Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)
Chương 6: Lễ xuất quan của Diệp soái!
“Diệp Huyền Tần, hiện tại tôi cho anh một cơ hội cùng tôi tái hợp.
“Cho Từ Huy Hoàng rời khỏi, để mẹ tôi lên làm trưởng khoa.”
“Đây là cơ hội cuối cùng của anh, hãy suy nghĩ kỹ rồi trả lời.”
Cô ta nói tràn đầy tự tin cùng giọng điệu kiêu ngạo.
Cô ta tin chắc rằng chỉ cần cho anh ta cơ hội, Diệp Huyền Tần nhất định sẽ ngoan ngoãn chạy lại làm chân sai vặt cho cô ta.
Dù sao bây giờ cô ta đã nhận được thư mời từ Diệp soái, tương lai rộng mở đầy hứa hẹn, Diệp Huyền Tần cùng cô †a tái hợp chính là trèo cao.
Nhà họ Từ nhất thời trở nên căng thẳng.
Vì Diệp Huyền Tần có bản lĩnh giúp Từ Huy Hoàng lên làm chủ nhiệm khoa, anh ta đương nhiên năng lực khai trừ ông ấy.
Diệp Huyền Tần cảm thấy buồn cười.
Anh thực sự không thể hiểu nổi, làm sao Trần Hạ Lan can đảm để nói ra điều này.
Tại sao cô ta lại tin chắc rằng anh sẽ quay trở lại bên cạnh cô ta.
Này, trách anh trước đây quá chiều chuộng cô ta, được chiều đến hư rồi.
Anh lạnh lùng nói: “Khi cô thấy chết mà không cứu, tại thời điểm bắt tôi và Từ Lam Khiết quỳ xuống thì cảm tình 5 năm của chúng ta đã kết thúc.
Cút nhanh lên, đừng ở chỗ này tự chuốc lấy nhục!”
Trần Hạ Lan càng giận dữ.
“Đồ khốn kiếp, Diệp Huyền Tần, anh chính là một con sói mắt trắng không có lương tâm!”
“Chờ đấy, tôi sẽ khiến các người đều phải tới cầu xin tôi”
“Từ Lam Khiết, đừng quên rằng bây giờ việc kinh doanh của cô do một mình tôi duy trì, trong nửa phút tôi có thể làm nó bị phá sản!”
“Còn có, ba ngày sau, chờ chúng ta dự lễ xuất quan của Diệp soái, cả nhà họ Từ đều phải theo cô chôn cùng.”
Lý Khả Diệu sửng sốt: “Cô nhận được thư mời của Diệp soái?”
Trần Hạ Lan cười nhạt: ‘Đương nhiên.”
Mọi người hoảng sợ.
Lý Khả Diệu lập tức thuyết phục: “Hạ Lan, chuyện này đều là Diệp Huyền Tần giở trò quỷ, cô muốn đối phó thì đối phó Diệp Huyền Tần, đừng liên lụy đến nhà họ Từ”
Trần Hạ Lan: “Haha, bây giờ biết cầu xin tôi đã quá muộn”
“Ngoan ngoãn trở về chờ chết đi.”
Sau đó, cô ta đã đưa Trần Uyên rời đi.
Lý Khả Diệu đau lòng gần chết.
Diệp Huyền Tần an ủi nói: “Đừng lo lắng, gia đình của Trần Hạ Lan chỉ đến buổi lễ long trọng đó làm người giúp việc thôi.”
“Nếu mọi người muốn đi, tôi có thể đưa mọi người vào làm khách quý.
“Cút!” Lý Khả Diệu tức giận: “Bây giờ còn khoác lác, cậu không hại gia đình tôi không được có phải không?”
“Nếu cậu thật muốn tốt cho Lam Khiết, hãy tránh xa nó ra” Bà nhớ lại đoạn hội thoại trong điện thoại vừa rồi liền nói.
“Vừa rồi cũng nghe được, nhà họ Phương cùng Trần Hạ Lan đều vì cậu mà muốn Lam Khiết phá sản”
“Hai nhà họ đều đã nhận được thư mời từ Diệp soái, thân phận quý trọng, muốn nhà họ Từ chết dễ như chơi!”
Từ Huy Hoàng không nói được lời nào.
Mặc dù rất ngưỡng mộ y thuật của Diệp Huyền Tần, nhưng ông sẽ không nhìn nhà họ Từ bị diệt.
Diệp Huyền Tần trịnh trọng nói: “Khi Lam Khiết nói ra ba chữ “em đồng ý”, tôi đã quyết định mang đến cho cô ấy một mảnh trời riêng”
“Một nhà họ Phương nho nhỏ, tôi thật sự không để vào mắt”
“Về phần thiệp mời… Nếu Lam Khiết muốn, tôi có thể khiến cô ấy trở thành khách quý của buổi lẽ!” .
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Lý Khả Diệu mắng: “Thật là biết khoác lác!”
“Dù sao cậu cũng mau dẹp ý nghĩ này đi, trừ phi cậu thật sự để cho chúng ta đi dự đại lễ của Diệp soái!”
Hai người bác cả và chú cũng thuyết phục Từ Lam Khiết.
“Trong xã hội này, có tiên mới tốt, dù có giỏi y thuật đến đâu cũng có thể ăn sao?”
“Diệp Huyên Tần người này thật không đáng tin cậy, không thể tin được, cậu ta còn không có lấy ra được 300 triệu, còn muốn đi làm khách quý?”
“Phương Ngạn là người thích hợp nhất với cháu, nghe lời chú, chúng ta sao có thể hại cháu!”
Từ Lam Khiết phản bác: “Nếu cháu thật sự nghe các chú, chờ Phương Ngạn đến cứu ba cháu thì ba cháu đã chết rồi: Một câu nói, khiến nhà họ Từ không nói nên lời.
Ông chú đỏ mặt mắng: “Con bé này, đúng là không có lễ phép, ăn nói kiểu gì đây!”
Lý Khả Diệu vội vàng hòa giải: “Anh cả, anh hai đừng lo lắng, sau khi trở về em sẽ khuyên nhủ con bé.”
“Chúng ta đi trước.”
Từ Huy Hoàng thở dài, xoay người rời đi.
Từ Lam Khiết nói: ‘Mẹ, mọi người về trước đi: “Lát nữa con phải đến nhà máy một chuyến”
Lý Khả Diệu gật đầu, cùng người nhà họ Từ rời đi.
Từ Lam Khiết phức tạp nhìn Diệp Huyền Tần: “Anh đã nghe rồi đấy, Phương Ngạn chuẩn bị ra tay với anh”
“Có sợ không? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.
Diệp Huyền Tần: “Sợ? Hối hận? Từ trước tới giờ trong từ điển của tôi không có hai chữ này.
Vẻ mặt Từ Lam Khiết cổ quái: “Tại sao trước đây không nhìn ra anh khoác lác vậy nhỉ”
Diệp Huyền Tần: “…
Không phải anh nói, cô ấy nói cho anh biết, có lời nói nào của anh là khoác lá!
c Từ Lam Khiết: “Được rồi, trước tiên anh cứ ở chỗ của em, để tránh đầu sóng ngọn gió, miễn cho Phương Ngạn tìm anh gây phiền phức.”
Diệp Huyền Tần vui vẻ đồng ý.
Không lâu sau, cả hai đến nhà máy thép của Từ Lam Khiết.
Nhà máy thép này là Từ Lam Khiết thành lập lúc khởi đầu, đứa con tinh thần trong nhiều năm của cô.
Hoạt động kinh doanh lớn nhất của nhà máy là phụ thuộc vào việc Trần Hạ Lan cố gắng làm việc với công ty xây dựng của nhà họ Phương.
Trùng hợp là, công ty xây dựng này là tài sản của gia đình Phương Ngạn.
Trân Hạ Lan luôn chịu trách nhiệm về các giao dịch kinh doanh giữa các công ty xây dựng và nhà máy thép.
Ngay cả việc Phương Ngạn và Từ Lam Khiết biết nhau, Trần Hạ Lan cũng là người mai mối.
Nếu Trần Hạ Lan phá rối, nhà máy thép có thể thực sự mất công việc kinh doanh này.
Quả nhiên, cả hai vừa trở lại nhà máy thì nhận được thông báo.
“Công ty xây dựng nhà họ Phương, chính thức hủy bỏ mọi giao dịch kinh doanh với nhà máy thép.”
Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng sau khi nghe tin, sắc mặt Từ Lam Khiết vẫn tái nhợt, tuyệt vọng và bất lực Diệp Huyền Tần nói: ‘Lam Khiết, em rất quan tâm đến nhà máy thép này?”
Từ Lam Khiết thở dài cảm khái: “Aiz, tất cả đều là tâm huyết của em, đây là đứa con tình thần của em, làm sao có thể không quan tâm”
Diệp Huyền Tần nói: “Vốn dĩ tôi muốn để em tiếp quản toàn bộ tài sản của người giàu nhất ở Lâm Hải”
“Nhưng vì em quan tâm đến nhà máy thép này như vậy, vậy thì làm cho chúng lớn mạnh hơn.”
“Hãy lấy nhà máy thép này làm bàn đạp để từng bước trở thành người giàu nhất”.
Từ Lam Khiết tức giận nói: “Anh nếu không khoác lác một hồi sẽ chết Sao: Diệp Huyền Tần có chút mệt mỏi.
Anh giàu có, giàu nhất Lam Hải nhà họ Thẩm, chỉ là năm năm trước tùy ý thiết kế bố cục nho nhỏ mà thôi.
Để cho cô tiếp quản tất cả tài sản của người giàu nhất Lâm Hải, chỉ cần một lời nói của anh.
Anh thật sự không có khoác lá!
c Từ Lam Khiết nói: ‘Hiện tại anh không đi làm, vậy tại sao tạm thời sao không làm nhân viên ở đây, trả lương với tiêu chuẩn cao nhất nha”
“Mặc dù … bị mất đơn đặt hàng từ Công ty xây dựng của nhà họ Phương, nhà máy thép có thể không tồn tại không được vài ngày.
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Được.”
“Lam Khiết đừng lo lắng, ngày mai tôi sẽ đặt một đơn hàng lớn cho em.”
Nếu để người ngoài biết là tổng tư lệnh lực lượng vũ trang, làm nhân viên bán hàng trong nhà máy nhỏ này, nhất định sẽ há mồm kinh ngạc.
Từ Lam Khiết liếc nhìn Diệp Huyền Tân với ánh mắt phức tạp.
Lại khoác lác.
Vừa mới sáng sớm, điện thoại di động của Diệp Huyền Tần đã đúng giờ vang lên.
Vô số tin nhắn đổ về một cách điên cuồng, điện thoại liên tục đổ chuông.
Diệp Huyền Tần cầm điện thoại lên mỉm cười.
Là người một tay che trời ở cả hai giới hắc bạch, mấy người đứng đầu các tập đoàn tài chính lớn đã gửi điện mừng.
Vẫn có rất nhiều người giàu sẵn sàng tiêu hết tài sản để xin anh chữa bệnh, kéo dài tuổi thọ.
Diệp Huyền Tần đều không rảnh để ý, nhưng tìm được trong đó một tin tức nhỏ không đáng nói.
Là Thẩm Hải ở Lâm Hải gửi tới: Ông chủ, khi nào ngài sẽ tiếp quản tài sản của nhà họ Thẩm!
“Cho Từ Huy Hoàng rời khỏi, để mẹ tôi lên làm trưởng khoa.”
“Đây là cơ hội cuối cùng của anh, hãy suy nghĩ kỹ rồi trả lời.”
Cô ta nói tràn đầy tự tin cùng giọng điệu kiêu ngạo.
Cô ta tin chắc rằng chỉ cần cho anh ta cơ hội, Diệp Huyền Tần nhất định sẽ ngoan ngoãn chạy lại làm chân sai vặt cho cô ta.
Dù sao bây giờ cô ta đã nhận được thư mời từ Diệp soái, tương lai rộng mở đầy hứa hẹn, Diệp Huyền Tần cùng cô †a tái hợp chính là trèo cao.
Nhà họ Từ nhất thời trở nên căng thẳng.
Vì Diệp Huyền Tần có bản lĩnh giúp Từ Huy Hoàng lên làm chủ nhiệm khoa, anh ta đương nhiên năng lực khai trừ ông ấy.
Diệp Huyền Tần cảm thấy buồn cười.
Anh thực sự không thể hiểu nổi, làm sao Trần Hạ Lan can đảm để nói ra điều này.
Tại sao cô ta lại tin chắc rằng anh sẽ quay trở lại bên cạnh cô ta.
Này, trách anh trước đây quá chiều chuộng cô ta, được chiều đến hư rồi.
Anh lạnh lùng nói: “Khi cô thấy chết mà không cứu, tại thời điểm bắt tôi và Từ Lam Khiết quỳ xuống thì cảm tình 5 năm của chúng ta đã kết thúc.
Cút nhanh lên, đừng ở chỗ này tự chuốc lấy nhục!”
Trần Hạ Lan càng giận dữ.
“Đồ khốn kiếp, Diệp Huyền Tần, anh chính là một con sói mắt trắng không có lương tâm!”
“Chờ đấy, tôi sẽ khiến các người đều phải tới cầu xin tôi”
“Từ Lam Khiết, đừng quên rằng bây giờ việc kinh doanh của cô do một mình tôi duy trì, trong nửa phút tôi có thể làm nó bị phá sản!”
“Còn có, ba ngày sau, chờ chúng ta dự lễ xuất quan của Diệp soái, cả nhà họ Từ đều phải theo cô chôn cùng.”
Lý Khả Diệu sửng sốt: “Cô nhận được thư mời của Diệp soái?”
Trần Hạ Lan cười nhạt: ‘Đương nhiên.”
Mọi người hoảng sợ.
Lý Khả Diệu lập tức thuyết phục: “Hạ Lan, chuyện này đều là Diệp Huyền Tần giở trò quỷ, cô muốn đối phó thì đối phó Diệp Huyền Tần, đừng liên lụy đến nhà họ Từ”
Trần Hạ Lan: “Haha, bây giờ biết cầu xin tôi đã quá muộn”
“Ngoan ngoãn trở về chờ chết đi.”
Sau đó, cô ta đã đưa Trần Uyên rời đi.
Lý Khả Diệu đau lòng gần chết.
Diệp Huyền Tần an ủi nói: “Đừng lo lắng, gia đình của Trần Hạ Lan chỉ đến buổi lễ long trọng đó làm người giúp việc thôi.”
“Nếu mọi người muốn đi, tôi có thể đưa mọi người vào làm khách quý.
“Cút!” Lý Khả Diệu tức giận: “Bây giờ còn khoác lác, cậu không hại gia đình tôi không được có phải không?”
“Nếu cậu thật muốn tốt cho Lam Khiết, hãy tránh xa nó ra” Bà nhớ lại đoạn hội thoại trong điện thoại vừa rồi liền nói.
“Vừa rồi cũng nghe được, nhà họ Phương cùng Trần Hạ Lan đều vì cậu mà muốn Lam Khiết phá sản”
“Hai nhà họ đều đã nhận được thư mời từ Diệp soái, thân phận quý trọng, muốn nhà họ Từ chết dễ như chơi!”
Từ Huy Hoàng không nói được lời nào.
Mặc dù rất ngưỡng mộ y thuật của Diệp Huyền Tần, nhưng ông sẽ không nhìn nhà họ Từ bị diệt.
Diệp Huyền Tần trịnh trọng nói: “Khi Lam Khiết nói ra ba chữ “em đồng ý”, tôi đã quyết định mang đến cho cô ấy một mảnh trời riêng”
“Một nhà họ Phương nho nhỏ, tôi thật sự không để vào mắt”
“Về phần thiệp mời… Nếu Lam Khiết muốn, tôi có thể khiến cô ấy trở thành khách quý của buổi lẽ!” .
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Lý Khả Diệu mắng: “Thật là biết khoác lác!”
“Dù sao cậu cũng mau dẹp ý nghĩ này đi, trừ phi cậu thật sự để cho chúng ta đi dự đại lễ của Diệp soái!”
Hai người bác cả và chú cũng thuyết phục Từ Lam Khiết.
“Trong xã hội này, có tiên mới tốt, dù có giỏi y thuật đến đâu cũng có thể ăn sao?”
“Diệp Huyên Tần người này thật không đáng tin cậy, không thể tin được, cậu ta còn không có lấy ra được 300 triệu, còn muốn đi làm khách quý?”
“Phương Ngạn là người thích hợp nhất với cháu, nghe lời chú, chúng ta sao có thể hại cháu!”
Từ Lam Khiết phản bác: “Nếu cháu thật sự nghe các chú, chờ Phương Ngạn đến cứu ba cháu thì ba cháu đã chết rồi: Một câu nói, khiến nhà họ Từ không nói nên lời.
Ông chú đỏ mặt mắng: “Con bé này, đúng là không có lễ phép, ăn nói kiểu gì đây!”
Lý Khả Diệu vội vàng hòa giải: “Anh cả, anh hai đừng lo lắng, sau khi trở về em sẽ khuyên nhủ con bé.”
“Chúng ta đi trước.”
Từ Huy Hoàng thở dài, xoay người rời đi.
Từ Lam Khiết nói: ‘Mẹ, mọi người về trước đi: “Lát nữa con phải đến nhà máy một chuyến”
Lý Khả Diệu gật đầu, cùng người nhà họ Từ rời đi.
Từ Lam Khiết phức tạp nhìn Diệp Huyền Tần: “Anh đã nghe rồi đấy, Phương Ngạn chuẩn bị ra tay với anh”
“Có sợ không? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.
Diệp Huyền Tần: “Sợ? Hối hận? Từ trước tới giờ trong từ điển của tôi không có hai chữ này.
Vẻ mặt Từ Lam Khiết cổ quái: “Tại sao trước đây không nhìn ra anh khoác lác vậy nhỉ”
Diệp Huyền Tần: “…
Không phải anh nói, cô ấy nói cho anh biết, có lời nói nào của anh là khoác lá!
c Từ Lam Khiết: “Được rồi, trước tiên anh cứ ở chỗ của em, để tránh đầu sóng ngọn gió, miễn cho Phương Ngạn tìm anh gây phiền phức.”
Diệp Huyền Tần vui vẻ đồng ý.
Không lâu sau, cả hai đến nhà máy thép của Từ Lam Khiết.
Nhà máy thép này là Từ Lam Khiết thành lập lúc khởi đầu, đứa con tinh thần trong nhiều năm của cô.
Hoạt động kinh doanh lớn nhất của nhà máy là phụ thuộc vào việc Trần Hạ Lan cố gắng làm việc với công ty xây dựng của nhà họ Phương.
Trùng hợp là, công ty xây dựng này là tài sản của gia đình Phương Ngạn.
Trân Hạ Lan luôn chịu trách nhiệm về các giao dịch kinh doanh giữa các công ty xây dựng và nhà máy thép.
Ngay cả việc Phương Ngạn và Từ Lam Khiết biết nhau, Trần Hạ Lan cũng là người mai mối.
Nếu Trần Hạ Lan phá rối, nhà máy thép có thể thực sự mất công việc kinh doanh này.
Quả nhiên, cả hai vừa trở lại nhà máy thì nhận được thông báo.
“Công ty xây dựng nhà họ Phương, chính thức hủy bỏ mọi giao dịch kinh doanh với nhà máy thép.”
Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng sau khi nghe tin, sắc mặt Từ Lam Khiết vẫn tái nhợt, tuyệt vọng và bất lực Diệp Huyền Tần nói: ‘Lam Khiết, em rất quan tâm đến nhà máy thép này?”
Từ Lam Khiết thở dài cảm khái: “Aiz, tất cả đều là tâm huyết của em, đây là đứa con tình thần của em, làm sao có thể không quan tâm”
Diệp Huyền Tần nói: “Vốn dĩ tôi muốn để em tiếp quản toàn bộ tài sản của người giàu nhất ở Lâm Hải”
“Nhưng vì em quan tâm đến nhà máy thép này như vậy, vậy thì làm cho chúng lớn mạnh hơn.”
“Hãy lấy nhà máy thép này làm bàn đạp để từng bước trở thành người giàu nhất”.
Từ Lam Khiết tức giận nói: “Anh nếu không khoác lác một hồi sẽ chết Sao: Diệp Huyền Tần có chút mệt mỏi.
Anh giàu có, giàu nhất Lam Hải nhà họ Thẩm, chỉ là năm năm trước tùy ý thiết kế bố cục nho nhỏ mà thôi.
Để cho cô tiếp quản tất cả tài sản của người giàu nhất Lâm Hải, chỉ cần một lời nói của anh.
Anh thật sự không có khoác lá!
c Từ Lam Khiết nói: ‘Hiện tại anh không đi làm, vậy tại sao tạm thời sao không làm nhân viên ở đây, trả lương với tiêu chuẩn cao nhất nha”
“Mặc dù … bị mất đơn đặt hàng từ Công ty xây dựng của nhà họ Phương, nhà máy thép có thể không tồn tại không được vài ngày.
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Được.”
“Lam Khiết đừng lo lắng, ngày mai tôi sẽ đặt một đơn hàng lớn cho em.”
Nếu để người ngoài biết là tổng tư lệnh lực lượng vũ trang, làm nhân viên bán hàng trong nhà máy nhỏ này, nhất định sẽ há mồm kinh ngạc.
Từ Lam Khiết liếc nhìn Diệp Huyền Tân với ánh mắt phức tạp.
Lại khoác lác.
Vừa mới sáng sớm, điện thoại di động của Diệp Huyền Tần đã đúng giờ vang lên.
Vô số tin nhắn đổ về một cách điên cuồng, điện thoại liên tục đổ chuông.
Diệp Huyền Tần cầm điện thoại lên mỉm cười.
Là người một tay che trời ở cả hai giới hắc bạch, mấy người đứng đầu các tập đoàn tài chính lớn đã gửi điện mừng.
Vẫn có rất nhiều người giàu sẵn sàng tiêu hết tài sản để xin anh chữa bệnh, kéo dài tuổi thọ.
Diệp Huyền Tần đều không rảnh để ý, nhưng tìm được trong đó một tin tức nhỏ không đáng nói.
Là Thẩm Hải ở Lâm Hải gửi tới: Ông chủ, khi nào ngài sẽ tiếp quản tài sản của nhà họ Thẩm!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương