Chọc Phải Điện Hạ Hắc Ám
Chương 27: Tiệc Thọ (P1)
Thị vệ của Dạ Huyền là Lưu Phi đứng canh cửa, thấy Tần Dao sắc mặt không tốt rời đi thì có chút lo lắng. Hắn bước vào, thấy Dạ Huyền vẫn yên tĩnh ngồi đó thì cất tiếng hỏi:
- Chủ tử, Quận Chúa dường như đã hiểu lầm chuyện ở di trường. Có cần thuộc hạ đuổi theo cùng nàng nói rõ không?
Dạ Huyền khoát tay, lạnh nhạt nói:
- Không cần, để nàng biết ta là kẻ mưu mô thủ đoạn tàn nhẫn cũng tốt. Dù sao nàng cũng chỉ có thể chấp nhận, biết sớm biết muộn cũng như nhau mà thôi.
Lưu Phi im lặng, hắn mười tuổi đã đi theo bên người chủ tử. Chứng kiến hắn bị đối xử bất công, bị ghẻ lạnh và hãm hại. Bộ dạng lãnh khốc ấy đều do sự cay nghiệt trong nhà đế vương nuôi dưỡng mà thành. Người duy nhất khiến lớp băng tuyết trong lòng chủ tử tan chảy chính là Quận Chúa Ngọc Dao. Vì vậy hắn thật sự mong rằng nàng sẽ hiểu cho tâm ý của chủ tử.
Dạ Huyền không để ý đến sự phiền não của Lưu Phi, đưa hắn chiếc túi thơm sau đó cất giọng phân phó:
- Mang cái này đi tra xem có thứ gì bên trong. Sai người làm một cái tương tự mang đến cho ta.
Lưu Phi nhận lấy túi thơm, nhìn kiểu dáng thì giống của nữ tử. Hắn không hỏi, nhưng trong lòng đã có đáp án. Lưu Phi trước khi rời đi còn đưa cho Dạ Huyền một phong thư, chậm rãi nói:
- Bên kia đã có hồi âm, mọi việc vẫn đang theo kế hoạch của chủ tử.
Dạ Huyền nhếch môi, mang bức thư đưa đến bên ngọn nến. Bức thư phút chốc bùng lên, làm ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Huyền cũng trở nên nổi bật.
- Quà lễ ta chuẩn bị cho Thái Tử, chắc chắn sẽ khiến hắn hài lòng.
Lưu Phi không nói gì, chỉ ra cửa căn dặn thuộc hạ hộ tống Dạ Huyền hồi cung sau đó rời đi. Hoàng hôn dần tắt, nhường chỗ cho màn đêm lạnh lẽo.
Trong Mai Hoa Điện, Vân Quý Phi mệt mỏi tựa trong lòng Hoàng Đế. Mấy ngày gần đây sức khỏe nàng rất kém, khiến Hoàng Đế lo lắng bất an phải truyền thái y đến khám.
Lương thái y sau cẩn thận bắt mạch thì mặt mày hớn hở, lập tức quỳ xuống hô to:
- Chúc mừng hoàng thượng, Quý Phi đã có hỷ.
Vân Quý Phi đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vẻ mặt không giấu nổi vui mừng. Từ khi biết bản thân bị nhiễm hàn khí khó mà mang thai, nàng gần như đã từ bỏ hi vọng trở thành một người mẹ. Vòng tay của Hoàng Đế đang ôm nàng khẽ run lên, nhưng gương mặt lại rất bình tĩnh:
- Khanh chắc chắn chứ? Đã mấy tháng rồi.
Lương Thái Y dập đầu, quả quyết nói:
- Thần chắc chắn. Hoàng tự trong bụng đã hơn một tháng.
Hoàng Đế nhíu mày, cất giọng trầm thấp:
- Chuyện này tạm thời không được tiết lộ. Đợi bao giờ thai khí của Quý Phi ổn định tự ta sẽ nói. Khanh lui xuống đi.
Vân Quý Phi ở trong lòng Hoàng Đế vốn rất vui vẻ, nghe thấy lời này đột nhiên ảm đạm. Nàng đúng là đã vui mừng quá sớm.
Lương thái y lui ra, trong điện chỉ còn lại Vân Quý Phi và Hoàng Đế. Hắn mỉm cười xoa bụng nàng, dịu dàng nói:
- Nàng yên tâm, trẫm sẽ bảo vệ nàng và con. Sẽ không để ai làm hại đến hai người.
Vân Quý Phi nước mắt lưng tròng, vươn tay ôm lấy Hoàng Đế. Nàng không biết hắn có bao nhiêu thật tâm, nhưng có lời này cũng đủ rồi. Nàng không đòi hỏi gì nữa, vì nàng biết không thể tham lam tình yêu của đế vương.
Hoàng Đế cũng ôm nàng, hắn hiện giờ cảm thấy rất hạnh phúc. Vì đứa con này hắn đã đợi rất lâu.
Tiệc thọ của Thái Hậu đã đến, trong cung ngoài cung đều giăng đèn cầu phúc. Tần Dao đi bên cạnh phụ mẫu vào cung chúc thọ, phía sau cô còn có không ít vương công đại thần. Tần Dao nhìn thấy trong số họ có một nam nhân còn khá trẻ dẫn đầu một đám người, liền níu lấy áo Trấn Bắc Hầu nhỏ giọng hỏi:
- Phụ thân, người mặc áo bào màu trắng đó là ai vậy?
Trấn Bắc Hầu liếc nhìn người mà Tần Dao chỉ, nghiệm giọng đáp:
- Đó là Tiêu Thành Vương, đệ đệ ruột của bệ hạ.
Tần Dao gật gù, chả trách lại quen mắt như thế. Hoá ra là thúc thúc của Dạ Huyền. Trấn Bắc Hầu thấy nữ nhi nhà mình đột nhiên chú ý đến Tiêu Thành Vương, không khỏi cảnh giác:
- Nha đầu, ngài ấy là trưởng bối của con. Đừng có không biết phép tắc đấy.
Tần Dao bĩu môi, cô giống loại người như vậy sao? Chẳng qua là hiếu kỳ, không biết lão cha già nhà mình đã nghĩ đến đâu nữa.
Trong thọ yến, Tần Dao ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tần phu nhân như học sinh tiểu học. Đối diện cô là Tiêu Ngọc Dung và Thất công chúa. Nhiều ngày không gặp, bộ dạng của Thất công chúa vẫn đáng ghét vô cùng. Nàng ta vừa bắt gặp ánh mắt của Tần Dao đã trừng mắt cảnh cáo. Tần Dao cúi đầu, tiếp tục công việc nhai nuốt.
Trong đại điện tiếng ca vũ đã ngưng, nhường chỗ cho tiếng đàn êm ái. Hoàng Đế ngồi trên ngai vàng, nghe thấy tiếng đàn thì sắc mặt liền thay đổi. Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào nữ tử đang ngồi chính giữa đại điện. Vân Quý Phi bên cạnh thấy hoàng đế thất thần, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn. Hoàng Đế cũng biết vừa rồi phản ứng của mình hơi quá, liền lập tức thu lại tâm tình.
Bàn tay trắng nõn mềm mại của nữ tử tạo ra những giai điệu tuyệt diệu, đủ sức làm lắng xuống mọi tạp âm xung quanh. Dạ Hiên ngồi bên cạnh Dạ Huyền, bàn tay cầm ly rượu vô thức siết chặt. Tiếng đàn đã dứt, hai bên vang lên từng tiếng vỗ tay tán thưởng. Tiêu Thành Vương nghiêng người, cất giọng khen ngợi:
- Cô nương kỳ nghệ thật tốt. Có thể đến chỗ bổn vương làm khách một hôm không?
Khương Hoàng Hậu nghe thấy lời này, lập tức cất tiếng trêu chọc.
- Vương Gia trước giờ không gần nữ sắc mà nay lại đổ gục trước tiếng đàn sao?
Tiêu Thành Vương mặt không đổi sắc, cười đáp:
- Hoàng tẩu đừng cười thần đệ. Đệ chẳng qua rất thích khúc nhạc này, nên muốn mời nàng đến chỉ giáo mà thôi.
Khương Hoàng Hậu liếc về phía Thái Hậu, nửa thật nửa đùa nói:
- Đệ cũng đã lớn rồi, trong phủ lại không có nữ nhân chăm sóc. Hiếm khi đến kinh thành, hay là nhân dịp này để mẫu hậu giúp đệ chọn vương phi.
Đây chính là chuyện mà Thái Hậu luôn canh cánh trong lòng, lúc này nghe Khương Hậu nói vậy cũng gật đầu phụ họa:
- Hoàng Tẩu con nói không sai. Chung thân đại sự là chuyện lớn. Có người bên cạnh giúp con lo liệu trong ngoài ai gia cũng yên tâm.
Tiêu Thành Vương nghe thấy lời này, lập tức xua tay cười khổ:
- Mẫu hậu thấy đó, nhi thần không phải người làm chuyện lớn. Việc chọn vương phi vẫn là để sau đi.
Tiêu Thành Vương vừa dứt lời, bên dưới đã loáng thoáng vài tiếng cười trầm thấp. Mà trong số đó còn có cả Tần Dao. Cô không nghĩ thời đại này lại có người theo chủ nghĩa độc thân, đúng là rất mới mẻ.
Thái Hậu thấy Tiêu Thành Vương từ chối thì giận mắng:
- Chuyện này con để đã lâu rồi. Nếu con không muốn tìm thì để ai gia tìm giúp.
Nụ cười của Tiêu Thành Vương héo một nửa. Lập tức đưa ánh mắt cầu cứu về phía Hoàng Đế. Hoàng Đế cũng không đành lòng thấy đệ đệ khó xử, lên tiếng giải vây.
- Cửu đệ đúng là không còn nhỏ. Đã đến lúc thành gia rồi. Có điều trẫm nhìn đi nhìn lại vẫn chưa thấy ai đủ thích hợp để trở thành vương phi. Như vậy đi, nếu đệ thích nàng ta thì trẫm sẽ ban nàng cho đệ. Còn về việc thành hôn cứ để sau vậy. Mẫu hậu cũng đừng quá lo lắng, trẫm sẽ thay người để ý, nhất định tìm cho đệ ấy một thê tử dịu dàng hiền thục.
Hoàng Đế đã mở lời, Thái Hậu cũng không bám riết nữa. Chỉ thở dài nói:
- Hoàng đế nhất ngôn cửu đỉnh đấy. Tìm ai đó hiền huệ đức độ, đừng ủy khuất hắn là được.
- Mẫu hậu yên tâm.
Mọi người cười nói vui vẻ, hoàn toàn không nhận ra sắc mặt của Dạ Hiên đã sớm lạnh lẽo. Hắn nhìn về phía Phụng Chi Lan vẫn yên tĩnh ngồi giữa đại điện, hận không thể lập tức đưa nàng rời đi. Phụng Chi Lan dường như cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Dạ Hiên, quay đầu nhìn hắn nở nụ cười buồn bã. Tần Dao nãy giờ vẫn luôn quan sát bọn họ, cảm thấy tình huống hiện tại thật ba chấm. Trong lúc thất thần, Tần Ninh bên cạnh liền nắm lấy tay cô cười nói:
- Dao Dao, mọi người đều ra ngoài thả đèn rồi. Chúng ta cũng nhanh đi thôi.
Tần Dao lúc này mới nhìn một vòng đại điện, thấy mọi người đã đồng loạt đứng lên. Phụng Chi Lan cũng đã lui xuống dưới. Tần Dao nhìn theo bóng lưng nàng ta, cảm giác như bản thân đã quên mất một điều quan trọng.
- Chủ tử, Quận Chúa dường như đã hiểu lầm chuyện ở di trường. Có cần thuộc hạ đuổi theo cùng nàng nói rõ không?
Dạ Huyền khoát tay, lạnh nhạt nói:
- Không cần, để nàng biết ta là kẻ mưu mô thủ đoạn tàn nhẫn cũng tốt. Dù sao nàng cũng chỉ có thể chấp nhận, biết sớm biết muộn cũng như nhau mà thôi.
Lưu Phi im lặng, hắn mười tuổi đã đi theo bên người chủ tử. Chứng kiến hắn bị đối xử bất công, bị ghẻ lạnh và hãm hại. Bộ dạng lãnh khốc ấy đều do sự cay nghiệt trong nhà đế vương nuôi dưỡng mà thành. Người duy nhất khiến lớp băng tuyết trong lòng chủ tử tan chảy chính là Quận Chúa Ngọc Dao. Vì vậy hắn thật sự mong rằng nàng sẽ hiểu cho tâm ý của chủ tử.
Dạ Huyền không để ý đến sự phiền não của Lưu Phi, đưa hắn chiếc túi thơm sau đó cất giọng phân phó:
- Mang cái này đi tra xem có thứ gì bên trong. Sai người làm một cái tương tự mang đến cho ta.
Lưu Phi nhận lấy túi thơm, nhìn kiểu dáng thì giống của nữ tử. Hắn không hỏi, nhưng trong lòng đã có đáp án. Lưu Phi trước khi rời đi còn đưa cho Dạ Huyền một phong thư, chậm rãi nói:
- Bên kia đã có hồi âm, mọi việc vẫn đang theo kế hoạch của chủ tử.
Dạ Huyền nhếch môi, mang bức thư đưa đến bên ngọn nến. Bức thư phút chốc bùng lên, làm ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Huyền cũng trở nên nổi bật.
- Quà lễ ta chuẩn bị cho Thái Tử, chắc chắn sẽ khiến hắn hài lòng.
Lưu Phi không nói gì, chỉ ra cửa căn dặn thuộc hạ hộ tống Dạ Huyền hồi cung sau đó rời đi. Hoàng hôn dần tắt, nhường chỗ cho màn đêm lạnh lẽo.
Trong Mai Hoa Điện, Vân Quý Phi mệt mỏi tựa trong lòng Hoàng Đế. Mấy ngày gần đây sức khỏe nàng rất kém, khiến Hoàng Đế lo lắng bất an phải truyền thái y đến khám.
Lương thái y sau cẩn thận bắt mạch thì mặt mày hớn hở, lập tức quỳ xuống hô to:
- Chúc mừng hoàng thượng, Quý Phi đã có hỷ.
Vân Quý Phi đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vẻ mặt không giấu nổi vui mừng. Từ khi biết bản thân bị nhiễm hàn khí khó mà mang thai, nàng gần như đã từ bỏ hi vọng trở thành một người mẹ. Vòng tay của Hoàng Đế đang ôm nàng khẽ run lên, nhưng gương mặt lại rất bình tĩnh:
- Khanh chắc chắn chứ? Đã mấy tháng rồi.
Lương Thái Y dập đầu, quả quyết nói:
- Thần chắc chắn. Hoàng tự trong bụng đã hơn một tháng.
Hoàng Đế nhíu mày, cất giọng trầm thấp:
- Chuyện này tạm thời không được tiết lộ. Đợi bao giờ thai khí của Quý Phi ổn định tự ta sẽ nói. Khanh lui xuống đi.
Vân Quý Phi ở trong lòng Hoàng Đế vốn rất vui vẻ, nghe thấy lời này đột nhiên ảm đạm. Nàng đúng là đã vui mừng quá sớm.
Lương thái y lui ra, trong điện chỉ còn lại Vân Quý Phi và Hoàng Đế. Hắn mỉm cười xoa bụng nàng, dịu dàng nói:
- Nàng yên tâm, trẫm sẽ bảo vệ nàng và con. Sẽ không để ai làm hại đến hai người.
Vân Quý Phi nước mắt lưng tròng, vươn tay ôm lấy Hoàng Đế. Nàng không biết hắn có bao nhiêu thật tâm, nhưng có lời này cũng đủ rồi. Nàng không đòi hỏi gì nữa, vì nàng biết không thể tham lam tình yêu của đế vương.
Hoàng Đế cũng ôm nàng, hắn hiện giờ cảm thấy rất hạnh phúc. Vì đứa con này hắn đã đợi rất lâu.
Tiệc thọ của Thái Hậu đã đến, trong cung ngoài cung đều giăng đèn cầu phúc. Tần Dao đi bên cạnh phụ mẫu vào cung chúc thọ, phía sau cô còn có không ít vương công đại thần. Tần Dao nhìn thấy trong số họ có một nam nhân còn khá trẻ dẫn đầu một đám người, liền níu lấy áo Trấn Bắc Hầu nhỏ giọng hỏi:
- Phụ thân, người mặc áo bào màu trắng đó là ai vậy?
Trấn Bắc Hầu liếc nhìn người mà Tần Dao chỉ, nghiệm giọng đáp:
- Đó là Tiêu Thành Vương, đệ đệ ruột của bệ hạ.
Tần Dao gật gù, chả trách lại quen mắt như thế. Hoá ra là thúc thúc của Dạ Huyền. Trấn Bắc Hầu thấy nữ nhi nhà mình đột nhiên chú ý đến Tiêu Thành Vương, không khỏi cảnh giác:
- Nha đầu, ngài ấy là trưởng bối của con. Đừng có không biết phép tắc đấy.
Tần Dao bĩu môi, cô giống loại người như vậy sao? Chẳng qua là hiếu kỳ, không biết lão cha già nhà mình đã nghĩ đến đâu nữa.
Trong thọ yến, Tần Dao ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tần phu nhân như học sinh tiểu học. Đối diện cô là Tiêu Ngọc Dung và Thất công chúa. Nhiều ngày không gặp, bộ dạng của Thất công chúa vẫn đáng ghét vô cùng. Nàng ta vừa bắt gặp ánh mắt của Tần Dao đã trừng mắt cảnh cáo. Tần Dao cúi đầu, tiếp tục công việc nhai nuốt.
Trong đại điện tiếng ca vũ đã ngưng, nhường chỗ cho tiếng đàn êm ái. Hoàng Đế ngồi trên ngai vàng, nghe thấy tiếng đàn thì sắc mặt liền thay đổi. Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào nữ tử đang ngồi chính giữa đại điện. Vân Quý Phi bên cạnh thấy hoàng đế thất thần, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn. Hoàng Đế cũng biết vừa rồi phản ứng của mình hơi quá, liền lập tức thu lại tâm tình.
Bàn tay trắng nõn mềm mại của nữ tử tạo ra những giai điệu tuyệt diệu, đủ sức làm lắng xuống mọi tạp âm xung quanh. Dạ Hiên ngồi bên cạnh Dạ Huyền, bàn tay cầm ly rượu vô thức siết chặt. Tiếng đàn đã dứt, hai bên vang lên từng tiếng vỗ tay tán thưởng. Tiêu Thành Vương nghiêng người, cất giọng khen ngợi:
- Cô nương kỳ nghệ thật tốt. Có thể đến chỗ bổn vương làm khách một hôm không?
Khương Hoàng Hậu nghe thấy lời này, lập tức cất tiếng trêu chọc.
- Vương Gia trước giờ không gần nữ sắc mà nay lại đổ gục trước tiếng đàn sao?
Tiêu Thành Vương mặt không đổi sắc, cười đáp:
- Hoàng tẩu đừng cười thần đệ. Đệ chẳng qua rất thích khúc nhạc này, nên muốn mời nàng đến chỉ giáo mà thôi.
Khương Hoàng Hậu liếc về phía Thái Hậu, nửa thật nửa đùa nói:
- Đệ cũng đã lớn rồi, trong phủ lại không có nữ nhân chăm sóc. Hiếm khi đến kinh thành, hay là nhân dịp này để mẫu hậu giúp đệ chọn vương phi.
Đây chính là chuyện mà Thái Hậu luôn canh cánh trong lòng, lúc này nghe Khương Hậu nói vậy cũng gật đầu phụ họa:
- Hoàng Tẩu con nói không sai. Chung thân đại sự là chuyện lớn. Có người bên cạnh giúp con lo liệu trong ngoài ai gia cũng yên tâm.
Tiêu Thành Vương nghe thấy lời này, lập tức xua tay cười khổ:
- Mẫu hậu thấy đó, nhi thần không phải người làm chuyện lớn. Việc chọn vương phi vẫn là để sau đi.
Tiêu Thành Vương vừa dứt lời, bên dưới đã loáng thoáng vài tiếng cười trầm thấp. Mà trong số đó còn có cả Tần Dao. Cô không nghĩ thời đại này lại có người theo chủ nghĩa độc thân, đúng là rất mới mẻ.
Thái Hậu thấy Tiêu Thành Vương từ chối thì giận mắng:
- Chuyện này con để đã lâu rồi. Nếu con không muốn tìm thì để ai gia tìm giúp.
Nụ cười của Tiêu Thành Vương héo một nửa. Lập tức đưa ánh mắt cầu cứu về phía Hoàng Đế. Hoàng Đế cũng không đành lòng thấy đệ đệ khó xử, lên tiếng giải vây.
- Cửu đệ đúng là không còn nhỏ. Đã đến lúc thành gia rồi. Có điều trẫm nhìn đi nhìn lại vẫn chưa thấy ai đủ thích hợp để trở thành vương phi. Như vậy đi, nếu đệ thích nàng ta thì trẫm sẽ ban nàng cho đệ. Còn về việc thành hôn cứ để sau vậy. Mẫu hậu cũng đừng quá lo lắng, trẫm sẽ thay người để ý, nhất định tìm cho đệ ấy một thê tử dịu dàng hiền thục.
Hoàng Đế đã mở lời, Thái Hậu cũng không bám riết nữa. Chỉ thở dài nói:
- Hoàng đế nhất ngôn cửu đỉnh đấy. Tìm ai đó hiền huệ đức độ, đừng ủy khuất hắn là được.
- Mẫu hậu yên tâm.
Mọi người cười nói vui vẻ, hoàn toàn không nhận ra sắc mặt của Dạ Hiên đã sớm lạnh lẽo. Hắn nhìn về phía Phụng Chi Lan vẫn yên tĩnh ngồi giữa đại điện, hận không thể lập tức đưa nàng rời đi. Phụng Chi Lan dường như cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Dạ Hiên, quay đầu nhìn hắn nở nụ cười buồn bã. Tần Dao nãy giờ vẫn luôn quan sát bọn họ, cảm thấy tình huống hiện tại thật ba chấm. Trong lúc thất thần, Tần Ninh bên cạnh liền nắm lấy tay cô cười nói:
- Dao Dao, mọi người đều ra ngoài thả đèn rồi. Chúng ta cũng nhanh đi thôi.
Tần Dao lúc này mới nhìn một vòng đại điện, thấy mọi người đã đồng loạt đứng lên. Phụng Chi Lan cũng đã lui xuống dưới. Tần Dao nhìn theo bóng lưng nàng ta, cảm giác như bản thân đã quên mất một điều quan trọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương