Chiến Thần Tình Sử
Chương 30: Họ Vương Tương Ý
Chưa đợi Gia Hân nói xong, Sát Long cười to “Chị Dâu không phải lo, bọn cảnh sát sẽ….”, Gia Hân nghe thấy hai từ “Chị Dâu” khuôn mặt đỏ bừng, nếu để ai nghe thấy, nàng cũng không biết dấu mặt vào đâu, nhưng trong lòng lại cười thầm.
Ặc ặc, Trung Quân ho khan mấy tiếng làm Sát Long bụm miệng, bộ dạng cực kỳ khôi hài.
Ta nói này Sát Long, phải biết lấy đức phục người, ngươi xem tính hiếu thắng ngươi kìa, nếu ngày nào đó gặp phải cao thủ thật sự, ta coi ngươi còn cười được nữa không. Còn nữa tôi và cô Hân đây bèo nước gặp nhau, cậu nói vậy không phải có hơi quá đáng với cô Hân sao.
- Hài! Ông anh của tôi ơi, người chết trong tay anh còn ít sao, cái gì là lấy đức phục người.
Sát Long không dám nói ra, chỉ gật đầu “em biết rồi, sau này em sẽ không dùng nấm đấm nữa, mà dùng dao để họ chết thoải mái một chút, phải lấy đức phục người. Nói xong ra vẻ chiêm nghiệm giống như ngộ ra chân lý gì đó hay ho lắm.
Gia Bật bật cười thành tiếng, người đàn ông này lúc đối địch thì bá đạo, lúc bên Trung Quân thì lại…Oa, không phải chứ. Người đàn ông tên Sát Long này sức mạnh kinh thế hãi tục, vậy mà đối với Trung Quân thập phần tôn kính, vậy Trung Quân là người như thế nào đây. Nghĩ đến đây đôi mắt Gia Hân giật giật, một suy nghĩ táo bạo ập tới khiến hơi thở nàng có chút không thông.
Trung Quân lắc đầu mặc kệ “Cô Hân, cô tính sắp xếp cho cô Linh thế nào, dù sao cô Linh cũng là người nhà cô, nếu cần tôi giúp gì cứ việc lên tiếng”.
Yên tâm, người nhà họ Vương sẽ không bạc đãi cô Linh đâu, dù sao cũng cám ơn anh. Nếu có thông tin gì tôi sẽ báo anh.
Trung Quân khẽ gật đầu không nói gì.
Lúc này ngoài cổng một đoàn xe BMW sang trọng đã dừng trước cổng, hơn 40 người hừng hực khí thế tiến vào nơi này, dẫn đầu là Hàn Quản Gia có cả Tôn Văn và Tôn Võ, xem ra lần này Nhà Họ Vương là dùng thực lực mạnh nhất để ứng cứu. Chỉ tiếc là quãng đường quá dài, phải mất hơn 2 giờ mới đến được. Hàn Quản gia rất nóng lòng, vừa đến đã lao đi như tên bắn tiến lên khu mô Tiêu Mẫn, những người khác không ai nói câu gì, đồng loạt dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo.
Nhưng khi Hàn Quản Gia cùng với người nhà Họ Vương tiến đến nơi, một mùi máu tanh nồng nặc muốn ngạt thở làm mọi người chấn kinh. Nhất là Hàn Quản Gia cùng Tôn Văn, Tôn Võ không khỏi sững sờ, thi thể chồng chất, máu tanh vun vãi, cảnh tượng thật quá mức kinh hãi.
Hàn Quản gia chạy đến bên Gia Hân hỏi dồn “Hân Hân cháu không sao chứ, người nhà họ Hoàng không làm khó gì cháu chứ.
Dạ cháu không sao, chỉ là… nàng chỉ tay về phía Chung Linh. Hai dòng lệ một lần nữa đổ xuống, nỗi thống khổ một lần nữa gặm nhắm trái tim bé nhỏ của cô.
Hàn Quản gia vỗ vỗ đôi vai bé nhỏ, của Gia Hân ra chiều an ủi.
Cô Linh đúng là người phụ nữ tốt, nhà họ vương nợ cô ấy, mọi chuyện để thúc sắp xếp.
Lúc này bọn người Tôn Văn, Tôn Võ vừa đến nơi, thấy thi thể chồng chất ngỗn ngang mà kinh ngạc cực điểm. Hàn Quản gia tiến tới xem một chút liền phát hiện thi thể Hắc Báo cùng Lôi Thiên đã vẫn lạc, mí mắt giật giật kích động “chuyện này là sao vậy, hai tên này vậy mà cũng có thể bị giết, người nào có năng lực đáng sợ như thế”.
Tôn Văn bước đến, nhìn thấy thi thể Hắc Báo cả người giật mạnh, mắt trợn to, khiến Tôn Võ cũng hiếu kỳ chạy tới. không ai nói ai câu gì, tất cả chỉ là một nỗi nghi hoặc cực lớn.
Ai có năng lực này, phải biết rằng Hắc Báo là cường giả cấp bậc Tông sư Đỉnh Phong đó, từ bao giờ Hưng Thành lại xuất hiện một nhân vật đáng sợ như thế. Tôn Võ không kìm được cảm xúc, ánh mắt mê loạn nhìn cỗ thi thể kia.
Không chỉ vậy, kế bên cậu ta còn một người cùng cấp bậc. Hàn Quản gia chỉ tay về một cổ thi thể khác nói “hắn tên là Lôi Thiên trước đã từng đến nhà họ Vương đầu quân, chỉ tiếc yêu cầu hắn quá cao nên gia chủ không thể đáp ứng”.
Lời nói vừa dứt, khiến Tôn Văn và Tôn Võ chết lặng, đứng như trời tròng, ngoác mồm không ngừng run rẩy.
Hàn Quản gia cố gắng trấn tĩnh tâm tình đang hỗn loạn khẽ nói “có lẽ lần này nhà họ Hoàng đã trả giá không nhỏ, mất gà còn mất thêm nấm thóc...ha ha".
Đám người nhà họ Vương, kể cả Tôn Văn và Tôn Võ, định lực không cao như Hàn Quản Gia, quan sát đến ngốc trệ..
Tôn Võ thầm than “ai có sức mạnh này, nhìn trận thế nhà họ Hoàng, e rằng dù lực lượng mạnh nhất nhà Họ Vương muốn chiến thắng đã là điều khó khăn,…tiếc thật, tiếc thật”. Tôn Võ hận mình sao có thể chậm chạp đến vậy, một trận chiến kinh thiên giữa các cấp bậc cường giả vậy mà bỏ lỡ, hắn tức giận tay nắm thành quyền, giẫm chân “bụp…bụp”.
Tôn Văn chạy đến chỗ Gia Hân, kích động hỏi “Gia Hân, chuyện này là như thế nào, bọn sao lại thành thế này?
Câu hỏi này nhất thời làm mọi người bừng tĩnh, Gia Hân luôn ở đây, chắc đã chứng kiến màn chiến đấu kinh diễm kia, thế là rất nhiều người quay quanh Gia Hân, bộ dáng mong đợi thấy rõ.
Gia Hân lòng tuy đau buồn, nhưng nhắc đến chuyện đó, mí mắt liền giật giật, đến bây giờ cô vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng đây là sự thật, bởi nó quá vô lý, vượt qua phạm trù nhận thức của cô.
Gia Hân kể một lượt về sự việc đã xảy ra, toàn trường lại một phen chấn động. Tôn Võ nghi ngờ lớn tiếng hỏi.
Gia Hân, em nói chỉ có một người ra tay sao, em không lừa chúng ta đó chứ, em biết nhà họ Hoàng này như thế nào không, thực lực này của họ có thể chọc trời khuấy nước đấy. Anh không ngờ con người em lại dối trá đến vậy, đem chuyện này ra giễu cợt mọi người.
Gia Hân tức giận thét lên “em lừa anh làm gì, tất cả là sự thật, anh không tin thì thôi”
Tôn Văn tính tình điềm đạm hơn Tôn Võ rất nhiều tiến lên đỡ lời “Gia Hân, em đừng tính toán với anh ba của em, tính tình cậu ấy vốn rất nóng nảy, điều này em cũng biết phải không, nể mặt anh cả em bỏ qua cho cậu ta nhé”.
Tôn Văn thấy Gia Hân nhẹ gật đầu, trong lòng thoải mái hơn “Gia Hân, em có biết người đó dùng cách gì chiến thắng không?”
Người đó chỉ dùng đôi bàn tay.
Hả!
Lúc này đến Tôn Văn cũng khó chấp nhận, trong lòng cũng thầm đồng ý với Tôn Võ, Gia Hân này là đang cố lộng huyền hư lừa gạt mọi người, trong lòng khó chịu nhưng không thể hiện.
Gia Hân, anh cả thật lòng đối đã với em, vậy mà em xem em đã làm gì, hay em cho bọn anh là cô lậu quả văn, cố tình trêu chọc một phen.
Tôn Văn lắc đầu mỉm cười, cho rằng Gia Hân vì lý do gì đó giấu diếm, hoặc là vừa rồi lúc hai bên kịch chiến, cô ta không có tận mục sở thị.
Gia Hân không muốn tranh cãi quá nhiều, cô biết lời nói mình có chút khó tin, bản thân cô là người chứng kiến còn chưa tin là thật, huống chi là bọn họ. Nhưng cô lại không biết giải thích thế nào.
Ha ha, Hân Hân cháu có điều không biết, hai tên kia là cường giả đỉnh cấp, muốn giết hai người họ là chuyện không có khả năng đâu, có thể vừa rồi cháu không chứng kiến hết thảy sự tình đúng không. Hàn Quản gia mỉm cười nhu hòa, ông biết Gia Hân không phải là dạng người thích lừa gạt, cho nên chỉ có thể là chuyện vừa rồi Gia Hân đích thật không trông thấy.
Gia Hân tất nhiên không cho là vậy, nhưng đúng thật là khó tin, trong lúc suy nghĩ cô như chợt nhớ ra một chi tiết, chỉ tay về cổ thi thể Lôi Thiên thốt lên:
Đúng rồi, cháu có nghe tên đó nhắc đến chiến lực của người kia, dường như là Thiên Vương trong truyền thuyết gì đấy, thật tình cháu không có lừa dối mọi người.
Cái gì?
Toàn trường bạo phát tiếng kinh hô, mọi người nhìn nhau như muốn xác nhận điều gì đó từ đối phương.
Tôn Võ hai hàm răng đập vào nhau, sắc mặt tái nhợt, hai chữ “thiên vương” đối với cậu ta có sức uy hiếp rất lớn, thầm than khẽ “nếu đúng là một thiên vương cấp bậc, thì đừng nói là nhà họ Hoàng, cho dù năm họ tộc đứng đầu Hưng Thành cũng không làm gì được anh ta… điều …điều này là thật sao”.
Bộ râu già của Hàn Quản Gia không ngừng nảy lên, ông ta là người có lịch duyệt phong phú, phải biết Hoa Hạ rất ít người đạt cảnh giới này, bọn họ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, hai mươi năm kể từ khi Khưu Minh Huyền của khoái đao môn quy ẩn, võ đạo không ghi nhận có người nào đạt cấp bậc này nữa, cho nên nó gần như được xem là truyền thuyết.
Hân Hân, có phải con nói đó là một người bạn của Trung Quân không, bọn họ đi đâu rồi.
Tôn Văn và Tôn Võ nghe tới đây, sắc mặt biểu cảm khác lạ, không biết trong đầu họ rốt cuộc đang suy nghĩ chuyện gì.
Đúng ạ! Khi mọi người vừa tới, bọn họ đã đi rồi.
“Vậy hắn có nói sẽ đến nhà họ Vương không, hay có để lại cách thức liên lạc gì không?
Hàn Quản Gia bây giờ cực kỳ hối hận, lúc trước lòng ông đã nghi ngờ điều này, nhưng vì tức giận nhất thời đã để mất cơ duyên như thế, trong lòng ông cảm thấy cực kỳ có lỗi với lão gia, có lỗi với nhà họ Vương. Cho nên lần này dù thế nào ông cũng quyết phải nắm bắt, lôi kéo cho được Trung Quân nhất là người bạn kia của hắn. Hàn Quản Gia âm thầm hạ quyết tâm.
Thúc thúc, cháu…cháu không có cách liên hệ anh ta. Gia Hân có chút bối rối.
Sao, sao lại như vậy, không phải hắn từng làm vệ sĩ cho cháu sao, ở với nhau lâu như vậy lý nào cả số điện thoại cũng không có. Hàn Quản gia thẩn thờ, cả người choáng váng suýt ngã.
Vậy hắn hiện ở đâu, hoặc là thường đi đâu, thích làm gì em có biết chút gì không? Tôn Võ nóng nảy hỏi dồn.
Em…hắn, hắn bình thường không làm gì cả, chỉ hay chạy bộ lúc sáng sớm, ngoài ra cũng không có làm gì. Như nhớ tới chuyện gì hai mắt Gia Hân chợt sáng kích động nói “hắn sẽ đến tiễn cô Linh, hắn đã nói vậy, cháu tin lời này là thật”.
Ặc ặc, Trung Quân ho khan mấy tiếng làm Sát Long bụm miệng, bộ dạng cực kỳ khôi hài.
Ta nói này Sát Long, phải biết lấy đức phục người, ngươi xem tính hiếu thắng ngươi kìa, nếu ngày nào đó gặp phải cao thủ thật sự, ta coi ngươi còn cười được nữa không. Còn nữa tôi và cô Hân đây bèo nước gặp nhau, cậu nói vậy không phải có hơi quá đáng với cô Hân sao.
- Hài! Ông anh của tôi ơi, người chết trong tay anh còn ít sao, cái gì là lấy đức phục người.
Sát Long không dám nói ra, chỉ gật đầu “em biết rồi, sau này em sẽ không dùng nấm đấm nữa, mà dùng dao để họ chết thoải mái một chút, phải lấy đức phục người. Nói xong ra vẻ chiêm nghiệm giống như ngộ ra chân lý gì đó hay ho lắm.
Gia Bật bật cười thành tiếng, người đàn ông này lúc đối địch thì bá đạo, lúc bên Trung Quân thì lại…Oa, không phải chứ. Người đàn ông tên Sát Long này sức mạnh kinh thế hãi tục, vậy mà đối với Trung Quân thập phần tôn kính, vậy Trung Quân là người như thế nào đây. Nghĩ đến đây đôi mắt Gia Hân giật giật, một suy nghĩ táo bạo ập tới khiến hơi thở nàng có chút không thông.
Trung Quân lắc đầu mặc kệ “Cô Hân, cô tính sắp xếp cho cô Linh thế nào, dù sao cô Linh cũng là người nhà cô, nếu cần tôi giúp gì cứ việc lên tiếng”.
Yên tâm, người nhà họ Vương sẽ không bạc đãi cô Linh đâu, dù sao cũng cám ơn anh. Nếu có thông tin gì tôi sẽ báo anh.
Trung Quân khẽ gật đầu không nói gì.
Lúc này ngoài cổng một đoàn xe BMW sang trọng đã dừng trước cổng, hơn 40 người hừng hực khí thế tiến vào nơi này, dẫn đầu là Hàn Quản Gia có cả Tôn Văn và Tôn Võ, xem ra lần này Nhà Họ Vương là dùng thực lực mạnh nhất để ứng cứu. Chỉ tiếc là quãng đường quá dài, phải mất hơn 2 giờ mới đến được. Hàn Quản gia rất nóng lòng, vừa đến đã lao đi như tên bắn tiến lên khu mô Tiêu Mẫn, những người khác không ai nói câu gì, đồng loạt dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo.
Nhưng khi Hàn Quản Gia cùng với người nhà Họ Vương tiến đến nơi, một mùi máu tanh nồng nặc muốn ngạt thở làm mọi người chấn kinh. Nhất là Hàn Quản Gia cùng Tôn Văn, Tôn Võ không khỏi sững sờ, thi thể chồng chất, máu tanh vun vãi, cảnh tượng thật quá mức kinh hãi.
Hàn Quản gia chạy đến bên Gia Hân hỏi dồn “Hân Hân cháu không sao chứ, người nhà họ Hoàng không làm khó gì cháu chứ.
Dạ cháu không sao, chỉ là… nàng chỉ tay về phía Chung Linh. Hai dòng lệ một lần nữa đổ xuống, nỗi thống khổ một lần nữa gặm nhắm trái tim bé nhỏ của cô.
Hàn Quản gia vỗ vỗ đôi vai bé nhỏ, của Gia Hân ra chiều an ủi.
Cô Linh đúng là người phụ nữ tốt, nhà họ vương nợ cô ấy, mọi chuyện để thúc sắp xếp.
Lúc này bọn người Tôn Văn, Tôn Võ vừa đến nơi, thấy thi thể chồng chất ngỗn ngang mà kinh ngạc cực điểm. Hàn Quản gia tiến tới xem một chút liền phát hiện thi thể Hắc Báo cùng Lôi Thiên đã vẫn lạc, mí mắt giật giật kích động “chuyện này là sao vậy, hai tên này vậy mà cũng có thể bị giết, người nào có năng lực đáng sợ như thế”.
Tôn Văn bước đến, nhìn thấy thi thể Hắc Báo cả người giật mạnh, mắt trợn to, khiến Tôn Võ cũng hiếu kỳ chạy tới. không ai nói ai câu gì, tất cả chỉ là một nỗi nghi hoặc cực lớn.
Ai có năng lực này, phải biết rằng Hắc Báo là cường giả cấp bậc Tông sư Đỉnh Phong đó, từ bao giờ Hưng Thành lại xuất hiện một nhân vật đáng sợ như thế. Tôn Võ không kìm được cảm xúc, ánh mắt mê loạn nhìn cỗ thi thể kia.
Không chỉ vậy, kế bên cậu ta còn một người cùng cấp bậc. Hàn Quản gia chỉ tay về một cổ thi thể khác nói “hắn tên là Lôi Thiên trước đã từng đến nhà họ Vương đầu quân, chỉ tiếc yêu cầu hắn quá cao nên gia chủ không thể đáp ứng”.
Lời nói vừa dứt, khiến Tôn Văn và Tôn Võ chết lặng, đứng như trời tròng, ngoác mồm không ngừng run rẩy.
Hàn Quản gia cố gắng trấn tĩnh tâm tình đang hỗn loạn khẽ nói “có lẽ lần này nhà họ Hoàng đã trả giá không nhỏ, mất gà còn mất thêm nấm thóc...ha ha".
Đám người nhà họ Vương, kể cả Tôn Văn và Tôn Võ, định lực không cao như Hàn Quản Gia, quan sát đến ngốc trệ..
Tôn Võ thầm than “ai có sức mạnh này, nhìn trận thế nhà họ Hoàng, e rằng dù lực lượng mạnh nhất nhà Họ Vương muốn chiến thắng đã là điều khó khăn,…tiếc thật, tiếc thật”. Tôn Võ hận mình sao có thể chậm chạp đến vậy, một trận chiến kinh thiên giữa các cấp bậc cường giả vậy mà bỏ lỡ, hắn tức giận tay nắm thành quyền, giẫm chân “bụp…bụp”.
Tôn Văn chạy đến chỗ Gia Hân, kích động hỏi “Gia Hân, chuyện này là như thế nào, bọn sao lại thành thế này?
Câu hỏi này nhất thời làm mọi người bừng tĩnh, Gia Hân luôn ở đây, chắc đã chứng kiến màn chiến đấu kinh diễm kia, thế là rất nhiều người quay quanh Gia Hân, bộ dáng mong đợi thấy rõ.
Gia Hân lòng tuy đau buồn, nhưng nhắc đến chuyện đó, mí mắt liền giật giật, đến bây giờ cô vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng đây là sự thật, bởi nó quá vô lý, vượt qua phạm trù nhận thức của cô.
Gia Hân kể một lượt về sự việc đã xảy ra, toàn trường lại một phen chấn động. Tôn Võ nghi ngờ lớn tiếng hỏi.
Gia Hân, em nói chỉ có một người ra tay sao, em không lừa chúng ta đó chứ, em biết nhà họ Hoàng này như thế nào không, thực lực này của họ có thể chọc trời khuấy nước đấy. Anh không ngờ con người em lại dối trá đến vậy, đem chuyện này ra giễu cợt mọi người.
Gia Hân tức giận thét lên “em lừa anh làm gì, tất cả là sự thật, anh không tin thì thôi”
Tôn Văn tính tình điềm đạm hơn Tôn Võ rất nhiều tiến lên đỡ lời “Gia Hân, em đừng tính toán với anh ba của em, tính tình cậu ấy vốn rất nóng nảy, điều này em cũng biết phải không, nể mặt anh cả em bỏ qua cho cậu ta nhé”.
Tôn Văn thấy Gia Hân nhẹ gật đầu, trong lòng thoải mái hơn “Gia Hân, em có biết người đó dùng cách gì chiến thắng không?”
Người đó chỉ dùng đôi bàn tay.
Hả!
Lúc này đến Tôn Văn cũng khó chấp nhận, trong lòng cũng thầm đồng ý với Tôn Võ, Gia Hân này là đang cố lộng huyền hư lừa gạt mọi người, trong lòng khó chịu nhưng không thể hiện.
Gia Hân, anh cả thật lòng đối đã với em, vậy mà em xem em đã làm gì, hay em cho bọn anh là cô lậu quả văn, cố tình trêu chọc một phen.
Tôn Văn lắc đầu mỉm cười, cho rằng Gia Hân vì lý do gì đó giấu diếm, hoặc là vừa rồi lúc hai bên kịch chiến, cô ta không có tận mục sở thị.
Gia Hân không muốn tranh cãi quá nhiều, cô biết lời nói mình có chút khó tin, bản thân cô là người chứng kiến còn chưa tin là thật, huống chi là bọn họ. Nhưng cô lại không biết giải thích thế nào.
Ha ha, Hân Hân cháu có điều không biết, hai tên kia là cường giả đỉnh cấp, muốn giết hai người họ là chuyện không có khả năng đâu, có thể vừa rồi cháu không chứng kiến hết thảy sự tình đúng không. Hàn Quản gia mỉm cười nhu hòa, ông biết Gia Hân không phải là dạng người thích lừa gạt, cho nên chỉ có thể là chuyện vừa rồi Gia Hân đích thật không trông thấy.
Gia Hân tất nhiên không cho là vậy, nhưng đúng thật là khó tin, trong lúc suy nghĩ cô như chợt nhớ ra một chi tiết, chỉ tay về cổ thi thể Lôi Thiên thốt lên:
Đúng rồi, cháu có nghe tên đó nhắc đến chiến lực của người kia, dường như là Thiên Vương trong truyền thuyết gì đấy, thật tình cháu không có lừa dối mọi người.
Cái gì?
Toàn trường bạo phát tiếng kinh hô, mọi người nhìn nhau như muốn xác nhận điều gì đó từ đối phương.
Tôn Võ hai hàm răng đập vào nhau, sắc mặt tái nhợt, hai chữ “thiên vương” đối với cậu ta có sức uy hiếp rất lớn, thầm than khẽ “nếu đúng là một thiên vương cấp bậc, thì đừng nói là nhà họ Hoàng, cho dù năm họ tộc đứng đầu Hưng Thành cũng không làm gì được anh ta… điều …điều này là thật sao”.
Bộ râu già của Hàn Quản Gia không ngừng nảy lên, ông ta là người có lịch duyệt phong phú, phải biết Hoa Hạ rất ít người đạt cảnh giới này, bọn họ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, hai mươi năm kể từ khi Khưu Minh Huyền của khoái đao môn quy ẩn, võ đạo không ghi nhận có người nào đạt cấp bậc này nữa, cho nên nó gần như được xem là truyền thuyết.
Hân Hân, có phải con nói đó là một người bạn của Trung Quân không, bọn họ đi đâu rồi.
Tôn Văn và Tôn Võ nghe tới đây, sắc mặt biểu cảm khác lạ, không biết trong đầu họ rốt cuộc đang suy nghĩ chuyện gì.
Đúng ạ! Khi mọi người vừa tới, bọn họ đã đi rồi.
“Vậy hắn có nói sẽ đến nhà họ Vương không, hay có để lại cách thức liên lạc gì không?
Hàn Quản Gia bây giờ cực kỳ hối hận, lúc trước lòng ông đã nghi ngờ điều này, nhưng vì tức giận nhất thời đã để mất cơ duyên như thế, trong lòng ông cảm thấy cực kỳ có lỗi với lão gia, có lỗi với nhà họ Vương. Cho nên lần này dù thế nào ông cũng quyết phải nắm bắt, lôi kéo cho được Trung Quân nhất là người bạn kia của hắn. Hàn Quản Gia âm thầm hạ quyết tâm.
Thúc thúc, cháu…cháu không có cách liên hệ anh ta. Gia Hân có chút bối rối.
Sao, sao lại như vậy, không phải hắn từng làm vệ sĩ cho cháu sao, ở với nhau lâu như vậy lý nào cả số điện thoại cũng không có. Hàn Quản gia thẩn thờ, cả người choáng váng suýt ngã.
Vậy hắn hiện ở đâu, hoặc là thường đi đâu, thích làm gì em có biết chút gì không? Tôn Võ nóng nảy hỏi dồn.
Em…hắn, hắn bình thường không làm gì cả, chỉ hay chạy bộ lúc sáng sớm, ngoài ra cũng không có làm gì. Như nhớ tới chuyện gì hai mắt Gia Hân chợt sáng kích động nói “hắn sẽ đến tiễn cô Linh, hắn đã nói vậy, cháu tin lời này là thật”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương