Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)
Chương 94
Trần Hạ Lan tinh mắt, cô ta liếc mắt một cái đã nhận ra Diệp Huyền Tần ngay.
Cô ta nhíu mày nói: “Tên này tới đây làm gì thế không biết.”
Kết quả là sau khi cô ta tìm người hỏi thăm mới biết Diệp Huyền Tần và Từ Huy Hoàng cũng muốn mở một phòng khám trên con đường này.
Hơn nữa còn chọn nơi chếch trái với nơi cô ta chọn nữa chứ.
Việc này làm Trần Uyên hận đến mức nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái thằng vô dụng đó lại tới đây tranh giành mối làm ăn với chúng ta, cái thứ vô liêm sỉ!”
Những Trần Hạ Lan lại cười lạnh liên hồi, cô ta nói: “Muốn tranh giành mối làm ăn với chúng ta, anh ta còn chưa đủ tư cách đâu.”
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi. Con sẽ không để anh ta mở phòng khám được đâu, ít nhất thì không được mở ở nơi này.”
Trần Uyên gấp gáp không chờ nổi mà nói ngay: “Hạ Lan, con có cách nào để đối phó với bọn họ không?”
Trần Hạ Lan nói: “Mẹ, mẹ không cần phải nóng vội, trước tiên cứ để bọn họ mở phòng khám đi.”
“Ngay ngày bọn họ khai trương con sẽ làm cho bọn họ phải đóng cửa ngay và luôn.”
“Như thế thì không những bọn họ không mở phòng khám được mà ngược lại còn phải mất một đống tiền.”
Trần Uyên lập tức gật đầu nói: “Ừ, cứ làm như thế đi.”
“Diệp Huyền Tần và người nhà họ từ nên được dạy dỗ một trận từ lâu rồi mới phải.”
“Bây giờ khi nhớ lại chuyện ngày ấy khi Diệp Huyền Tần ruồng bỏ con đi cưới con hồ ly tinh Từ Linh Khiết đó là mẹ liền tức giận.”
Diệp Huyền Tần gọi điện thoại cho Thẩm Hải, phẩm phùng xuân ngoan ngoãn đưa tất cả những thủ tục cần thiết đến tận cửa.
Giấy phép kinh doanh, giấy chứng nhận đủ tiêu chuẩn phòng cháy chữa cháy, giấy chứng nhận vệ sinh an toàn…
Về phần Từ Huy Hoàng, ông làm bác sĩ cả một đời người nên cũng quen biết rất nhiều nơi cung ứng thuốc men, các loại hợp đồng cung ứng thuốc cũng được bàn bạc rất thuận lợi.
Còn về vấn đề thiết kế và trang trí thì giao cho Vũ Ngọc Chi.
Dúao thì cô ấy cũng là tiến sĩ, muốn thiết kế một phương án trang trí thì thật sự là dễ như trở bàn tay.
Khi vừa làm xong phương án thiết kế thì Từ Linh Khiết lập tức tìm đội xây dựng đến để tiến hành thi công.
Các công việc chuẩn bị mở phòng khám được tiến hành với khí thế hừng hực.
Gần ba ngày sau, một phòng khám đông y ‘Phòng khám Hồi Xuân’ liền ra đời.
Đứng trước cửa phòng khám, cảm xúc của Từ Huy Hoàng thật lâu rồi vẫn chưa thể bình tĩnh.
Từ trước tới nay, muốn có một phòng khám thuộc về riêng mình luôn là nỗi ước ao của ông.
Cuối cùng thì hôm nay ước mơ của ông cũng đã thành sự thật rồi.
Ông kích động nhìn tấm bảng hiệu, ánh mắt lưu luyến không thể dời đi.
Hôm nay là ngày đầu tiên mở cửa, bọn họ phải tổ chức lễ chúc mừng.
Lý Khả Diệu, Vũ Ngọc Chi đều tới đầy đủ.
Từ Linh Khiết bận trăm công nghìn việc cũng rút chút thời gian ra để tới tham gia lễ mừng khai trương.
Từ Huy Hoàng dò hỏi: “Linh Khiết, con đã thông báo cho mấy đồng nghiệp làm việc cùng con chưa?”
Từ Linh Khiết gật đầu đáp: “Bố, bố cứ yên tâm đi, lát nữa bọn họ sẽ tới.”
Từ Huy Hoàng lại hỏi Lý Khả Diệu: “Bà đã nói cho bố và anh cả hết rồi chứ?”
Lý Khả Diệu không kiên nhẫn cằn nhằn ông: “Ông đã hỏi tận ba lần rồi đó, ông có thấy phiền không vậy.”
“Bọn họ đồng ý là sẽ tới rồi.”
“Vậy thì được, vậy thì được.” Từ Huy Hoàng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tôi cũng mời mấy người đồng nghiệp tới, có lẽ sẽ không phải leo cây đâu.”
Từ Huy Hoàng căng thẳng đến mức sắp không chịu nổi nữa rồi.
Ai không hi vọng lễ chúc mừng mình mở phòng khám được tổ chức hoành tráng chứ.
Ông phải xác nhận lại hai, ba lần, xác nhận rằng lễ chúc mừng sẽ không xảy ra bất cứ sai sót nào mới được.
Diệp Huyền Tần cười tủm tỉm nói: “Bố, bố không cần phải căng thẳng thế đâu, con cũng đã mời mấy người bạn tới đây chung vui rồi.”
Từ Huy Hoàng gật đầu nói: “Phiền phức cho con rồi, Huyền Tần.”
Từ Linh Khiết tò mò nói: “Diệp Huyền Tần, anh cũng có bạn bè ở thành phố Tân Hải này sao? Ai thế?”
Cũng không thể trách sao Từ Linh Khiết tò mò được, dù sao thì năm năm qua Diệp Huyền Tần vẫn luôn lượn lờ xung quanh Trần Hạ Lan, cũng không thấy anh qua lại với họ hàng hay bạn bè nào cả.
Diệp Huyền Tần cười thần bí nói với cô: “Đợi khi bọn họ tới rồi thì tự nhiên em sẽ biết thôi.”
Những tên bạn đó của anh, nếu nói ra thì sẽ dọa em sợ chết khiếp mất.
Lúc này, phòng khám ở sườn đối diện phòng khám của bọn họ cũng mở cửa,
Trần Uyên và Trần Hạ Lan đi ra từ trong phòng khám.
Nhìn thấy hai người, người nhà họ từ đều hơi nhíu mày, trong lòng cũng xuất hiện một loại dự cảm không may.”
Cô ta nhíu mày nói: “Tên này tới đây làm gì thế không biết.”
Kết quả là sau khi cô ta tìm người hỏi thăm mới biết Diệp Huyền Tần và Từ Huy Hoàng cũng muốn mở một phòng khám trên con đường này.
Hơn nữa còn chọn nơi chếch trái với nơi cô ta chọn nữa chứ.
Việc này làm Trần Uyên hận đến mức nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái thằng vô dụng đó lại tới đây tranh giành mối làm ăn với chúng ta, cái thứ vô liêm sỉ!”
Những Trần Hạ Lan lại cười lạnh liên hồi, cô ta nói: “Muốn tranh giành mối làm ăn với chúng ta, anh ta còn chưa đủ tư cách đâu.”
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi. Con sẽ không để anh ta mở phòng khám được đâu, ít nhất thì không được mở ở nơi này.”
Trần Uyên gấp gáp không chờ nổi mà nói ngay: “Hạ Lan, con có cách nào để đối phó với bọn họ không?”
Trần Hạ Lan nói: “Mẹ, mẹ không cần phải nóng vội, trước tiên cứ để bọn họ mở phòng khám đi.”
“Ngay ngày bọn họ khai trương con sẽ làm cho bọn họ phải đóng cửa ngay và luôn.”
“Như thế thì không những bọn họ không mở phòng khám được mà ngược lại còn phải mất một đống tiền.”
Trần Uyên lập tức gật đầu nói: “Ừ, cứ làm như thế đi.”
“Diệp Huyền Tần và người nhà họ từ nên được dạy dỗ một trận từ lâu rồi mới phải.”
“Bây giờ khi nhớ lại chuyện ngày ấy khi Diệp Huyền Tần ruồng bỏ con đi cưới con hồ ly tinh Từ Linh Khiết đó là mẹ liền tức giận.”
Diệp Huyền Tần gọi điện thoại cho Thẩm Hải, phẩm phùng xuân ngoan ngoãn đưa tất cả những thủ tục cần thiết đến tận cửa.
Giấy phép kinh doanh, giấy chứng nhận đủ tiêu chuẩn phòng cháy chữa cháy, giấy chứng nhận vệ sinh an toàn…
Về phần Từ Huy Hoàng, ông làm bác sĩ cả một đời người nên cũng quen biết rất nhiều nơi cung ứng thuốc men, các loại hợp đồng cung ứng thuốc cũng được bàn bạc rất thuận lợi.
Còn về vấn đề thiết kế và trang trí thì giao cho Vũ Ngọc Chi.
Dúao thì cô ấy cũng là tiến sĩ, muốn thiết kế một phương án trang trí thì thật sự là dễ như trở bàn tay.
Khi vừa làm xong phương án thiết kế thì Từ Linh Khiết lập tức tìm đội xây dựng đến để tiến hành thi công.
Các công việc chuẩn bị mở phòng khám được tiến hành với khí thế hừng hực.
Gần ba ngày sau, một phòng khám đông y ‘Phòng khám Hồi Xuân’ liền ra đời.
Đứng trước cửa phòng khám, cảm xúc của Từ Huy Hoàng thật lâu rồi vẫn chưa thể bình tĩnh.
Từ trước tới nay, muốn có một phòng khám thuộc về riêng mình luôn là nỗi ước ao của ông.
Cuối cùng thì hôm nay ước mơ của ông cũng đã thành sự thật rồi.
Ông kích động nhìn tấm bảng hiệu, ánh mắt lưu luyến không thể dời đi.
Hôm nay là ngày đầu tiên mở cửa, bọn họ phải tổ chức lễ chúc mừng.
Lý Khả Diệu, Vũ Ngọc Chi đều tới đầy đủ.
Từ Linh Khiết bận trăm công nghìn việc cũng rút chút thời gian ra để tới tham gia lễ mừng khai trương.
Từ Huy Hoàng dò hỏi: “Linh Khiết, con đã thông báo cho mấy đồng nghiệp làm việc cùng con chưa?”
Từ Linh Khiết gật đầu đáp: “Bố, bố cứ yên tâm đi, lát nữa bọn họ sẽ tới.”
Từ Huy Hoàng lại hỏi Lý Khả Diệu: “Bà đã nói cho bố và anh cả hết rồi chứ?”
Lý Khả Diệu không kiên nhẫn cằn nhằn ông: “Ông đã hỏi tận ba lần rồi đó, ông có thấy phiền không vậy.”
“Bọn họ đồng ý là sẽ tới rồi.”
“Vậy thì được, vậy thì được.” Từ Huy Hoàng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tôi cũng mời mấy người đồng nghiệp tới, có lẽ sẽ không phải leo cây đâu.”
Từ Huy Hoàng căng thẳng đến mức sắp không chịu nổi nữa rồi.
Ai không hi vọng lễ chúc mừng mình mở phòng khám được tổ chức hoành tráng chứ.
Ông phải xác nhận lại hai, ba lần, xác nhận rằng lễ chúc mừng sẽ không xảy ra bất cứ sai sót nào mới được.
Diệp Huyền Tần cười tủm tỉm nói: “Bố, bố không cần phải căng thẳng thế đâu, con cũng đã mời mấy người bạn tới đây chung vui rồi.”
Từ Huy Hoàng gật đầu nói: “Phiền phức cho con rồi, Huyền Tần.”
Từ Linh Khiết tò mò nói: “Diệp Huyền Tần, anh cũng có bạn bè ở thành phố Tân Hải này sao? Ai thế?”
Cũng không thể trách sao Từ Linh Khiết tò mò được, dù sao thì năm năm qua Diệp Huyền Tần vẫn luôn lượn lờ xung quanh Trần Hạ Lan, cũng không thấy anh qua lại với họ hàng hay bạn bè nào cả.
Diệp Huyền Tần cười thần bí nói với cô: “Đợi khi bọn họ tới rồi thì tự nhiên em sẽ biết thôi.”
Những tên bạn đó của anh, nếu nói ra thì sẽ dọa em sợ chết khiếp mất.
Lúc này, phòng khám ở sườn đối diện phòng khám của bọn họ cũng mở cửa,
Trần Uyên và Trần Hạ Lan đi ra từ trong phòng khám.
Nhìn thấy hai người, người nhà họ từ đều hơi nhíu mày, trong lòng cũng xuất hiện một loại dự cảm không may.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương