Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
Chương 20: Nguyễn Ngọc Lan bị bệnh
Trong lúc Đường Tuấn và Diệp Nam Nhật đang nói chuyện phiếm, thì nhà họ Lý đã trở nên nhốn nháo.
Chuyện là vậy.
Nguyễn Ngọc Lan hẹn mấy người chị em tốt đi dạo phố, nhưng vừa mới dạo được một nửa, Nguyễn Ngọc Lan cảm thấy đau bụng, vì thế đi vào WC một mình, mấy người chị em của bà ta không để ý. Nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy Nguyễn Ngọc Lan trở về, bọn họ mới nhận ra có gì đó không đúng. Vừa chạy đến WC đã phát hiện Nguyễn Ngọc Lan ngất xỉu trong phòng WC, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.
Mấy người chị em lập tức hoảng sợ, người thì lấy di động ra gọi xe cấp cứu, người thì gọi điện thông báo cho người nhà họ Lý.
Khi Lý Quang Huy chạy tới bệnh viện, bác sĩ mới vừa kiểm tra toàn thân cho Nguyễn Ngọc Lan, ông ta thấy Nguyễn Ngọc Lan mặt mày tái nhợt nằm ở trên giường bệnh thì rất là đau lòng. Lúc này Nguyễn Ngọc Lan đã tỉnh lại, nhưng mà cơ thể không còn chút sức nào, muốn nhổm người cũng không làm được.
Trấn an Nguyễn Ngọc Lan xong, Lý Quang Huy ra hiệu cho bác sĩ chủ trị theo ông ta đi ra ngoài.
“Bác sĩ Cao, rốt cuộc bà xã của tôi bị bệnh gì? Có nghiêm trọng không?” Lý Quang Huy vội vàng hỏi.
Bác sĩ Cao thở dài, ông ta lắc đầu nói: “Nói thật tôi cũng không đoán ra được bà Lý mắc bệnh gì? Tôi đã làm kiểm tra toàn thân cho bà Lý, nhưng kết quả kiểm tra thể hiện bà Lý vô cùng khỏe mạnh, nhưng theo miêu tả của bà ấy thì cả người không có sức, cơ thể còn hơi đau nhẹ. Thật sự quá kỳ lạ.”
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hơn nữa đối phương là bà xã của Lý Quang Huy, chỉ sợ bác sĩ Cao sẽ nghĩ là có người muốn đùa ông ta.
Nghe thấy bác sĩ Cao nói như vậy, trong mắt Lý Quang Huy hiện lên một tia kinh hoảng. Bác sĩ Cao trước mặt này chính là chuyên gia nổi tiếng của thành phố Vinh, hành nghề y đã hơn hai mươi năm. Tuy rằng không bằng Thẩm Dũng, nhưng cũng cực kỳ nổi tiếng ở thành phố Vinh. Đến mức có không ít bệnh nhân ở thành phố khác nghe danh tiếng mà kéo đến. Nhưng bây giờ bác sĩ Cao đã nói như vậy, vậy chẳng phải nói là bà xã ông ta mắc một loại bệnh kỳ quái không nhìn ra được!
“Bác sĩ Cao, nếu không ông kiểm tra lại một lần nữa?” Lý Quang Huy hỏi.
Vẻ mặt bác sĩ Cao nghiêm lại, nói: “Có kiểm tra thêm mấy lần nữa cũng giống nhau thôi, chẳng lẽ tôi lại lừa gạt ông chủ Lý?”
Người khác sợ Lý Quang Huy, nhưng bác sĩ Cao không muốn chiếm thứ gì từ chỗ ông ta, nên cách nói chuyện với Lý Quang Huy cũng không quá mức khách sáo.
“Vậy làm phiền bác sĩ Cao.” Lý Quang Huy hơi hồi phục tinh thần, nói. Vừa rồi chẳng qua ông ta ôm một tia ảo tưởng mà thôi.
Bác sĩ Cao dặn dò vài câu bảo Nguyễn Ngọc Lan nghỉ ngơi cẩn thận linh tinh, rồi quay người đi.
Lúc này Lý Ngọc Mai cũng chạy đến bệnh viện, nhìn thấy cha thất thần đứng ngoài cửa thì hoảng sợ, cô ta nhanh chóng đi lên dò hỏi. Sau khi hỏi ra, vẻ mặt Lý Ngọc Mai cũng trở nên tái nhợt. Ngày hôm qua mẹ cô ta vẫn còn khỏe mạnh, hôm nay đã bị bác sĩ thông báo mắc một căn bệnh kỳ quái không rõ nguyên nhân, loại chuyện này có ai chấp nhận cho được.
Lúc này trong đầu Lý Ngọc Mai đột nhiên nổ tung một tia sáng, bỗng nhiên nhớ tới lời nói mấy ngày trước của Đường Tuấn. Lúc ấy Đường Tuấn nói cơ thể Nguyễn Ngọc Lan có bệnh nhẹ, bảo nên để bà ta đi kiểm tra sớm, nhưng khi đó Lý Ngọc Mai và Lý Quang Huy đều coi lời của anh ta như là trò đùa, không để trong lòng. Bây giờ nghĩ là vậy mà Đường Tuấn đã nói đúng.
“Chẳng lẽ, lúc ấy không phải là anh ta nói cho vui thôi?” Trong mắt Lý Ngọc Mai hiện lên vẻ không dám tin, lẩm bẩm nói: “Nhưng khi đó anh ta chỉ mới nhìn vài lần, còn chưa bắt mạch nữa! Sao có thể?” Chỉ vừa liếc mắt một cái đã có thể nhận ra bệnh trong cơ thể, việc này cần phải có y thuật cao siêu đến đâu mới có thể làm được?
Lý Quang Huy nghe thấy con gái nói như vậy, cũng nhớ lại lời Đường Tuấn đã nói trên bàn ăn ngày hôm đó. Cơ thể hơi run lên một chút, nếu y thuật của Đường Tuấn thật sự lợi hại như vậy, thì thật là khủng khiếp. Phải biết rằng, anh còn chưa đến ba mươi tuổi nữa!
“Cha, nếu không mời anh ta đến đây thử một chút?” Lý Ngọc Mai do dự nói.
Sắc mặt Lý Quang Huy khẽ thay đổi, nếu như từ hai ngày trước, ông ta nhất định sẽ không có ý kiến gì. Nhưng mà ngày hôm qua ông ta đã gặp Đường Tuấn, còn chế nhạo đối phương vài câu. Lúc này đi tìm Đường Tuấn, bảo ông ta để mặt mũi ở đâu đây! Đây chẳng phải là tự mình tát vào mặt mình! Dù sao ngày hôm qua ông ta còn nói người ta là một tên nhãi nhép không lên nổi mặt bàn, chưa tới một ngày đã có việc đi cầu người ta, loại chuyện này Lý Quang Huy tự nhận mình không thể nào làm được. Có điều Lý Quang Huy cũng không dám nói những việc này với con gái của mình.
“Hừ!” Lý Quang Huy trầm giọng nói: “Có lẽ là lúc ấy thằng nhóc kia nói lung tung mà trúng thôi. Tuổi còn nhỏ, y thuật có cao siêu thì có thể lợi hại đến mức nào chứ. Cha không tin mỗi năm Lý Quang Huy cha quyên cho bệnh viện nhiều máy móc chữa bệnh như vậy, mà không điều trị được bệnh cho vợ mình!”
“Nhưng mà cha, bệnh của mẹ phải làm sao đây?” Lý Ngọc Mai vội vàng hỏi.
Lý Quang Huy suy nghĩ một lát, nói: “Không phải thành phố Vinh chúng ta còn một vị danh y sao?”
“Cha là nói Giáo sư Thẩm Dũng?” Lý Ngọc Mai cũng lập tức nghĩ đến.
Lý Quang Huy gật đầu, nói: “Con ở đây chăm sóc cho mẹ, cha đi mời Giáo sư Thẩm đến đây.”
Ông ta không tin, chẳng lẽ bác sĩ cả thiên hạ này đều không trị được bệnh của Nguyễn Ngọc Lan, chỉ có một mình Đường Tuấn mới trị được sao?
Thẩm Dũng nhanh chóng được người nhà họ Lý mời đến viện điều dưỡng cao cấp của thành phố Vinh, sau khi nghe thuật lại đơn giản bệnh tình của Nguyễn Ngọc Lan, Thẩm Dũng bắt đầu bắt mạch, châm cứu cho Nguyễn Ngọc Lan. Nhưng sau khi bắt mạch xong, vẻ mặt của ông dần trở nên rất tệ.
“Giáo sư Thẩm, bệnh của mẹ tôi thế nào?” Lý Ngọc Mai sốt ruột hỏi.
Nguyễn Ngọc Lan khẩn trương nhìn Thẩm Dũng, bàn tay bà ta siết chặt tấm chăn lại, dường như sợ nghe từ miệng Thẩm Dũng một căn bệnh không còn đường cứu nào đó. Khuôn mặt bà ta đã hồi lại chút máu, nhưng mà vẫn còn rất tái, khóe môi cố sức muốn nở một nụ cười, nhưng ở phần bụng dưới truyền đến từng cơn đau nhẹ khiến nụ cười của bà ta trông hơi cứng đờ. Bởi vì tạm thời không có cách chuẩn đoán được bệnh, nên đám người bác sĩ Cao không dám tiêm thuốc giảm đau cho Nguyễn Ngọc Lan. Vì thế bà ta chỉ có thể cố chịu.
Thẩm Dũng thở dài, nhìn mọi người nhà họ Lý, nói: “Bệnh của bà Lý thật sự là tôi chưa gặp lần nào trong đời, nếu như tôi chuẩn bệnh không sai, hẳn là mạch máu nào đó trong cơ thể bà ấy bị tắc nghẽn, nên mới dẫn đến đau từng cơn.”
“Mạch máu tắc nghẽn?” Lý Ngọc Mai nghe vậy thì khuôn mặt lập tức thay đổi. Bà ta nhớ dường như lúc trước Đường Tuấn cũng nói như thế.
“Nếu Giáo sư Thẩm đã chẩn ra bệnh, vậy thì hẳn ông sẽ phương pháp điều trị.” Lý Quang Huy nghe vậy, lập tức nói: “Chỉ cần Giáo sư Thẩm có thể chữa khỏi bệnh cho bà xã của tôi, ông muốn gì tôi cũng đều đồng ý với ông.”
Giáo sư Thẩm nhìn thoáng qua Lý Quang Huy, nói: “Ông chú Lý, thầy thuốc như mẹ hiền, nếu tôi có thể chữa khỏi bệnh cho bà Lý, thì dù ông không ra điều kiện gì, tôi cũng sẽ thử một chút. Nhưng tiếc là năng lực tôi hạn hẹp, không có cách nào chữa khỏi căn bệnh kỳ quái của bà ấy.”
Khóe môi Giáo sư Thẩm nở nụ cười khổ, ông cũng chỉ có thể kết luận qua loa là kinh mạch bị tắc nghẽn, còn cụ thể là kinh mạch nào, thì ông không có cách chuẩn đoán được, huống chi là điều trị.
Thẩm Dũng vừa dứt lời, trong phòng bệnh lập tức trở nên yên tĩnh. TIếp theo đó là tiếng khóc nấc của Nguyễn Ngọc Lan, đến Thẩm Dũng cũng không có cách, vậy chẳng phải là nói bà ta chẳng sống được bao lâu nữa. Nghĩ đến đây, Nguyễn Ngọc Lan đã không thèm quan tâm dáng vẻ của bà chủ nhà giàu nữa, bật khóc ngay trước mặt nhiều người như thế, nước mắt chảy giàn giụa, tờ giấy quảng cáo màu trắng đã bị bà ta khóc thấm ướt một mảng to.
Lý Quang Huy nghe tiếng khóc thút thít của Nguyễn Ngọc Lan, trong lòng ông ta cảm thấy cực kỳ phiền muộn và bất lực. Ông ta luôn cảm thấy dựa vào thủ đoạn và năng lực của mình thì có thể có được bất cứ thứ gì ông ta muốn, nhưng bây giờ đến người phụ nữ mà mình yêu ông ta cũng không bảo vệ được!
“Giáo sư Thẩm, chẳng lẽ ông không có cách nào sao?” Lý Ngọc Mai kiệt sức, đầy bi thương hỏi. Ngược lại vào lúc này cô gái này lại có biểu hiện cực kỳ bình tĩnh.
Thẩm Dũng im lặng một lúc, nói: “Trừ phi ông cụ y thánh nhà họ Đường vẫn còn, có lẽ ông cụ có thể điều trị được cho bà Lý. CÓ điều ông cụ Đường đã qua đời.”
Đúng lúc này, trong đầu Thẩm Dũng bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng Đường Tuấn chữa bệnh cho Thẩm Ngọc Nhu, không khỏi bật thốt: “Có lẽ còn có một vị có thể chữa khỏi bệnh của bà Lý?”
“Là ai?” Lý Quang Huy và Lý Ngọc Mai đồng thanh hỏi.
Thẩm Dũng nói: “Coi như người này là một người bạn của tôi đi.”
Có điều tuổi tác của người bạn này thua ông hơi nhiều, tuổi của Thẩm Dũng cũng đủ làm ông nội của anh.
Chuyện là vậy.
Nguyễn Ngọc Lan hẹn mấy người chị em tốt đi dạo phố, nhưng vừa mới dạo được một nửa, Nguyễn Ngọc Lan cảm thấy đau bụng, vì thế đi vào WC một mình, mấy người chị em của bà ta không để ý. Nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy Nguyễn Ngọc Lan trở về, bọn họ mới nhận ra có gì đó không đúng. Vừa chạy đến WC đã phát hiện Nguyễn Ngọc Lan ngất xỉu trong phòng WC, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.
Mấy người chị em lập tức hoảng sợ, người thì lấy di động ra gọi xe cấp cứu, người thì gọi điện thông báo cho người nhà họ Lý.
Khi Lý Quang Huy chạy tới bệnh viện, bác sĩ mới vừa kiểm tra toàn thân cho Nguyễn Ngọc Lan, ông ta thấy Nguyễn Ngọc Lan mặt mày tái nhợt nằm ở trên giường bệnh thì rất là đau lòng. Lúc này Nguyễn Ngọc Lan đã tỉnh lại, nhưng mà cơ thể không còn chút sức nào, muốn nhổm người cũng không làm được.
Trấn an Nguyễn Ngọc Lan xong, Lý Quang Huy ra hiệu cho bác sĩ chủ trị theo ông ta đi ra ngoài.
“Bác sĩ Cao, rốt cuộc bà xã của tôi bị bệnh gì? Có nghiêm trọng không?” Lý Quang Huy vội vàng hỏi.
Bác sĩ Cao thở dài, ông ta lắc đầu nói: “Nói thật tôi cũng không đoán ra được bà Lý mắc bệnh gì? Tôi đã làm kiểm tra toàn thân cho bà Lý, nhưng kết quả kiểm tra thể hiện bà Lý vô cùng khỏe mạnh, nhưng theo miêu tả của bà ấy thì cả người không có sức, cơ thể còn hơi đau nhẹ. Thật sự quá kỳ lạ.”
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hơn nữa đối phương là bà xã của Lý Quang Huy, chỉ sợ bác sĩ Cao sẽ nghĩ là có người muốn đùa ông ta.
Nghe thấy bác sĩ Cao nói như vậy, trong mắt Lý Quang Huy hiện lên một tia kinh hoảng. Bác sĩ Cao trước mặt này chính là chuyên gia nổi tiếng của thành phố Vinh, hành nghề y đã hơn hai mươi năm. Tuy rằng không bằng Thẩm Dũng, nhưng cũng cực kỳ nổi tiếng ở thành phố Vinh. Đến mức có không ít bệnh nhân ở thành phố khác nghe danh tiếng mà kéo đến. Nhưng bây giờ bác sĩ Cao đã nói như vậy, vậy chẳng phải nói là bà xã ông ta mắc một loại bệnh kỳ quái không nhìn ra được!
“Bác sĩ Cao, nếu không ông kiểm tra lại một lần nữa?” Lý Quang Huy hỏi.
Vẻ mặt bác sĩ Cao nghiêm lại, nói: “Có kiểm tra thêm mấy lần nữa cũng giống nhau thôi, chẳng lẽ tôi lại lừa gạt ông chủ Lý?”
Người khác sợ Lý Quang Huy, nhưng bác sĩ Cao không muốn chiếm thứ gì từ chỗ ông ta, nên cách nói chuyện với Lý Quang Huy cũng không quá mức khách sáo.
“Vậy làm phiền bác sĩ Cao.” Lý Quang Huy hơi hồi phục tinh thần, nói. Vừa rồi chẳng qua ông ta ôm một tia ảo tưởng mà thôi.
Bác sĩ Cao dặn dò vài câu bảo Nguyễn Ngọc Lan nghỉ ngơi cẩn thận linh tinh, rồi quay người đi.
Lúc này Lý Ngọc Mai cũng chạy đến bệnh viện, nhìn thấy cha thất thần đứng ngoài cửa thì hoảng sợ, cô ta nhanh chóng đi lên dò hỏi. Sau khi hỏi ra, vẻ mặt Lý Ngọc Mai cũng trở nên tái nhợt. Ngày hôm qua mẹ cô ta vẫn còn khỏe mạnh, hôm nay đã bị bác sĩ thông báo mắc một căn bệnh kỳ quái không rõ nguyên nhân, loại chuyện này có ai chấp nhận cho được.
Lúc này trong đầu Lý Ngọc Mai đột nhiên nổ tung một tia sáng, bỗng nhiên nhớ tới lời nói mấy ngày trước của Đường Tuấn. Lúc ấy Đường Tuấn nói cơ thể Nguyễn Ngọc Lan có bệnh nhẹ, bảo nên để bà ta đi kiểm tra sớm, nhưng khi đó Lý Ngọc Mai và Lý Quang Huy đều coi lời của anh ta như là trò đùa, không để trong lòng. Bây giờ nghĩ là vậy mà Đường Tuấn đã nói đúng.
“Chẳng lẽ, lúc ấy không phải là anh ta nói cho vui thôi?” Trong mắt Lý Ngọc Mai hiện lên vẻ không dám tin, lẩm bẩm nói: “Nhưng khi đó anh ta chỉ mới nhìn vài lần, còn chưa bắt mạch nữa! Sao có thể?” Chỉ vừa liếc mắt một cái đã có thể nhận ra bệnh trong cơ thể, việc này cần phải có y thuật cao siêu đến đâu mới có thể làm được?
Lý Quang Huy nghe thấy con gái nói như vậy, cũng nhớ lại lời Đường Tuấn đã nói trên bàn ăn ngày hôm đó. Cơ thể hơi run lên một chút, nếu y thuật của Đường Tuấn thật sự lợi hại như vậy, thì thật là khủng khiếp. Phải biết rằng, anh còn chưa đến ba mươi tuổi nữa!
“Cha, nếu không mời anh ta đến đây thử một chút?” Lý Ngọc Mai do dự nói.
Sắc mặt Lý Quang Huy khẽ thay đổi, nếu như từ hai ngày trước, ông ta nhất định sẽ không có ý kiến gì. Nhưng mà ngày hôm qua ông ta đã gặp Đường Tuấn, còn chế nhạo đối phương vài câu. Lúc này đi tìm Đường Tuấn, bảo ông ta để mặt mũi ở đâu đây! Đây chẳng phải là tự mình tát vào mặt mình! Dù sao ngày hôm qua ông ta còn nói người ta là một tên nhãi nhép không lên nổi mặt bàn, chưa tới một ngày đã có việc đi cầu người ta, loại chuyện này Lý Quang Huy tự nhận mình không thể nào làm được. Có điều Lý Quang Huy cũng không dám nói những việc này với con gái của mình.
“Hừ!” Lý Quang Huy trầm giọng nói: “Có lẽ là lúc ấy thằng nhóc kia nói lung tung mà trúng thôi. Tuổi còn nhỏ, y thuật có cao siêu thì có thể lợi hại đến mức nào chứ. Cha không tin mỗi năm Lý Quang Huy cha quyên cho bệnh viện nhiều máy móc chữa bệnh như vậy, mà không điều trị được bệnh cho vợ mình!”
“Nhưng mà cha, bệnh của mẹ phải làm sao đây?” Lý Ngọc Mai vội vàng hỏi.
Lý Quang Huy suy nghĩ một lát, nói: “Không phải thành phố Vinh chúng ta còn một vị danh y sao?”
“Cha là nói Giáo sư Thẩm Dũng?” Lý Ngọc Mai cũng lập tức nghĩ đến.
Lý Quang Huy gật đầu, nói: “Con ở đây chăm sóc cho mẹ, cha đi mời Giáo sư Thẩm đến đây.”
Ông ta không tin, chẳng lẽ bác sĩ cả thiên hạ này đều không trị được bệnh của Nguyễn Ngọc Lan, chỉ có một mình Đường Tuấn mới trị được sao?
Thẩm Dũng nhanh chóng được người nhà họ Lý mời đến viện điều dưỡng cao cấp của thành phố Vinh, sau khi nghe thuật lại đơn giản bệnh tình của Nguyễn Ngọc Lan, Thẩm Dũng bắt đầu bắt mạch, châm cứu cho Nguyễn Ngọc Lan. Nhưng sau khi bắt mạch xong, vẻ mặt của ông dần trở nên rất tệ.
“Giáo sư Thẩm, bệnh của mẹ tôi thế nào?” Lý Ngọc Mai sốt ruột hỏi.
Nguyễn Ngọc Lan khẩn trương nhìn Thẩm Dũng, bàn tay bà ta siết chặt tấm chăn lại, dường như sợ nghe từ miệng Thẩm Dũng một căn bệnh không còn đường cứu nào đó. Khuôn mặt bà ta đã hồi lại chút máu, nhưng mà vẫn còn rất tái, khóe môi cố sức muốn nở một nụ cười, nhưng ở phần bụng dưới truyền đến từng cơn đau nhẹ khiến nụ cười của bà ta trông hơi cứng đờ. Bởi vì tạm thời không có cách chuẩn đoán được bệnh, nên đám người bác sĩ Cao không dám tiêm thuốc giảm đau cho Nguyễn Ngọc Lan. Vì thế bà ta chỉ có thể cố chịu.
Thẩm Dũng thở dài, nhìn mọi người nhà họ Lý, nói: “Bệnh của bà Lý thật sự là tôi chưa gặp lần nào trong đời, nếu như tôi chuẩn bệnh không sai, hẳn là mạch máu nào đó trong cơ thể bà ấy bị tắc nghẽn, nên mới dẫn đến đau từng cơn.”
“Mạch máu tắc nghẽn?” Lý Ngọc Mai nghe vậy thì khuôn mặt lập tức thay đổi. Bà ta nhớ dường như lúc trước Đường Tuấn cũng nói như thế.
“Nếu Giáo sư Thẩm đã chẩn ra bệnh, vậy thì hẳn ông sẽ phương pháp điều trị.” Lý Quang Huy nghe vậy, lập tức nói: “Chỉ cần Giáo sư Thẩm có thể chữa khỏi bệnh cho bà xã của tôi, ông muốn gì tôi cũng đều đồng ý với ông.”
Giáo sư Thẩm nhìn thoáng qua Lý Quang Huy, nói: “Ông chú Lý, thầy thuốc như mẹ hiền, nếu tôi có thể chữa khỏi bệnh cho bà Lý, thì dù ông không ra điều kiện gì, tôi cũng sẽ thử một chút. Nhưng tiếc là năng lực tôi hạn hẹp, không có cách nào chữa khỏi căn bệnh kỳ quái của bà ấy.”
Khóe môi Giáo sư Thẩm nở nụ cười khổ, ông cũng chỉ có thể kết luận qua loa là kinh mạch bị tắc nghẽn, còn cụ thể là kinh mạch nào, thì ông không có cách chuẩn đoán được, huống chi là điều trị.
Thẩm Dũng vừa dứt lời, trong phòng bệnh lập tức trở nên yên tĩnh. TIếp theo đó là tiếng khóc nấc của Nguyễn Ngọc Lan, đến Thẩm Dũng cũng không có cách, vậy chẳng phải là nói bà ta chẳng sống được bao lâu nữa. Nghĩ đến đây, Nguyễn Ngọc Lan đã không thèm quan tâm dáng vẻ của bà chủ nhà giàu nữa, bật khóc ngay trước mặt nhiều người như thế, nước mắt chảy giàn giụa, tờ giấy quảng cáo màu trắng đã bị bà ta khóc thấm ướt một mảng to.
Lý Quang Huy nghe tiếng khóc thút thít của Nguyễn Ngọc Lan, trong lòng ông ta cảm thấy cực kỳ phiền muộn và bất lực. Ông ta luôn cảm thấy dựa vào thủ đoạn và năng lực của mình thì có thể có được bất cứ thứ gì ông ta muốn, nhưng bây giờ đến người phụ nữ mà mình yêu ông ta cũng không bảo vệ được!
“Giáo sư Thẩm, chẳng lẽ ông không có cách nào sao?” Lý Ngọc Mai kiệt sức, đầy bi thương hỏi. Ngược lại vào lúc này cô gái này lại có biểu hiện cực kỳ bình tĩnh.
Thẩm Dũng im lặng một lúc, nói: “Trừ phi ông cụ y thánh nhà họ Đường vẫn còn, có lẽ ông cụ có thể điều trị được cho bà Lý. CÓ điều ông cụ Đường đã qua đời.”
Đúng lúc này, trong đầu Thẩm Dũng bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng Đường Tuấn chữa bệnh cho Thẩm Ngọc Nhu, không khỏi bật thốt: “Có lẽ còn có một vị có thể chữa khỏi bệnh của bà Lý?”
“Là ai?” Lý Quang Huy và Lý Ngọc Mai đồng thanh hỏi.
Thẩm Dũng nói: “Coi như người này là một người bạn của tôi đi.”
Có điều tuổi tác của người bạn này thua ông hơi nhiều, tuổi của Thẩm Dũng cũng đủ làm ông nội của anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương