Chớm Nở Trong Áng Mưa
Chương 27
Trải qua một thời gian khá lâu, cả ba người cuối cùng đã về nhà. Phong Quân vẫn mải mê ăn lấy bánh bao Nhiếp Ân đưa cho cậu, thỉnh thoảng còn cho Nhiếp Ân ăn cùng.
Nhiếp Lan để ý tới hành động trước đấy của Nana, và bây giờ lại thấy cảnh này lần nữa, cô cuối cùng đã tin rồi.
Huống gì cô chỉ mới 5 tuổi……
“Có lẽ kiếp này….mình làm nữ phụ chăng……?”
Dahao vừa hay cũng về tới sau khi mua những gì cần thiết cho ngày mai, chó con nào đó bỗng nhiên xông ra từ phía nào đó trong vườn chạy tới cửa cổng. Phong Quân bỗng nhiên cảm thấy chẳng lành liền theo cảm giác nhìn phía con chó chạy tới, đôi chân liền đơ người luôn tại chỗ.
“Cái gì vậy….”
“Áu!!!”
Nó ngay lập tức vồ lấy cậu, hai người kia nghe thết tiếng động lập tức quay đầu qua. Dahao nhanh chóng chạy tới, nhưng cảnh trước mặt lại là chó con đang liếm khắp mặt cậu rất vui vẻ như chào đón chủ nhân trở về.
“Này….Nhột đấy….”
“Bỏ tao xuống đi….Đừng liếm nữa……”
“Ân Ân……Mau đưa chó con này khỏi người tớ……”
Nhiếp Ân giờ đang làm sắc mặt như thể muốn lột da thứ kỳ quái đang liếm khắp khuôn mặt cậu ấy vậy, trực tiếp lôi nó ra và vứt nó sang một bên vườn luôn, còn Nhiếp Lan lại đứng đơ cậu dậy, còn không quên nhìn khuôn mặt đang dính nước bọt của nó đến nối suýt phụt cười ra.
Dahao thấy tình hình cũng không xấu nhiều, lấy lại tâm trạng ban đầu và đi đến chỗ họ hỏi tại sao lại về sớm hơn ban đầu.
“Xem ra tiểu thư có buổi tiệc rất vui nhỉ, nhưng cô chỉ mới đi gần 2 tiếng thôi mà?”
“Có vài sự cố bên đấy nên tôi không ở lại nữa. Quà cũng đưa rồi, tôi cũng chưa ăn no nhiêu, nên cảm phiền bà chuẩn bị thêm phần nữa nhé.”
“…… Vậy làm phiền tiểu thư giữ lại vóc dáng đấy, nay cô tăng thêm nửa kí rồi còn muốn ăn ngọt thì tôi cũng hết cách.”
Nhiếp Lan xem lời cảnh báo của Dahao như gió thoáng mây trôi và bước vào nhà, Nhiếp Ân cũng phụ trách đưa Phong Quân vào phòng tắm để rửa sạch bụi bẩn đang bám vào người cậu.
Đợi họ đi vào nhà hết rồi, bà mới đi đến chỗ chó con bị Nhiếp Ân ném đi, may mắn là nó vẫn còn lè lưỡi và chờ đợi khẩu lệnh của bà như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Đây là chó con bà xin phu nhân coi như là một phần đền lỗi cho sự cố ngày đó, chưa kịp nói riêng cho Phong Quân biết thì thiếu gia nhìn thôi đã đủ cảm thấy thiệt thòi rồi.
“Thiệt thòi cho mày rồi, lát nữa cho mày cục xương thịt nhé.”
“Áu!”
“Đúng rồi, còn thêm việc báo lại cho cậu ấy là mấy cây trồng đó……”
…—————————…
Ba tuần sau kể từ khi Phong Quân trở thành người nhà.
“Quân Quân, lát nữa em có tiết học của gia sư, chị nên đem gì không?”
“Chị cứ đem thêm mấy bánh trái lên nhé, em phơi thêm chút đồ này nữa là tới phòng khách ngay.”
“Cảm ơn em nhé, nãy giờ thiếu gia cứ nằng nặc gọi em có việc, chị cũng không biết có gấp lắm hay không……”
“Cái đó thì em nghĩ không gấp lắm đâu….”
“Áu?”
Phong Quân cũng bắt đầu làm công việc của một quản gia thật sự, như vậy cậu không cần thiết phải ngồi không ăn xơi thoải mái rồi.
Ban đầu Nhiếp Ân trực tiếp cấm chuyện này dẫn đến việc Liễu Như suýt nổi cơn thịnh nộ, nhưng cậu phải uốn lưỡi tận 20 lần mới có thể thuyết phục được đối phương cho làm quản gia nửa thời gian.
Còn phía chó con, Dahao cũng kịp thời giải thích cho cả ba người, Nhiếp Ân lại nhẹ nhàng xoa đầu nó như lời xin lỗi.
Ai ngờ nó lại cắn phập luôn cả cái tay coi như trả thù….
“Nhớ lại cái vụ đấy, Nhiếp Ân chơi đùa với chó con chắc vui lắm……”
“Đúng rồi….”
“Phá luôn cả cái biệt thự này, lại còn cấm cửa cho nó vào phòng nữa……”
Phong Quân chỉ cảm thấy nó buồn cười mà thôi, lúc cuối nó còn run cầm cập bám lấy chân cậu cầu mong sự che chở trước quỷ dữ.
Chuyện này thành ra Nhiếp Lan cười giãy giụa suốt cả một đêm dài, nằm mơ cũng thấy cười, tỉnh dậy cũng cười, ngay cả lúc ăn cũng cười.
Khéo nhớ lại bây giờ cũng chỉ có mỗi cười mất.
…——————…
Nửa tiếng sau đó, Nhiếp Ân và Phong Quân đã ngồi ngay trước bàn cùng với đống sách vở. Cậu rất cực kì mong đợi hôm nay sẽ được học gì, hoàn toàn trái ngược với Nhiếp Ân đang ngồi nhìn cậu rất chăm chú mà không quan tâm tới việc học.
Lưu Nam sắp xếp thời gian đúng vừa chuẩn đã tới nơi, nhìn thấy hai học sinh gương mẫu đang ngồi chỉnh tề đều đặn, cô thật sự rất biết ơn cậu bé đó đã chịu giúp đỡ trong việc này.
Cũng nhờ việc thêm một học sinh không chính thức tham gia vào buổi học của gia sư, tiền lương lại tăng lên thêm một bậc nữa, cô cuối cùng đã có thể trang trải thêm chút cho cuộc sống tẻ nhạt này rồi.
“Chào buổi sáng, cô giáo.”
“Chào buổi sáng, Phong Quân. Vẫn rạng ngời như mọi ngày nhỉ, chẳng bù ai đó……”
“Cái đó……Bạn ấy cũng vui lắm, chỉ là….”
“Bệnh tình của bạn ấy cô hiểu, em không cần lựa lời để an ủi cô đâu. Bây giờ thì, chúng ta sẽ bắt đầu buổi học học nay bằng các phép thống kê cơ bản từ đồ thị……”
Nhiếp Lan để ý tới hành động trước đấy của Nana, và bây giờ lại thấy cảnh này lần nữa, cô cuối cùng đã tin rồi.
Huống gì cô chỉ mới 5 tuổi……
“Có lẽ kiếp này….mình làm nữ phụ chăng……?”
Dahao vừa hay cũng về tới sau khi mua những gì cần thiết cho ngày mai, chó con nào đó bỗng nhiên xông ra từ phía nào đó trong vườn chạy tới cửa cổng. Phong Quân bỗng nhiên cảm thấy chẳng lành liền theo cảm giác nhìn phía con chó chạy tới, đôi chân liền đơ người luôn tại chỗ.
“Cái gì vậy….”
“Áu!!!”
Nó ngay lập tức vồ lấy cậu, hai người kia nghe thết tiếng động lập tức quay đầu qua. Dahao nhanh chóng chạy tới, nhưng cảnh trước mặt lại là chó con đang liếm khắp mặt cậu rất vui vẻ như chào đón chủ nhân trở về.
“Này….Nhột đấy….”
“Bỏ tao xuống đi….Đừng liếm nữa……”
“Ân Ân……Mau đưa chó con này khỏi người tớ……”
Nhiếp Ân giờ đang làm sắc mặt như thể muốn lột da thứ kỳ quái đang liếm khắp khuôn mặt cậu ấy vậy, trực tiếp lôi nó ra và vứt nó sang một bên vườn luôn, còn Nhiếp Lan lại đứng đơ cậu dậy, còn không quên nhìn khuôn mặt đang dính nước bọt của nó đến nối suýt phụt cười ra.
Dahao thấy tình hình cũng không xấu nhiều, lấy lại tâm trạng ban đầu và đi đến chỗ họ hỏi tại sao lại về sớm hơn ban đầu.
“Xem ra tiểu thư có buổi tiệc rất vui nhỉ, nhưng cô chỉ mới đi gần 2 tiếng thôi mà?”
“Có vài sự cố bên đấy nên tôi không ở lại nữa. Quà cũng đưa rồi, tôi cũng chưa ăn no nhiêu, nên cảm phiền bà chuẩn bị thêm phần nữa nhé.”
“…… Vậy làm phiền tiểu thư giữ lại vóc dáng đấy, nay cô tăng thêm nửa kí rồi còn muốn ăn ngọt thì tôi cũng hết cách.”
Nhiếp Lan xem lời cảnh báo của Dahao như gió thoáng mây trôi và bước vào nhà, Nhiếp Ân cũng phụ trách đưa Phong Quân vào phòng tắm để rửa sạch bụi bẩn đang bám vào người cậu.
Đợi họ đi vào nhà hết rồi, bà mới đi đến chỗ chó con bị Nhiếp Ân ném đi, may mắn là nó vẫn còn lè lưỡi và chờ đợi khẩu lệnh của bà như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Đây là chó con bà xin phu nhân coi như là một phần đền lỗi cho sự cố ngày đó, chưa kịp nói riêng cho Phong Quân biết thì thiếu gia nhìn thôi đã đủ cảm thấy thiệt thòi rồi.
“Thiệt thòi cho mày rồi, lát nữa cho mày cục xương thịt nhé.”
“Áu!”
“Đúng rồi, còn thêm việc báo lại cho cậu ấy là mấy cây trồng đó……”
…—————————…
Ba tuần sau kể từ khi Phong Quân trở thành người nhà.
“Quân Quân, lát nữa em có tiết học của gia sư, chị nên đem gì không?”
“Chị cứ đem thêm mấy bánh trái lên nhé, em phơi thêm chút đồ này nữa là tới phòng khách ngay.”
“Cảm ơn em nhé, nãy giờ thiếu gia cứ nằng nặc gọi em có việc, chị cũng không biết có gấp lắm hay không……”
“Cái đó thì em nghĩ không gấp lắm đâu….”
“Áu?”
Phong Quân cũng bắt đầu làm công việc của một quản gia thật sự, như vậy cậu không cần thiết phải ngồi không ăn xơi thoải mái rồi.
Ban đầu Nhiếp Ân trực tiếp cấm chuyện này dẫn đến việc Liễu Như suýt nổi cơn thịnh nộ, nhưng cậu phải uốn lưỡi tận 20 lần mới có thể thuyết phục được đối phương cho làm quản gia nửa thời gian.
Còn phía chó con, Dahao cũng kịp thời giải thích cho cả ba người, Nhiếp Ân lại nhẹ nhàng xoa đầu nó như lời xin lỗi.
Ai ngờ nó lại cắn phập luôn cả cái tay coi như trả thù….
“Nhớ lại cái vụ đấy, Nhiếp Ân chơi đùa với chó con chắc vui lắm……”
“Đúng rồi….”
“Phá luôn cả cái biệt thự này, lại còn cấm cửa cho nó vào phòng nữa……”
Phong Quân chỉ cảm thấy nó buồn cười mà thôi, lúc cuối nó còn run cầm cập bám lấy chân cậu cầu mong sự che chở trước quỷ dữ.
Chuyện này thành ra Nhiếp Lan cười giãy giụa suốt cả một đêm dài, nằm mơ cũng thấy cười, tỉnh dậy cũng cười, ngay cả lúc ăn cũng cười.
Khéo nhớ lại bây giờ cũng chỉ có mỗi cười mất.
…——————…
Nửa tiếng sau đó, Nhiếp Ân và Phong Quân đã ngồi ngay trước bàn cùng với đống sách vở. Cậu rất cực kì mong đợi hôm nay sẽ được học gì, hoàn toàn trái ngược với Nhiếp Ân đang ngồi nhìn cậu rất chăm chú mà không quan tâm tới việc học.
Lưu Nam sắp xếp thời gian đúng vừa chuẩn đã tới nơi, nhìn thấy hai học sinh gương mẫu đang ngồi chỉnh tề đều đặn, cô thật sự rất biết ơn cậu bé đó đã chịu giúp đỡ trong việc này.
Cũng nhờ việc thêm một học sinh không chính thức tham gia vào buổi học của gia sư, tiền lương lại tăng lên thêm một bậc nữa, cô cuối cùng đã có thể trang trải thêm chút cho cuộc sống tẻ nhạt này rồi.
“Chào buổi sáng, cô giáo.”
“Chào buổi sáng, Phong Quân. Vẫn rạng ngời như mọi ngày nhỉ, chẳng bù ai đó……”
“Cái đó……Bạn ấy cũng vui lắm, chỉ là….”
“Bệnh tình của bạn ấy cô hiểu, em không cần lựa lời để an ủi cô đâu. Bây giờ thì, chúng ta sẽ bắt đầu buổi học học nay bằng các phép thống kê cơ bản từ đồ thị……”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương