Cho Ta Nhuộm Sắc - Tinh Chi Tạp Vũ

Chương 27: Chỗ này bị anh nắn to rồi sao? (H nhẹ)



Ngày tháng trôi qua, Thủy Vân gần như mỗi ngày giữa trưa đều đi học ở tầng cao nhất của tòa nhà thí nghiệm với Trương Cảnh Sơ. Thủy Vân làm đề bài Trương Cảnh Sơ giao cho cô, anh thì tận dụng những thời gian này để cắt video phim điện ảnh. Dù sao thì buổi tối anh vẫn phải đi thi. Đến tháng ba, thời tiết trở nên ấm áo, cỏ mọc chim bay. Mùa đông qua đi, tâm trạng Thủy Vân cũng bình ổn hơn. Chỉ cần không suy nghĩ chuyện tương lai. Anh bảo cô làm đề thì cô làm, như thể cô đã thỏa mãn kỳ vọng của mẹ. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ giúp anh làm bằng tay, nghe tiếng thở gấp của anh, phía dưới của cô cũng sẽ ướt, nhưng cô chưa bao giờ để Trương Cảnh Sơ giúp.

Con trai chỉ nghĩ cô xấu hổ, nhưng thật ra có có một tâm lý rất kỳ quái.

Ngay từ lúc đầu, khởi nguồn của cô và anh vốn là giấc mơ hoang đường đó. Nếu không phải cô cố ý dụ dỗ, giữa họ mãi mãi cũng không thể có sự giao nhau này. Cô chỉ muốn theo đuổi khoái lạc, hoặc nói phải thẳng thắn hơn một chút, cô chỉ muốn lợi dụng anh.

Cô nghĩ, dù sao cô cũng thỏa mãn dục vọng của anh, anh cũng không thiệt thòi.

Nhưng anh nghiêm túc hơn cô tưởng tượng. Cô cảm kích, sa vào, lại cũng có chút không thể gánh vác tình yêu của anh. Một mặt, cô rơi vào trong sự ấm áp này không muốn buông tay. Nhưng mặt khác, cô lại bắt đầu cảm thấy cô không đáng, cô hoàn toàn không có cách nào xứng được với Trương Cảnh Sơ. Sự dịu dàng cùng thẳng thắn vô tư của anh tựa như một cái gương, phản chiếu sự bất tài cùng ti tiện của cô không sót cái gì.

Thậm chí cô bắt đầu hối hận. Nếu anh biết chân tướng sẽ hận cô đúng chứ.

Dù sao, ai cũng yêu Trương Cảnh Sơ, nhưng Trương Cảnh Sơ chỉ yêu một người.

Chỉ yêu cái người không xứng nhất.

Cô đang chuộc tội, thông qua kìm nén các giác quan của mình mà khiến anh có được khoái lạc. Cô cũng chỉ có tấm thân này có thể cho anh.

Ngày mai sẽ nói cho anh biết chuyện ra nước ngoài, mỗi ngày Thủy Vân đều nghĩ như vậy. Thế nhưng mỗi lần đối diện với anh đều không nói nên lời, cứ như vậy kéo dài qua một tháng, rồi kéo tới khi khai mạc liên hoan phim.

Sau khi phim được công chiếu trong trường học và tải lên mạng, rất nhiều người đều trở thành fan CP của Cố Văn Trọng và Tạ Tử Thu, thậm chí có người đánh giá cao CP thật của Trần Phong. Còn cộng thêm quan hệ của cô và Trần Phong vốn rất tốt, những lời đồn cũng bắt đầu lan truyền có mắt có mũi. Ở thảm đỏ, khi cô kéo Trần Phong đi qua thì rất nhiều người huýt sáo phía dưới, thậm chí còn có người hô khàn giọng “ở bên nhau”.

Trong bữa tiệc chúc mừng, thậm chí Trần Phong còn nửa thật nửa giả rút một cành hoa trong bình hoa đưa cho Thủy Vân rồi nói: “Cô Tạ, hay là chúng ta diễn giả làm thỏa mãn fan CP chút đi.”

Đối diện với vẻ mặt của mọi người của quần chúng ăn dưa, Thủy Vân có hơi đơ. Có không nhạy bén hơn nữa thì cô cũng đã cảm nhận được ý của Trần Phong, nhưng cô không biết từ chối thế nào mới có thể khiến cậu ra không xấu hổ.

Bầu không khí mỗi lúc một tinh tế, cho đến khi Trương Cảnh Sơ bên cạnh uống vài ly rượu buồn bực đứng dậy giải vây cho cô.

Khóe môi của anh gợi lên một độ cong giễu cợt, lạnh lùng nhìn người đang quang minh chính đại cạy góc tường của anh rồi nói: “Cậu và nam hai còn có fan CP nữa đấy, sao cậu không chơi gay với anh luôn đi.”

Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung trên người Trương Cảnh Sơ. Anh chưa giờ nói năng độc như vậy. Nhìn màu đỏ trên mặt anh mới biết anh đã uống say. Trần Phong đỡ anh đến ngồi xuống bên cạnh, thậm chí anh còn một tay hất tay cậu ta ra.

Hóa ra thần học uống say… lại có dáng vẻ này hả, có một sự đáng yêu kỳ lạ không biết làm sao.

Bị anh làm ầm ĩ như vậy, đương nhiên chuyện thông báo cũng xong rồi.

Lúc tiệc chúc mừng kết thúc đã hơn bảy giờ, Trương Cảnh Sơ ầm ĩ không để cô về nhà. Thật sự không thể nói lý với người say. Trước khi anh ầm ĩ làm ra động tĩnh lớn hơn, để lộ quan hệ giữa họ, cô đành phải lén dỗ anh, đưa anh đến tòa nhà thí nghiệm để tỉnh rượu, Sau khi Trương Cảnh Sơ dùng chìa khóa mở cửa đã đè cô lên tường rồi hôn, thậm chí còn cắn lên cổ cô.

“Chúng ta công khai đi.” Anh thở hổn hển nói: “Anh chán ghét cậu ta cứ luôn quấn lấy em.”

Trương Cảnh Sơ đã uống say có hơi giống trẻ con không nói lý lẽ.

Thủy Vân kiên nhẫn dỗ anh: “Chúng ta không thể công khai, nếu không phía các bạn học, phụ huynh, thầy cô giáo… sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái.”

Trương Cảnh Sơ rất tủi thân: “Vậy… Vậy em đừng để ý cậu ta!”

Anh nhịn Trần Phong đủ rồi, thật sự ở đâu cũng có cậu ta. Người này cũng không che giấu ham muốn với Thủy Vân của mình, thường xuyên khiến anh không thoải mái.

“Được được, không để ý cậu ta.” Thủy Vân nói theo anh.

Lúc này Trương Cảnh Sơ mới đành thôi, sau đó tay nắm chặt vòng eo cô gái, hà hơi bên tai cô.

“Rất muốn em đấy… Rất muốn khiến em là của một mình anh. A… anh đã cứng rồi.”

Thủy Vân không ngờ Trương Cảnh Sơ đã uống say lại phóng túng như vậy, như thể đã bị người khác nhập vào người vậy.

Thủy Vân không tự tin về chuyện không thể công khai này. Bởi vì trong lòng cô, họ không thể dài lâu, để người khác biết cũng sẽ chỉ là một chuyện cười. Nếu cô gái khác nắm được đóa hoa lạnh lùng Trương Cảnh Sơ này, chỉ sợ đã tuyên truyền cho toàn trường đều biết rồi, nào có thể che giấu như cô.

Trong lòng cô áy náy, có lòng bù đắp. Còn anh thì đã bị cồn ăn mòn phần lý trí, tay cũng bắt đầu tùy ý chạy trên người cô, quần áo từng thứ rơi xuống. Anh vụng về cởi móc nội y của cô, ánh trăng chiếu vào ngực cô, phủ một màu nhàn nhạt lên cô. Trương Cảnh Sơ xoa nó bằng một tay, anh phát hiện không ngờ lại không thể nắm giữ hoàn toàn.

Anh lập tức nghi hoặc nghiêng đầu: “Chỗ này bị anh nắn to rồi sao?”
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter; Bongdaso; Bongdapro; Keonhacaivip; W88; NEW88; NEW88;
Tele: @erictran21
Loading...