Lục Văn Tâm hẹn Chu Giác đi dạo một phòng tranh tư nhân, hai người trò chuyện cả một buổi chiều.
Lục Tư Xa là một kiến trúc sư có thành tích lỗi lạc, năm nay vừa nhận
được giải thưởng thiết kế AIA ở Mỹ. Tuy nhiên, nghệ thuật truyền thống cũng cần phải duy trì mối liên hệ chặt chẽ với người tiêu dùng trong tương lai.
Hay nói cách khác, cần có những thủ đoạn vận hành thương mại để thực hiện việc tối đa hóa giá trị bản thân.
Lục Tư Xa còn có một thân phận khác, là chú của Lục Văn Tâm.
Chu Giác chỉ từng gặp ông một lần từ nhiều năm trước, cho nên hôm nay Lục Văn Tâm xem như người trung gian.
Chu Giác dự định đưa các sản phẩm của Rossi Casa vào phòng trưng bày nghệ thuật mới mở của Lục Tư Xa ở Bắc Kinh để hợp tác đa ngành. Hai người vừa gặp đã trò chuyện rất vui vẻ.
Lục Tư Xa còn có việc nên phải rời đi trước.
Lục Văn Tâm nói: “Suy nghĩ của anh táo bạo quá, theo em được biết, thương hiệu Rossi chưa bao giờ hợp tác với nghệ sĩ Trung Quốc. Trụ sở chính toàn cầu sẽ đồng ý với đề án này sao?”
Chu Giác nói: “Không thử một chút làm sao biết không được? Lục Tư Xa rất có phong cách cá nhân, nghệ sĩ Trung Quốc cũng hoàn toàn không thua kém nước ngoài.”
Đây là chuyện công việc của anh, Lục Văn Tâm không có không gian để phát biểu ý kiến, huống hồ ý tưởng của Chu Giác luôn đi theo lối mòn riêng.
“Có muốn cùng nhau ăn tối không?” “Tối nay tôi còn có việc, phải đi rồi.”
“Anh đúng là…” Lục Văn Tâm có chút bất đắc dĩ: “Có cần phải thể hiện việc qua cầu rút ván rõ ràng như vậy không?”
“Sao lại nói vậy?” Chu Giác dừng lại nhìn cô. “Đây không phải là anh đang lợi dụng em sao?”
“Tôi càng muốn nói đây là đôi bên cùng có lợi.” Giống như công việc của hai người họ, luôn có những lúc giao thoa.
Nhưng những gì Lục Văn Tâm nói đã khiến Chu Giác không khỏi dừng lại suy nghĩ, “Tôi muốn thúc đẩy việc gì cũng không đến mức phải lợi dụng quan hệ với người khác giới, càng không phải là quan hệ mập mờ.”
Lục Văn Tâm cười: “Anh cảm thấy quan hệ của chúng ta mập mờ sao?” “Tôi không phải là cá trong ao của em.”
“Đôi bên cùng có lợi, vậy thì vẫn còn là bạn bè chứ?”
Chu Giác đương nhiên có rất nhiều bạn bè trong giới kinh doanh. Anh giỏi kiểm soát các mối quan hệ, rất mạnh mẽ, và quen với việc chiếm lĩnh thế chủ động.
Những năm gần đây họ không có nhiều tiếp xúc, chỉ có thể định nghĩa là “xã giao”. Vào thời điểm mà tình cảm còn có thể gọi là thuần túy, cả hai rõ ràng lựa chọn thứ mình muốn hơn.
Chỉ là thỉnh thoảng sẽ cảm thấy tiếc nuối, một người tốt như vậy sao lại không thể thuộc về mình.
Hai kẻ cuồng công việc không có gì nhiều để nói, Lục Văn Tâm hiểu rõ tham vọng của Chu Giác.
Rossi Casa từng xảy ra một sự kiện marketing thất bại thảm hại. Một hot girl mạng nổi tiếng bị lộ video nhạy cảm, và bối cảnh chính là trên ghế
sofa của Rossi Casa.
Thương hiệu bị cả mạng xã hội chế giễu, là hàng rẻ tiền, marketing rẻ tiền. Danh tiếng hai năm trời vẫn không cứu vãn được, doanh số cũng theo đó sụt giảm.
Khi đó Chu Giác vẫn còn ở công ty cũ, nhìn thấy chiến dịch marketing này mà không thể tin nổi, chưa từng thấy ai tự đào mồ chôn mình như vậy. Thị trường Trung Quốc lớn, kinh doanh hàng xa xỉ quá dễ dàng, đến nỗi người phụ trách đã quên mất rốt cuộc ai mới là người chi tiền.
Năm sau, CEO của Rossi Trung Quốc, Lưu Khâm Nguyên, đã gặp anh ở Mỹ và gửi lời mời.
Chu Giác thích quá trình biến những điều không thể thành có thể.
“Không có gì, lần sau lại hẹn nhé.” Lục Văn Tâm chuẩn bị đi, rồi lại quay đầu nói với anh: “Em dự định sang năm sẽ dọn vào nhà mới, anh có rảnh đi chọn đồ cùng em không?”
“Nhà của em thì liên quan gì đến tôi?”
“Anh yêu công việc như vậy, cho anh cơ hội đóng góp doanh số bán hàng đó.”
“Ồ.”
Buổi tối, Đàm Duy đang nghe Tina nói về sự kiện Giáng Sinh. Cô cũng không biết các loại lễ hội, thương hiệu lại phải xác định phương án trước cả một tháng.
“Nhất định phải nhắc nhở khách hàng, tích điểm vào ngày sự kiện sẽ
được nhân đôi.” Tina nói đầy ẩn ý: “Có một số cô bé thông minh, đừng vì muốn chốt đơn sớm mà để khách hàng phát hiện rồi hủy đơn, trộm gà không thành lại mất nắm gạo.”
“Em biết rồi ạ.”
Tina đặc biệt nhìn Đàm Duy: “Em hiểu chưa?”
“Dạ hiểu rồi, hiểu rồi ạ.”
“Được rồi, tiếp tục vấn đề tiếp theo,” Tina ngồi xuống, mày có chút nhíu lại.
Vấn đề tiếp theo mãi không nói ra được, chị ấy cảm thấy cơ thể mình có gì đó không ổn, không có cảm giác đau đớn gì, nhưng giống như một
quả bóng bay chứa đầy nước, “phựt” một tiếng vỡ tan.
Đàm Duy đứng gần chị ấy nhất, thấy bên dưới váy của chị ấy gần như phun ra một dòng nước, cô ngơ ngác trừng lớn mắt: “Tina chị… sao
vậy?”
Tina hít một hơi: “Vỡ ối rồi.” “…”
Mọi người vây lại, đang đi làm mà bỗng nhiên vỡ ối, tình huống này ai cũng chưa từng trải qua, năm người mười ý, họ nói tốt nhất là gọi xe cứu thương.
“Tất cả đừng hoảng.” Tina ngược lại là người bình tĩnh nhất, còn có chút cạn lời, chị ấy bình tĩnh sắp xếp cho mọi người: “Tôi phải đến bệnh viện trước, Judy sẽ nói phần còn lại.”
“Em sẽ gọi xe cứu thương!” Đàm Duy cầm lấy điện thoại.
“Không cần, tình hình không khẩn cấp đến thế, đừng lãng phí tài nguyên y tế.” Tina ấn tay cô xuống, hỏi: “Em biết lái xe không?”
“Dạ biết.”
“Chìa khóa xe trong túi chị, em lái xe đưa chị đi, lái xe qua bệnh viện gần nhất không đến mấy cây số.”
A? Đàm Duy tê cả da đầu mà đồng ý, đi lấy xe trước.
Chuyện khẩn cấp như vậy, tại sao Tina lại giao cho cô, đây chính là trọng trách của hai mạng người, cô thật sự gánh không nổi.
Trong lòng rối bời, mặc chiếc áo sơ mi mỏng mà mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Lúc mở cửa xe, cô thấy Chu Giác cũng vừa lúc từ trên xe bước xuống.
Đương nhiên, anh tuyệt đối “không nhìn thấy” Đàm Duy.
rong lòng Đàm Duy lo lắng, tài xế và xe của Chu Giác ở ven đường,
chưa đi. Cô do dự giằng co vài giây, tuy rất sợ anh, nhưng vì sự an toàn, cô quyết định đi cầu cứu thử xem.
“En… Enzo, có thể nhờ anh giúp một chút được không ạ?”
Chu Giác quay đầu lại nhìn cô một cái, ánh mắt khó hiểu, “Chuyện gì?”
“Tina sắp sinh em bé, có thể nhờ tài xế của anh đưa chúng tôi đi một chuyến được không ạ?” Nửa câu còn lại “tay lái của tôi không tốt lắm” đã bị cô nuốt vào trong.
Chu Giác hỏi: “Ở đâu?” “Dạ?”
“Người ở đâu?”
“Trong cửa hàng ạ.”
Chu Giác không trả lời cô là được hay không, mà đi thẳng vào trong. Tình trạng sức khỏe của Tina không tốt lắm, chị ấy yếu ớt ngồi trên ghế, đang cố gắng hít thở sâu.
Chu Giác đến hỏi: “Tự mình đi được không?” Tina: “Không dùng được sức lắm.”
“Mạo phạm.” Anh khom lưng bế ngang Tina lên, đặt vào trong xe của mình. Đàm Duy cầm điện thoại của Tina rồi vội vàng đuổi theo, cũng lau một vệt mồ hôi.
Tài xế của Chu Giác lái xe vừa nhanh vừa ổn, hơn hẳn tay lái của Đàm Duy.
Tina nhắn tin xong cho người nhà, tình hình cuối cùng cũng ổn định lại. Đàm Duy được giao trọng trách mà trong lòng mừng thầm, cô hỏi chị ấy: “Trong cửa hàng có nhiều người như vậy, sao chị lại chọn em đi cùng đến bệnh viện?”
“Hôm nay cuộc họp rất quan trọng, mọi người phải ở đó.” Tina trả lời cô: “Em lại không có khách hàng, không nghe cũng không sao.”
Đúng rồi, trong lòng Tina, công việc quan trọng hơn cả việc sinh con. Đàm Duy: “…”
Tự rước lấy nhục mà thôi.
Một đường im lặng, không ai nói gì thêm.
Ba mẹ chị ấy kẹt xe trên đường, gần một tiếng sau mới đến được bệnh viện. May mắn là Tina tạm thời không có chuyện gì, đã được các bác sĩ tiếp nhận thành công.
Lúc Đàm Duy ra khỏi bệnh viện, thấy Chu Giác và tài xế vẫn còn ở đó, áo và quần của anh dính một vài vệt ướt.
“Anh đi chưa ạ?” “Đi.”
Lúc Đàm Duy kéo cửa sau xe, không hề thấy ánh mắt cạn lời của tài xế, cô gái này thật không có mắt nhìn gì cả, ngồi cùng hàng ghế sau với sếp, cô ấy dám sao?
Chu Giác ngồi vào trong xe. Đàm Duy ngồi bên cạnh anh, lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không đúng ở đâu thì cô không nghĩ ra.
Không gian kín, cô lại một lần nữa ngửi thấy mùi hương trên người anh, lạnh lẽo, luôn có cảm giác rất quen thuộc, như đã ngửi thấy ở đâu đó.
“Cô Đàm, cô đi đâu?” Tài xế chỉnh lại kính chiếu hậu hỏi. “Tôi về cửa hàng ạ.”
Chu Giác đang gọi điện thoại với ai đó, “Ngô tổng, tối nay không thể cùng ăn cơm được, tôi có việc khác rồi.”, “Được, hẹn hôm khác nhé.”
Đàm Duy thầm nghĩ cô đã làm lỡ việc của anh, nên nói gì đó. Chờ anh cúp điện thoại, cô nhanh như chớp nói hai chữ: “Cảm ơn.”
“Cô cảm ơn tôi?” Chu Giác nhướng mày: “Cảm ơn tôi cái gì?” Đàm Duy ngẩn ra, “Cảm ơn anh đã đưa Tina đến bệnh viện.” “Không phải Tina nên cảm ơn tôi sao?”
Lần này Đàm Duy không biết nên nói gì, dùng tay vuốt lại mấy sợi tóc mai. Suy nghĩ một phen.
Cuộc sống như một vở kịch, phải khắc phục nỗi sợ hãi.
Cô nặn ra một nụ cười mang đậm tính chất phục vụ, ra vẻ thoải mái nói: “Hi, không ngờ anh lại là người tốt như vậy!”
“…”
Lại nữa rồi.
“Quần áo anh bẩn rồi.”
“Trong xe có quần áo dự phòng.” Anh trả lời.
“Anh thay ngay trong xe sao?” Đàm Duy không biết cô lấy đâu ra can đảm để hỏi, thấy anh ngồi thẳng tắp không nhúc nhích, rõ ràng là ngại quần áo bẩn không muốn cử động, “Nếu anh không chịu nổi, tôi có thể xuống xe trước.”
Chu Giác đúng là không chịu nổi thật, cô ồn ào quá.
Trên mặt anh có một tầng ánh sáng vàng nhạt, không hề lạnh lùng thờ ơ như ngày thường, ngược lại rất ôn hòa – “Cô cũng có thể ngồi trên nóc xe.”
Đàm Duy câm nín, đúng là độc miệng.
Xe dừng lại ở cửa hàng, Đàm Duy nhanh chóng xuống xe chạy đi. Tài xế nhìn bóng lưng nhanh như thỏ của cô, cảm thấy cô thật hài hước, chưa từng thấy ai không biết nói chuyện như vậy.
Anh ta cũng thấy sếp đang cố ý trêu chọc cô gái này, anh ta nói: “Cô ấy cũng thú vị thật.”
Phía sau không có ai đáp lại.
Tài xế lại nói một lần nữa: “Đúng không ạ?”
Chu Giác mở mắt, trong mắt không có một chút hơi ấm nào, “Lái xe đi.” Anh không phải là một người sếp có thể dễ dàng đùa giỡn.
Tina làm việc quá sức, sinh non.
Ngày hôm sau khi cô sinh, Stella mang đến hai người, giới thiệu với mọi người đây là phó cửa hàng trưởng và trợ lý cửa hàng. Phó cửa hàng trưởng mới nhậm chức tên là Wendy, Lâm Hiểu Bội, thay thế vị trí của Tina.
Chốn công sở thay đổi nhanh như chớp.
Ngày hôm trước Tina vỡ ối được đưa đi bệnh viện, ngày hôm sau đã có người đến nhậm chức. Hóa ra Stella đã đào người từ đối thủ cạnh tranh
từ một tháng trước, vẫn luôn ở một cửa hàng khác, chỉ chờ Tina nghỉ phép là đến nhận việc.
Từ góc độ nghề nghiệp, cách làm của Stella rất hợp lý và có trách nhiệm, nhưng từ góc độ cá nhân mà nói… mọi người cũng không thể có cảm
xúc gì.
Lâm Hiểu Bội rất nhanh đã hòa nhập với mọi người, chị ta trông có vẻ là một người rất dễ gần. “Tôi biết tình cảm của mọi người với cửa hàng trưởng Tina rất tốt, hy vọng tôi cũng có thể hòa đồng vui vẻ với mọi người. Trong thời gian cửa hàng trưởng Tina không có ở đây, hãy giúp cô ấy giữ gìn cửa hàng này thật tốt, cùng nhau tạo ra thành tích vẻ vang.”
“Tối nay sau khi tan làm, tôi mời mọi người ăn cơm, làm quen một chút nhé.”
Vốn dĩ Đàm Duy có chút cảm xúc riêng, muốn bênh vực cho Tina. Bây giờ người ta tiên lễ hậu binh, cô bỗng nhiên rất hối hận về những suy nghĩ nhỏ nhen của mình, thật không có khí phách.
Bữa tiệc tối diễn ra ở gần công ty. Khi kết thúc, Lâm Hiểu Bội thông báo cho mọi người, mỗi người nộp một bản tổng kết công việc hàng tháng, đồng thời sắp xếp lại toàn bộ tài liệu khách hàng trong tay, gửi vào hòm thư của chị ta trước khi tan làm vào ngày mai.
Lễ xong rồi, đây không phải là lúc dùng đến binh sao.
------oOo------