Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
Chương 25: Đi trộm
Trong phòng riêng của nhà hàng này, Tề Hưng đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên mặc đồ vest, mang giày da đứng đối diện trước mặt anh ta.
"Cậu Tề, chuyện này e là không hay đâu. Dù sao người đó cũng bạn mà cô Lý đưa đến." Người đàn ông trung niên có chút sợ hãi nhìn Tề Hưng, do dự nói.
"Hừ!" Tề Hưng vểnh cái chân bắt chéo lên, cười lạnh nói: "Ngô Nam Bình, anh sợ đắc tội với nhà họ Lý, chẳng lẽ không sợ vì vậy mà đắc tội với nhà họ Tề của tôi sao?"
Người đàn ông trước mặt này rõ ràng là ông chủ đứng phía sau của nhà hàng này - Ngô Nam Bình.
Nghe vậy, trên trán của Ngô Nam Bình lập tức có mấy giọt mồ hôi lạnh lăn xuống. Cho dù là nhà họ Tề hay là nhà họ Lý, đều không phải để anh ta có thể đắc tội được. Hơn nữa chuyện mà Tề Hưng kêu anh ta làm quả thật không vẻ vang cho lắm, vậy nên anh ta mới có hơi do dự.
"Anh yên tâm. Tên nhãi ranh kia vẫn chưa thể xem là bạn của Ngọc Mai, chẳng qua là đúng lúc cứu được ông già Lý Quang Minh kia một mạng, bây giờ được Lý Quang Huy sắp xếp cho làm nhân viên quản lý thư viện quèn ở một trường đại học của thành phố Vinh, không phải là con ông cháu cha gì đâu." Dường như Tề Hưng nhìn ra sự lo lắng của Ngô Nam Bình, thản nhiên nói: "Nếu như nhà họ Lý thật sự vì chuyện này mà truy cứu trách nhiệm lên đầu anh, tôi làm chỗ dựa cho anh là được. Thế nào, một chuyện nhỏ, đổi lấy tình hữu nghị với nhà họ Tề của tôi, vụ mua bán này rất có lời đúng không."
Ngô Nam Bình trầm ngâm một lát, sau đó cắn răng nói: "Vậy sau này tôi sẽ dựa vào cậu cả Tề."
Đôi mắt của Tề Hưng lập tức lộ ra nụ cười lạnh cực kỳ đắc ý: "Một tên nhãi ranh cái gì cũng không có lại dám đấu với tôi, vẫn còn non lắm." Vừa rồi ở cửa bị Đường Tuấn chơi cho một vố, cậu cả Tề cũng không phải người hiền lành gì, tất nhiên nghĩ đến việc trả thù lại, đặc biệt là có Lý Ngọc Mai ở đây, nhất định phải làm cho anh ta mất hết mặt mũi! Nhưng đích thân anh ta ra tay lại không thích hợp, nên tất nhiên đã nghĩ đến ông chủ của nhà hàng - Ngô Nam Bình.
Đường Tuấn đi ra từ trong toilet, quay lại chỗ ngồi của mình. Chợt nhớ tới chuyện gì đó, anh lấy mười mấy tờ tiền màu đỏ từ trong túi ra, đẩy đến trước mặt Lý Ngọc Mai, nói: "Đúng rồi, đây là số tiền lần trước tôi mượn cô."
"Anh mới đi làm chưa được mấy ngày, tiền ở đâu ra?" Lý Ngọc Mai nhíu mày, mang theo một chút nghi ngờ nói: "Anh sẽ không làm những chuyện không thể để người khác biết đấy chứ." Cô ta càng nghĩ càng thấy có thể, với bản lĩnh của Đường Tuấn, nếu như đi làm một kẻ cướp bóc, sợ là thật sự không ai tóm được anh.
"Chuyện này cô không cần phải lo đâu." Đường Tuấn thản nhiên nói.
"Hừ!" Lý Ngọc Mai lộ ra vẻ chán ghét, nói: "Anh đừng tưởng rằng bản lĩnh của mình không tệ thì đi làm việc bậy bạ, nếu như thật sự gây ra chuyện gì, nhà họ Lý của tôi sẽ không bảo vệ anh đâu!"
"Không phiền cô Lý phải nhọc lòng." Đường Tuấn thờ ơ nói, dáng vẻ của anh như con lợn chết không sợ bỏng nước sôi.
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên quản lý của nhà hàng đi ra với vẻ mặt vội vàng, đứng ở vị trí giữa nhất của nhà hàng, vỗ vỗ tay, cho đến khi tất cả mọi người nhìn về phía anh ta, mới cất cao giọng nói: "Vừa rồi có một vị khách nam làm rơi một vài món đồ quý giá trong toilet, có lẽ là bị người khác không cẩn thận tiện tay cầm đi rồi. Hy vọng người đó có thể tự giác trả lại."
"Thế mà lại có người dám ăn cắp trong nhà hàng, người này thật là quá thiếu đạo đức mà."
Lời nói vừa dứt, trong nhà hàng lập tức vang lên những tiếng xôn xao, mặc dù quản lý của nhà hàng nói nghe rất êm tai, nhưng những người ở đây có ai nghe không hiểu ý trong lời nói của anh ta.
Trên mặt của hầu hết mọi người đều lộ ra vẻ khinh thường coi rẻ. Có thể bọn họ đều là những người sành sỏi trong giới khi doanh, hoặc có thể bọn họ là cậu ấm cô chiêu nhà có chút gia thế, khi nào bọn họ lại đi làm chuyện bẩn thỉu thế này.
Lý Ngọc Mai nhìn mười mấy tờ tiền mặt trên bàn, trong lòng có một loại dự cảm xấu. Đường Tuấn đi vào toilet một lát, sau đó khi đi ra thì lập tức trả lại tiền cho cô ta, bây giờ lại có người bị mất đồ quý giá. Chuyện này thật sự không thể nào không khiến cô ta liên hệ với nhau.
"Là anh lấy đồ của người ta à?" Lý Ngọc Mai nhìn lướt qua Đường Tuấn, dùng một loại giọng điệu chán ghét hỏi. Mặc dù là hỏi lại, nhưng trong lòng đã chắc chắn rồi.
Không đợi Đường Tuấn trả lời, Lý Ngọc Mai đã nói tiếp: "Nhanh chóng trả lại cho người ta."
Cái tên này quá vô sỉ, thế mà ngay cả chuyện bẩn thỉu mất hết mặt mũi nãy cũng làm được.
Nếu như không phải trường hợp lúc này không thích hợp, Lý Ngọc Mai đã lên tiếng mắng to từ lâu. Cô ta chửi bản thân bị mù mắt, thế mà lại sinh ra cảm xúc khác thường với loại người này.
Đường Tuấn cũng hơi ngây người, chuyện này cũng thật là trùng hợp. Nhìn vẻ mặt ghét bỏ đến cực điểm kia của Lý Ngọc Mai, trong lòng của anh tuôn ra một chút tức giận. Trước tiên đừng nói thân phận của Đường Tuấn là như thế nào, nhưng cô nàng ngồi đối diện mình này chỉ nghe người khác nói một câu, ngay cả cơ hội cho anh giải thích cũng không có thì đã chụp cái bô này lên đầu mình, như vậy hoàn toàn không có một chút tin tưởng nào đối với Đường Tuấn.
"Thưa ngài, xin hỏi có phải khi nãy ngài vừa mới đi ra từ trong toilet không?" Lúc này, quản lý của nhà hàng đi tới bên cạnh bàn của Đường Tuấn, dò hỏi. Trước lúc này, anh ta đã hỏi mấy người rồi, cho nên để người ta không nhìn ra anh ta có chút ý đồ nhắm vào Đường Tuấn.
Đường Tuấn gật đầu.
Trên mặt của quản lý nhà hàng vẫn duy trì nụ cười phục vụ tiêu chuẩn, nhỏ nhẹ nói: "Thưa ngài, vậy có thể làm phiền ngài cho tôi xem những món đồ ngài mang theo bên người hay không?"
Tất nhiên quản lý của nhà hàng biết Đường Tuấn trước mặt anh ta không có trộm đồ, nhưng trong tay của anh ta đang cầm một sợi dây chuyền vàng, chờ lát nữa chỉ cần tìm một cơ hội len lén bỏ vào bất kỳ chỗ nào của đối phương, vậy tội danh ăn cắp tất nhiên đã thành lập rồi. Còn về chuyện áy náy, quản lý của nhà họ hàng không hề áy náy, ai bảo anh đắc tội với cậu cả Tề cơ chứ?
Đường Tuấn khẽ nhíu mày: "Không được."
Nhìn cách làm người của Đường Tuấn thì thấy có vẻ tùy ý, nhưng trong lòng lại kiêu ngạo lắm, sao lại vì một câu nói của người khác mà thỏa hiệp được.
Ai ngờ hành động này của anh lọt vào trong mắt Lý Ngọc Mai, càng làm cho cô ta cho là Đường Tuấn có tật giật mình, trong lòng thầm thở dài một tiếng, nói với quản lý của nhà hàng kia: "Quản lý Đinh, không biết thứ mà vị khách vừa nãy làm rơi là món đồ quý giá gì vậy?" Nếu như không phải thứ quá mức mắc tiền, Lý Ngọc Mai định trả thay cho Đường Tuấn, còn về tình cảm của hai người, thì dừng lại ở đây đi. Cô cả Lý như cô ta sẽ không làm bạn bè với một người thấp hèn.
Quản lý Đinh lắc đầu, nói: "Xin lỗi cô lý, đây là bí mật của khách hàng, thứ lỗi tôi không thể nói cho cô biết."
Anh ta lại nhìn về phía Đường Tuấn, đạo: "Thưa ngài, nếu như ngài không bằng lòng phối hợp, chúng tôi đành phải cho rằng ngài là ngài lấy đồ của khách hàng, chúng tôi đành phải dùng thủ đoạn mang tính cưỡng chế thôi."
Lời nói của anh ta vừa dứt, trong nhà ăn lập tức vang lên những tiếng bàn tán.
"Quả nhiên là tên nhãi ranh này, nhìn cách ăn mặc nghèo kiết xác của anh ta, có lẽ thấy tiền là sáng mắt, lấy thứ không nên lấy, đến bây giờ còn dám mạnh miệng."
"Ha ha. Đúng vậy đó. Quả nhiên người cấp thấp thì chỉ là người cấp thấp, nhìn thấy đồ tốt đều muốn lấy về cho mình."
"Chỉ tội nghiệp cô Lý, dẫn theo loại người này tới đây ăn cơm, thật sự là nhìn lầm người rồi."
"Vừa nãy tên nhãi ranh này còn gây xung đột với cậu cả Tề ở cửa ra vào nữa, có lẽ cũng do thèm người ta đến đỏ mắt rồi chứ gì."
Những lời nói càng ngày càng quá đáng từ mọi nơi truyền vào tai của Đường Tuấn và Lý Ngọc Mai, sắc mặt của Đường Tuấn trở nên có chút khó coi, còn Lý Ngọc Mai thì tức giận đến nỗi cơ thể run lên, trong một đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Đường Tuấn giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt, muốn đốt cái tên khiến cô ta mất mặt này thành tro bụi.
“Cuối cùng anh có lấy không?" Vẻ mặt của Lý Ngọc Mai nghiêm túc nhìn Đường Tuấn, chất vấn.
Đường Tuấn nhìn dáng vẻ tức hổn hển của Lý Ngọc Mai, ngược lại còn cười lên, nói: "Tôi nói tôi không có lấy, cô tin không?"
Chân mày của Lý Ngọc Mai nén giận, ánh mắt đảo qua một xấp tiền trên bàn, ánh mắt ấy đã nói rõ tất cả.
"Nếu như anh không có lấy, vậy nhiều tiền như thế anh lấy ở đâu ra?"
"Cậu Tề, chuyện này e là không hay đâu. Dù sao người đó cũng bạn mà cô Lý đưa đến." Người đàn ông trung niên có chút sợ hãi nhìn Tề Hưng, do dự nói.
"Hừ!" Tề Hưng vểnh cái chân bắt chéo lên, cười lạnh nói: "Ngô Nam Bình, anh sợ đắc tội với nhà họ Lý, chẳng lẽ không sợ vì vậy mà đắc tội với nhà họ Tề của tôi sao?"
Người đàn ông trước mặt này rõ ràng là ông chủ đứng phía sau của nhà hàng này - Ngô Nam Bình.
Nghe vậy, trên trán của Ngô Nam Bình lập tức có mấy giọt mồ hôi lạnh lăn xuống. Cho dù là nhà họ Tề hay là nhà họ Lý, đều không phải để anh ta có thể đắc tội được. Hơn nữa chuyện mà Tề Hưng kêu anh ta làm quả thật không vẻ vang cho lắm, vậy nên anh ta mới có hơi do dự.
"Anh yên tâm. Tên nhãi ranh kia vẫn chưa thể xem là bạn của Ngọc Mai, chẳng qua là đúng lúc cứu được ông già Lý Quang Minh kia một mạng, bây giờ được Lý Quang Huy sắp xếp cho làm nhân viên quản lý thư viện quèn ở một trường đại học của thành phố Vinh, không phải là con ông cháu cha gì đâu." Dường như Tề Hưng nhìn ra sự lo lắng của Ngô Nam Bình, thản nhiên nói: "Nếu như nhà họ Lý thật sự vì chuyện này mà truy cứu trách nhiệm lên đầu anh, tôi làm chỗ dựa cho anh là được. Thế nào, một chuyện nhỏ, đổi lấy tình hữu nghị với nhà họ Tề của tôi, vụ mua bán này rất có lời đúng không."
Ngô Nam Bình trầm ngâm một lát, sau đó cắn răng nói: "Vậy sau này tôi sẽ dựa vào cậu cả Tề."
Đôi mắt của Tề Hưng lập tức lộ ra nụ cười lạnh cực kỳ đắc ý: "Một tên nhãi ranh cái gì cũng không có lại dám đấu với tôi, vẫn còn non lắm." Vừa rồi ở cửa bị Đường Tuấn chơi cho một vố, cậu cả Tề cũng không phải người hiền lành gì, tất nhiên nghĩ đến việc trả thù lại, đặc biệt là có Lý Ngọc Mai ở đây, nhất định phải làm cho anh ta mất hết mặt mũi! Nhưng đích thân anh ta ra tay lại không thích hợp, nên tất nhiên đã nghĩ đến ông chủ của nhà hàng - Ngô Nam Bình.
Đường Tuấn đi ra từ trong toilet, quay lại chỗ ngồi của mình. Chợt nhớ tới chuyện gì đó, anh lấy mười mấy tờ tiền màu đỏ từ trong túi ra, đẩy đến trước mặt Lý Ngọc Mai, nói: "Đúng rồi, đây là số tiền lần trước tôi mượn cô."
"Anh mới đi làm chưa được mấy ngày, tiền ở đâu ra?" Lý Ngọc Mai nhíu mày, mang theo một chút nghi ngờ nói: "Anh sẽ không làm những chuyện không thể để người khác biết đấy chứ." Cô ta càng nghĩ càng thấy có thể, với bản lĩnh của Đường Tuấn, nếu như đi làm một kẻ cướp bóc, sợ là thật sự không ai tóm được anh.
"Chuyện này cô không cần phải lo đâu." Đường Tuấn thản nhiên nói.
"Hừ!" Lý Ngọc Mai lộ ra vẻ chán ghét, nói: "Anh đừng tưởng rằng bản lĩnh của mình không tệ thì đi làm việc bậy bạ, nếu như thật sự gây ra chuyện gì, nhà họ Lý của tôi sẽ không bảo vệ anh đâu!"
"Không phiền cô Lý phải nhọc lòng." Đường Tuấn thờ ơ nói, dáng vẻ của anh như con lợn chết không sợ bỏng nước sôi.
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên quản lý của nhà hàng đi ra với vẻ mặt vội vàng, đứng ở vị trí giữa nhất của nhà hàng, vỗ vỗ tay, cho đến khi tất cả mọi người nhìn về phía anh ta, mới cất cao giọng nói: "Vừa rồi có một vị khách nam làm rơi một vài món đồ quý giá trong toilet, có lẽ là bị người khác không cẩn thận tiện tay cầm đi rồi. Hy vọng người đó có thể tự giác trả lại."
"Thế mà lại có người dám ăn cắp trong nhà hàng, người này thật là quá thiếu đạo đức mà."
Lời nói vừa dứt, trong nhà hàng lập tức vang lên những tiếng xôn xao, mặc dù quản lý của nhà hàng nói nghe rất êm tai, nhưng những người ở đây có ai nghe không hiểu ý trong lời nói của anh ta.
Trên mặt của hầu hết mọi người đều lộ ra vẻ khinh thường coi rẻ. Có thể bọn họ đều là những người sành sỏi trong giới khi doanh, hoặc có thể bọn họ là cậu ấm cô chiêu nhà có chút gia thế, khi nào bọn họ lại đi làm chuyện bẩn thỉu thế này.
Lý Ngọc Mai nhìn mười mấy tờ tiền mặt trên bàn, trong lòng có một loại dự cảm xấu. Đường Tuấn đi vào toilet một lát, sau đó khi đi ra thì lập tức trả lại tiền cho cô ta, bây giờ lại có người bị mất đồ quý giá. Chuyện này thật sự không thể nào không khiến cô ta liên hệ với nhau.
"Là anh lấy đồ của người ta à?" Lý Ngọc Mai nhìn lướt qua Đường Tuấn, dùng một loại giọng điệu chán ghét hỏi. Mặc dù là hỏi lại, nhưng trong lòng đã chắc chắn rồi.
Không đợi Đường Tuấn trả lời, Lý Ngọc Mai đã nói tiếp: "Nhanh chóng trả lại cho người ta."
Cái tên này quá vô sỉ, thế mà ngay cả chuyện bẩn thỉu mất hết mặt mũi nãy cũng làm được.
Nếu như không phải trường hợp lúc này không thích hợp, Lý Ngọc Mai đã lên tiếng mắng to từ lâu. Cô ta chửi bản thân bị mù mắt, thế mà lại sinh ra cảm xúc khác thường với loại người này.
Đường Tuấn cũng hơi ngây người, chuyện này cũng thật là trùng hợp. Nhìn vẻ mặt ghét bỏ đến cực điểm kia của Lý Ngọc Mai, trong lòng của anh tuôn ra một chút tức giận. Trước tiên đừng nói thân phận của Đường Tuấn là như thế nào, nhưng cô nàng ngồi đối diện mình này chỉ nghe người khác nói một câu, ngay cả cơ hội cho anh giải thích cũng không có thì đã chụp cái bô này lên đầu mình, như vậy hoàn toàn không có một chút tin tưởng nào đối với Đường Tuấn.
"Thưa ngài, xin hỏi có phải khi nãy ngài vừa mới đi ra từ trong toilet không?" Lúc này, quản lý của nhà hàng đi tới bên cạnh bàn của Đường Tuấn, dò hỏi. Trước lúc này, anh ta đã hỏi mấy người rồi, cho nên để người ta không nhìn ra anh ta có chút ý đồ nhắm vào Đường Tuấn.
Đường Tuấn gật đầu.
Trên mặt của quản lý nhà hàng vẫn duy trì nụ cười phục vụ tiêu chuẩn, nhỏ nhẹ nói: "Thưa ngài, vậy có thể làm phiền ngài cho tôi xem những món đồ ngài mang theo bên người hay không?"
Tất nhiên quản lý của nhà hàng biết Đường Tuấn trước mặt anh ta không có trộm đồ, nhưng trong tay của anh ta đang cầm một sợi dây chuyền vàng, chờ lát nữa chỉ cần tìm một cơ hội len lén bỏ vào bất kỳ chỗ nào của đối phương, vậy tội danh ăn cắp tất nhiên đã thành lập rồi. Còn về chuyện áy náy, quản lý của nhà họ hàng không hề áy náy, ai bảo anh đắc tội với cậu cả Tề cơ chứ?
Đường Tuấn khẽ nhíu mày: "Không được."
Nhìn cách làm người của Đường Tuấn thì thấy có vẻ tùy ý, nhưng trong lòng lại kiêu ngạo lắm, sao lại vì một câu nói của người khác mà thỏa hiệp được.
Ai ngờ hành động này của anh lọt vào trong mắt Lý Ngọc Mai, càng làm cho cô ta cho là Đường Tuấn có tật giật mình, trong lòng thầm thở dài một tiếng, nói với quản lý của nhà hàng kia: "Quản lý Đinh, không biết thứ mà vị khách vừa nãy làm rơi là món đồ quý giá gì vậy?" Nếu như không phải thứ quá mức mắc tiền, Lý Ngọc Mai định trả thay cho Đường Tuấn, còn về tình cảm của hai người, thì dừng lại ở đây đi. Cô cả Lý như cô ta sẽ không làm bạn bè với một người thấp hèn.
Quản lý Đinh lắc đầu, nói: "Xin lỗi cô lý, đây là bí mật của khách hàng, thứ lỗi tôi không thể nói cho cô biết."
Anh ta lại nhìn về phía Đường Tuấn, đạo: "Thưa ngài, nếu như ngài không bằng lòng phối hợp, chúng tôi đành phải cho rằng ngài là ngài lấy đồ của khách hàng, chúng tôi đành phải dùng thủ đoạn mang tính cưỡng chế thôi."
Lời nói của anh ta vừa dứt, trong nhà ăn lập tức vang lên những tiếng bàn tán.
"Quả nhiên là tên nhãi ranh này, nhìn cách ăn mặc nghèo kiết xác của anh ta, có lẽ thấy tiền là sáng mắt, lấy thứ không nên lấy, đến bây giờ còn dám mạnh miệng."
"Ha ha. Đúng vậy đó. Quả nhiên người cấp thấp thì chỉ là người cấp thấp, nhìn thấy đồ tốt đều muốn lấy về cho mình."
"Chỉ tội nghiệp cô Lý, dẫn theo loại người này tới đây ăn cơm, thật sự là nhìn lầm người rồi."
"Vừa nãy tên nhãi ranh này còn gây xung đột với cậu cả Tề ở cửa ra vào nữa, có lẽ cũng do thèm người ta đến đỏ mắt rồi chứ gì."
Những lời nói càng ngày càng quá đáng từ mọi nơi truyền vào tai của Đường Tuấn và Lý Ngọc Mai, sắc mặt của Đường Tuấn trở nên có chút khó coi, còn Lý Ngọc Mai thì tức giận đến nỗi cơ thể run lên, trong một đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Đường Tuấn giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt, muốn đốt cái tên khiến cô ta mất mặt này thành tro bụi.
“Cuối cùng anh có lấy không?" Vẻ mặt của Lý Ngọc Mai nghiêm túc nhìn Đường Tuấn, chất vấn.
Đường Tuấn nhìn dáng vẻ tức hổn hển của Lý Ngọc Mai, ngược lại còn cười lên, nói: "Tôi nói tôi không có lấy, cô tin không?"
Chân mày của Lý Ngọc Mai nén giận, ánh mắt đảo qua một xấp tiền trên bàn, ánh mắt ấy đã nói rõ tất cả.
"Nếu như anh không có lấy, vậy nhiều tiền như thế anh lấy ở đâu ra?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương