Chờ Hoàng Hôn Ta Gặp Người
Chương 15
Thấy hai ngươi cãi nhau quá gắt, bà lão đành phải can giải–" Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Nếu các người còn cãi nhau thì bọn chúng sẽ tìm thấy chúng ta. Đến lúc đó không tốt đâu"Lúc này thì hai người mới ngừng cãi nhau. Bà ta lại hỏi–" Lần đầu tiên ngươi giả cướp đồ của chúng ta, lần thứ hai thì theo dõi, lần thứ ba lại hất đổ bàn cơm. Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"–" Ừm..... Cái đó đều là do ta bất đắc dĩ thôi. Ngược lại là các người, không phải ta đã cảnh báo rằng không được tin những người trong trấn này rồi hay sao? Vậy mà các ngươi vẫn ăn đồ ăn chúng làm."–" Nói đến đây lẽ nào ngươi quên ngươi cũng là người của trấn này hay sao?" Tiểu Tuyết nói–" Ta thì khác, ta chỉ muốn tốt cho các người thôi. Nể tình các ngươi là hảo nhân ta mới giúp. Có điều các người vẫn là nhanh rời khỏi đây đi, tốt nhất là nên bảo toàn tánh mạng"–" Ngươi làm sao biết chúng ta là người như thế nào chứ? Chẳng lẽ là trông mặt để đoán sao?" Bà lão–" Nói nhảm! Bổn công tử ta lại dễ bị bề ngoài mê hoặc vậy sao?...... Là do mấy người lần trước các ngươi cứu trong khu rừng nói đó"–" Sao lại có liên quan đến họ?"–" Lần trước các ngươi vừa vào thành, người của ta đã phát hiện một vài bách tính bị mất tích từ lâu. Bọn ta vốn dĩ phái người đến cứu bọn họ nhưng có vài người đã quá chậm trễ, đành bất lực"–" Cứu? Ruốt cuộc là cứu chuyện gì?"–" Chuyện đó liên quan gì đến bà. Tốt nhất là các người nên rời khỏi đây càng nhanh càng tốt"Hắn quay người rời đi nhưng đứng phắt lại khi bà lão nói:–" Có phải liên quan đến loại bột đỏ đó không?"Hắn quay lại vê ngạc nhiên, hỏi:–" Sao bà lại biết về loại thuốc đó?"–" Ban nãy có thấy tiểu nhị cho vào"–" Cho nên bà đã biết trước?–" Phải”–" Vậy mà bà vẫn ăn?....... Không đúng..... Bà cố ý dụ ta đến sao?"Bà lão cười xảo trá–" Giờ mới biết sao?"Tên kia cũng cười theo–" Haha. Quả là gừng già càng cay"–" Quá khen! Quá khen!"Tiểu Tuyết đứng bên cạnh thấy hai người cười với nhau thì ngơ ngác. Chẳng hiểu họ cười cái gì, trong khi bên ngoài bọn người không biết tên đó còn đang theo dõi. Cô nói:–" Hai người cười gì chứ. Làm gì thì làm nhanh đi. Ta còn phải về ngủ nữa, trời sắp tối rồi"Tên này nghe thấy trời sắp tối thì giật mình–" Trời đã tối rồi"Hắn kéo bà lão và Tiểu Tuyết chạy thật nhanh về phía trước. Ba người chạy bạt mạng một hồi thì đến một quán trọ. Bên ngoài cửa đóng kín mít, hắn dẫn người vào con hẻm bên cạnh. Gõ vào cửa ba cái, một người chạy đến mở cửa cho ba người vào.Vào bên trong không gian rất tối, người kia tay cầm một cây đuốc lật lên một cánh cửa. Cả bốn người đều theo bậc thang đi xuống lòng đất.Xuống đây thì lại sáng hơn bởi những giá đựng nến lớn thắp đầy xung quanh. Đi lòng vòng một hồi thì đến một gian phòng lớn. Nơi đây có gần trăm người, phần lớn là thanh niên. Có một vài người mà Tiểu Tuyết quen biết. Đó là mấy người dân trong khu rừng lần trước. Bọn họ cũng ở đây, thật trùng hợp.Thấy tên thanh niên kia tới, đám người đều đứng dậy chào:–" Chào Liêm công tử"Thấy Tiểu Tuyết và bà lão, một vài người đến chào và hỏi han–" Ân công, người cũng ở đây à. Người không ăn thức ăn chứ?"Một người khác lại hỏi:–" Các người từ đâu đến? Sao lại đến nơi này?"Lúc này tên Liêm công tử kia dặn dò với thư đồng của hắn:–" Sắp xếp hai phòng cho bọn họ đi"–" Nhưng công tử, chỗ chúng ta chỉ còn một phòng duy nhất thôi. Nếu muốn có thêm phòng, phải đợi Lôi Sát đào thêm đất" –" Một phòng cũng được. Mau đi chuẩn bị, bọn họ không ở lâu đâu."Lúc này hắn quay sang nói–" Chỉ còn một phòng trống thôi. Đêm nay các người hãy ở đây. Ngày mai hãy âm thầm về trọ lấy hành lí. Ta sẽ giúp các người rời khỏi trấn này."Bà lão liền nói:–" Tại sao chúng ta phải lập tức rời khỏi? Ở trấn này ruốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Ngươi không định kể chút sao?"–" Kể cho các người cũng không được gì. Hơn nữa ngày mai các người rời đi rồi, không cần biết quá nhiều"–" Sao ngươi biết nói mọi chuyện cho ta biết lại không được gì? Ngươi chưa nói sao ta biết có thể giúp hay không? Hơn nữa nếu trấn này có chuyện gì, ta cũng không khoanh tay làm ngơ được"Lam Bá– một người được cứu trong cánh rừng nói với Liêm Đông:–" Liêm Đông công tử à. Ngày đó trong rừng sâu là hai người họ cứu bọn tôi. Tôi đã tận mắt chứng kiến tài năng của họ. Bà lão này tuy nhìn có hơi già yếu. Nhưng thân thủ của bà ấy hảo lợi hại. Còn Linh Tuyết cô nương lại biết làm bùa chú. Hay người cứ kể đi, biết đâu họ có thể giúp"–" Thôi được rồi, thử thêm một lần vậy. Ta sẽ nói cho hai người biết về chuyện ở đây vậy."Cả đám người ngồi chụm lại với nhau trên mấy cái ghế nhỏ cùng nghe–" Chuyện phải nói đến hơn một năm trước. Khi Thánh Trưởng và phu nhân vừa mất được vài tháng. Thánh nữ chưa đủ tuổi để lên nhậm chức. Trong nhiều trấn liên tục có người mất tích. Thậm chí có trấn luôn bị yêu quái đến phá.Trấn của bọn ta cũng không ngoại lệ. Người mất tích liên tục khiến trấn quan, tức cha ta vô cùng lo lắng. Ông phái người sang các trấn khác để hỏi thăm tình hình.nhưng những tên này đi chưa bao giờ quay lại.Đến một ngày có một tu sĩ xuất hiện, nói biết vị trí của những người mất tích. Ban đầu cha ta không tin, nhưng hắn đã chuẩn bị sẵn. Ở ngoài trấn lập một hang động, giả rằng bọn họ bị yêu quái bắt đi. Từ đó mà cha ta tin hắn, cho hắn ở trong trấn làm người kề cạnhHôm nọ hắn đưa cho cha ta một lọ thuốc. Nói rằng nó là thần dược, chữa được bách bệnh. Cha ta luôn bị cơn đau đầu hành hạ. Nay có một loại thuốc thần thánh như vậy, ông ấy phải thử ngay.Ông ấy uống vào quả nhiên không còn thấy biểu hiện đau đầu nữa. Những người trong phủ thấy vâyh thì lan truyền tin đồn rằng có loại thuốc quý. Một đồn mười, mười đồn trăm. Đến khi cả trấn đều biết có loại thuốc thầnTên tu sĩ này chắp lấy thời cơ. Cho dân làng uống một loạt thuốc này. Người uống xong quả nhiên bệnh khỏi. Chỉ có điều con người và tính cách đều biến thành một lời khác. Lúc mới uống thì cả người như mất hồn. Sau một thời gian uống thì còn khác hơn"– Khác thế nào?" Bà lão hỏi–" Sau một thời gian dài sử dụng. Bộ não sẽ bị người khác khống chế, không còn nghe theo bản thân điều khiển nữa"–" Nhưng ta thấy những người ở đây vẫn bình thường mà" Tiểu Tuyết nói–" Cũng không hẳn là bình thường. Ban ngày bọn họ hạ thuốc vào những người thường. Những người mói đến thường nghĩ đây là nơi nhộn nhịp, đông vui. Cho đến buổi tối."–" Đến buổi tối thì sao?"–" Đêm đến nơi đây rất đáng sợ. Không ánh sáng, chỉ nghe những tiếng tiêu rợn người. Khắp nơi đều là những con người không hồn lượn lờ. Bọn họ nghe theo tiếng tiêu liền đi tìm những người không bị thuốc ăn thịt, uống máu. Đám người bọn ta cũng bị chúng ăn thịt gần hết. Miễn cưỡng phải sống dưới đất như thế này. Ban ngày thì ra thành dò la xem có ai mới đến, cứu được bao nhiêu thì cứu"–" Vậy các người làm sao thoát được?"–" Vì bọn ta đều không tin thứ thuốc đó nên không dùng nó. Có một số người thì tham gia lễ hội săn bắn nên thoát được kiếp nạn này. Đến khi bọn ta về, đều được những người bình thường nói cho biết những chuyện vừa xảy ra. Bọn ta mới đào một nơi trú ẩn dưới lòng đất như vậy"........." Nhưng đây cũng không hẳn là biện pháp hay. Có rất nhiều huynh đệ đã bị hạ thuốc hoặc bị giết"–" Vậy tại sao các người không rời khỏi nơi này?" Tiểu Tuyết hỏi–" Nơi này là nhà của chúng ta, còn bao nhiêu người thân nơi đây. Bọn ta phải cứu họ. Hơn nữa mỗi ngày đều có bao nhiêu người đến đây, ta không thể để họ bị hại"Xung quanh mọi người đều âu sầu. Bà lão hỏi tên Liêm Đông:–" Vậy các ngươi có điều tra được gì về loại thuốc này không?"–" Có! Bọn ta qua tra xét kĩ càng, phát hiện loại bột này được lấy từ tro của một loại bùa chú được tẩm máu yêu. Khi bùa này vào trong cơ thể, gặp nước sẽ biến thành một chất nhầy. Đi vào trong não, điều khiển trí óc của con người"–" Dù là bùa chú hay là độc thì ta tin đều có cách giải" bà lão từ từ nói–" Phải! Ta cũng tin vậy. Hơn nữa ta giám chắc bí mật đều nằm trên lũ thổi sáo kia. À! Đó là lũ trong quán cơm ban nãy. Bọn chúng quản lí ngầm nơi này. Ai mới vô trấn đều bị bọn chúng hạ độc"........." Các ngươi đã biết nơi này nguy hiểm rồi đó. Nếu bây giờ các người muốn rời đi ta sẽ giúp"Tiểu Tuyết đứng phắt dậy nói:–" Tên mặt trắng kia ngươi nói gì vậy chứ? Nơi này biết bao nhiêu bách tính đang nguy nan. Ta sao có thể cứ thế rời đi được"–" Ngươi nói gì? Ngươi gọi ai là tên mặt trắng vậy hả cô gái xấu tính kia?"–" Ngươi nói ai xấu tính hả? Ta nói cho ngươi biết, tính cách của ta còn đẹp hơn da mặt ngươi gấp vạn lần"–" Ta nói cô biết. Nếu cô mà được một phần như da mặt ta thì đó là phước của cô đó"–" Ta mới không thèm"Hai người cứ thế cãi nhau suốt buổi, mặc cho bà lão cùng những người khác bàn cách để tìm ra thuốc giải. "Quả là đám trẻ ham chơi" Bà ta thầm nghĩ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương