Chiến Thần Trấn Quốc
Chương 47: Một Cước Đạp Ngã
Trần Tĩnh Huyên tuy biết hoàn cảnh của Diệp Quân Lâm cũng thấy anh điên rồi. Đúng là anh cũng có quan hệ nhưng mà cha của Hạ Thành Lĩnh là trưởng khu mà. Bảo người ta xin lỗi không phải bị điên thì là gì, tự tìm được chết à. Cô không ngờ giờ Diệp Quân Lâm lại ngông nghênh tới mức này. Hạ Thành Lĩnh nghe thấy anh muốn cha anh ta xin lỗi, suýt nữa thì tức chết. Anh ta đưa tay vỗ lên mặt Diệp Quân Lâm, chỉ có điều ngay giây tiếp theo Diệp Quân Lâm vươn tay ra, một phát bắt ngay tay của anh ta, dùng sức hất một cái. Rằm! Đồng thời đá mạnh một cước lên đầu gối Hạ Thành Lĩnh. “Hức á…” Hạ Thành Lĩnh kêu lên một tiếng như con heo bị làm thịt, cả người quỳ rạp trước mặt Diệp Quân Lâm. Bốp… Diệp Quân Lâm còn kéo Tiết Thiến Thiến lên, tát một cái lên mặt cô ả khiến cô ta ngã lăn ra đất. Bây giờ cả hai người đều quỳ gồi trước mặt Diệp Quân Lâm. “Diệp Quân Lâm mày đang làm gì vậy, dám ra tay với Hạ thiếu? Mày chán sống rồi à2” “Diệp Quân Lâm mày điên rồi.” Trình Lỗi Lạc và Vương Vũ Bác hét thật lớn, muốn xông lên trên. Chỉ thấy Diệp Quân Lâm cầm hai cái đũa cắm vào đùi trong của đôi Hạ Thành Lĩnh. Bỗng nhiên máu tươi trào ra… “Hứ á!” “Hứ á!” Hai người đều kêu thảm thiết như heo bị giết thịt. “Tất cả đứng lại.” Diệp Quân Lâm lạnh giọng nói. Tất cả mọi người đều dừng lại, nhìn Diệp Quân Lâm với vẻ khó tin. Trần Tĩnh Huyên sợ đến mức run lẫy bẩy. Diệp Quân Lâm vỗ lên mặt Hạ Thành Lĩnh: “Mau gọi cha cậu tới đây xin lỗi đi.” Hạ Thành Lĩnh hoang mang lấy điện thoại di động ra: “Cha mau tới cứu con.” Không đợi đối phương hỏi gì, Diệp Quân Lâm nhận ngay điện thoại di động, cười nói: “Hạ Long Phi đúng không? Mau tới đây xin lỗi. Đúng vậy tôi tên Diệp Quân Lâm.” Điên rồi! Chắc chắn là điên rồi! Trong mắt mọi người hành động của Diệp Quân Lâm đúng là quá điên cuồng. Đúng là ra tay trên đầu thái tuế mà. Thẳng thắn khiêu khích cha của Hạ Thành Lĩnh. Sau khi tắt máy trên mặt Hạ Thành Lĩnh lộ ra một ý cười khát máu: “Diệp Quân Lâm mày xong đời rồi, chờ xem tiếp theo tao sẽ giết mày như thế nào, còn cả nhà Lý Tử Nhiễm nữa, tao cũng không bỏ qua.” Diệp Quân Lâm không lên tiếng, cầm một cái nĩa, đâm vào một cái chân khác của Hạ Thành Lĩnh. “A…” trong phòng bao lại vang lên tiếng kêu thảm thiết cuồng loạn của Hạ Thành Lĩnh. Hạ Thành Lĩnh kêu thảm thiết, nhìn về phía Diệp Quân Lâm muốn uy hiếp có điều trông thấy ánh mắt của Diệp Quân Lâm thì im miệng ngay. Trong mắt mọi người Diệp Quân Lâm xong đời rồi chắc chắn không giữ nổi mạng nữa. Trần Tĩnh Huyên như bị sét đánh cô không làm sao ngờ được, Diệp Quân Lâm lại tự tìm đường chết. Lần này không ai cứu được anh. Trần Tĩnh Huyên tiến tới nói bên tai Diệp Quân Lâm: “Bây giờ anh mau chạy đi, chạy càng xa càng tốt.” Diệp Quân Lâm cười: “Sao tôi phải chạy? Tôi còn chờ nghe xin lỗi nữa.” mm Trần Tĩnh Huyên: “… Không tới 20 phút, từng chiếc từng chiếc ô tô đỗ trước Hoàng Gia Thịnh Yến, một nhóm người nhanh chóng lao vào trong Hoàng Gia Thịnh Yến. Nghe được tiếng bước chân cộc cộc ở bên ngoài, cả người Hạ Thành Lĩnh bỗng nhiên phấn chắn lên. Ngay cả bọn Trình Lỗi Lạc, Vương Vũ Bác cũng mong đợi. Một nhóm người lao vào, tất cả đều đi giày tây, nhìn là thấy là cán bộ. Người đàn ông trung niên cầm đầu rất phúc hậu, lại có khí khái bất phàm. Khiến cho không khí cũng trở nên rắn rỏi hơn. Ông ta là Hạ Long Phi. Bọn họ vội vàng phi vào trong nhất là lúc thấy Hạ Thành Lĩnh và Tiết Thiến Thiến quỳ gối trước mặt Diệp Quân Lâm, mọi người càng bước dồn dập vội hơn. “Cha cứu con, con bị đánh thành thế này rồi.” Hạ Thành Lĩnh cầu cứu. Chỉ thấy Hạ Long Phi lao tới nhưng lơ anh ta đi, thế mà lại nhìn Diệp Quân Lâm hỏi: “Ngài có sao không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương