Cho Em Một Viên Kẹo Bạc Hà
Chương 1: Viên Kẹo Bạc Hà Thứ Nhất
Tháng 8, bầu trời xanh thẳm không có một đám mây, một tia gió cũng không có, nóng thiêu cháy người. Người mặc áo sơmi kẻ sọc, quần tây đen gần trung niên đã hơi có chút mập là giáo viên hóa học, bên trên bảng đen viết phương trình hoá học, giải thích quá trình giải đề: "Từ hiện tượng được mô tả trong câu hỏi ' mực nước đỏ của cột bên phải nổi lên ', suy ra thể tích khí trong ống nghiệm nở ra khi nung nóng, nghĩa là phản ứng giữa nhôm và oxi là phản ứng toả nhiệt, ' sợi lông trắng ' được tạo thành trên tấm nhôm là oxy hoá nhôm." Thẩm Ôn ngồi trong phòng học Tam Trung, nhìn giáo viên xa lạ trên bục giảng bên cạnh bàn, bạn học xa lạ xung quanh, lúc này mới thật sự ý thức được thân phận mình là học sinh chuyển trường. Thành phố xa lạ, trường học xa lạ, mọi thứ đều xa lạ. Cô nhanh chóng gạt bỏ những điều phiền nhiễu không cần thiết ra khỏi tâm trí, chuyên chú nhìn chằm chằm bảng đen do giáo viên viết, mặc dù câu hỏi điền vào chỗ trống với độ chính xác cực thấp này trong lớp chỉ đơn giản là 1 + 1 đối với cô. Nếu cô nhớ không lầm thì, vị giáo viên hoá học mới này của cô là họ La. Chuông tan học vang lên, ngay khi tiết làm bài tập kết thúc, trong phòng học lục tục vang lên tiếng thở dài, cũng có thở dài nhẹ nhõm một hơi, tốt xấu gì cũng có thể nghỉ ngơi một lát. Đề tổng hợp của năm 3 có tính mạnh, khó khăn lớn, thật sự là phí não lại hao tâm tốn sức. Lê Lê ngồi cùng bàn với Thẩm Ôn thò qua, thấy cô gần như đều trả lời chính xác trong cuốn đề thi, kinh ngạc cảm thán nói: "Oa......Thẩm Ôn, cậu thật là lợi hại." Không nghĩ tới học sinh chuyển trường mới tới này ngồi cùng bàn với cô thế nhưng là đại học bá, ánh mắt Lê Lê nhìn về phía của cô ấy đều mang theo vẻ sùng bái. Học tra nhìn học bá là điều khó tránh khỏi. Thẩm Ôn bị cô nhìn đến có chút ngượng ngùng, nhưng chỉ nhàn nhạt cười. "Tớ hối hận trước kia vì sao lại chọn khoa học tự nhiên, mỗi khi gặp đề khó, não tớ liền chết máy, hoàn toàn không có ý nghĩ, toàn dựa vào may rủi, đặc biệt là hóa học, tớ ghét hóa học, vừa nãy giáo viên nói đề hồi sáng tớ thậm chí còn chưa nghe hiểu." Lê Lê oán giận nói. Thẩm Ôn rũ mắt xuống nhìn bài thi, lông mi thật dài dày mà cong, không thấy rõ thần sắc. Rồi sau đó lại hơi ngẩng đầu, vẫn mỉm cười như cũ: "Các công thức hoá học khác nhau được nhóm lại với nhau, ở điều kiện khác nhau sẽ có phản ứng và hiện tượng khác nhau, tớ cảm thấy rất thú vị." Cũng giống như người với người, những người khác nhau, hoàn cảnh khác nhau, cũng có phản ứng hoá học khác nhau. Lê Lê bĩu môi: "Được rồi, thế giới của học bá tớ không hiểu." Thẩm Ôn không có phản bác, nhìn thoáng qua những cái đánh dấu lộn xộn trên đề sai của Lê Lê, nhẹ giọng hỏi cô ấy: "Câu hỏi vừa nãy không hiểu, muốn tớ giảng lại cho cậu một lần hay không?" Lê Lê dùng sức gật gật đầu: "Muốn!!!" Thẩm Ôn lấy giấy và bút, viết ra từng bước giải đề, cẩn thận giảng giải, gặp được chỗ đối phương không hiểu, liền giảng lại, không hề thiếu kiên nhẫn. Lê Lê chống cằm, nhìn sườn mặt của Thẩm Ôn, cẩn thận đánh giá bộ dáng đối phương. Thẩm Ôn là điển hình của một người phương Nam, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt nhỏ hình trái xoan, da trắng như tuyết trơn bóng nõn nà, gần như không thấy lỗ chân lông, dưới ánh mặt trời lộ ra ánh sáng tinh xảo như đồ sứ, chiếc mũi thanh tú, môi đỏ răng trắng, khi giương mắt nhìn qua, mĩ mục phán hề(*). (*) Cặp mắt đẹp đẽ, tròng đen tròng trắng phân biệt long lanh (trích trong trang thơ Khổng Tử) Lê Lê ở trong lòng hâm mộ: "Thành tích tốt còn chưa kể, còn đẹp như vậy, ài, lại ôn nhu như vậy......" * Hầu hết học sinh năm 3 đều sẽ ở lại trường học học tiết tự học buổi tối, chờ đến khi kết thúc, đã là 9 giờ rưỡi. Mặc dù ba của Thẩm Ôn là Thẩm Trường Thanh có bằng cấp tuy không cao, nhưng mười mấy tuổi đã bắt đầu đi theo sư phó học bếp, cũng coi như có nhất nghệ tinh(*). Mà mẹ của cô là Lục Lam Nhã xuất thân từ gia đình thư hương, cuối cùng lại bị ba cô là một hán tử lương thiện trung thực tháo vát lừa tới tay. Hai vợ chồng ở bên ngoài dốc sức làm vài năm, sau khi có chút tiền tiết kiệm, chuyển đến thành phố B, mở một nhà hàng nhỏ tại đây. (*) Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh - 一艺精, 一身荣 / Yī yì jīng, yì shēn róng/ + 艺 (yì) mang ý nghĩa là kỹ năng, kỹ thuật hoặc chỉ một ngành nghề, một lĩnh vực nào đó + 精 (jīng) tức là tinh thông, thông thạo, thông suốt. 一艺精 có nghĩa thành thạo một nghề nào đó. + 荣 (róng) là quang vinh, hưng thịnh. 一身荣đơn giản chỉ là một người có công danh, sự nghiệp và nhận được sự mến mộ, kính mến của mọi người. Quán ăn mới vừa khai trương không lâu, là thời điểm nhộn nhịp nhất. Sau giờ học, Thẩm Ôn quyết định đến quán ăn trước, nếu thiếu nhân viên còn có thể giúp một chút. Ban đêm giữa hè, ánh sao che kín cả bầu trời, ánh đèn lấp lánh ven đường kéo dài bóng của Thẩm Ôn. Cô nhìn cái bóng đen trên mặt đường biến hoá theo từng bước cô đi, cảm thấy một mình đi trên con đường này cũng không đáng sợ như vậy. Thẩm Ôn đi qua một cái ngõ nhỏ, bị hoảng sợ bởi động tĩnh trong góc, giống như có thứ gì đó di chuyển. Cô nương theo đèn đường, mơ hồ thấy một bóng hình. Do dự hết lần này đến lần khác, cô vẫn là mạnh dạn đến gần chút. Ánh đèn rất mờ, nhưng có thể thấy được đây là một thiếu niên có dáng người cao dài, nhìn không rõ mặt lắm, nhưng mơ hồ có thể thấy được trên mặt bị thương. Thẩm Ôn ngồi xổm xuống, hỏi: "Bạn học, cậu không sao chứ? Có cần tớ giúp cậu gọi xe cứu thương không?" Cô nói rồi lấy điện thoại từ trong cặp sách ra. Trình Phóng nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện, dựa vào sự tỉnh táo còn sót lại: "Không cần gọi xe cứu thương." Thẩm Ôn mở đèn pin điện thoại lên, chiếu vào mặt đối phương: "Thực xin lỗi, như vậy có chút không lễ phép, nhưng tớ muốn xem tình hình của cậu một chút." Có ánh sáng điện thoại, Thẩm Ôn có thể nhìn thấy rõ ràng mặt của đối phương. Khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, đôi mắt sâu, đôi môi mím chặt, có một loại lạnh lùng khó tả. Trên mặt có mấy vết thương thương, càng thêm vài phần bĩ khí. Khi cô quan sát đối phương, đối phương cũng đang nhìn cô. Hình như là bị thương ngoài da, không có gì trở ngại, chỉ là mùi rượu trên người có chút nặng. Thẩm Ôn chớp mắt. Trình Phóng nhìn lông mi của cô được chiếu bởi ánh đèn, thế nhưng lại rất có tâm tình mà đếm, đầu óc cũng càng ngày càng không tỉnh táo, cơ thể trước mắt cũng lung lay. Ý thức mất dần. Thẩm Ôn chưa bao giờ gặp phải tình huống như này, đành phải kéo thiếu niên lên. Đối phương tuy rằng nhìn gầy, nhưng muốn nâng đối phương dậy lại không dễ dàng. Cũng may Trình Phóng không có hoàn toàn hôn mê, còn có thể theo bản năng mà đi vài bước. Thẩm Ôn phải mất rất nhiều sức mới có thể bắt được một chiếc taxi ở ngã tư phía trước. Tài xế vốn dĩ không muốn chở một con ma men có vết thương trên mặt, nhưng không chịu nổi lời cầu xin của cô gái nhỏ, đành thở dài cho Thẩm Ôn mặt mũi, đưa hai người đến bệnh viện gần đó. Khi xuống xe, thiếu niên dường như đã ngất đi hoàn toàn, Thẩm Ôn thật ra có chút bị dọa tới. Tài xế cũng coi như hảo tâm, an ủi nói: "Phỏng chừng là uống nhiều quá, người đầy mùi rượu." Lại giúp đỡ Thẩm Ôn đưa người đến bệnh viện khám gấp. Khi xử lý thủ tục có chút phiền toái, Thẩm Ôn không quen biết đối phương, mạo muội mà lục túi đối phương. Trên người đối phương không có giấy tờ gì có thể chứng minh thân phận, cũng không tìm thấy di động, chỉ có ví tiền, còn có mấy viên kẹo bạc hà. Cũng may trong ví có một xấp tiền mặt, Thẩm Ôn liền cầm tiền mặt của đối phương đi đến bên cửa sổ trả tiền viện phí. Sau khi bác sĩ ra: "Ngộ độc cồn cấp tính, cộng thêm bệnh bao tử, hiện tại không có vấn đề gì nghiêm trọng, trước tiên phải nằm viện quan sát, về phần vết thương ngoài da trên mặt, quá mấy ngày nữa sẽ ổn thôi." Nói xong lại lắc đầu, một bộ không tán thành: "Giới trẻ bây giờ sao lại thế này, lại lấy cơ thể của mình để đùa giỡn!" Thẩm Ôn gật đầu, khiêm tốn tiếp thu, lại cùng y tá giải thích tình huống một chút. "Cho nên em không quen biết cậu ta?" Y tá hỏi. Thẩm Ôn: "Vâng, nhặt được ở ven đường." Y tá: "......" Được rồi, cô gái nhỏ người ta còn có thể nhặt được một tiểu soái ca ở ven đường. "Được rồi, chờ ngày mai cậu ta tỉnh lại sẽ bảo cậu ta liên hệ với người nhà, bọn trẻ bây giờ thật là hồ nháo, còn nhỏ đã uống lâu như vậy......Em đi về trước đi, đã trễ thế này, người trong nhà sẽ lo lắng." "Sao cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại vậy ạ?" "Loại tình huống này sẽ ngủ mấy tiếng là chuyện bình thường, không thành vấn đề." "Vâng." Thẩm Ôn không yên tâm về cậu, ngồi trong phòng bệnh một lát. Thanh âm kim đồng hồ kêu tích tắc ở trong phòng bệnh trống trải bị phóng đại. Khuôn mặt thiếu niên lúc này trông vô cùng tái nhợt, an tĩnh nằm ở đó, làm người ta sinh ra vài phần đau lòng. Thẩm Ôn cuối cùng thấy thời gian thật sự là quá muộn liền đi trước. * Ngày hôm sau, Thẩm Ôn vẫn như cũ không yên lòng về thiếu niên gặp được vào tối hôm qua, vì thế lại đi một chuyến đến bệnh viện. Thẩm Ôn nhớ kỹ bác sĩ nói dạ dày cậu không tốt, lại uống quá nhiều rượu, vì thế mua một phần cháo mang tới. Bởi vì Thẩm Ôn muốn đến trường học để tự học sớm, vì thế khi đến bệnh viện vẫn còn rất sớm, cũng không có nhiều người, mà thiếu niên còn đang ngủ. Thẩm Ôn lặng lẽ đặt cháo sang một bên rồi rời đi. Khi rời đi tình cờ gặp được y tá kiểm tra phòng gần đó, y tá gọi cô lại: "Cô gái nhỏ em lại tới nữa à." "Dạ, có chút không yên tâm, muốn đến nhìn xem." Y tá cười cười: "Cậu ấy không có việc gì, nửa đêm tỉnh lại một lần, bọn chị bảo cậu ta liên hệ người nhà, cậu ta cũng không kiên nhẫn, bất quá nói là gọi bạn tới, hôm nay sẽ đưa giấy chứng nhận cho cậu ta, sau đó lại nói mình buồn ngủ nên đuổi người đi." Thiếu niên trên giường bệnh kia tuy rằng đẹp trai khôi ngô, nhưng tính tình lại rất kém. "Vậy là tốt rồi." Thẩm Ôn nghe y tá nói không có việc gì, cũng yên tâm, tỏ vẻ mình phải đến trường học, rồi vội vàng rời đi. ...... Khi Quý Tư Viễn vội vã đến bệnh viện, Trình Phóng mới vừa thay quần áo của mình. Tối hôm qua một đám anh em bọn họ uống rượu, Trình Phóng đi trước, những người khác chiến đấu hăng hái tới rạng sáng, uống đến say mèm, cậu ta cũng vậy. Buổi sáng hôm nay vừa mới mở mắt thấy Trình Phóng gửi tin nhắn cho cậu: "Đến nhà tôi lấy chứng minh thư, rồi tới bệnh viện số 2 một chuyến." Làm cậu ta sợ tới mức không ngủ được, sợ Trình Phóng xảy ra chuyện, vội vàng đến nhà cậu lấy tài liệu, rồi tức tốc đến bệnh viện. Bây giờ thấy Trình Phóng mới yên tâm. "Mẹ kiếp, cậu có chuyện gì vậy, còn vào bệnh viện." Quý Tư Viễn hỏi. Trình Phóng nhìn thoáng qua bát cháo trên ngăn tủ, nhíu mày: "Mấy ngày nay không phải uống nhiều quá sao, tối hôm qua trên đường gặp phải mấy tên ngốc muốn nhặt xác, rồi đánh bọn họ một trận." Theo giá trị vũ lực của Trình Phóng nói chung, gặp phải vài người thì một mình đấu cũng không thành vấn đề, nhưng mấy ngày nay tâm tình cậu không tốt, mỗi ngày đều uống không ít rượu, mặc kệ là thể lực hay là lực phản xạ đều giảm xuống, tuy rằng vẫn như cũ đánh đối phương đến mức đầu phun máu chó, nhưng chính mình cũng bị chút thương ngoài da. Nhưng thật sự uống rượu quá nhiều, lại tái phát bệnh bao tử, liền có chút không được. Cũng may gặp được một người...... "Bộ dáng cậu như này thế nhưng lại không chết ở ven đường, thật là vận khí tốt." Quý Tư Viễn vừa nghe Trình Phóng không sao, miệng liền bắt đầu tổn hại. Trình Phóng đạp một chân cậu ta: "Cút." Y tá gõ cửa tiến vào: "Mau làm thủ tục đi, có thể xuất viện rồi." "Ồ." Trình Phóng bảo Quý Tư Viễn đến cửa sổ làm thủ tục trước. Quý Tư Viễn liền đi xuống trước. Y tá xem xét bên trong một cái, nói: "Sao cậu không uống cháo này?" "Này cho tôi?" Trình Phóng hỏi. "Phòng bệnh này chỉ có một mình cậu, đương nhiên là cho cậu rồi, cô gái nhỏ ngày hôm qua đưa cậu tới bệnh viện kia buổi sáng hôm nay còn cố ý mua cháo tới xem cậu, nhưng mà cậu còn ngủ." Tác dụng của thuốc, hơn nữa Trình Phóng mấy ngày không ngủ, động tác của Thẩm Ôn lại nhẹ nhàng, nên cậu không bị đánh thức. Trình Phóng trầm ngâm suy tư gì đó, cậu nhìn y tá, hỏi: "Cô biết cô ấy tên gì không?" "Không biết, nhưng mà là học sinh Tam Trung." Trình Phóng ngày hôm qua trước khi hôn mê còn có chút ấn tượng, đối với bộ dáng của đối phương cũng nhớ mang máng, có hình dáng đại khái. "Cô chắc chắn?" "Đúng vậy, trên người người ta mặc đồng phục Tam Trung, hơn nữa bây giờ vẫn đang nghỉ hè, chắc là học sinh năm 3. Ồ đúng rồi, tôi thấy tuổi cậu cũng không lớn, sao lại làm bậy, lần sau đừng uống nhiều rượu như vậy." Trình Phóng cong khóe môi: "Ồ." Thiếu niên trước mắt vốn có ngũ quan xuất chúng, tuy rằng có chút vết thương, nhưng câu môi cười như vậy, mang theo chút bĩ khí, lại có loại mị lực khác. Làm cho y tá thiếu chút nữa đỏ mặt. Trình Phóng và Quý Tư Viễn gặp nhau ở cổng bệnh viện, khi hai người đi ra ngoài, Trình Phóng vẫn luôn suy nghĩ một chuyện, cuối cùng mới mở miệng: "Cho người đến trường học tìm một cô gái, gầy gầy, cỡ một mét sáu." Quý Tư Viễn: "Mẹ nó, cậu nói như vậy tớ ở trong trường học thấy được một đống, làm sao tìm được?" Trình Phóng nhớ lại hồi ức một chút: "Đôi mắt to, hẳn là không tệ lắm, ồ, năm 3." Cậu móc ra từ trong túi một viên kẹo bạc hà, ném vào trong miệng. Quý Tư Viễn nghe thế liền nổi lên hứng thú: "Cũng không tệ lắm? Lần đầu nghe cậu nói như vậy, không phải là coi trọng ai đó đi? Còn là năm 3, thì ra cậu thích ăn kiểu này." "Mẹ nó, tư tưởng cậu dơ thật, lão tử gọi cái này là báo ân, tôi mẹ nó phiền nhất là nợ người khác." "Ồ ~ báo ân à? Cái loại lấy thân báo đáp sao?" "Cút." Tác giả có lời muốn nói: Khai văn đại cát (●'?'●)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương