Chín Muồi - Duy Tửu

Chương 25



Anh ta chính là Lục Quan Vụ?

 

Trông trẻ quá, cùng lắm cũng chỉ khoảng 25-26 tuổi.

 

Đàm Duy thầm tính toán trong đầu, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tươi rói: “Lục tiên sinh?”

 

“Ừm.” Lục Quan Vụ tỏ ra không mấy để tâm đến cô, thậm chí còn chẳng có chút lịch sự nào, gần như chỉ trả lời bằng giọng mũi, mang theo cái vẻ lười biếng đặc trưng của mấy cậu ấm Bắc Kinh.

 

Anh ta lại ngồi xuống chiếc sofa đắt tiền kia, vắt chéo chân, ngạo mạn lên tiếng: “Tôi cứ tưởng Rossi Casa ở Trung Quốc sắp sập tiệm đến nơi rồi chứ, không ngờ vẫn còn trụ được, sức sống mãnh liệt thật đấy.”

 

Đàm Duy thầm nghĩ, bọn tôi thì sập tiệm kiểu gì được?

 

Cô tìm một chủ đề khác để bắt chuyện: “Xem ra anh đúng là đã lâu không ghé qua rồi. Thực ra chúng tôi đã ra mắt rất nhiều sản phẩm mới, thiết kế vô cùng xuất sắc.”

 

“Ừm,” Lục Quan Vụ không hề phản bác, “Cũng chỉ có cái này là tôi còn thấy thuận mắt. Mấy năm qua thiết kế của các cô toàn là thứ quái quỷ gì không biết, sao chép tới lui, lại còn cái kiểu marketing rẻ tiền đó nữa, không thay đổi thì sớm mà cuốn gói khỏi thị trường Trung Quốc đi là

vừa.”

 

Đây là lần đầu tiên Đàm Duy bị khách hàng nói xấu thương hiệu ngay trước mặt. Cô thật sự không biết phải đáp lại thế nào, chỉ đành tìm một

đề tài khác để lấp l**m, bèn hỏi: “Lục tiên sinh, anh muốn mua sắm một vài món đồ thời trang, hay là đồ nội thất gia dụng ạ? Anh dự định đặt ở không gian nào?”

 

Lục Quan Vụ liếc cô một cái, cười khẩy, dường như đã nhìn thấu ý đồ thăm dò của cô. Anh ta không để cô dẫn dắt, tiếp tục nói chuyện của mình: “Cô không biết chuyện đó à?”

 

“Chuyện gì ạ?” Đàm Duy nhíu mày. “Sao cô có thể không biết được chứ?” “…”

Lần đầu tiên cô gặp một vị khách khó hiểu đến thế. Anh ta định buôn chuyện với cô sao? Nhưng Đàm Duy lại không giỏi khoản tán gẫu với khách, vốn chuyện của cô rất hạn hẹp. Là một nhân viên dịch vụ, cô phải kiểm soát nghiêm ngặt chừng mực trong giao tiếp, giữ gìn hình tượng, tránh để người khác bắt thóp.

 

Lục Quan Vụ thấy bộ dạng căng như dây đàn của cô thì không khỏi buồn cười. Anh ta mới nói có mấy câu mà đã dọa cô sợ đến thế rồi à? Anh ta cười một cách xấu xa: “Tôi mới gặp một nhân viên bán hàng xa xỉ như cô lần đầu đấy.”

 

“Tôi thì làm sao ạ?” Cô thật sự không hiểu. “Nhạt nhẽo quá.” Anh ta chê bai.

Đàm Duy đứng thẳng tắp, đáp: “Lục tiên sinh, tôi đang làm việc.”

 

“Công việc của cô không phải là phục vụ khách hàng sao? Khách hàng không vui, thì cô chốt đơn kiểu gì?”

 

Đàm Duy rất có thái độ, nói: “Tôi dùng kiến thức chuyên môn của mình để phục vụ anh.” Chứ tôi không phải cây hài hay bạn buôn dưa lê của ai cả, nhưng câu nói thật lòng phía sau, Đàm Duy đã không thốt ra.

 

“Kiến thức chuyên môn của cô tốt lắm sao?” Lục Quan Vụ cũng bày tỏ sự hoài nghi một cách chân thành, nhìn cô từ trên xuống dưới, “Hình như cũng không hẳn nhỉ?”

 

Trên WeChat hỏi cô cả buổi trời, câu trả lời lúc nào cũng chỉ được một nửa, úp úp mở mở như tỳ bà che nửa mặt hoa. Anh ta chưa từng gặp ai chậm chạp như vậy.

 

Đàm Duy biết ý anh ta, vì cô đã không gửi đủ tài liệu cho đối phương. Nhưng đây là chiến lược làm việc của cô. Chưa gặp mặt khách hàng mà đã nói hết từ A đến Z, thì cô còn kinh doanh thế nào nữa? Làm sao để hẹn được người ta tới đây?

 

Bản chất của bán hàng là phục vụ, nhưng không có nghĩa là phải phục tùng khách hàng vô điều kiện.

 

Thấy Đàm Duy không đáp lại, Lục Quan Vụ bèn chuyển sang nói về sản phẩm. Bản thân anh ta có sự am hiểu nhất định về hàng xa xỉ và thiết kế, những câu hỏi đưa ra nhiều lúc khiến Đàm Duy khó lòng chống đỡ.

 

Quá trình tiếp đón này khiến Đàm Duy cảm thấy áp lực một cách khó hiểu. Sự “thiếu tôn trọng” của anh ta là một chuyện, mặt khác, anh ta thuộc tuýp khách hàng tấn công. Từ đầu đến cuối luôn là anh ta hỏi,

Đàm Duy trả lời, giống như đang bị thầy giáo dạy bảo, vô cùng bị động.

 

Hơn một tiếng trôi qua, Đàm Duy không nắm được bất cứ thông tin cơ bản nào về vị khách này. Nhu cầu, ngân sách, thậm chí cả nghề nghiệp, thân phận.

 

Việc nhận diện thân phận của người tiêu dùng là một bước cực kỳ quan trọng. Thời còn là nhân viên mới, cô đã tốn không ít thời gian và công sức, sau này cô đã khắc cốt ghi tâm bước này để có thể giới thiệu sản phẩm một cách có mục tiêu.

 

Làm vậy không chỉ giúp khách hàng đưa ra lựa chọn, vì nhiều người khi mới vào cũng rất mơ hồ, mà còn giúp đẩy nhanh tiến độ công việc của mình. Anh ta chọn một đống đồ, viết đầy một tờ giấy, bảo Đàm Duy tra giá, tra chất liệu.

 

Đàm Duy vui mừng trong giây lát, ngỡ như cứu tinh đã đến. Cô mong chờ nhìn anh ta, thăm dò: “Hôm nay anh có đặt hàng không ạ?”

 

Lục Quan Vụ nhướng mày: “Tôi có nói là tôi muốn mua à? Tôi chỉ đến xem thôi mà.”

 

“…”

 

Cuối cùng, anh ta rời đi một cách hờ hững, còn vẫy tay trêu chọc cô: “Tạm biệt nhé, người đẹp.”

 

Lạy ông!

 

Đàm Duy không phải người rộng lượng đến thế, cô chỉ thầm chửi rủa trong lòng. Tổng hợp lại, cô kết luận người này là một tên lừa đảo, chuyên sản xuất hàng giả.

 

Mọi dấu hiệu đều chứng minh cho điều này. Anh ta đòi đủ thứ tài liệu trên mạng, đến tận nơi thì chụp ảnh đủ mọi góc độ, tìm hiểu thiết kế, chất liệu, công nghệ… Lấy hết số liệu sản phẩm, chẳng phải là để về làm hàng nhái sao?

 

Đàm Duy có chút bực bội. Vốn đã xúi quẩy lắm rồi, lại còn gặp phải loại người này.

 

Đã qua giờ tan làm từ lâu, cô thu dọn đồ đạc để đi tàu điện ngầm. Trời đã tối hẳn, cô liếc nhìn ngày tháng trên điện thoại, cô đã bị “lưu đày”

hơn hai tháng rồi, còn chưa đầy một tháng nữa là có thể trở về cửa hàng.

 

Quý này cũng sắp kết thúc, cô sẽ không có cơ hội quay lại cửa hàng nữa, khả năng cao là sẽ phải rời khỏi Rossi. Nghĩ vậy, cô tải một ứng dụng tuyển dụng về, bắt đầu xem những công việc đúng chuyên ngành.

 

“Títt—”

 

Một chiếc xe dừng lại bên đường, cửa sổ xe hạ xuống, Lục Quan Vụ nghiêng đầu cười với cô: “Cô về nhà à? Có muốn tôi đưa về không?”

 

Khóe miệng Đàm Duy giật giật, cô nói: “Không cần đâu ạ, cảm ơn Lục tiên sinh.”

 

“Thật sự không cần? Cô muốn đi đâu, giờ này khó bắt xe lắm đấy.” “Thật sự không cần, cảm ơn anh.”

Chiếc xe thể thao của Lục Quan Vụ nghênh ngang phóng đi. Đàm Duy nhìn chằm chằm vào cặp đèn hậu đỏ rực, thầm nghĩ, dân làm hàng giả bây giờ cũng giàu thật, chạy cả Aston Martin.

 

Đàm Duy không thích kiểu con trai ăn chơi trác táng này, cũng sẽ không bị những lời đường mật của đối phương mê hoặc. Bạn trai cũ của cô chính là loại người này, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy chiêu trò đó.

 

Cứ tưởng chuyện này sẽ kết thúc ở đây, không ngờ vài ngày sau, Lục Quan Vụ lại trỗi dậy trong danh sách WeChat, hỏi han mấy chuyện vớ vẩn.

 

Đàm Duy nhìn chằm chằm vào điện thoại, ngẩn người, người này bị sao vậy?

 

Cô không muốn trả lời, nhưng không trả lời thì lại bất lịch sự, lỡ bị khiếu nại, người xui xẻo vẫn là mình.

 

Thế nhưng, khi Đàm Duy trả lời tỉ mỉ câu hỏi của đối phương và chủ động hỏi lại một câu, người này lại biến mất.

 

Bị khách hàng giày vò hết lần này đến lần khác, lại không chốt được đơn nào, cô thật sự ngày càng suy sụp.

 

———-

 

Hôm nay, Chu Giác có hẹn vài người bạn bàn chuyện, sau khi xã giao xong, anh tiện đường ghé qua xem Đàm Duy.

 

Lúc không có khách, cô ngồi trong góc làm việc nhỏ của mình, cằm chống lên mặt bàn, vẻ mặt ủ rũ, như thể chẳng nghĩ gì, cũng chẳng làm gì.

 

Lần này Chu Giác sợ làm cô giật mình, bèn giả vờ ho một tiếng. Đàm Duy theo phản xạ có điều kiện lập tức đứng bật dậy, cúi đầu, mỉm cười: “Chào quý khách!”

 

Một loạt động tác vô cùng máy móc. “Là tôi đây.” Chu Giác bước tới.

“Sếp Enzo.” Đàm Duy ngơ ngác đứng đó, rồi lại hơi nghiêng người, như thể đang chờ anh thị sát công việc. Nhưng cũng chẳng có gì để thị sát, sau lần bị dạy dỗ trước, cô đã làm rất tốt mọi việc.

 

“Cô vừa mới ngẩn người à?” Chu Giác bước vào góc nhỏ của cô, ngồi xuống ghế. “Liên lạc khách hàng xong hết chưa?”

 

“Đã sàng lọc qua rồi ạ.” Cô thành thật trả lời. Trong khoảng thời gian này, cô đã liên lạc tổng cộng 258 khách hàng, nhìn qua thì có chút hiệu quả, hẹn được tham gia sự kiện offline, nhưng không chốt được đơn, chỉ có một người đến cửa hàng nhờ Perla tiếp đón, chốt được một đơn hơn một vạn tệ.

 

Xem ra cái lý luận “tiếp một trăm khách, thế nào cũng có một người giúp được cô” của anh cũng không đúng.

 

“Trông cô có vẻ không hài lòng với kết quả này.” Chu Giác nhìn vẻ mặt của cô.

 

Tôi nên hài lòng sao?

 

Dù sao Đàm Duy cũng không còn ôm hy vọng gì ở nơi này nữa, cô cười một cách giả tạo: “Nếu sếp có chỗ nào không hài lòng, tôi có thể sửa ạ.”

 

“Báo cáo phân tích số liệu bán lẻ bảo cô viết đã gửi cho tôi chưa?” Anh lại hỏi.

 

Đàm Duy ngẩn ra vài giây: “Tôi gửi từ tuần trước rồi mà.” “Tôi không nhận được.”

“Tôi thật sự đã gửi rồi mà.” Cô mở máy tính của mình ra tìm, chỉ cho anh xem là mình đã gửi thật. Chu Giác dường như hiểu ra điều gì, dùng máy tính của cô để đăng nhập vào hòm thư của mình.

 

Hóa ra nó đã bị chặn lại vì bị xem là thư rác. Ngón tay anh di chuyển con chuột. Mắt Đàm Duy rất tinh, cô nhìn thấy trong danh sách thư đến có một email có tiêu đề y hệt, nhưng người gửi là một đồng nghiệp bên bộ phận Marketing, và đã được đánh dấu là “đã đọc”.

 

Đàm Duy lập tức hiểu ra: “Anh cũng bảo người khác viết báo cáo ạ?”

 

Người đồng nghiệp kia là người của Chu Giác, nên chẳng có gì lạ. Anh nhàn nhạt nói: “Tôi sắp xếp người đến đây làm nghiên cứu thị trường.”

 

Thảo nào, Đàm Duy thỉnh thoảng lại tiếp xúc với người của bộ phận thị trường, nhưng lịch trình của họ rất bận, chỉ trao đổi với cô vài câu rồi vội vã rời đi, ai cũng như lãnh đạo đi thị sát.

 

“Cô tưởng ở đây chỉ có một mình cô thôi sao?” Chu Giác ngước mắt nhìn cô.

 

Đàm Duy tự thấy mình thật đáng thương. Enzo cho rằng làm vậy sẽ khiến cô cảm thấy mình được coi trọng sao? Sẽ cam tâm tình nguyện lãng phí thời gian ở cái nơi này sao? Sẽ không đâu. Cô chỉ cảm thấy thời gian dành cho một con tốt thí như mình chẳng còn lại bao lâu nữa. Sống mũi cô có chút cay cay, vô cùng tủi thân và bất lực.

 

Cô đã dốc lòng sắp xếp số liệu, viết báo cáo, cuối cùng lại bị xử lý như một email rác. Đàm Duy cúi gằm mặt, vô thức mân mê ngón tay.

 

Chu Giác nhìn vẻ mặt của cô, rồi lại nhìn bàn làm việc của cô.

 

Lần trước anh đến, trên bàn có một bình thược dược lớn. Lần này chỉ còn lại một cành duy nhất. Chiếc cốc màu hồng của cô cũng không còn đặt ở đó nữa, mặt bàn sạch sẽ, dường như phản chiếu tâm trạng ngày càng sa sút của cô, và cả một quyết tâm nào đó.

 

Chu Giác từ đầu đến cuối không hề mở email ra, anh hỏi cô: “Gần đây tôi không qua, có gặp phải khó khăn gì không?”

 

Điều Đàm Duy có thể nghĩ đến chính là Lục Quan Vụ, người duy nhất còn đang tích cực liên lạc với cô. Anh ta luôn làm khó cô, đưa ra những yêu cầu không đứng đắn.

 

Về việc Lục Quan Vụ đòi cô gửi tài liệu nội bộ, Đàm Duy sợ vi phạm quy định nên đã đi hỏi Wendy. Wendy thẳng thừng hỏi lại cô: Cô mới làm sale ngày đầu tiên à?

 

Đàm Duy không cần phải đem chuyện này đi hỏi Enzo để rồi lại bị mắng thêm một lần nữa.

 

Cô lắc đầu.

 

Chu Giác hơi ngả người về sau, cười, dùng một giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng nói: “Xem ra, vụ Kinh Kha ám sát Tần Thủy Hoàng đáng lẽ nên cử cô đi.”

 

“Tại sao ạ?” Cô không hiểu.

 

“Vì miệng cô rất kín, giấu dao găm sẽ an toàn.” “…”

Đàm Duy khẽ cười, nhưng không thật sự bị câu trêu chọc đó làm cho vui lên. Tâm trạng cô rất nặng nề, sắp chìm xuống đáy vực.

 

“Thật sự không có sao?”

 

Đàm Duy nói: “Có một vị khách hành xử rất kỳ quái.” Cô vẫn quyết định kể tình hình của Lục Quan Vụ cho Chu Giác nghe.

 

“Cô cảm thấy khách hàng đang quấy rối cô?” Chu Giác hiểu lầm ý cô.

 

“Không có ạ.” Đàm Duy vội vàng giải thích, chỉ là có chút không hiểu, muốn anh phân tích giúp.

 

“Một vị khách ném bùn vào cô không có nghĩa là họ sẽ không mua hàng của cô. Một vị khách luôn tươi cười với cô cũng không có nghĩa là họ tuyệt đối tin tưởng cô. Giao tiếp bề ngoài không nói lên điều gì cả.” Anh nhìn vào mắt cô, như muốn cô hiểu ra nguyên nhân khách hàng “ném

bùn” là gì, rồi nói: “Đừng dùng kinh nghiệm nghề nghiệp nông cạn của cô để định nghĩa khách hàng.”

 

Lý lẽ thì Đàm Duy hiểu, nhưng vẫn có chút không phục: “Tôi cũng đã tích lũy được một số kinh nghiệm, không phải là phán bừa.”

 

“Nửa năm mà cũng gọi là kinh nghiệm à?” Trong mắt Chu Giác, cô còn chưa được gọi là nhập môn.

 

Đàm Duy: “Nếu anh ta đòi tôi đủ loại số liệu nội bộ, tôi cũng có thể đưa sao?”

 

Máy tính của cô đang mở, đăng nhập sẵn vào hệ thống. Chu Giác kéo con chuột xuống, thấy cái tên có phần mô tả ghi chép lại nhiều nhất.

 

Cô là một cô gái rất tỉ mỉ, thậm chí có phần vụng về, ghi lại mọi cuộc trao đổi với khách hàng, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

 

Chu Giác nhíu mày, lại liếc nhìn điện thoại của mình, dường như đang tra cứu gì đó, nhưng không có kết quả. Không phải người trong ngành hay khách hàng mà anh quen biết.

 

Anh nói với Đàm Duy: “Cô có bao giờ cố ý phạm lỗi không?”

 

“Không có ạ.” Cô từ nhỏ đến lớn rất ngoan, một người nhát gan như vậy, anh có thể mong chờ cô gây ra tai họa gì chứ?

 

Chu Giác im lặng một chút: “Có những sai lầm, phạm rồi thì cũng phạm rồi. Nếu kết quả đã là thất bại, thì cô cũng chẳng còn gì để mất. Nếu thành công, cũng sẽ không có ai đi so đo một lỗi lầm nhỏ nhặt như vậy.”

 

Đàm Duy dường như đã hiểu ra, cô hỏi: “Ý của anh là, tôi có thể?”

 

“Tôi không hiểu về bán hàng, đây là công việc của cô.” Chu Giác khép máy tính lại.

 

Cô hỏi như vậy, chẳng phải chứng tỏ vị khách này là hy vọng cuối cùng của cô rồi sao?

 

“…”

 

Ngoài người này ra, trong tay Đàm Duy không còn khách hàng nào có thể khai thác được nữa, cũng không có gì để báo cáo với Chu Giác.

 

Lại đến giờ tan làm, Đàm Duy lên xe của Chu Giác.

 

Cô cứ suy nghĩ mãi về câu nói cuối cùng của anh. Một người khôn khéo như anh, có phải đã cảm nhận được kết cục của cô rồi không?

 

Ngày hè dài, nhưng trời vẫn tối đen như mực.

 

Tầm mắt toàn là đèn hậu ô tô, uốn lượn như một dải lụa đỏ, kẹt cứng họ trên đường.

 

Chu Giác không mở lời, trong xe rất yên tĩnh.

 

Đàm Duy cúi đầu nghịch điện thoại, xem vận thế cung hoàng đạo của mình tuần này. Trước đây cô không hề nghiên cứu về cung hoàng đạo, nhưng hai tháng nay lại thường xuyên để ý. Xem xong cung hoàng đạo, cô lại lướt xem mấy chuyện huyền học tâm linh.

 

Khi con người ta ở giai đoạn bế tắc, lại không có thói quen mượn rượu giải sầu, thì không tự đi xem bói cho mình còn có thể làm gì nữa?

 

Chỉ là, cho dù bói ra vận thế có tốt đến đâu, tình trạng của cô vẫn tệ hại như cũ, làm thế nào cũng không thoát khỏi vũng lầy này.

 

Đàm Duy nhìn những ánh đèn neon lấp lánh ngoài cửa sổ, thành phố Bắc Kinh phồn hoa. Đây là thủ đô, trung tâm chính trị văn hóa của cả

nước, thành phố có GDP xếp thứ hai… nhưng cô càng nhìn sự phồn hoa này, lại càng cảm thấy bi thương.

 

Cô rất muốn gọi điện cho gia đình.

 

Mẹ ơi, lăn lộn ngoài xã hội thật sự khó quá. Con sắp không chịu nổi nữa rồi.

 

“Sếp Enzo, anh cho tôi xuống ở trạm xe buýt phía trước là được rồi ạ.” Đàm Duy ngại không dám để sếp đưa về tận nhà.

 

Chu Giác liếc mắt nhìn, bên cạnh là một trung tâm thương mại cao cấp. Anh đánh lái rẽ vào: “Cũng muộn rồi, đi ăn tối cùng đi.”

 

Đàm Duy thật sự không có tâm trạng ăn uống, nhưng vẫn ngơ ngác đi theo. Chu Giác chọn một nhà hàng không hề rẻ, anh gọi món cũng rất tùy ý, không thèm nhìn giá.

 

Ăn xong, Đàm Duy ôm điện thoại, đột nhiên nói: “Bữa cơm này, để tôi mời anh nhé.”

 

Chu Giác nhìn chằm chằm vào mặt cô, khẽ cười: “Lương của cô, trả nổi hóa đơn này không?”

 

Anh đang chế nhạo lương cô thấp?

 

Nhưng cô chỉ có thể cố gắng gỡ gạc lại chút thể diện: “Tôi là phú nhị đại, được chưa?” Thực ra cô chẳng phải phú nhị đại gì cả, thứ cô có chỉ là tình yêu thương của người thân, thứ đã bảo bọc cô trở nên vụng về và ngây thơ. Ở Bắc Kinh rộng lớn này, cô có là cái thá gì đâu.

 

Chu Giác thấy cô kiên trì như vậy, “Tại sao?” “Không tại sao cả.”

Giọng cô lúc nào cũng rầu rĩ, trong mắt cũng không còn ánh sáng, chỉ là đang nhớ lại một vài thực tế.

 

Cô làm việc ở showroom này gần ba tháng, quản lý duy nhất trong công ty đến quan tâm cô lại chính là Enzo. Điều này đương nhiên không đại diện cho điều gì, đó là công việc của anh, anh phụ trách chiến dịch này. Nhưng cho dù là trách mắng, ít nhiều cũng đã mang lại cho Đàm Duy, một người đang ở trong nghịch cảnh, một chút cảm động.

 

Bữa cơm tan vỡ này, cô chỉ muốn cảm ơn anh mà thôi.

 

Hai người từ nhà hàng đi ra, Chu Giác có kế hoạch dạo một vòng quanh đây, vì trung tâm thương mại này sắp đến ngày kỷ niệm, các hoạt động khởi động đã bắt đầu. Anh dùng điện thoại ghi lại rất nhiều chi tiết.

 

Đàm Duy cũng muốn mua chút đồ, cô đi vào một cửa hàng ở gần lối vào thang máy.

 

Nhân viên bán hàng nhanh chóng tươi cười chào đón, hỏi thăm một vài thông tin cơ bản. Họ rõ ràng chuyên nghiệp hơn cô rất nhiều, liếc mắt một cái là biết ai là người có khả năng mua sắm thực sự, ai chỉ vào xem cho vui.

 

“Chị cứ tự nhiên xem, có cần gì thì gọi em ạ.” Đây là lời nhân viên bán hàng nói với Đàm Duy.

 

Sau đó, hai người họ cùng nhau đi tiếp đãi Chu Giác, còn chu đáo mang cho anh một chai nước khoáng Evian, chỉ thiếu nước mời vào phòng VIP.

 

Trong lòng Đàm Duy chua xót. Cô thầm nghĩ họ đã tính sai rồi, tối nay Enzo sẽ không mua gì đâu, anh chỉ đến để khảo sát tình hình của đối thủ cạnh tranh thôi.

 

Đàm Duy không đi đến khu túi xách, vì có đi cũng không mua nổi, bèn sang khu phụ kiện dạo một vòng.

 

Ngày càng nhiều thương hiệu yêu cầu phải mua kèm, thật quá đáng. Tuy nhiên, những món phụ kiện nhỏ lại là thứ dễ mua nhất. Đàm Duy đứng

trước tủ kính, lựa tới lựa lui, cuối cùng để mắt đến một chiếc kẹp hộ chiếu và một chiếc khăn lụa.

 

Cô gọi một nhân viên nam đi ngang qua nhờ lấy giúp. Đối phương đang bưng một chiếc hộp có vẻ là để đưa giày cho khách, lướt qua cô một cái rồi khẽ nói: “Vâng ạ, chị vui lòng đợi một lát.”

 

Đàm Duy bèn đứng đó đợi một lúc. Vài phút trôi qua, người kia vẫn chưa quay lại. Cô thấy anh ta đã đi tiếp một vị khách khác, hoàn toàn quên mất yêu cầu của cô.

 

Bảy tám giờ tối, cửa hàng thật sự rất đông đúc, một cảm giác đã lâu không thấy.

 

Enzo ngồi trên một chiếc sofa da, nhân viên bán hàng mang rất nhiều catalogue sản phẩm đến cho anh xem. Đứng ở góc độ khách hàng, sự

phân biệt đối xử của ngành hàng xa xỉ này thật là… đáy lòng Đàm Duy càng thêm chua xót.

 

Cô lại đợi một lúc lâu, rồi cao giọng gọi: “Có ai không ạ, lấy giúp tôi chiếc khăn lụa này với?”

 

Lúc này, một cô gái trẻ bước tới, trên bảng tên ghi là nhân viên bán hàng sơ cấp. Cô ấy hơi cúi đầu, ngượng ngùng xin lỗi: “Xin lỗi chị, hôm nay cửa hàng hơi đông, chị muốn xem cái này đúng không ạ?”

 

Đàm Duy nói: “Chiếc khăn lụa này, và cái kẹp hộ chiếu này, tôi lấy cả hai.”

 

“Chị đợi một lát.”

 

Đối phương lấy chúng ra đặt trước mặt cô. Cô hỏi có được giảm giá không, cô gái nói rằng nếu chi tiêu đủ một vạn thì sẽ có chương trình giảm giá của trung tâm thương mại. Nhưng cô ấy thấy hai món này cộng lại không thể nào đến một vạn, nên không nói gì thêm, chỉ nói: “Tôi lấy hai món này.”

 

” Chị muốn lấy mẫu monogram kẹp hộ chiếu cổ điển này ạ? Còn có một mẫu thêu màu hồng nữa đó chị.”

 

Đàm Duy suy nghĩ một chút, mẫu thêu cũng khá đẹp, nhưng lại đắt hơn mẫu cổ điển một chút. Cô hiểu lý do cô gái muốn cô mua mẫu thêu, bởi vì hoa hồng cho mẫu cổ điển có khi chưa đến mười đồng, ai mà không muốn kiếm thêm chút đỉnh chứ.

 

Nghĩ đến hoàn cảnh gian nan của mình, dân làm công thật quá khổ. Đàm Duy cắn răng: “Vậy lấy cho tôi mẫu thêu đi, gói lại giúp tôi được

không?”

 

“Không thành vấn đề ạ, mời chị đi theo em.” Đàm Duy đi theo cô gái ra quầy thanh toán.

Hôm nay ăn một bữa cơm, cộng thêm mua hai món đồ, đã tốn không ít tiền. Thanh toán xong, nhân viên tiễn Đàm Duy ra cửa, Chu Giác cũng được nhân viên tiễn ra ngoài một cách khách sáo.

 

Anh thấy cô quẹt thẻ, anh biết dạo này cô chẳng có bao nhiêu lương, sợ rằng những ngày sắp tới sẽ không biết sống sao.

 

Đàm Duy trả lời câu hỏi của anh: “Là quà tặng cho Perla và Tina. Từ khi tôi vào làm đến giờ, Perla đã giúp tôi rất nhiều, tôi vẫn chưa có dịp cảm ơn chị ấy. Còn có Tina, chị ấy là người đã đưa tôi vào nghề, có ơn dìu dắt tôi.”

 

Giảng đạo lý tình nghĩa ở nơi làm việc? Chu Giác cảm thấy suy nghĩ của cô thật buồn cười: “Cô nên cảm ơn bộ phận Nhân sự, là họ đã cho cô cơ hội làm ở đây.”

 

Một người cao cao tại thượng như Enzo, làm sao có thể thấu hiểu được những cay đắng của người bình thường nơi công sở như cô chứ. Họ đã gặp quá nhiều khó khăn, một chút bố thí cũng đủ để khiến người ta cảm động rồi.

 

Cô sắp phải rời khỏi Rossi, cho dù là ra đi trong thất bại, cô vẫn rất cảm ơn hai người đã khai sáng cho sự nghiệp của mình.

 

Gió đêm thổi vào mắt Đàm Duy cay xè, cô dùng ngón tay dụi dụi, nghe thấy Enzo hỏi mình: “Cô đi dạo một vòng ở cửa hàng đối thủ, cảm thấy thế nào?”

 

“Họ có kinh nghiệm hơn tôi, chuyên nghiệp hơn tôi, và mắt nhìn cũng chuẩn xác hơn tôi.” Cho nên tôi bị đào thải, tôi không có gì oán hận cả.

 

“Nhân viên bán hàng đã dành rất nhiều thời gian cho tôi, nhưng tôi lại không hề mua sắm gì.” Chu Giác nhìn cô, “Thông thường, trong vòng hai mươi phút mà không thể hiện bất kỳ ý định mua hàng nào, một nhân viên có kinh nghiệm nên từ bỏ vị khách đó.”

 

“Cô cho rằng nguyên nhân là gì?”

 

Đàm Duy thật sự không hiểu, chưa có ai nói với cô điều này. Cô chỉ có thể quan sát anh rồi đoán mò nguyên nhân. Bởi vì anh ăn mặc sang

trọng, vừa nhìn là biết người có khả năng chi tiêu, lại còn đẹp trai. Ai mà muốn nói chuyện nhiều với một thứ xấu xí như cô đây chứ.

 

“Nhân viên bán hàng cho rằng anh rất có tiềm năng.”

 

Chu Giác nói: “Hệ thống bán hàng của họ có lịch sử tiêu dùng của tôi. Vì công việc nên gần như tháng nào tôi cũng sẽ xuất hiện ở các trung tâm thương mại lớn, không thể nào lần nào cũng mua sắm. Nhân viên bán hàng sẽ không biết lần nào khách đến là để mua hàng thật sự, nhưng họ vẫn phải cố gắng một trăm phần trăm nhiệt tình, cho dù có phải thất vọng đi nữa. Nhưng đó là công việc của họ.”

 

Sự thất vọng kiểu này, Đàm Duy đã trải nghiệm quá đủ trong ba tháng qua.

 

“Mối quan hệ với khách hàng là một quá trình lâu dài. Nếu cô làm công việc này, cô bắt buộc phải có một trái tim được tôi luyện ngàn lần để đối mặt với sự từ chối.” Chu Giác nói với cô.

 

“Tôi biết.” Cô yếu ớt trả lời, nhưng tim tôi đã bị đập cho tan nát rồi.

------oOo------

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...