Đàm Duy tặng Tina một túi kẹo hạnh nhân, lại nhận được một chai sâm panh của Tina làm quà đáp lễ.
Thật ra nói là quà cũng không hoàn toàn chính xác, rượu là vật tư còn dư lại từ sự kiện. Những vật tư tiêu hao thế này công ty sẽ không tính toán, nhân viên bán hàng tự giải quyết hoặc mang về nhà là một quy tắc ngầm.
Thân chai được gói bằng giấy tuyết lê, miệng chai thắt nơ vàng, cắm một đóa hoa tulip, rất tinh xảo.
Đương nhiên, bản thân chai rượu cũng không quý giá, nhưng cô thích cách Tina đối xử với mình như một người bạn, điều này quá thân thiện đối với một người có nhân cách bị động như cô.
Đàm Duy nói cô không hay uống sâm panh.
Tina nói: “Uống khá ngon đấy, dù để trong nhà cũng đẹp mà, uống một lần rồi sẽ muốn uống lần thứ hai, có muốn dũng cảm thử không nào?”
Tối Chủ nhật, có rất nhiều người từ khu thương mại về nhà, ánh đèn trong toa tàu điện ngầm luôn rất kỳ quái, chiếu lên mặt người xám xịt, vô thần. Đàm Duy tìm được chỗ ngồi xuống, chụp một tấm ảnh chai
rượu gửi cho Diệp Hiểu Hàng: 【Tớ có bạn rồi này.】
Diệp Hiểu Hàng trả lời: 【Hả? Chẳng lẽ trước giờ cậu không có bạn sao?】
Vậy các cô ấy là gì? Là bạn bè rượu thịt à?
Đàm Duy cong khóe môi: 【Không phải, đây xem như là bạn bè kiểu chị em?】
Diệp Hiểu Hàng lại hỏi: 【Bạn bè kiểu chị em là gì?】
Thế là Đàm Duy giải thích một chút cho Diệp Hiểu Hàng. Tina và Đàm Duy không phải bạn cùng lứa, cũng không thể nào là cùng một kiểu người, nhưng sự dịu dàng của người phụ nữ lớn tuổi giống như chiếc áo khoác len cashmere mùa đông, ở bên cạnh vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp, mọi thứ được gãi đúng chỗ ngứa.
Đàm Duy kể lại lần đầu tiên đi cùng Hoàng Hải Băng, cô đã siêu cấp căng thẳng, cứ ngỡ những người làm trong ngành hàng xa xỉ rất lạnh lùng, không ngờ tiếp xúc rồi mới thấy cũng khá tốt.
Trong ấn tượng của Diệp Hiểu Hàng cũng là mấy chị nhân viên bán hàng trợn mắt là chuyện bình thường, vì mọi người đều nói như vậy.
Đàm Duy nói: “Tối nay cậu đến nhà tớ không, làm tôm hùm đất cho cậu ăn.”
“Có uống bia không?” “Uống, mau tới đây.”
Gần đây Hoàng Hải Băng đã tìm một trợ lý nam, có thể đi công tác và xã giao cùng ông, chủ yếu là để tiện cho việc uống rượu và lái xe.
Giờ đây Đàm Duy không khác gì một cô cháu gái thân thiết. Một mặt là không tiện mang cô đi dự tiệc rượu, mặt khác cũng khó nắm bắt chừng mực trong việc dùng người. Chỉ có thể xem cô như một linh vật nuôi trong công ty.
Đàm Duy nhìn ra được suy nghĩ của Hoàng Hải Băng, hiện tại cô không có áp lực kinh tế gì, nhưng vẫn có áp lực tinh thần.
Tháng năm vừa qua, mẹ cô đến một chuyến, giúp cô xem nhà, là một căn hộ chung cư được trang trí rất đẹp, trả một lần nửa năm tiền thuê. Ngoài ra, mỗi tháng mẹ còn trợ cấp cho cô mấy ngàn đồng tiêu vặt.
Nhưng ăn bám ba mẹ không phải là kế lâu dài.
Sáng thứ bảy, Đàm Duy đến công ty tăng ca một lát, ngồi ngẩn người ở vị trí của mình.
Có người vỗ vai cô, “Ngày nghỉ sao không ra ngoài chơi với bạn bè thế?”
Là một người dì đồng hương của cô, chồng dì ấy là tài xế giao hàng cho công ty, Hoàng Hải Băng đã giữ dì lại làm một số việc vặt.
Giống như Đàm Duy, là là người nhà được sắp xếp vào. “Dạ, không có ai rủ cháu đi chơi.” Đàm Duy tắt máy tính. “Cháu vừa xem việc làm à?”
“Không ạ, cháu xem linh tinh thôi.” Đàm Duy không muốn người khác biết.
“Duy Duy, cháu có muốn kiếm chút thu nhập ngoài luồng không.” Người dì ngồi xuống bên cạnh cô.
“Việc gì ạ?” Đàm Duy tò mò hỏi.
Dì ấy vuốt lọn tóc mai bên tai, ngượng ngùng nói: “Các cô gái trẻ các cháu chắc chắn rất sĩ diện, đây không phải công việc gì tươm tất đâu.”
Ngày thường Đàm Duy cũng không tỏ ra là mình thiếu tiền. Mặc dù mức lương của cô thì ai cũng biết. Nhưng những công việc không mấy quang minh thì cô quả thực không thể làm, cô cũng đâu có nghèo đến phát điên đâu.
Dì Lý thấy vẻ chần chừ của cô, bèn giải thích: “Là đến nhà người ta nấu cơm.”
“Nấu cơm?” Đàm Duy giật mình, tuy cô đang tìm việc, nhưng thật sự chưa từng nghĩ đến ngành nghề này.
“Dì nghe nói tay nghề nấu nướng của cháu rất tốt. Nhà đó trả lương theo giờ rất cao, nhìn chung vẫn tốt hơn nhiều so với 20 tệ một giờ ở KFC.”
Công ty không có nhiều việc, đặc biệt là các dì dọn dẹp và nhà ăn, cũng ra ngoài làm thêm giờ, kiếm tiền trang trải gia đình. Tuần trước, dì Lý
được một người môi giới giúp việc giới thiệu cho một gia đình, dì tự nhận từ khi vào nghề chưa từng bị đánh giá kém, nhưng về đã bị khiếu nại.
Thật ra, dù đối phương không khiếu nại, dì ấy cũng không định đi lần thứ hai.
Nhà bếp của chủ nhà quá cao cấp, rất nhiều thứ dì không biết dùng, cũng sợ làm hỏng; hơn nữa quy củ quá nhiều, giám đốc bên giúp việc nói với dì, đến vị trí của một chiếc giẻ lau cũng không được đặt sai.
Chủ nhà ưa sạch sẽ thì dì đã gặp không ít, nhưng b**n th** đến mức này thì chưa từng thấy.
Nhưng tiền lương, họ trả rất hậu hĩnh.
Dù bị khiếu nại vẫn thanh toán tiền lương đầy đủ.
Người có tiền sẽ chú trọng cảm giác trải nghiệm dịch vụ, dì Lý không ứng phó nổi kiểu đó, nhưng người trẻ như Đàm Duy thì có thể. Cô làm
việc rất cần mẫn, đầu óc cũng thông minh, chuyện gì nói một lần là hiểu.
Đàm Duy vẫn muốn từ chối, cô tốt nghiệp đại học chính quy, đi làm giúp việc… Bình tĩnh mà xem xét, cô cảm thấy không được có mặt mũi cho lắm, “Cháu không có kinh nghiệm. Làm giúp việc không cần chứng chỉ gì sao ạ?”
Dì Lý nói cần phải khám sức khỏe và phỏng vấn, rồi lại nói: “Một tuần đi hai lần là được, nhàn hạ lắm, con gái kiếm tiền tự mua túi xách hay váy vóc không phải tốt sao, đỡ phải ngửa tay xin tiền nhà.”
Lúc phỏng vấn, Đàm Duy cảm thấy con đường sự nghiệp của mình quá ảo ma, thế này là sắp đi làm dì nấu cơm cho người ta rồi sao?
Người phỏng vấn là một phụ nữ trẻ, nói mình họ Trần.
Trần Cẩn nhìn cô gái đối diện cũng cảm thấy khó tin, cô bé trông nhỏ quá. Nhưng bên công ty giúp việc đã giới thiệu, chắc hẳn có lý do của họ.
Trông rất sạch sẽ, nói chuyện cũng rất mạch lạc, Trần Cẩn tạm thời tin tưởng cô có thể làm được. Cô ấy đã bị “Chu Tổng 2.0” hành hạ đến tê liệt, trong sự chết lặng lại mang theo một tia khao khát sinh tồn.
Trần Cẩn cầm sơ yếu lý lịch và báo cáo sức khỏe của Đàm Duy, dặn dò cô những điều cần chú ý, nhất định phải thực hiện nghiêm ngặt. Không cần gặp mặt chủ nhà, làm xong là đi, tuyệt đối không được ở lại.
Không cần gặp mặt người khác, Đàm Duy thầm nghĩ, trên đời này còn có công việc hoàn hảo như vậy sao?
Nhưng lại rất giống lừa đảo. Sáng 8 giờ ngày lễ Quốc khánh.
Đàm Duy đứng dưới lầu của khu chung cư nổi tiếng đó, điện thoại nhận được một dãy mật mã.
Gió thổi mái tóc dài của cô khẽ lay động, trái tim cô cũng run lên theo. Lời hứa hẹn trong công việc này, sức hấp dẫn lớn nhất không phải là tiền, mà là có thể không cần nhìn thấy chủ nhà, điều này quả thực quá tuyệt vời.
Trần Cẩn nói trong khoảng từ 8 giờ đến 10 giờ, trong nhà sẽ không có người, yêu cầu cô trong hai tiếng này phải làm xong tất cả mọi việc.
Căn nhà rất lớn, trống trải.
Nội thất màu tối, chủ đạo là màu gỗ óc chó đen và đá núi lửa xám, một sự phối màu cao cấp, nhưng cũng hơi có chút âm u, cảm giác này giống như… cô từng xem một bộ phim Mỹ, tên phim rất mờ ảo, mà còn là phim hạn chế độ tuổi.
Phía sau bàn đảo bếp lập lòe ánh lửa màu cam hồng, ban đầu Đàm Duy tưởng là lò sưởi, đi qua xem mới phát hiện là màn hình điện tử, quá giống thật.
Tủ bếp là của Schelbach Home, một thương hiệu của Đức, toát lên phong cách lạnh lùng, cảm hứng thiết kế rất dựa vào rừng rậm, phim quảng cáo nói rằng gỗ có thể tự động điều tiết độ ẩm trong nhà một cách lành mạnh.
Đàm Duy rất thích cảm giác “biết thở” của thương hiệu này, cũng mê mẩn những vết sẹo như vảy gỗ được cố ý giữ lại trên thân gỗ thô, và cả sự bất quy tắc của chúng.
Đại khái có thể hiểu được tại sao dì Lý nói nhà bếp rất cao cấp, sợ làm hỏng này nọ, hoàn toàn không phải lời từ chối, mà là sự thật.
Đàm Duy cũng sợ làm hỏng.
Bởi vì một bộ bếp này có giá trị đủ để mua một căn biệt thự ở ngoại ô. Thời gian rất gấp gáp, Đàm Duy cắm đầu làm việc.
Thực đơn cũng không phức tạp, cô hoàn toàn làm được, nấu nướng là việc cô yêu thích từ nhỏ. Năm mười hai tuổi, ông nội đã mua cho nhà một bộ thiết bị chuyên nghiệp để cô tự do phát huy.
Bây giờ, tay nghề nấu nướng của Đàm Duy đã rất tốt.
Nếu không phải ba cô bắt cô phải thi vào một trường đại học danh giá, làm một công việc tươm tất, thì đầu bếp đã là một trong những lựa chọn nghề nghiệp của cô.
Cô dành hơn nửa thời gian để dọn dẹp, đảm bảo dù chỉ là một tờ giấy ăn, cũng phải ở đúng vị trí của nó, không được lệch đi một li.
Loại rối loạn ám ảnh cưỡng chế này, bản thân Đàm Duy cũng bị.
Nhưng cô thực sự không thể hiểu nổi, có người tiêu tiền mua túi, mua quần áo, mua xe, đều là dùng cho bản thân, là giá trị gia tăng.
Một bộ bếp đắt tiền như vậy, lại không tự mình hưởng thụ quá trình sử dụng, mà lại đi tìm người làm theo giờ từ bên ngoài, mạch não của người có tiền thật kỳ lạ.
10 giờ Chu Giác về đến nhà, tắm rửa, thay quần áo, rồi ra ngoài.
Trong phòng không có bất kỳ hơi thở nào của người khác, không khí chỉ có mùi cam quýt tươi mát lạnh, nếu bỏ qua bữa trưa trên bàn.
Chu Giác khẽ nhướng mày.
Cá hấp nhạt nhẽo, thịt bò thì dai… Anh ăn cơm không chút biểu cảm, thái độ như đang chịu hình, cuối cùng lặng lẽ rời khỏi bàn ăn.
Trần Cẩn rốt cuộc đang làm cái gì vậy. Ai cũng có thể làm đầu bếp được sao?
Tôn Khảng và tài xế đến đón anh, trên đường kẹt xe nên đến muộn một chút, Chu Giác đã ở dưới lầu.
Lịch trình hôm nay rất bận, tuần tra cửa hàng, họp, tối lại có hẹn với khách hàng.
Nói đến tuần tra cửa hàng, Tôn Khảng lại đau đầu.
Quan hệ của anh ta và Tina sau vụ khiếu nại đã xấu đi đột ngột. Tina là một người phụ nữ có “tính sói”, tính cách này quả thực thích hợp với
việc bán hàng, nhưng cũng sẽ luôn giương nanh vuốt với đồng nghiệp.
Nếu thật sự cãi nhau, cái miệng của Tôn Khảng chắc chắn không cãi lại, mỗi lần chạm mặt, ánh mắt của Tina hận không thể lườm chết anh ta.
Anh ta không hiểu tại sao Tina lại có địch ý sâu sắc với mình như vậy, cũng từng nghĩ đến việc xin lỗi Tina cho xong chuyện, nhưng không tìm được cơ hội.
Sau này một nhân viên bán hàng quen biết lặng lẽ nói cho anh ta biết, thực ra cô gái mà anh ta chụp ảnh là người của nhà cung cấp, cho nên toàn bộ sự việc đổ lên đầu Tina, chị ấy có thể không tức giận sao?
Tôn Khảng cảm thấy chuyện này quá vô lý, nhưng Tina cũng có lỗi. Lúc xuống xe, anh ta đi theo sau Chu Giác, định giải thích một phen, “Sếp, anh còn nhớ cô gái khóc ở cửa nam trung tâm thương mại không?”
Chu Giác lạnh nhạt nhìn anh ta: “Cậu muốn nói gì?”
“Không có gì ạ.” Tôn Khảng đối diện với ánh mắt của Chu Giác, mọi lời nói nuốt trở lại, vẫn là đừng làm cho sự việc trở nên phức tạp hơn.
Hôm nay trong tiệm có Trunk Show, buổi xem trước bộ sưu tập xuân hè, mỗi suất chỉ sắp xếp năm nhóm khách, phòng VIP tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
Nhân viên bán hàng dịu dàng, chu đáo nửa quỳ bên cạnh khách hàng để trò chuyện, sau một hồi khen ngợi, lại cười nói người mẫu nam hôm nay là đặc biệt từ Thượng Hải bay qua, từng đi những show diễn rất nổi tiếng, lát nữa chụp nhiều ảnh chung đăng lên vòng bạn bè, chọc cho khách hàng ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Những vị khách này mỗi năm chi tiêu cho thương hiệu trên 3 triệu tệ, cũng là nguồn doanh thu chủ yếu của mỗi nhân viên bán hàng, đương nhiên phải tận tâm đối đãi.
Có người nhận ra Chu Giác, lại chào hỏi, thuận tiện trò chuyện một lát, anh nói mình lát nữa còn có việc phải đi trước.
Anh đi sang cửa hàng nội thất bên cạnh, vắng vẻ hơn rất nhiều, khách hàng cũng chỉ là ngẫu nhiên vào dạo xem, cảm nhận không khí trong nhà, rồi rất nhanh không có hứng thú mà đi ra.
Lúc thấy Tina, anh nhớ đến cô gái mà Tôn Khảng đã nói. Hôm nay mọi người đi làm, nhưng anh không thấy cô ấy.
Khả năng lớn là đã nghỉ việc, điều này cũng nằm trong dự đoán.
Cô ấy nhút nhát, yếu đuối, không khéo léo, không giỏi giao tiếp, không thích hợp với công việc này.
------oOo------