Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 10



Đàm Duy đứng trên thang cuốn vẫn luôn hướng về phía trước, nhìn thấy bóng dáng Chu Giác đứng trong cửa hàng, khoảng cách ngày một xa, bóng hình cũng ngày một nhỏ lại.

 

Nhưng cô vẫn cảm thấy anh là một tảng băng sơn cao không thể với tới, vì thế cô quay đầu đi không nhìn nữa.

 

Mỗi tháng Chu Giác sẽ đi tuần tra cửa hàng, lúc đó anh sẽ tiện thể dạo một vòng trung tâm thương mại, đóng vai khách hàng bí ẩn để trải nghiệm quy trình bán hàng và không khí bán hàng của các thương hiệu đối thủ.

 

Anh điểm danh món hàng hot nhất, cửa hàng chắc chắn không có sẵn, nhưng nhân viên bán hàng cũng không trơ mắt nhìn khách tự bỏ đi.

 

Ánh mắt cô nhân viên nhanh chóng quét từ trên xuống dưới, chắt lọc những thông tin quan trọng: Khách nam, đi một mình, gu thẩm mỹ không tầm thường.

 

Thế là cô ta đề cử cho anh những bộ trang phục và phụ kiện cao cấp nhất trong cửa hàng, bởi vì tỷ lệ hoa hồng của chúng là cao nhất. Ngược lại, những chiếc túi kinh điển bán chạy nhất thì tiền hoa hồng chỉ có vài đồng. Cho nên dù khách có hỏi, nhân viên cũng không mấy nhiệt tình bán.

 

Giới bán hàng xa xỉ có một bộ quy tắc của riêng mình. Gặp khách nam thì phải chèo kéo những món có giá trị cao, nếu khách nam đi cùng bạn gái thì càng phải đẩy hàng đắt tiền, bất kể là người yêu hay vợ, đàn ông sẽ vì sĩ diện mà chi tiền.

 

Chu Giác biết cô ta nghĩ gì, nhưng cũng không ngại chi tiền.

 

Anh chọn một bộ đồ ăn, nhân viên bán hàng thấy anh quyết định nhanh gọn, lại rèn sắt khi còn nóng mà giới thiệu thêm một chiếc áo hoodie phiên bản kết hợp mãi không bán được. Chu Giác thầm bật cười, sản phẩm xấu thì anh đã thấy không ít, nhưng xấu đến mức độc lạ thế này thì đúng là hiếm thấy, anh bèn bảo gói lại cùng nhau.

 

Chu Giác quẹt thẻ, add WeChat của nhân viên bán hàng, dặn cô ta chia đồ gửi đến hai địa chỉ khác nhau. Cuối cùng, cô nhân viên tươi cười rạng rỡ tiễn anh ra cửa, cô ta thích nhất là những vị khách như anh.

 

Đàm Duy trải qua một tuần thích ứng, mỗi ngày trước khi tan làm cô sẽ nhận bài kiểm tra của Tina, cường độ học tập không khác gì tuần thi cử, cuối cùng cũng lê lết được đến thứ Sáu.

 

Trần Cẩn nhắn WeChat báo với cô rằng chủ nhà cuối tuần này đi công tác, không cần cô đến nấu cơm.

 

Đàm Duy thầm mừng trong lòng, bàn bạc với hội bạn xong cô lập tức mua vé tàu cao tốc tối hôm đó đến Thẩm Dương thăm Đông Ca.

 

Đông Ca trông rất giống ba cô, cao ráo, tính tình cũng xuề xòa. Cả nhà cậu ấy rất nhiệt tình, nửa đêm 12 giờ mà mẹ Đông Ca vẫn làm một bàn lớn đồ ăn cho các cô, còn dọn phòng mình ra cho các cô ở, hai vợ chồng khoác áo khoác đi ra ngoài.

 

Đàm Duy bị sự nhiệt tình này làm cho kinh ngạc, “Ba mẹ cậu nhường phòng ngủ chính cho bọn tớ, vậy họ ở đâu?”

 

Đông Ca nói: “Họ sang nhà dì hai của tớ rồi, đừng bận tâm, mau lên giường họp hội chị em đi.” Nói rồi liền đẩy Đàm Duy vừa tắm rửa xong vào phòng.

 

Cuối tuần này là sinh nhật Đàm Duy, mọi người hỏi cô muốn tổ chức thế nào.

 

Đàm Duy thật sự không có ý tưởng gì, từ khi ra ngoài học mấy năm nay, cô cũng dần xem nhẹ cảm giác nghi lễ, chỉ cần ăn một bữa cơm đơn giản với bạn bè là được.

 

Đông Ca vỗ ngực, “Cứ để tớ lo.”

 

“Đừng nói cho ba mẹ cậu biết nhé.” Đàm Duy vẫn rất sợ làm phiền người khác.

 

“Yên tâm, không nói đâu.”

 

Bốn người đã lâu không gặp, rõ ràng ngày nào cũng trò chuyện trong nhóm chat, nhưng khi tụ lại với nhau vẫn có chuyện nói không hết.

 

Chiều hôm sau, Đông Ca lái chiếc xe cũ của ba mình chở ba cô gái đến một trung tâm tắm hơi. Đông Bắc có văn hóa tắm công cộng lâu đời, cũng là nơi mà mọi người đều thích đến.

 

Trung tâm tắm hơi được trang hoàng lộng lẫy, nhân viên lễ tân đứng ở cửa cũng rất ra dáng.

 

Mắt Cố Văn sáng lên: “Có gọi trai phục vụ được không?” “Cậu mở to mắt ra mà xem, đây không phải hộp đêm.”

Đàm Duy cầm điện thoại tra cứu: “Tiêu chuẩn định tội cho hành vi m** d*m nữ.”

 

Diệp Hiểu Hàng đưa thẻ tủ cho các cô, ánh mắt mờ ám nói: “Lát nữa chúng ta sắp được diện kiến việc ‘tr*n tr**’ với nhau rồi.”

 

Lần đầu tiên Đàm Duy biết đến nhà tắm công cộng là năm cô mới đến Bắc Kinh. Trong phòng tắm công cộng mờ mịt hơi nước, toàn một màu trắng bóng, hệt như một nồi bánh trôi nước.

 

Đàm Duy quấn khăn tắm che trên che dưới, Diệp Hiểu Hàng cũng ngại ngùng xoắn xuýt y hệt, Cố Văn chỉ biết trợn mắt nhìn hai người. Khi người miền Nam và người miền Bắc sống cùng nhau, người bị đồng hóa luôn là người miền Nam, bất kể là giọng nói hay thói quen sinh hoạt.

 

Chẳng bao lâu sau, Đàm Duy đã có thể cùng bạn cùng phòng ở trần ăn cam trong nhà tắm, bị dì nhân viên nhà tắm lật qua lật lại kỳ cọ cũng không biến sắc.

 

Đàm Duy nằm trên giường massage, đầu gối được kỳ cọ đến sáng bóng, sắp có thể dùng làm gương được rồi. Sau đó, bốn người xuống lầu ăn

buffet, thịt nướng, tôm hùm, trái cây, đồ ăn vặt ăn thỏa thích, mà mấu chốt là còn rất rẻ.

 

Đàm Duy cảm thấy Đông Bắc nên là nhà của mình mới phải.

 

Cô ăn no xong có chút buồn ngủ, vừa mới nằm xuống đã bị Đông Ca kéo dậy, “Bánh kem còn chưa mang ra mà!”

 

Đàm Duy xoa bụng, lắc đầu nguầy nguậy: “Ăn không vô, thật sự ăn không vô.”

 

“Ăn hai miếng lấy lệ thôi.” Đông Ca ôm lấy Đàm Duy, Diệp Hiểu Hàng bưng bánh kem đặt lên bàn, bên trên cắm 23 cây nến.

 

Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi. Cố Văn lấy ra một tờ giấy nhỏ rồi cao giọng đọc diễn văn: “Hôm nay! Chúng ta tụ họp tại đây, là để chúc mừng sinh nhật người bạn tốt của chúng ta, quý cô Đàm Duy!”

 

Đàm Duy biết ngay đám bà tám này chẳng có ý tốt gì mà, chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống, tiếc là Đông Ca đã ấn chặt cô trên ghế.

 

“Cậu ấy đáng yêu!”

 

“Ưu tú!” “Dũng cảm!”

Những thực khách khác nhìn các cô làm trò, cũng phá lên cười. Đàm Duy: “…”

“Chúng ta hãy cùng nâng ly, chúc cho tương lai của cậu ấy tươi sáng, rực rỡ và vĩ đại!”

 

Cuối cùng Đàm Duy cũng kết thúc màn muối mặt, thành kính ước nguyện trước những ngọn nến. Đông ca hỏi cô ước gì, Đàm Duy nói: “Đương nhiên là hy vọng bốn chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”

 

“Đó là điều chắc chắn rồi.”

 

“Dù khoảng cách xa xôi, nhưng thấu hiểu nhau là tâm hồn sẽ ở gần nhau thôi.”

 

Diệp Hiểu Hàng cứ sờ tay vào túi, từ lúc lên tàu cao tốc Đàm Duy đã phát hiện ra, lúc này cô chắc chắn bạn mình đang giấu giếm điều gì đó.

 

Rất nhanh, đáp án đã được công bố. “Duy Duy, quà sinh nhật cho cậu này.”

Thế mà lại là một chiếc đồng hồ nữ của Rossi. Đàm Duy giật mình đến tê cả da đầu, thật sự không thể tin được, “Cậu mua hàng fake trên mạng à?”

 

“Vớ vẩn, mua ở cửa hàng chính hãng đấy.”

 

“Vậy là cậu trúng số à, hay không định sống qua ngày nữa?” Đàm Duy biết rõ, điều kiện kinh tế nhà Diệp Hiểu Hàng không khá giả, mẹ cô ấy đã phải chịu rất nhiều khổ cực để nuôi cô ấy ăn học. Cho dù cô ấy có lòng muốn chơi lớn cũng không có sức.

 

Diệp Hiểu Hàng nói: “Bọn tớ góp tiền mua đó, cậu đi làm rồi, nên có một chiếc đồng hồ chất lượng.”

 

“Sao các cậu biết tớ muốn?”

 

“Tiểu Hàng lén xem bookmark của cậu đấy.” Cố Văn nói.

 

“Nhưng mà cái này đắt quá.” Các cô chỉ là sinh viên mới ra trường.

 

“Thật ra là bọn tớ đã bắt đầu tiết kiệm tiền từ đầu năm, chỉ muốn mua cho cậu món quà tốt nhất vào ngày sinh nhật.” Diệp Hiểu Hàng thú nhận.

 

Ai cũng biết chuyện gì đã xảy ra với Đàm Duy vào đầu năm. Cô đã kết thúc mối tình đầu 6 năm, từ một thiếu niên ngây ngô trưởng thành, thời gian dài đằng đẵng đã trải qua biết bao chuyện, Đàm Duy đã từng nghĩ rằng mọi thứ trong cuộc đời cô sẽ có sự tham gia của người ấy.

 

Bạn tốt lại chi tiền cho lòng hư vinh của mình, Đàm Duy cảm thấy tội cô đáng chết vạn lần, cô không nên có lòng hư vinh.

 

Diệp Hiểu Hàng lại nói: “Bởi vì Duy Duy muốn, nên Duy Duy sẽ có được.”

 

Dù có bạn trai hay không, bạn tốt sẽ luôn ở bên cạnh cô.

 

Mẹ Đàm Duy gọi video đến, hai mẹ con trò chuyện một lúc. Diệp Hiểu Hàng bắt chước giọng mẹ Đàm Duy gọi cô: “Bảo Bảo ~”

 

Đông Ca châm chọc cô: “Cậu đúng là con cưng của mẹ.”

 

“Thì sao chứ, tớ mãi mãi là bảo bối của mẹ tớ.” Đàm Duy rất tự hào,

“Tớ còn nghe thấy chú cứ gọi cậu là ‘con trai’, nhà cậu trọng nam khinh nữ à?”

 

“Cậu thấy nhà nào ở Đông Bắc trọng nam khinh nữ chưa, đó là cách thể hiện tình yêu nồng cháy, hiểu không?”

 

“Ồ, con trai ơi con trai!” “Bảo Bối ơi Bảo Bối!”

“Tiểu Hàng, mẹ cậu gọi cậu là gì?” “Thì là Diệp Hiểu Hàng thôi.” “Bảo bối Tiểu Hàng!”

“Ghê quá đi.”

 

Một tuần sau, Đàm Duy lại nhận được một món quà xa xỉ.

 

Trên đảo bếp nhà chủ nhà có đặt một chiếc túi mua sắm, bên trên có một tờ giấy ghi là tặng cô, bảo cô lúc về thì mang đi.

 

Đàm Duy không biết có nên nhận hay không, cũng không biết đây có được tính là đồ cá nhân không, nhưng vì sợ lại mất việc nên đành phải

cầm đi trước. Sau đó cô hỏi lại Trần Cẩn, đối phương bảo cô cứ yên tâm nhận, tuy tính tình chủ nhà cổ quái nhưng là một người hào phóng.

 

Một chiếc áo đối với chủ nhà mà nói chẳng là gì cả.

 

Về nhà Đàm Duy mở ra, phát hiện đó là một chiếc áo hoodie. Bởi vì là một thương hiệu xa xỉ hàng đầu, và giá bán lên tới năm con số, nên cô không có cách nào đánh giá chiếc áo này đẹp hay xấu, chỉ có thể nói, quả nhiên cô không hiểu được gu thẩm mỹ của người có tiền.

 

Cô cao gần 1m7, mặc vào trông như một củ khoai tây, mà còn là loại đã mọc mầm.

 

Đàm Duy treo chiếc áo vào tủ, dù sao đi nữa, nhận được quà vẫn là một chuyện vui.

 

Khi bước sang tuổi 23, cô được những người xung quanh yêu thương, cũng nếm được tư vị khi lòng hư vinh được thỏa mãn.

 

Ba người bạn tốt đã tiết kiệm nửa năm tiền để nâng đỡ ước muốn của cô, trong khi đối với người có tiền, đó chẳng qua chỉ là một món đồ nhỏ tiện tay tặng cho nhân viên làm theo giờ.

 

Đàm Duy cảm nhận được sự chênh lệch to lớn này, cô thề phải chăm chỉ kiếm tiền, để tự mình thỏa mãn những mong muốn của bản thân.

 

Đi làm được hai tuần, Đàm Duy đã học các công việc ở cửa hàng rất thuận tay, tài liệu sản phẩm cũng đã gặm được bảy tám phần, xem như nhập môn nhanh.

 

Hôm nay, cô lại bị Tina mắng cho một trận xối xả.

 

Tina nói sau khi nhận việc sẽ không còn hiền lành với cô nữa, và đó không phải là nói dối, chị ấy yêu cầu rất cao ở Đàm Duy.

 

Mấu chốt và điểm yếu của Đàm Duy vẫn là vấn đề cũ – cô quá hướng nội khi đối mặt với người lạ. Đối với công việc này, đó thực sự là một vết thương chí mạng.

 

Tina soạn cho cô một bộ giáo trình, từ việc chào đón khách vào cửa, đến phá vỡ lớp băng ban đầu, tìm kiếm thời cơ tốt nhất, và cả những vấn đề phát sinh trong quá trình giao tiếp với khách hàng.

 

Chị ấy bắt cô đi dạo khắp các trung tâm thương mại ở Bắc Kinh, quan sát quy trình bán hàng của đối thủ, rồi viết báo cáo phân tích. Sau đó lại sắp xếp các đồng nghiệp có phong cách bán hàng khác nhau để diễn tập cùng cô.

 

Đối với Đàm Duy, đây là điều khó khăn nhất.

 

Trong các khóa huấn luyện bán hàng, phần này được gọi là Role-play, tương tự như nhập vai. Có lẽ cả đời này dù có kề dao vào cổ Đàm Duy cũng không thi đỗ được trường sân khấu điện ảnh, bởi vì cô không thể diễn xuất trước mặt nhiều người như vậy, cũng không vứt bỏ được sĩ diện.

 

Cô thể hiện không tốt, Tina sẽ lạnh mặt ngay, dọa cô trước mặt mọi người: “Chị đang dạy em cách làm việc, em đang đối phó với chị đấy à?”

 

Đàm Duy muốn nói rằng thật ra cô đã rất cố gắng rồi.

 

“Người câm thì không thể làm nghề bán hàng.” Chị ấy ưỡn cái bụng bầu, từ khi Đàm Duy nhận việc, chị ấy chỉ gọi cô bằng tên tiếng Anh, “Vivi, quá tam ba bận, chị sẽ không cho em quá nhiều cơ hội đâu.”

 

Chu Địch nói với Đàm Duy, đây mới là con người thật của Tina, chị ấy chưa bao giờ là người dễ gần.

 

Nhưng trưởng thành dưới tay chị ấy cũng rất nhanh.

 

Dù đối với nhân viên bán hàng kỳ cựu Tina cũng không dung túng, chị ấy để mắt đến từng người, định kỳ kiểm tra nghiệp vụ của họ, phân tích từng câu từng chữ trong nội dung trò chuyện online với khách hàng.

Tháng nào cũng kiểm tra.

 

Hàng xa xỉ, nào chỉ có hào nhoáng.

 

Nhiều hơn cả là hiện thực tàn khốc, là những nữ đồng nghiệp tóc rụng không ngừng, và chu kỳ kinh nguyệt ba tháng không thấy đến.

 

Sau khi bị phê bình, Đàm Duy có hơi suy sụp một lúc.

 

Perla tưởng cô bạn nhỏ này sắp khóc, bèn nói Đàm Duy có một gương mặt trông rất khỏe mạnh, nhìn môi hồng răng trắng, sắc mặt hồng hào của cô, “Chị phát hiện mấy đốm tàn nhang của em xinh ghê, vẽ kiểu gì thế?”

 

“Tự nó mọc đó.” Đàm Duy nói.

 

“Sao lại mọc được như vậy nhỉ, trên mặt em trông đáng yêu thật.” Chứ ở trên mặt người khác có khi lại là thảm họa.

 

Đàm Duy được khen đến quen rồi, cô phấn chấn nói với Perla: “Tina sắp xếp cho em tuần sau lên công ty học, chị có muốn dặn dò gì không ạ?”

 

Perla cạn lời, “Người ta đi làm là để kiếm tiền, còn em đi làm cứ như đang ôn thi cao học vậy.”

 

------oOo------

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...