Chiều Khâm
Chương 29
Sửa lại thế giới Trans: Thanh Trà Ngày hôm sau, Lâm Bạch Du thấy Tần Bắc Bắc đổi sang một chiếc mũ mới. Hôm nay cô ấy đội mũ vành nhỏ, che gương mặt nhỏ nhắn ở bên dưới, nếu cô ấy cúi đầu, thoạt nhìn sẽ không biết là cô ấy. Lúc Phương Vân Kỳ nhìn thấy thì sững một lúc, còn tưởng là bạn học lớp khác: “Bạn học, chủ chỗ ngồi này của cậu nóng nảy lắm, cẩn thận cậu ấy nổi giận.” “Phương Vân Kỳ!” Tần Bắc Bắc quay đầu lại: “Tôi nóng nảy?” “??” Phương Vân Kỳ biết kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, lập tức phủ nhận lời mình vừa nói: “Cậu nghe nhầm rồi, tôi nói người phía sau cậu ấy cơ.” Những lúc thế này, anh em dùng để che đậy. Tùy Khâm chỉ lười nhác nhìn một cái, không thèm để ý đến cậu. Lâm Bạch Du cảm thấy Tần Bắc Bắc và Phương Vân Kỳ giống một cặp dở hơi, còn chưa nói với nhau được ba câu đã cãi nhau rồi, mồm miệng Phương Vân Kỳ rất tệ, còn rất dễ đắc tội Tần Bắc Bắc. Nhân lúc hai người đang xích mích, cô ngoảnh đầu hỏi: “Tùy Khâm, cậu nhìn thấy ngôi sao của tối hôm qua chưa?” Lâm Bạch Du hướng lên bầu trời để chụp mãi mới được, bởi vì trời đêm ở thành phố bây giờ quá khó để nhìn thấy những vì sao. Tuỳ Khâm gật đầu: “Nhìn thấy rồi.” Lâm Bạch Du nói: “Cậu có mơ đẹp không?” Tuỳ Khâm hỏi thẳng: “Đối với cậu, thế nào mới gọi là mơ đẹp?” Lâm Bạch Du à một tiếng: “Cái này thì nói như nào nhỉ, lúc mơ thấy là biết mơ đẹp hay ác mộng rồi, tốt hay xấu, ngầm hiểu.” Thiếu niên trước mặt dựa vào lưng ghế, lười nhác thốt ra một câu từ trong bờ môi mỏng: “Một đêm không mơ thì sao?” Lâm Bạch Du hơi sững lại, nhớ tới lời Tùy Khâm nói trong giấc mơ. “Tư duy của con người rộng lớn như vũ trụ, cậu tưởng chưa nằm mơ, chỉ là cậu không nhớ, cũng giống như những hành tinh chưa được phát hiện nhưng vẫn tồn tại vậy.” Bây giờ, cô tặng cho Tùy Khâm của hiện thực. Tùy Khâm trầm ngâm suy nghĩ: “Không giống như lời cậu sẽ nói.” Bởi vì vốn không phải lời cô nói, Lâm Bạch Du nhìn anh trong chốc lát, thành thật nói: “Tôi nghe cậu nói trong mơ đấy. Vậy nên không phải ác mộng, nó có thể xem như là tốt.” Tùy Khâm “ừm” một tiếng: “Vẫn không tính.” Lâm Bạch Du không định thuyết phục anh, chống khuỷu tay lên trên sách của anh: “Nếu cậu mơ thấy tôi, chắc chắn là giấc mơ đẹp.” Suy cho cùng anh mơ thấy cô, có thể chính là mơ cùng một giấc mơ với cô, mà Tùy Khâm trong giấc mơ có tiền có địa vị, là giáo sư Tùy được mọi người kính trọng. Lọt vào tai Tùy Khâm, lời này có chút mập mờ kì lạ. Làm gì có cô gái nào nói chuyện với con trai thẳng thừng như thế. Nhưng, Tùy Khâm hiểu rõ Lâm Bạch Du không có ý gì khác. Giống như chuyển dời vết thương, giấc mơ của cô cũng là một kỳ tích khó bề tưởng tượng. Giấc mơ của anh, thì lại chưa chắc. - Tần Bắc Bắc và Phương Vân Kỳ cãi nhau xong rồi, cuối cùng Tần Bắc Bắc giành được thắng lợi lần thứ vài nghìn kể từ khi học cùng lớp đến giờ. Tề Thống cười nhạo: “Kỳ tử mày không ổn rồi.” Phương Vân Kỳ nói: “Tao là thân thiết bạn học, yêu mến nữ giới, tao nhường cậu ấy đó.” Tề Thống: “Thế tao hỏi xem, Tần…” Phương Vân Kỳ che miệng cậu ta, cạn lời: “Mày không muốn nhìn tao ổn đúng không, vẫn là A Khâm tốt, không phá đám tao.” Tề Thống vạch trần sự thật: “A Khâm là lười nói chuyện với mày, nó có thời gian này đã nói chuyện với bạn học Lâm được một lúc rồi đấy.” Phương Vân Kỳ quay sang bên trái để xem. Lâm Bạch Du ngồi ngược trên ghế, dựa vào lưng ghế, tay đặt trên đống sách ở mặt bàn của Tùy Khâm, chống khuôn mặt trắng như sứ. Tùy Khâm dựa vào ghế. Hai người một cao một thấp nhìn nhau. Ánh sáng từ ngoài cửa sổ lờ mờ chiếu rọi lên sợi tóc của hai người. Đẹp thật đấy, Phương Vân Kỳ nghĩ. Ở tương lai sau này, cậu sẽ thường nhớ đến cảnh tượng thiếu niên thiếu nữ đối mắt với nhau trong phòng học, cực kỳ đẹp. - Nhà trường sắp xếp đợt hội thao này sẽ bắt đầu từ thứ năm, đến thứ bảy kết thúc, vừa vặn chủ nhật nghỉ học. Hôm thứ tư, bên trạm phát thanh, chuyện Lâm Bạch Du và Tần Bắc Bắc đảm nhận nhiệm vụ phát thanh lời nhắn gửi lần này tự nhiên được truyền ra ngoài. Trạm phát thanh của trường là một văn phòng nhỏ ở tòa hành chính, diện tích rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để làm phát thanh. “Trong bài đăng đều nói rất được.” Châu Mạt lướt Tieba: “Tớ xem rồi, mọi người đều thích nghe người đẹp đọc lời nhắn gửi, bọn họ chắc chắn sẽ gửi bài văn.” Tần Bắc Bắc sờ chiếc mũ mới đổi hôm nay của mình, nhíu cặp mày thanh tú lại: “Thế chẳng phải chúng ta sẽ đọc cả ngày, cổ họng khàn rồi không thể nói chuyện nữa à?” Lâm Bạch Du cũng tự xem một chút. Thực ra cũng có người không đồng ý, nhưng đa số mọi người đều cảm thấy cô gái xinh đẹp nhìn thích mắt hơn, dù sao thì người đọc phát thanh là ai cũng được. Chuyện Lâm Bạch Du lo lắng là liệu cổ họng mình có hỏng hay không, cô còn phải cổ vũ cho Tùy Khâm nữa. Tần Bắc Bắc làm như sẽ có chuyện đó thật: “Rất có thể đấy!” Cô ấy lập tức mở điện thoại, tìm Wechat của Châu Văn Vũ: [Bắt buộc sắp xếp thêm hai bạn nam cổ họng khỏe, bọn họ phụ trách nhiều một chút.] Châu Văn Vũ: [?? Tôi hỏi thử xem.] Tần Bắc Bắc: [Nếu cậu không tìm được, tôi tự tìm, chẳng lẽ trạm phát thanh của các cậu không có ai lên được chắc.] Châu Văn Vũ: [Đương nhiên có thể!] Tần Bắc Bắc hài lòng rồi: [Được.] Cô để điện thoại xuống, cười hihi: “Được rồi, Tinh Tinh, hai chúng ta phụ trách đọc những tờ giấy ghi chú đáng yêu, chẳng hạn như con gái tỏ tình, thích thầm.] Lâm Bạch Du cũng không kiềm lòng được mà mong đợi ngày hôm ấy. Trường Trung học của cô khi trước không có hội thao, thời gian có thể có đều dùng vào việc lên lớp học tập, các thầy cô giáo rất muốn chiếm luôn giờ tự học. Trường Trung học số 8 tuy chú trọng dạy học, nhưng cũng không thiếu những hoạt động nên có. Nghe nói khối 10 khối 11 còn có đi chơi xuân, đi dạo thu, khối 12 vì cần chuẩn bị thi đại học, không có hoạt động này nữa. “Còn về Tùy Khâm thì, tất nhiên là cậu tự viết tự đọc rồi.” Tần Bắc Bắc trêu đùa nói: “Nếu có cô gái khác cũng viết Tùy Khâm, chúng ta có thể không đọc.” Lâm Bạch Du lên tiếng: “Tớ đọc đi.” Châu Mạt ngạc nhiên: “Tại sao thế?” Nếu cô ấy thích một người, có cô gái khác cũng thể hiện ra, chắc chắn cô ấy sẽ không vui, đây là chuyện thường tình của con người. Lâm Bạch Du ờ một tiếng, có chút thẹn thùng: “Bởi vì tớ muốn Tùy Khâm biết, có rất nhiều người thích cậu ấy, cậu ấy rất tốt.” So với một chút khó chịu trong lòng mình, điều này quan trọng hơn. “Ôi…” Châu Mạt nghe mà đỏ cả mặt. Tần Bắc Bắc ngạc nhiên đến sững sờ: “Tớ học được rồi, Tinh Tinh.” Lâm Bạch Du vốn vẫn rất bình thường, bị bọn họ kẻ xướng người họa mà nóng rực cả tai: “Đâu có gì đâu.” Tần Bắc Bắc cười: “Đúng đúng đúng, đâu có gì đâu.” Không có gì mới lạ. Sao Tùy Khâm lại may mắn thế, gặp được Lâm Tinh Tinh. - Sáng thứ năm hôm ấy không có tiết tự học sáng, nhưng trong lớp vẫn có không ít bạn học đến sớm, tự giác tự học. Lâm Bạch Du đặc biệt dậy muộn 15 phút, bởi vì Tùy Khâm thường ngày đến muộn khoảng 15 phút. Liễu Phương biết hôm nay cô không cần đến sớm, có lòng dậy hấp sủi cảo, hỏi cô: “Con có thể ăn mấy cái?” Lâm Bạch Du nghĩ ngợi: “Năm cái ạ.” Liễu Phương quở trách một câu: “Mỗi năm cái, cũng không ăn thêm mấy cái, trông con gầy quá, mẹ thả cho con tám cái.” “Tám cái nhiều quá rồi mẹ.” Lâm Bạch Du đang định nói ít đi, lại chữa lại: “Mẹ thả 20 cái đi.” Cô vạch ngón tay để tính thử. Một miếng sủi cảo mẹ gói rất to, cô một lần ăn 5 cái là đủ, sức ăn của con trai chắc không ít, không biết 15 cái có đủ cho Tùy Khâm ăn không. Liễu Phương:? Lâm Bạch Du mở đôi mắt sáng long lanh nhìn bà: “Con mang đi chia cho các bạn học, sủi cảo mẹ con làm đỉnh nhất trên đời.” Liễu Phương ngại ngùng: “Ra ngoài không được nói như thế đâu đấy.” Lâm Bạch Du mỉm cười: “Con cũng đâu có nói dối đâu.” Cô cầm hộp cơm giữ nhiệt ở nhà đi, xách đến trường, mới đi đến ngoài hành lang lớp số 1, đã bị gọi lại: “Tinh Tinh, Châu Văn Vũ tìm tụi mình, đi mau thôi.” Lâm Bạch Du quay đầu, ánh mắt dừng lại trên đầu cô ấy. Tần Bắc Bắc biết cô đang nhìn gì, cười hỏi: “Kiểu tóc mới của tớ thế nào?” “Đẹp. Lúc trước cậu đi làm tóc rồi à, nên hôm nào cũng đội mũ?” Lâm Bạch Du nhìn mái tóc xoăn, rất Tây, cả người trông như con búp bê. Cô sờ vào mái tóc dài của mình, cũng rất động lòng. Thời gian hội thao chẳng khác nào nghỉ học, thầy cô không quản lý mấy, nên Lâm Bạch Du tưởng lúc trước cô ấy luôn đội mũ để giấu, đợi đến hôm nay cho bọn họ bất ngờ. Tần Bắc Bắc không ngờ cô nói như vậy, chạm vào hư không: “Tóc giả đấy, nếu uốn tóc thật, chủ nhiệm giáo dục sẽ là người tóm tớ đầu tiên.” Ánh mắt Lâm Bạch Du không kiềm được di chuyển theo cái đầu của cô ấy. Nhìn rõ dưới ánh sáng, quả thật là tóc giả, không khác gì tóc thật, có một chút màu nâu, không rõ lắm, mắt nhìn thoáng qua là màu đen. Rất đẹp, lòng cô lóe lên một cảm giác kì lạ. Có lẽ là vì gần đây Tần Bắc Bắc có thay đổi rất lớn, Lâm Bạch Du rất dễ liên tưởng đến vết bầm tím khi trước của cô ấy, cô ấy đi bệnh viện, và xin nghỉ học. “Đợi tớ để đồ xuống đã.” Lâm Bạch Du xách đồ ăn sáng trong tay. Rõ ràng hôm nay cô đã đến muộn rồi, kết quả Tùy Khâm còn đến muộn hơn cô, cô chỉ đành viết một tờ giấy nhớ dán xuống bên dưới. Để tránh Tùy Khâm tưởng là đồ người khác tặng, cho tụi Phương Vân Kỳ ăn. - Lâm Bạch Du vừa đi ra khỏi lớp, đã nghe thấy giọng nói bỡn cợt của Phương Vân Kỳ: “Sao hôm nay Quý Cô Mũ không đội mũ nữa rồi?” Lúc trước Tần Bắc Bắc mỗi ngày một mũ, cậu đã đặt cho cô một cái biệt danh. Tần Bắc Bắc tất nhiên không muốn chịu thua kém, gọi thẳng cậu là Quý Ngài Trọc, khiến Phương Vân Kỳ tức kinh khủng, cậu trọc chỗ nào chứ, rõ ràng tóc rậm rạp thế này. Phương Vân Kỳ trêu chọc xong thì nói: “Không ngờ cậu lại uốn tóc nhân dịp hội thao, cẩn thận chủ nhiệm giáo dục kéo cậu đi cắt tóc xấu đấy.” Tần Bắc Bắc bực bội nói: “Cậu thiếu đòn à.” Phương Vân Kỳ cười đùa cợt nhả: “Thật đấy, nói không chừng sẽ bị cạo trọc đầu đấy.” Mãi sau vẫn không thấy trả lời, cậu khó hiểu: “Sao cậu không nói nữa?” Chỉ thấy Tần Bắc Bắc đứng trước mặt cậu, mím môi lại, nét mặt không vui, thấy cậu đi đến, lườm cậu một cái. Phương Vân Kỳ thấy đôi mắt cáo của cô ấy có hơi ửng hồng: “Cậu trang điểm à?” Tần Bắc Bắc giơ tay đẩy cậu ra, khịt mũi một tiếng. “Cút đi.” “Châu Văn Vũ còn đang đợi tụi mình đó.” Lâm Bạch Du kéo cô ấy đi, tránh cho hai người lại nói tiếp. Phương Vân Kỳ đứng ở chỗ cũ, mặt ngơ ngác, hỏi Tề Thống: “Tao nói sai à?” Cậu cảm thấy Tần Bắc Bắc không vui. Tề Thống xuôi tay: “Không biết, tao có phải con gái đâu, nhưng mày rủa một đứa con gái bị cạo trọc đầu, không hay lắm.” “Tao có rủa đâu, chẳng phải là tao tốt bụng nhắc nhở cậu ấy sao, chủ nhiệm không cần biết là nam hay nữ, trong thời gian hội thao nói không chừng sẽ đi ra ngoài bắt đấy.” “Thế mày đi xin lỗi Tần Bắc Bắc đi.” “Tao có sai đâu, sao tao phải xin lỗi.” “Thế mày hỏi tao làm gì.” Phương Vân Kỳ khó hiểu, sao một người hai người đều kì lạ thế, vẫn là con trai dễ nói chuyện, có thể tha hồ trêu chọc. - Hôm nay Tùy Khâm dậy muộn, Hoàng Trạch và Hoàng Hồng Anh đều vẫn ở đây, vốn đang nói chuyện vui vẻ, nhìn thấy anh, vẻ mặt hai người đều tệ đi. Một người vẫn nhớ chuyện hôm trước bị ngã bị dọa. Một người nhắc đến chuyện đuổi Tùy Khâm đi, lại bị chồng từ chối. Hoàng Hồng Anh hứ một tiếng bằng mũi, nói bóng nói gió: “Đúng là không biết nhục, người ta thành niên đã bắt đầu nuôi được mình rồi, có những người vẫn mặt dày mày dạn.” Tùy Khâm mặt tỉnh bơ: “Bà bảo tôi à?” Hoàng Hồng Anh trả lời: “Tao nói ai thì người đó tự biết trong lòng.” Tùy Khâm ồ một tiếng, thấp giọng, hời hợt nói: “Có những người thành niên rồi, thế mà vẫn phải có người bón cho ăn.” Hoàng Trạch vừa nghe, chẳng phải đây là đang nói mình sao? Anh ta đẩy tay của Hoàng Hồng Anh ra: “Đã nói là tự con làm được rồi.” Hoàng Hồng Anh cũng không ngờ Tùy Khâm sẽ nói điều này, vội vàng vỗ về con: “Tiểu Trạch, con đừng có học theo một số người, kì thi tháng tháng này mà thi tốt mẹ sẽ mua máy tính xịn nhất cho con.” Hoàng Trạch vui mừng khôn xiết: “Thật ạ?” Máy tính này của anh ta không phải chuyên để chơi game, bởi vì Hoàng Hồng Anh không nỡ bỏ ra hơn vạn tệ, bây giờ rất lag, anh ta muốn đổi từ lâu rồi, nhưng không có tiền. Hoàng Hồng Anh: “Thật mà!” Tùy Khâm cười mỉa trong lòng. Đến lúc anh đến trường, còn chưa đi vào lớp đã thấy hộp cơm giữ nhiệt ở trên bàn. Tùy Khâm theo thói quen nhấc bỏ ra, nhìn thấy tờ giấy nhớ dán đè ở phía dưới. [To Tùy Khâm: Sủi cảo mẹ tôi gói, cậu nếm thử xem.] Thiếu niên thu lại động tác ban đầu. Lâm Bạch Du không viện lý do kiểu như “Tôi không ăn hết”, cô tặng thẳng cho anh luôn, không muốn viện cớ nữa. Bởi vì thời gian chưa lâu, mấy miếng sủi cảo vỏ mỏng nhân nhiều ngâm trong bát nước lèo nóng, chưa nát nhừ, ngăn bên trên đựng nước chấm tự pha. Người ở thành phố Phong Nam quen gói sủi cảo nhỏ, các cửa tiệm bên ngoài cũng như vậy. Tùy Khâm đã 3 năm rồi không nhìn thấy loại sủi cảo có kích cỡ như này. Từ khi cha mẹ qua đời, không còn ai bắt tay vào làm theo sở thích của anh nữa, cũng không có ai quan tâm anh ăn sủi cảo hay là hoành thánh. Tùy Khâm gắp miếng sủi cảo ở trên cùng, lớp vỏ mỏng tách ra, lộ ra nhân. Cũng giống như thế giới của anh, chỉ cần chạm nhẹ từ bên ngoài, sẽ có thể lộ ra nhân bên trong. Ánh mắt thiếu niên nhìn lúc lâu, cắn một miếng, má hơi nhô lên, nhân bánh ấm nóng mang theo hương thơm của giấm chui vào trong khoang miệng anh. Nếu anh không gánh vác thương đau cho cô, liệu cô có như thế này nữa không? Tùy Khâm cụp mi, lại ăn thêm một miếng sủi cảo. Liệu sẽ có một ngày, số mệnh phát hiện ra sai sót của thế giới, bắt đầu sửa lại cuộc đời của anh chăng? Phương Vân Kỳ từ bên ngoài đi vào, vừa đi vào đã ngửi thấy mùi thơm, sau khi nhìn rõ, hét lên kinh ngạc: “Đù, A Khâm, mày lại ăn loại sủi cảo to thế này à!” “Chỗ trạm phát thanh xảy ra chuyện rồi!” Phía sau anh cũng có một giọng nói đồng thời vang lên. - -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương