Chó Sói
Chương 22
Dịch: Tồ Đảm Đang "Kem của anh nếu còn không ăn là tan hết đấy!" Giọng nói của Kiều Nặc gọi người đang chạy xa theo suy nghĩ là tôi quay trở về. Cây kem vị socola vani đang dần bị tan ra, tôi vội vàng liếm vài cái. "Hahaha." Bác sĩ Kiều phì cười dáng vẻ chật vật của tôi. "Thầy Trì, tôi phát hiện anh cũng có nét dễ thương trái ngược với bình thường đó nha!" Tôi đang bận quấn quýt với kem, chẳng rảnh để ý cô ấy. Ngay lúc này đây, hội trường nổi lên âm nhạc sôi động, Kiều Nặc bình tĩnh lại. "À, bắt đầu rút thăm trúng thưởng rồi!" Ngày đầu tiên của lễ hội ẩm thực có tổ chức rút thăm trúng thưởng, giải thưởng lớn nhất là voucher miễn phí trải nghiệm năm nhà hàng Michelin ba sao, có thể mời ba người bạn cùng nhau đi liên tiếp năm chỗ. Lúc vào đây Kiều Nặc đã điền thông tin rút số, chờ đợi may mắn ghé đến. Giải ba, giải hai, giải nhất đều không phải là số của Kiều Nặc, cô ấy bắt đầu căng thẳng, làm cả tôi cũng mong chờ giải đặc biệt theo. Giọng nói của MC tràn đầy khí thế, giọng nói qua loa vang dội khắp hội trường. "Hôm nay chúng tôi vạn phần may mắn mời được khách mời cực kỳ đặc biệt đến giúp chúng tôi trực tiếp rút thăm!" Chưa kịp dứt lời, đám đông phía trước sân khấu bỗng vang lên những tiếng la hét chói tai - vị khách bí ẩn từ từ bước lên sân khấu. "Chúng ta hãy mời ngài Trì Hựu Lân tiến vào vị trí trung tâm sân khấu, giúp chúng ta tìm ra người may mắn nhất trong hôm nay." Tôi và Kiều Nặc đều kinh ngạc. "Mọi người đều biết rằng concert của Wildfire sắp bước vào giai đoạn kết thúc. Cảm ơn anh Trì đã đến lễ hội ẩm thực trong hàng tá lịch trình bận rộn để cổ vũ cho chúng tôi! Bây giờ, bốc thăm may mắn bắt đầu!" Trên màn hình, Trì Hựu Lân mỉm cười đưa tay vào thùng thăm, hắn lấy ra một con số, báo lên "376". "A!?" Kiều Nặc vui sướng reo lên. "Là tôi!" Cô ấy bắt lấy cánh tay tôi, kích động không khống chế được. Tôi cười nói. "Nhanh lên nhận thưởng đi." "Mời người bạn số 376 lên sân khấu nhận quà!" MC cũng lên tiếng thúc giục. Kiều Nặc vui vẻ chạy lên sân khấu. Tôi không vui như vậy. Tôi dám khẳng định, đây chắc chắn không phải là trùng hợp, mà là cố ý sắp đặt. Kiều Nặc nhận lấy phong thư tinh tế từ tay của Trì Hựu Lân, hai người sáp vào nhau chụp hình, hắn nói với cô ấy gì đó, cô cong mắt mỉm cười rồi gật đầu. Căn phòng khách mời phía sau cánh gà. "Đúng là quá trùng hợp!" Kiều Nặc vẫn còn chìm đắm trong sự vui vẻ. "Buổi diễn tập cho concert của anh không gấp sao? Sao lại có thời gian đến đây thế?" Nụ cười của Trì Hựu Lân dịu dàng gần gũi. "Dù bận thế nào đi nữa cũng phải nghỉ ngơi chứ. Vừa đúng lúc công ty chúng tôi nhận được lời mời của hội ẩm thực nên tôi đến thôi." Hắn nhìn về phía tôi. "Không ngờ sẽ gặp anh trai ở đây. Chẳng phải anh nói mình tham gia hội thảo sao?" "...Hủy rồi." "Oh, vậy sao." Trì Hựu Lân mỉm cười. "Anh ấy còn tiện tay đưa vé concert đến cho tôi." Kiều Nặc cười nói. "Cám ơn anh, bạn của tôi cực kỳ vui sướng, dù sao thì vé của sân khấu kết thúc đều đã bị bán hết cả rồi." "Không sao, chuyện nhỏ thôi." Tôi đang muốn cắt ngang bọn họ, đúng lúc Kiều Nặc có điện thoại gọi đến, cô ấy ra ngoài cửa nghe điện thoại. Tôi không muốn ở riêng với Trì Hựu Lân, nhân cơ hội ra ngoài phòng vệ sinh. Nhưng Trì Hựu Lân lại đi theo. Hắn im lặng kiểm tra xung quanh có người hay không, sau đó tiến đến gần tôi. Tôi mở vòi nước ra rửa tay, cúi đầu không nhìn hắn. Hắn dựa vào thành bồn rửa tay, nói "Anh lợi hại thật đấy, trợ lý của em đi đưa vé thôi mà, về tới lại khen anh không ngớt miệng, ngoài một chai nước ra, anh còn làm gì với nó nữa vậy, dạy em đi." Hắn nói nhỏ vào tai tôi. "Để em dễ dùng trên người Kiều Nặc hơn." Thật không thể tin được! Tôi mạnh mẽ lên một đấm, hắn lại sớm có sự chuẩn bị mà chặn lại, nắm lấy cổ tay tôi, nước trên tay tôi vung qua đuôi mày hắn, hắn còn không thèm chớp mắt. "Anh đánh không lại em đâu." Tôi gằng giọng:"Cậu như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Dày vò? Có ý nghĩa gì không!?" Tôi muốn rút tay ra, nhưng hắn lại không muốn thả. Hắn nhìn tôi: "Đương nhiên là có rồi, em vui không biết chán đấy." "Em muốn anh chỉ có thể trơ mắt nhìn, em làm Kiều Nặc bỏ cuộc như thế nào." Từng chữ một được phun ra khỏi miệng Trì Hựu Lân, là sự tức giận trước giờ chưa từng có của hắn, nói xong liền dùng sức vung tay tôi ra bỏ đi. Đợi tôi điều chỉnh lại tâm trạng xong quay về với phòng khách mời, nụ cười của Trì Hựu Lân đã quay trở lại, đang ngồi trò chuyện với Kiều Nặc. Kiều Nặc thấy tôi quay trở lại, cười nói rằng Trì Hựu Lân tiện đường nên có thể đưa cô ấy đi một đoạn. Đầu tôi vẫn hỗn loạn thành một đống, không biết nói thế nào mới được. Lúc đi đến bãi đỗ xe, nhân viên lễ ẩm thực có gì đó muốn nói với Trì Hựu Lân, hắn tạm thời rời đi, để Kiều Nặc đứng với tôi. "Thầy Trì, anh không sao chứ?" Kiều Nặc bỗng nhiên hỏi. "Hửm?" Tôi hơi hoàn hồn. "Không biết có phải tôi nghĩ nhiều không, tôi cứ cảm thấy anh đối diện với em trai anh đều không được tự nhiên lắm...vì có tâm sự gì sao?" Kiều Nặc hỏi một cách cẩn thận. "Mỗi nhà mỗi cảnh, tôi không nên hỏi chuyện này, nhưng nếu như bởi vì anh cảm thấy vì em trai mình là minh tinh lớn mà thấy mình không so sánh được, tôi cảm thấy không cần phải nghĩ thế." Cô ấy cười. "Anh rất tuyệt vời, không hề thua em trai anh một chút nào, anh phải tự tin về mình nhé!" Cô ấy vỗ vai tôi, cổ vũ tôi. Cô gái ấy tốt biết bao nhiêu. Tôi phải bảo vệ cô ấy, không nên vì chuyện của hai anh em tôi mà bị tổn thương. "Xong rồi, chúng ta đi thôi." Trì Hựu Lân bước qua nói "Vậy chúng ta tạm biệt tại đây đi." "Thầy Trì, tạm biệt nhé! Hôm nay ăn rất vui vẻ, cảm ơn anh!" Tôi nhìn theo hình bóng bọn họ rời đi. Tôi bước theo, tôi rất muốn tiến về phía trước kéo Kiều Nặc lại, không để cho Trì Hựu Lân có bất cứ cơ hội nào. Nhưng bàn tay mà tôi kéo lấy là của Trì Hựu Lân. Bọn họ dừng lại nhìn tôi, không biết tôi bị cái gì. Kiều Nặc hết nhìn tôi rồi lại nhìn Trì Hựu Lân, vẻ mặt không hiểu chuyện gì. "...Tôi mở khóa cửa xe rồi, bác sĩ Kiều lên xe trước đi, có vẻ như anh trai có gì đó muốn nói với tôi." "Ừm." Kiều Nặc không hỏi gì thêm, đi về phía chiếc xe đang sáng đèn. Tôi không biết vì sao người mà tôi kéo lại là hắn. Tôi chẳng nghĩ ra được phải nói với hắn những gì. Tôi nghĩ, ánh mắt nhìn hắn của tôi bây giờ, chắn chắn rất mờ mịt. Trì Hựu Lân và tôi nhìn nhau. Qua một lúc sau, hắn nói. "...Có biết vì sao em phải dày vò anh không? Bởi vì anh vẫn luôn dày vò em đấy." - ---- Tồ: Nửa đoạn đường rồi, sắp có thịt ăn rồi ????
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương