Chờ
Chương 2
Cuộc sống cậu hai Sơn ở trường học khác hoàn toàn với thời cậu ở quê. Trước kia có người hầu kẻ hạ, nay cái gì cũng phải tự làm, đôi lúc luống cuống muốn chết nhưng lại ngại nhờ vả anh bạn cùng phòng nên cũng đành cố, được thì tốt mà không thì thôi, lỡ hư thì đi ra phố mua cái khác.
Nhưng điều làm cậu hai khó chịu nhất đấy là anh bạn cùng phòng. Chao ôi, người gì đâu mà quá đáng quá thể, ở chung mà cứ như cậu đây là cái bóng mờ, mặc sức vô pháp vô thiên. Này nhé, nói có sách mách có chứng, cậu đây chẳng đổ cho ai cái gì xấu bao giờ. Mới vừa hôm trước, anh bạn kia còn loã thể mà đi long nhong, nói cái gì mà “cùng là đàn ông tôi có bạn có”. Ôi, đúng như cha cậu nói, cái văn hoá Tây phương đấy nó đang tha hoá con người thời nay đấy. Ai đời lại không chịu giữ pháp tắc, trước mặt người khác lộ da lộ thịt không nói, lại còn dám nói mấy cái nơi nhạy cảm, đã thế còn xả đồ lung tung. Cậu hai cả chục năm nay toàn có người dọn dùm, giờ phải thở dài mà đi dọn cho cái anh kia nếu không muốn nơi ở mình biến thành chuồng lợn, nghĩ mà phát sầu.
Vậy mà anh Dũng đâu có hay cái tâm sự trong lòng của cậu, còn nghĩ cậu cổ hủ quá, suốt ngày đòi “cách tân” cậu, nào là dắt đi cái gì mà uống cà phé, ăn bánh kem Tây… cho biết với người tỉnh. Suốt ngày lôi cậu đi nơi này, dẫn cậu đi chốn kia, hễ rảnh lại gào tên cậu – mà theo ý cậu Sơn là vô cùng thất lễ – rủ rê đi “ăn chơi” khắp cái phố phường.
Nhưng vẫn phải nói lại, bánh kem thì ngon, cơ mà cậu hai rất ghét món cà phé đấy nhé. Cậu thích đắng nhưng hậu ngọt của trà, còn cà phé đắng chát cậu uống không được.
Nhưng anh Dũng lại có vẻ nghiện cà phé, cứ hai ba ngày lại năn nỉ cậu đi cùng, đi mãi cuối cùng thành ra cậu hai cũng biết cách thưởng thức ly cà phé, nhâm nhi cùng với bánh ngọt, hưởng thụ một tí cái văn hoá Tây phương rồi âm thầm chẹp miệng, xem chừng Tây cũng có tốt chứ không xấu hẳn.
Có một hôm đi học về, anh Dũng lẹ làng kéo tay cậu Sơn chạy như bay về cái xe đạp mà nhà anh mới gửi tới, phải công nhận là oách xà lách! Anh Dũng khoe với cậu đây là phần thưởng ba anh cho nhân dịp học loại tốt đợt này, và còn nhấn nhá là chỉ có cậu hai mới được anh dùng cái chiến mã này chở thôi đấy.
“Nào nào, cậu cứ lên xe, tôi chở cậu qua Hô teo Con ti nồ Tan (Hotel Continental) mà thử cà phé ở đấy, ngon tuyệt trần. Mà nếu cậu muốn thì chúng ta ăn trưa tại đấy luôn, đỡ mất công nấu nướng, sẵn cho cậu ăn thử món Tây xem cho biết vị với người ta.” Hồ Dũng hớn chở chùi cái yên xe, còn vờ như lịch thiệp đưa động tác mời với cậu hai Sơn.
“Quý anh mời tôi thì tôi xin vui lòng cảm tạ. Chẳng may tôi dạo này cũng biết thêm một chút về Tây, cũng biết người ta làm động tác mời này với nữ sĩ. Tôi không phải đờn ông cao to lực lưỡng, nhưng cũng chẳng phải phường liễu yếu đào tơ, kính mong quý anh không nên dùng cách này mà ghẹo đùa, người ta mà thấy kẻo lại cười chê.” Cậu hai Sơn buông lời trách móc, nhưng không khiến anh Dũng xấu hổ, ngược lại còn cười lớn lên.
“Ôi anh bạn của tôi ơi, nhìn xem lời nói của cậu, một câu lại quý anh, hai câu lại anh quý. Tôi với cậu bên nhau mấy nay, cậu cứ quý anh nên tôi mới muốn ghẹo cậu đấy. Phải mà cậu cứ kêu tên tôi, tôi lại đi ghẹo cậu làm gì?” Hồ Dũng vừa cười vừa đổ lỗi cho cậu hai. Tuy anh biết là do cái tật mình thích ghẹo cậu trai đáng yêu trước mặt, nhưng ghẹo một lần cũng là ghẹo, ghẹo hai lần cũng là ghẹo, thế thì cứ ghẹo tiếp, khi nào giận thì mới sợ chứ.
Cậu hai Sơn thấy người trước mặt cười như thế, mấy cái triết lý đạo pháp định nói ra cũng nghẹn lại trong bụng. Mãi không biết nói sao đành thở dài leo lên yên xe: “Thôi quý anh nói thế nào thì là thế ấy. Nhưng tôi từ thuở sanh ra đã quen nói như vậy, có muốn sửa cũng không sửa liền được, mong quý anh thông cảm bỏ qua cho.”
Hồ Dũng vờ như không nghe hiểu cái nghĩa ẩn trong câu từ, vẫn cứ hồ hởi mà giành mang túi cho cậu hai, còn không quên thầm khen cậu hai dỗi cũng đáng yêu hết nấc. Người gì đã trắng lại còn mềm mềm, cứ như cái bánh giò chỉ muốn cắn một cái. Nhưng mà mấy cái này nghĩ thì được, nói ra lại bị cậu hai giảng cho một trận ngay.
Nhưng điều làm cậu hai khó chịu nhất đấy là anh bạn cùng phòng. Chao ôi, người gì đâu mà quá đáng quá thể, ở chung mà cứ như cậu đây là cái bóng mờ, mặc sức vô pháp vô thiên. Này nhé, nói có sách mách có chứng, cậu đây chẳng đổ cho ai cái gì xấu bao giờ. Mới vừa hôm trước, anh bạn kia còn loã thể mà đi long nhong, nói cái gì mà “cùng là đàn ông tôi có bạn có”. Ôi, đúng như cha cậu nói, cái văn hoá Tây phương đấy nó đang tha hoá con người thời nay đấy. Ai đời lại không chịu giữ pháp tắc, trước mặt người khác lộ da lộ thịt không nói, lại còn dám nói mấy cái nơi nhạy cảm, đã thế còn xả đồ lung tung. Cậu hai cả chục năm nay toàn có người dọn dùm, giờ phải thở dài mà đi dọn cho cái anh kia nếu không muốn nơi ở mình biến thành chuồng lợn, nghĩ mà phát sầu.
Vậy mà anh Dũng đâu có hay cái tâm sự trong lòng của cậu, còn nghĩ cậu cổ hủ quá, suốt ngày đòi “cách tân” cậu, nào là dắt đi cái gì mà uống cà phé, ăn bánh kem Tây… cho biết với người tỉnh. Suốt ngày lôi cậu đi nơi này, dẫn cậu đi chốn kia, hễ rảnh lại gào tên cậu – mà theo ý cậu Sơn là vô cùng thất lễ – rủ rê đi “ăn chơi” khắp cái phố phường.
Nhưng vẫn phải nói lại, bánh kem thì ngon, cơ mà cậu hai rất ghét món cà phé đấy nhé. Cậu thích đắng nhưng hậu ngọt của trà, còn cà phé đắng chát cậu uống không được.
Nhưng anh Dũng lại có vẻ nghiện cà phé, cứ hai ba ngày lại năn nỉ cậu đi cùng, đi mãi cuối cùng thành ra cậu hai cũng biết cách thưởng thức ly cà phé, nhâm nhi cùng với bánh ngọt, hưởng thụ một tí cái văn hoá Tây phương rồi âm thầm chẹp miệng, xem chừng Tây cũng có tốt chứ không xấu hẳn.
Có một hôm đi học về, anh Dũng lẹ làng kéo tay cậu Sơn chạy như bay về cái xe đạp mà nhà anh mới gửi tới, phải công nhận là oách xà lách! Anh Dũng khoe với cậu đây là phần thưởng ba anh cho nhân dịp học loại tốt đợt này, và còn nhấn nhá là chỉ có cậu hai mới được anh dùng cái chiến mã này chở thôi đấy.
“Nào nào, cậu cứ lên xe, tôi chở cậu qua Hô teo Con ti nồ Tan (Hotel Continental) mà thử cà phé ở đấy, ngon tuyệt trần. Mà nếu cậu muốn thì chúng ta ăn trưa tại đấy luôn, đỡ mất công nấu nướng, sẵn cho cậu ăn thử món Tây xem cho biết vị với người ta.” Hồ Dũng hớn chở chùi cái yên xe, còn vờ như lịch thiệp đưa động tác mời với cậu hai Sơn.
“Quý anh mời tôi thì tôi xin vui lòng cảm tạ. Chẳng may tôi dạo này cũng biết thêm một chút về Tây, cũng biết người ta làm động tác mời này với nữ sĩ. Tôi không phải đờn ông cao to lực lưỡng, nhưng cũng chẳng phải phường liễu yếu đào tơ, kính mong quý anh không nên dùng cách này mà ghẹo đùa, người ta mà thấy kẻo lại cười chê.” Cậu hai Sơn buông lời trách móc, nhưng không khiến anh Dũng xấu hổ, ngược lại còn cười lớn lên.
“Ôi anh bạn của tôi ơi, nhìn xem lời nói của cậu, một câu lại quý anh, hai câu lại anh quý. Tôi với cậu bên nhau mấy nay, cậu cứ quý anh nên tôi mới muốn ghẹo cậu đấy. Phải mà cậu cứ kêu tên tôi, tôi lại đi ghẹo cậu làm gì?” Hồ Dũng vừa cười vừa đổ lỗi cho cậu hai. Tuy anh biết là do cái tật mình thích ghẹo cậu trai đáng yêu trước mặt, nhưng ghẹo một lần cũng là ghẹo, ghẹo hai lần cũng là ghẹo, thế thì cứ ghẹo tiếp, khi nào giận thì mới sợ chứ.
Cậu hai Sơn thấy người trước mặt cười như thế, mấy cái triết lý đạo pháp định nói ra cũng nghẹn lại trong bụng. Mãi không biết nói sao đành thở dài leo lên yên xe: “Thôi quý anh nói thế nào thì là thế ấy. Nhưng tôi từ thuở sanh ra đã quen nói như vậy, có muốn sửa cũng không sửa liền được, mong quý anh thông cảm bỏ qua cho.”
Hồ Dũng vờ như không nghe hiểu cái nghĩa ẩn trong câu từ, vẫn cứ hồ hởi mà giành mang túi cho cậu hai, còn không quên thầm khen cậu hai dỗi cũng đáng yêu hết nấc. Người gì đã trắng lại còn mềm mềm, cứ như cái bánh giò chỉ muốn cắn một cái. Nhưng mà mấy cái này nghĩ thì được, nói ra lại bị cậu hai giảng cho một trận ngay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương