Cho Dù Có Gặp Lại
Chương 4
4.
Khi tỉnh lại, tôi đã được chuyển từ ICU về phòng bệnh thông thường.
Ở bên ngoài, Lương Thiệu đang bị bác sĩ giáo huấn lên bờ xuống ruộng: “Bệnh nhân dị ứng với cá mà anh cũng không biết?!”
“Vừa rồi cô ấy bị sốc, suýt chút nữa đã không cứu được, anh có biết không, anh đang g.iết người đấy!”
Tóc tai Lương Thiệu bù xù như tổ quạ, hai mắt đỏ hoe, anh ta run rẩy: “Tôi không biết cô ấy bị dị ứng với cá.”
“Cô ấy là vợ anh đấy, anh không biết thật sao?!”
Bác sĩ giận tím mặt: “Tôi thậm chí còn nghi ngờ anh cố ý g.iết người đấy! Vốn dĩ mấy ngày nữa cô ấy có thể xuất viện rồi, bây giờ thân thể lại rất yếu, không biết khi nào mới bình phục được!”
Lương Thiệu cúi gằm mặt, không nói nên lời, đăm chiêu nhìn sàn nhà.
Rốt cuộc, xả xong cơn tức rồi, bác sĩ cũng rời đi, Lương Thiệu vẫn ở bên ngoài thật lâu, mãi mới đi vào.
Anh ta lại gần, ngồi xuống cạnh tôi, giọng nói khàn khàn: “Em dị ứng với cá, sao không nói cho anh biết?”
Tôi lườm anh ta một cái, lửa hận ngút trời: “Mẹ kiếp, tôi mất trí nhớ, nhớ thế đéo nào được?”
“Còn anh, mõm thì sủa rằng đã kết hôn bảy năm, thế mà ngay cả việc tôi dị ứng với cá, anh cũng không biết?”
“Có phải anh không muốn chia cho tôi một tí teo tài sản nào nên mới rắp tâm đẩy tôi xuống địa phủ rồi trọn đời bên nhau với tiểu tam hả?”
Hai mắt Lương Thiệu đỏ hoe, anh ta xoay người, bước ra khỏi phòng.
Ch.ết tiệt, hại tôi ra nông nỗi này rồi mà không biết mở mồm nói câu nào à?
Tôi tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, thầm ng.uyền rủ.a gã khốn kiếp này, ai dè, chưa tới hai phút, anh ta đã quay lại.
Lương Thiệu cầm tờ đơn ly hôn tôi đã ký, xé nát nó trong sự chứng kiến kinh hoàng của tôi.
Giọng anh ta khản đặc tới mức không nghe rõ: “Thẩm Diệp, đơn ly hôn này bị huỷ bỏ.”
“Ngày mai anh sẽ đi làm công chứng, toàn bộ tài sản đứng tên anh đều sẽ thuộc về em.”
Tôi quay cuồng trong mơ hồ, một lúc lâu sau, mới đáp: “Lương Thiệu, anh uống nhầm thuốc à?”
Chẳng phải anh ta ghét cay ghét đắng tôi, ghét đến nỗi muốn ly hôn lập tức để đi tằng tịu với ả thư ký đó sao? Sao bây giờ lại khăng khăng muốn chuyển nhượng tất cả tài sản tích cóp nhiều năm cho tôi?
Lương Thiệu lại bỗng dưng đỏ mắt: “Thẩm Diệp, em có biết vừa nãy em suýt ch.ết không?”
Tôi gật đầu: “Biết chứ, nhờ ‘phước’ của anh chứ ai.”
Anh ta ngồi xổm xuống, che mặt, bả vai khẽ run run.
Nếu tôi không nghe nhầm thì hình như anh ta đang khóc.
“...Anh luôn đinh ninh rằng mình không cần em nữa.”
“Nhưng vừa rồi, khi ký vào giấy xác nhận bệnh hiểm nghèo, anh đã rất run, đầu anh trống rỗng, thậm chí không viết nổi một chữ nào.”
Lương Thiệu ngẩng mặt lên.
Lúc này tôi mới nhận ra, đó không phải là tưởng tượng của mình.
Mặt anh ta thực sự giàn giụa nước mắt.
“Thẩm Diệp, giờ anh mới phát hiện ra rằng, anh không thể nào sống thiếu em được.”
Khi tỉnh lại, tôi đã được chuyển từ ICU về phòng bệnh thông thường.
Ở bên ngoài, Lương Thiệu đang bị bác sĩ giáo huấn lên bờ xuống ruộng: “Bệnh nhân dị ứng với cá mà anh cũng không biết?!”
“Vừa rồi cô ấy bị sốc, suýt chút nữa đã không cứu được, anh có biết không, anh đang g.iết người đấy!”
Tóc tai Lương Thiệu bù xù như tổ quạ, hai mắt đỏ hoe, anh ta run rẩy: “Tôi không biết cô ấy bị dị ứng với cá.”
“Cô ấy là vợ anh đấy, anh không biết thật sao?!”
Bác sĩ giận tím mặt: “Tôi thậm chí còn nghi ngờ anh cố ý g.iết người đấy! Vốn dĩ mấy ngày nữa cô ấy có thể xuất viện rồi, bây giờ thân thể lại rất yếu, không biết khi nào mới bình phục được!”
Lương Thiệu cúi gằm mặt, không nói nên lời, đăm chiêu nhìn sàn nhà.
Rốt cuộc, xả xong cơn tức rồi, bác sĩ cũng rời đi, Lương Thiệu vẫn ở bên ngoài thật lâu, mãi mới đi vào.
Anh ta lại gần, ngồi xuống cạnh tôi, giọng nói khàn khàn: “Em dị ứng với cá, sao không nói cho anh biết?”
Tôi lườm anh ta một cái, lửa hận ngút trời: “Mẹ kiếp, tôi mất trí nhớ, nhớ thế đéo nào được?”
“Còn anh, mõm thì sủa rằng đã kết hôn bảy năm, thế mà ngay cả việc tôi dị ứng với cá, anh cũng không biết?”
“Có phải anh không muốn chia cho tôi một tí teo tài sản nào nên mới rắp tâm đẩy tôi xuống địa phủ rồi trọn đời bên nhau với tiểu tam hả?”
Hai mắt Lương Thiệu đỏ hoe, anh ta xoay người, bước ra khỏi phòng.
Ch.ết tiệt, hại tôi ra nông nỗi này rồi mà không biết mở mồm nói câu nào à?
Tôi tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, thầm ng.uyền rủ.a gã khốn kiếp này, ai dè, chưa tới hai phút, anh ta đã quay lại.
Lương Thiệu cầm tờ đơn ly hôn tôi đã ký, xé nát nó trong sự chứng kiến kinh hoàng của tôi.
Giọng anh ta khản đặc tới mức không nghe rõ: “Thẩm Diệp, đơn ly hôn này bị huỷ bỏ.”
“Ngày mai anh sẽ đi làm công chứng, toàn bộ tài sản đứng tên anh đều sẽ thuộc về em.”
Tôi quay cuồng trong mơ hồ, một lúc lâu sau, mới đáp: “Lương Thiệu, anh uống nhầm thuốc à?”
Chẳng phải anh ta ghét cay ghét đắng tôi, ghét đến nỗi muốn ly hôn lập tức để đi tằng tịu với ả thư ký đó sao? Sao bây giờ lại khăng khăng muốn chuyển nhượng tất cả tài sản tích cóp nhiều năm cho tôi?
Lương Thiệu lại bỗng dưng đỏ mắt: “Thẩm Diệp, em có biết vừa nãy em suýt ch.ết không?”
Tôi gật đầu: “Biết chứ, nhờ ‘phước’ của anh chứ ai.”
Anh ta ngồi xổm xuống, che mặt, bả vai khẽ run run.
Nếu tôi không nghe nhầm thì hình như anh ta đang khóc.
“...Anh luôn đinh ninh rằng mình không cần em nữa.”
“Nhưng vừa rồi, khi ký vào giấy xác nhận bệnh hiểm nghèo, anh đã rất run, đầu anh trống rỗng, thậm chí không viết nổi một chữ nào.”
Lương Thiệu ngẩng mặt lên.
Lúc này tôi mới nhận ra, đó không phải là tưởng tượng của mình.
Mặt anh ta thực sự giàn giụa nước mắt.
“Thẩm Diệp, giờ anh mới phát hiện ra rằng, anh không thể nào sống thiếu em được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương