Chim Hoàng Yến Tự Chui Đầu Vào Lưới
Chương 11: Trừng phạt
"Súc sinh?" Đào Thành Võ ngạc nhiên, gã nghĩ sao nói vậy không lựa lời, người vừa mới rời đi, sao lại quay trở về.
"Anh anh anh anh, anh tại sao quay lại." Đào Thành Võ vừa nói ra biểu tình liền ảo não, xong rồi, hắn ngàn vạn đừng nghe thấy.
"Mày mắng tao cái gì?" Hoắc Lệ phanh một tiếng đóng cửa lại, âm thanh vang nặng tựa như cây búa, gõ đến tâm thần Đào Thành Võ tán loạn.
"Có nói gì đâu." Đào Thành Võ lấy lại tinh thần, kiêu ngạo quát.
"Mày mắng tao khắc mẹ giết cha, là súc sinh." Hoắc Lệ cau mày, tựa hồ bị bình luận như vậy làm hắn thực buồn rầu, sau đó lại nở nụ cười sâu kín, ánh mắt quét qua quét lại nhìn phòng bếp.
Cuối cùng dừng ở hình ảnh một cây gậy gỗ.
"Mày vừa mới mắng tao như thế, đúng không?"
Đào Thành Võ theo ánh mắt Hoắc Lệ nhìn qua, phát hiện hắn muốn cầm lấy cây gậy kia, trong lòng đột nhiên chấn động, tựa hồ nghĩ tới em gái lúc nãy cùng gã nói qua, tính cách Hoắc Lệ quỷ quyệt, âm u tàn nhẫn, người hướng hắn nói bậy đều không được chết tử tế.
Hoắc Lệ đẩy đẩy mắt kính, dây xích bạc treo trên kính giữa không trung giống như một con rắn độc phun lưỡi, tựa hồ muốn nhào qua đây.
Đào Thành Võ trời sinh đối nguy hiểm có một chút cảm giác, nhưng gã kháng cự tin tức đầu óc tiếp thu, thế mà lại không trốn, còn ở đây cáo mượn oai hùm*.
(*)狐假虎威=cáo mượn oai hùm: ví việc dựa vào thế người khác.
"Mày rời khỏi chỗ này cho tao, nơi này không chào đón mày!" Đào Thành Võ ánh mắt nhìn chung quanh, thần sắc hoảng loạn, nhưng thanh âm bén nhọn la lên lớn như sấm, sợ người khác nghe không được.
"Lúc này đầu bếp cùng hầu rượu đều đi rồi, mọi người ở phòng khách còn đang nói chuyện, mày nói coi nếu nơi này phát sinh sự tình gì đó bọn họ có biết hay không?"
Làn da Hoắc Lệ rất trắng, xứng với ngữ điệu ôn nhu giống như khúc hát ru, rõ ràng hẳn là rất dễ dàng làm người ta tâm sinh hảo cảm, bị vẻ ngoài vô hại của hắn làm cho mê hoặc.
Nhưng Đào Thành Võ lại không cảm thấy được, gã chỉ cảm thấy người này có phải hay không bị bệnh tâm thần, hắn thế nhưng muốn ở phòng bếp mưu hại gã!!
"Đúng rồi, vừa nãy không phải mày còn mắng tao là ma ốm?"
Tầm mắt hai người đối diện.
Ánh mắt Hoắc Lệ gắt gao nhìn chằm chằm gã, tựa như con rắn độc đang nhìn một con rệp lâm vào nguy hiểm, ánh mắt lạnh như băng như muốn đem gã thiên đao vạn quả*.
(*)Thiên đao vạn quả: Hình phạt băm thành trăm mảnh.
Trong phòng tràn ngập không khí hoảng loạn, Đào Thành Võ sợ tới mức run rẩy giống như bị lạnh rét, đột nhiên quơ lấy cái chậu bên người ném về hướng Hoắc Lệ, liều mạng chạy về phía cửa.
Hoắc Lệ bắt được tay gã, "Trốn cái gì?"
Thanh âm hắn lạnh băng không có độ ấm, như oan hồn đến từ vực sâu, quỷ hồn mông lung xuất hiện ở trước mắt gã, hết thảy những tưởng tượng khủng bố chen vào đại não, sợ tới mức làm gã hồn vía lên mây.
"Tao....Tao quay về đại sảnh." Thanh tuyến Đào Thành Võ run rẩy, hai chân run như môtơ, run run run.
"Đào Thất ở đâu?"
"Sao tao biết tiểu tạp chủng đó ở đâu." Ánh mắt Đào Thành Võ phiêu về hướng nào đó trong tầng hầm ngầm, tiếp theo lắc đầu mạnh mẽ.
Không thể, không thể để Hoắc Lệ phát hiện Đào Thất bị gã ném vào tầng hầm ngầm, hắn sẽ giết gã!!!
Không nghĩ tới một bàn tay nắm miệng của gã, niết xương cốt kêu vang kẽo kẹt kẽo kẹt.
"Tốt nhất là mày không biết cậu ấy ở đâu."
"Còn có, tao chán ghét nhất người khác mắng tao là ma ốm và súc sinh."
"Bởi vì súc sinh không phải là tao, hại chết mẫu thân không phải là tao, là tên khốn kia, hắn mới là súc sinh, mày sao có thể đem tao cùng hắn nhập lại làm một mà nói, thực ghê tởm."
Đến gần Đào Thành Võ mới phát hiện, mắt Hoắc Lệ đen nhánh, tựa như động không đáy có thể đem người hút vào, quỷ dị âm trầm, tựa như không phải đôi mắt nhân loại.
Làn da hắn thực trắng, môi cũng rất đỏ, thực sự giống như quỷ hút máu.
Đào Thành Võ muốn thét chói tai, nhưng đầu lưỡi giống như bị thắt lại, cằm hình như cũng trật khớp.
Lúc nãy còn tuyên bố Hoắc Lệ có gì đáng sợ, hiện giờ gã chỉ muốn trở lại quá khứ tát chính mình mấy cái, mẹ nó sao có thể chữi như vậy?
"Buông tao ra!" Đào Thành Võ không biết từ nơi nào lấy hết can đảm, thế nhưng ném tay Hoắc Lệ ra, nâng chân lên đá qua.
Gặp được kẻ ác, so với gã còn ác hơn, trong đầu Đào Thành Võ đột nhiên nhảy ra những lời này.
Ngôn ngữ bẩn thỉu, ác độc, bén nhọn từ trong miệng Đào Thành Võ nhảy ra, tựa hồ làm như vậy gã liền có thể đoạt lại mặt mũi đàn ông, tỏ vẻ gã không sợ Hoắc Lệ.
Gã nói chính là sự thật, Hoắc Lệ là súc sinh khắc chết mẹ, giết chết cha, tại sao không cho nói.
Hoắc Lệ tránh thoát chân gã, tốc độ rút cây gậy bên cạnh đột nhiên quất vào chân Đào Thành Võ, xương cốt răng rắc một tiếng......
"A a a ——"
Tiếng kêu rên thống khổ vang vọng mỗi góc trong phòng bếp, Đào Thành Võ che lại đùi đau lăn lộn trên mặt đất, cái trán chảy ra mồ hôi lạnh, gương mặt vặn vẹo thành một đoàn.
Hoắc Lệ là kẻ điên, là ma quỷ, hắn vậy mà muốn giết mình!!
"Điên... Tên điên."
"Đây là thay Đào Thất, trả lại cho mày, mày đánh gãy chân cậu ấy, như vậy mày để hai cái đùi của mày lại." Hoắc Lệ nói, nhặt lên gậy lại đập một cái, động tác tàn nhẫn, nhưng trên mặt lại treo nụ cười.
Tương phản quá lớn này, làm trong lòng Đào Thành Võ tâm như tro tàn, người này có bệnh, hắn vậy mà dám đánh gã ở trong nhà gã.
Nhưng Đào Thành Võ quản không được nhiều như vậy, chân đau quá, chân đau quá a a a a a!
Cứu cứu gã, ai tới cứu gã đi!
"Bị bệnh không có bác sĩ, đói bụng không có cơm ăn, mỗi ngày đánh mắng, đem em ấy tra tấn đến thở thoi thóp."
"Có một lần kinh khủng hơn, thời điểm mười tuổi lấy quả táo nhét vào miệng em ấy, nhét đến miệng máu tươi đầm đìa, ai, trên thế giới này tại sao lại có loại người nhà ác độc như thế......"
Nghe được trong miệng Hoắc Lệ phun ra chuyện vốn không ai biết, Đào Thành Võ đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm.
Hoắc Lệ làm sao biết những việc này, là Đào Thất tên tạp chủng đó nói cho hắn?
"Haizz... Nếu không, mày đổi địa phương sinh hoạt đi, địa ngục trống rỗng, ác quỷ đang ở nhân gian......" Hoắc Lệ đến gần Đào Thành Võ, một tay xách lên cổ áo gã, mỉm cười nói.
Đào Thành Võ giãy giụa, chính là gã tránh thoát không được. Gã muốn nói chuyện, nhưng yết hầu giống như bị nhét vào thứ gì, sao cũng nói không được.
Sợ hãi bao phủ Đào Thành Võ, trong chớp nhoáng, gã bị Hoắc Lệ kéo dài tới lò sưởi trong tường phía trước.
Ngọn lửa bốc lên cao trong lò sưởi giống như một con rồng lửa nuốt chửng hy vọng trong lòng Đào Thành Võ, gã còn nghe được bó củi bên trong vang lên tiếng tách tách.
Hai chân Đào Thành Võ máu tươi đầm đìa, giương miệng kêu a a a, làm gì cũng trốn không khỏi tay Hoắc Lệ.
Giây tiếp theo, hắn bị Hoắc Lệ một chân đá vào biển lửa trong lò sưởi.
Mùi thịt, tràn ngập giữa gian nhà.
Đào Thành Võ ở trong biển lửa đau lăn lộn muốn chạy ra, Hoắc Lệ nhanh chóng đóng lại lò sưởi trong tường.
________________________
***Tác giả có lời muốn nói:
•Ghi chép của Hoắc Lệ:
Chân Thất Thất không đau, ngoan nha.
Những người đó sẽ phải trả giá lớn.
——
"Anh anh anh anh, anh tại sao quay lại." Đào Thành Võ vừa nói ra biểu tình liền ảo não, xong rồi, hắn ngàn vạn đừng nghe thấy.
"Mày mắng tao cái gì?" Hoắc Lệ phanh một tiếng đóng cửa lại, âm thanh vang nặng tựa như cây búa, gõ đến tâm thần Đào Thành Võ tán loạn.
"Có nói gì đâu." Đào Thành Võ lấy lại tinh thần, kiêu ngạo quát.
"Mày mắng tao khắc mẹ giết cha, là súc sinh." Hoắc Lệ cau mày, tựa hồ bị bình luận như vậy làm hắn thực buồn rầu, sau đó lại nở nụ cười sâu kín, ánh mắt quét qua quét lại nhìn phòng bếp.
Cuối cùng dừng ở hình ảnh một cây gậy gỗ.
"Mày vừa mới mắng tao như thế, đúng không?"
Đào Thành Võ theo ánh mắt Hoắc Lệ nhìn qua, phát hiện hắn muốn cầm lấy cây gậy kia, trong lòng đột nhiên chấn động, tựa hồ nghĩ tới em gái lúc nãy cùng gã nói qua, tính cách Hoắc Lệ quỷ quyệt, âm u tàn nhẫn, người hướng hắn nói bậy đều không được chết tử tế.
Hoắc Lệ đẩy đẩy mắt kính, dây xích bạc treo trên kính giữa không trung giống như một con rắn độc phun lưỡi, tựa hồ muốn nhào qua đây.
Đào Thành Võ trời sinh đối nguy hiểm có một chút cảm giác, nhưng gã kháng cự tin tức đầu óc tiếp thu, thế mà lại không trốn, còn ở đây cáo mượn oai hùm*.
(*)狐假虎威=cáo mượn oai hùm: ví việc dựa vào thế người khác.
"Mày rời khỏi chỗ này cho tao, nơi này không chào đón mày!" Đào Thành Võ ánh mắt nhìn chung quanh, thần sắc hoảng loạn, nhưng thanh âm bén nhọn la lên lớn như sấm, sợ người khác nghe không được.
"Lúc này đầu bếp cùng hầu rượu đều đi rồi, mọi người ở phòng khách còn đang nói chuyện, mày nói coi nếu nơi này phát sinh sự tình gì đó bọn họ có biết hay không?"
Làn da Hoắc Lệ rất trắng, xứng với ngữ điệu ôn nhu giống như khúc hát ru, rõ ràng hẳn là rất dễ dàng làm người ta tâm sinh hảo cảm, bị vẻ ngoài vô hại của hắn làm cho mê hoặc.
Nhưng Đào Thành Võ lại không cảm thấy được, gã chỉ cảm thấy người này có phải hay không bị bệnh tâm thần, hắn thế nhưng muốn ở phòng bếp mưu hại gã!!
"Đúng rồi, vừa nãy không phải mày còn mắng tao là ma ốm?"
Tầm mắt hai người đối diện.
Ánh mắt Hoắc Lệ gắt gao nhìn chằm chằm gã, tựa như con rắn độc đang nhìn một con rệp lâm vào nguy hiểm, ánh mắt lạnh như băng như muốn đem gã thiên đao vạn quả*.
(*)Thiên đao vạn quả: Hình phạt băm thành trăm mảnh.
Trong phòng tràn ngập không khí hoảng loạn, Đào Thành Võ sợ tới mức run rẩy giống như bị lạnh rét, đột nhiên quơ lấy cái chậu bên người ném về hướng Hoắc Lệ, liều mạng chạy về phía cửa.
Hoắc Lệ bắt được tay gã, "Trốn cái gì?"
Thanh âm hắn lạnh băng không có độ ấm, như oan hồn đến từ vực sâu, quỷ hồn mông lung xuất hiện ở trước mắt gã, hết thảy những tưởng tượng khủng bố chen vào đại não, sợ tới mức làm gã hồn vía lên mây.
"Tao....Tao quay về đại sảnh." Thanh tuyến Đào Thành Võ run rẩy, hai chân run như môtơ, run run run.
"Đào Thất ở đâu?"
"Sao tao biết tiểu tạp chủng đó ở đâu." Ánh mắt Đào Thành Võ phiêu về hướng nào đó trong tầng hầm ngầm, tiếp theo lắc đầu mạnh mẽ.
Không thể, không thể để Hoắc Lệ phát hiện Đào Thất bị gã ném vào tầng hầm ngầm, hắn sẽ giết gã!!!
Không nghĩ tới một bàn tay nắm miệng của gã, niết xương cốt kêu vang kẽo kẹt kẽo kẹt.
"Tốt nhất là mày không biết cậu ấy ở đâu."
"Còn có, tao chán ghét nhất người khác mắng tao là ma ốm và súc sinh."
"Bởi vì súc sinh không phải là tao, hại chết mẫu thân không phải là tao, là tên khốn kia, hắn mới là súc sinh, mày sao có thể đem tao cùng hắn nhập lại làm một mà nói, thực ghê tởm."
Đến gần Đào Thành Võ mới phát hiện, mắt Hoắc Lệ đen nhánh, tựa như động không đáy có thể đem người hút vào, quỷ dị âm trầm, tựa như không phải đôi mắt nhân loại.
Làn da hắn thực trắng, môi cũng rất đỏ, thực sự giống như quỷ hút máu.
Đào Thành Võ muốn thét chói tai, nhưng đầu lưỡi giống như bị thắt lại, cằm hình như cũng trật khớp.
Lúc nãy còn tuyên bố Hoắc Lệ có gì đáng sợ, hiện giờ gã chỉ muốn trở lại quá khứ tát chính mình mấy cái, mẹ nó sao có thể chữi như vậy?
"Buông tao ra!" Đào Thành Võ không biết từ nơi nào lấy hết can đảm, thế nhưng ném tay Hoắc Lệ ra, nâng chân lên đá qua.
Gặp được kẻ ác, so với gã còn ác hơn, trong đầu Đào Thành Võ đột nhiên nhảy ra những lời này.
Ngôn ngữ bẩn thỉu, ác độc, bén nhọn từ trong miệng Đào Thành Võ nhảy ra, tựa hồ làm như vậy gã liền có thể đoạt lại mặt mũi đàn ông, tỏ vẻ gã không sợ Hoắc Lệ.
Gã nói chính là sự thật, Hoắc Lệ là súc sinh khắc chết mẹ, giết chết cha, tại sao không cho nói.
Hoắc Lệ tránh thoát chân gã, tốc độ rút cây gậy bên cạnh đột nhiên quất vào chân Đào Thành Võ, xương cốt răng rắc một tiếng......
"A a a ——"
Tiếng kêu rên thống khổ vang vọng mỗi góc trong phòng bếp, Đào Thành Võ che lại đùi đau lăn lộn trên mặt đất, cái trán chảy ra mồ hôi lạnh, gương mặt vặn vẹo thành một đoàn.
Hoắc Lệ là kẻ điên, là ma quỷ, hắn vậy mà muốn giết mình!!
"Điên... Tên điên."
"Đây là thay Đào Thất, trả lại cho mày, mày đánh gãy chân cậu ấy, như vậy mày để hai cái đùi của mày lại." Hoắc Lệ nói, nhặt lên gậy lại đập một cái, động tác tàn nhẫn, nhưng trên mặt lại treo nụ cười.
Tương phản quá lớn này, làm trong lòng Đào Thành Võ tâm như tro tàn, người này có bệnh, hắn vậy mà dám đánh gã ở trong nhà gã.
Nhưng Đào Thành Võ quản không được nhiều như vậy, chân đau quá, chân đau quá a a a a a!
Cứu cứu gã, ai tới cứu gã đi!
"Bị bệnh không có bác sĩ, đói bụng không có cơm ăn, mỗi ngày đánh mắng, đem em ấy tra tấn đến thở thoi thóp."
"Có một lần kinh khủng hơn, thời điểm mười tuổi lấy quả táo nhét vào miệng em ấy, nhét đến miệng máu tươi đầm đìa, ai, trên thế giới này tại sao lại có loại người nhà ác độc như thế......"
Nghe được trong miệng Hoắc Lệ phun ra chuyện vốn không ai biết, Đào Thành Võ đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm.
Hoắc Lệ làm sao biết những việc này, là Đào Thất tên tạp chủng đó nói cho hắn?
"Haizz... Nếu không, mày đổi địa phương sinh hoạt đi, địa ngục trống rỗng, ác quỷ đang ở nhân gian......" Hoắc Lệ đến gần Đào Thành Võ, một tay xách lên cổ áo gã, mỉm cười nói.
Đào Thành Võ giãy giụa, chính là gã tránh thoát không được. Gã muốn nói chuyện, nhưng yết hầu giống như bị nhét vào thứ gì, sao cũng nói không được.
Sợ hãi bao phủ Đào Thành Võ, trong chớp nhoáng, gã bị Hoắc Lệ kéo dài tới lò sưởi trong tường phía trước.
Ngọn lửa bốc lên cao trong lò sưởi giống như một con rồng lửa nuốt chửng hy vọng trong lòng Đào Thành Võ, gã còn nghe được bó củi bên trong vang lên tiếng tách tách.
Hai chân Đào Thành Võ máu tươi đầm đìa, giương miệng kêu a a a, làm gì cũng trốn không khỏi tay Hoắc Lệ.
Giây tiếp theo, hắn bị Hoắc Lệ một chân đá vào biển lửa trong lò sưởi.
Mùi thịt, tràn ngập giữa gian nhà.
Đào Thành Võ ở trong biển lửa đau lăn lộn muốn chạy ra, Hoắc Lệ nhanh chóng đóng lại lò sưởi trong tường.
________________________
***Tác giả có lời muốn nói:
•Ghi chép của Hoắc Lệ:
Chân Thất Thất không đau, ngoan nha.
Những người đó sẽ phải trả giá lớn.
——
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương