lấy tảng đá đập vào đầu mình, cho tới khi đầu anh ta chảy máu thì mới ngừng tay.
Anh ta xé rách quần áo, làm rối tóc, làm còn giống hơn cả ăn mày, lúc này mới tiếp tục đi tới. .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Vừa tới gần cửa lớn của đoàn Bạch Y, anh ta liền hét to lên: “Tin thắng trận, Cư Sĩ Bạch Y, tin thắng trận”
Người giữ cổng được một lần khôn ngoan nhìn xa trông rộng, biết bây giờ Tào Đạo rất quan trọng với Cư Sĩ Bạch Y, cho nên rất khách khí với anh ta.
“Ngài Tài, ngài đến tìm Bách phu trưởng nhà tôi à, ngài chờ lát nhé, bây giờ tôi sẽ đi thông báo cho ngài.”
Tào Đại Minh thở hổn hển: “Nhanh đi nhanh đi, có chuyện quan trọng muốn báo cáo”
Bảo vệ còn chưa kịp đi tìm Cư Sĩ Bạch Y, Cư Sĩ Bạch Y đã chủ động ra đón: “Ngài Tào, ngài cuối cùng đã đến, chờ ngài đã lâi “Còn không mau mời ngài Tào vào?”
“Nhớ đó, sau này ngài Tào đến tìm tôi, trực tiếp bảo anh ta tiến vào, không cần thông báo”
Bảo vệ vội tuân lệnh: “Vâng, thuộc hạ ghi nhớ”
Tào Đại Minh được Cư Sĩ Bạch Y nghênh đón vào trong phòng.
Cư Sĩ Bạch Y sai người pha trà cho Tào Đại Minh xong nói: “Ngài Tào, nếu như tôi không đoán sai thì có lẽ kế hoạch của chúng ta có tiến triển mới”
Không sai.
Tào Đại Minh uống một hớp trà lớn ừng ực nói: “Đánh rồi, đôi bên đánh rồi, đánh cực kỳ thảm”
“Kho tôi tới đôi bên còn đang đánh nhau. Lúc đó đôi bên đã tử thương hơn phân nửa, bây giờ không biết tình hình chiến đấu thế nào”
Cư Sĩ Bạch Y cười hài lòng: “Ừ, mọi thứ đều nằm trong dự đoán của tôi.”
“Lần này cảm ơn ngài Tào đến đây mật báo”
Tào Đại Minh khoát tay, ra vẻ nuốt nước miếng một cái nói: “Không sao không sao, việc nhỏ”
Cư Sĩ Bạch Y nói: “Ngài Tào, sau này ngài chuẩn bị làm sao?”
Tào Đại Minh nói: “Sau này tôi phải trở về đoàn Phượng Hoàng, nếu không hiện trường không tìm thấy xác của tôi, sẽ bị Phượng Hoàng xem như đào binh, sau này sẽ không thể hiện thân nữa”
“Được rồi, thời gian không sớm nữa, tôi phải về trước”
Cư Sĩ Bạch Y khế suy tư, trong ánh mắt hiện lên tia giết người.
Bây giờ Tào Đại Minh đã vô dụng với bọn họ, giữ lại anh ta trừ khả năng làm lộ chuyện lần này ra thì chẳng có chỗ tốt gì.
Chẳng qua cuối cùng Cư Sĩ Bạch Y vẫn bỏ đi ý nghĩ này.
Diệp Huyền Tân liếc mắt nhìn Phượng Hoàng Lửa nói: “Những chuyện này tôi đã bàn với Satan, tôi không quan tâm những chuyện này”
Nói xong, Diệp Huyền Tân quay người rời đi.
Một cơn gió lạnh thổi qua, toàn thân trên dưới của Phượng Hoàng Lửa lạnh lẽo, vẻ mặt xấu hổ.
** má nó… Tôi vậy mà bị anh ta vứt sang một bên?
Họ Diệp kia có thể giả vờ như vậy sao?
Được, được, tôi xem như anh lợi hại được chưa.
Hừ, sớm muộn cũng có một ngày anh sẽ không giữ được!
Chờ xem!
Tào Đạo bên này một đường chạy như điên đến đoàn Bạch Y.
Sau khi tới địa bàn của đoàn Bạch Y, Tào Đại Minh bỗng nhiên ngừng bước rồi suy nghĩ, cầm lấy tảng đá đập vào đầu mình, cho tới khi đầu anh ta chảy máu thì mới ngừng tay.
Anh ta xé rách quần áo, làm rối tóc, làm còn giống hơn cả ăn mày, lúc này mới tiếp tục đi tới. .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Vừa tới gần cửa lớn của đoàn Bạch Y, anh ta liền hét to lên: “Tin thắng trận, Cư Sĩ Bạch Y, tin thắng trận”
Người giữ cổng được một lần khôn ngoan nhìn xa trông rộng, biết bây giờ Tào Đạo rất quan trọng với Cư Sĩ Bạch Y, cho nên rất khách khí với anh ta.
“Ngài Tài, ngài đến tìm Bách phu trưởng nhà tôi à, ngài chờ lát nhé, bây giờ tôi sẽ đi thông báo cho ngài.”
Tào Đại Minh thở hổn hển: “Nhanh đi nhanh đi, có chuyện quan trọng muốn báo cáo”
Bảo vệ còn chưa kịp đi tìm Cư Sĩ Bạch Y, Cư Sĩ Bạch Y đã chủ động ra đón: “Ngài Tào, ngài cuối cùng đã đến, chờ ngài đã lâi “Còn không mau mời ngài Tào vào?”
“Nhớ đó, sau này ngài Tào đến tìm tôi, trực tiếp bảo anh ta tiến vào, không cần thông báo”
Bảo vệ vội tuân lệnh: “Vâng, thuộc hạ ghi nhớ”
Tào Đại Minh được Cư Sĩ Bạch Y nghênh đón vào trong phòng.
Cư Sĩ Bạch Y sai người pha trà cho Tào Đại Minh xong nói: “Ngài Tào, nếu như tôi không đoán sai thì có lẽ kế hoạch của chúng ta có tiến triển mới”
Không sai.
Tào Đại Minh uống một hớp trà lớn ừng ực nói: “Đánh rồi, đôi bên đánh rồi, đánh cực kỳ thảm”
“Kho tôi tới đôi bên còn đang đánh nhau. Lúc đó đôi bên đã tử thương hơn phân nửa, bây giờ không biết tình hình chiến đấu thế nào”
Cư Sĩ Bạch Y cười hài lòng: “Ừ, mọi thứ đều nằm trong dự đoán của tôi.”
“Lần này cảm ơn ngài Tào đến đây mật báo”
Tào Đại Minh khoát tay, ra vẻ nuốt nước miếng một cái nói: “Không sao không sao, việc nhỏ”
Cư Sĩ Bạch Y nói: “Ngài Tào, sau này ngài chuẩn bị làm sao?”
Tào Đại Minh nói: “Sau này tôi phải trở về đoàn Phượng Hoàng, nếu không hiện trường không tìm thấy xác của tôi, sẽ bị Phượng Hoàng xem như đào binh, sau này sẽ không thể hiện thân nữa”
“Được rồi, thời gian không sớm nữa, tôi phải về trước”
Cư Sĩ Bạch Y khế suy tư, trong ánh mắt hiện lên tia giết người.
Bây giờ Tào Đại Minh đã vô dụng với bọn họ, giữ lại anh ta trừ khả năng làm lộ chuyện lần này ra thì chẳng có chỗ tốt gì.
Chẳng qua cuối cùng Cư Sĩ Bạch Y vẫn bỏ đi ý nghĩ này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương