Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân
Chương 8: Cũng có kẻ khinh ghét ta
Ta nghĩ rằng tên công công kia cũng già nua như chủ nhân của lão nên đi lại rất chậm hay là vì cái cung điện này quá lớn, khiến lão đi vào trong rồi lại đi ra phải mất nhiều thời gian? Đừng bắt ta đừng đây mãi, ta sẽ mệt chết vì cái bộ xiêm y dầy cộp này … Từ ngoài cửa Dưỡng Tâm điện lại có một bóng người cao lớn bước vào, đi qua ta thì vừa vặn dừng lại. Ta cũng hiếu kì ngước mắt lên nhìn hắn. Ồ, rất cao, cao lớn vạm vỡ, vai rộng ngực nở… Hẳn là sau lớp huyền bào sang trọng cùng với phi phong (áo choàng) màu bạc uy vũ kia là một thể hình cực bốc lửa… Gã này, cũng chính là một soái ca, nhưng là một soái ca nam tính kiêu ngạo, một người đàn ông đích thực ha ha. Hắn so với Thần Hi thì trông lớn tuổi hơn một chút, điểm hấp dẫn của hắn khác hoàn toàn với Thần Hi nửa thần tiên nửa yêu mị kia, gã này thu hút người khác chính bởi ngoại hình cao lớn cường tráng, đôi mắt dài hẹp sắc bén như chim ưng, đồng tử màu nâu, làn da ngăm ngăm phong trần, cộng thêm một chút khí phách lẫm liệt của võ tướng, một chút kiêu ngạo của dòng dõi đế vương. Hổ báo đại ca, ngươi tại sao cũng nhìn ta chằm chằm suy xét như vậy? Ta có chút ngây người, ánh mắt của gã này không mê hoặc cợt nhả như Thần Hi lúc đầu gặp ta, ánh mắt của hắn phân tích ra có năm phần khinh bạc, ba phần chán ghét, hai phần còn lại như là sát khí. Bộ Yến Minh Cơ trước đây có gây thù chuốc oán gì với đại tinh tinh này sao? Ta tạm thời chưa dám nói gì, cũng chỉ nhìn hắn trân trân. Dù sao, trong hoàng cung này, xét về lễ nghi, cao nhất là hoàng đế, sau đó đến hoàng hậu, sau đó hẳn là quý phi ta đây, ngươi là nam nhân, mà còn là một nam nhân trẻ, dù thế nào cũng không thể ở vai vế trên ta, là ngươi phải lên tiếng thi lễ trước, đại tinh tinh! - Nhi thần Diệp Khởi Minh thỉnh an quý phi nương nương! Ồ, thì ra lại là con, là một soái ca làm con ta, ta biết mà, có điều gã này có vẻ không vừa mắt ta, mà ta cũng không vừa mắt hắn từ lần đầu tiên nhìn thấy. Xem cái câu thỉnh an của hắn, giống như chỉ là thủ tục, còn có một phần lớn khinh miệt bên trong. - Miễn lễ! – Ta bình giọng nói, rất có phong thái của một nương nương. Sau đó ta quay sang hắn đánh giá, ban một lời khen tặng. - Hoàng tử, ngươi thật là cao lớn! - Nương nương quá lời… – Hắn nhìn chằm chằm ta suy xét, cảnh giác thấy rõ. - Bổn cung ước gì ngươi cao hơn được một chút, chạm đến trần nhà đi, như vậy lúc đi đứng, ngươi đỡ mất công hất càm lên cao như vậy để quan sát trần nhà! - “…” Liệt hỏa bập bùng trong mắt hắn, hắn sao có thể đỡ được? Loại người này, chính là tuýp nam nhân kiêu ngạo thích vênh mặt lên cao. Bỏ qua ngươi, ta không ưng mắt. Ta xách váy bước về phía lão công công già lúc lão quay lại, tinh tinh kia cũng theo ta vào vấn an phụ hoàng của hắn. Hình như phía sau ta có hai khẩu súng nóng… … Thư phòng hoàng đế trong dưỡng tâm điện. Ta không rõ lắm, cứ làm theo phim truyền hình quỳ xuống thỉnh an lão hoàng đế. Có gì thì mượn cớ ta là người ngoại quốc, chưa rõ lễ nghi chưa sao? Chồng của ta, hoàng đế bệ hạ là một soái lão gia râu tóc đã bạc, thân hình bạc nhược nằm ngả trên tràng kỉ. Ta trộm nhìn lão mà đánh giá, tuy lão bệnh tật tiều tụy, thần sắc cũng kém đi nhiều nhưng dựa vào dung mạo, năm mươi năm trước, có lẽ cũng là một siêu cấp soái ca cỡ Thần Hi. Nhìn vào đám thái giám cung nữ túc trực hai bên, ta đoán là lão đã thuộc dạng ốm liệt, ăn dầm nằm dề, chính sự cũng không tham gia nổi, chưa nói đến là sắp sửa quy tiên. Sau khi giọng nói êm tai của ta vang lên, lão hoàng đế mở mắt, từ từ đánh giá ta. - Miễn lễ… ái phi… khụ …! Vừa ho khăn vừa nói, thì ra lão vẫn còn nói được. Nhưng bệnh tật đã đến mức như vậy, còn ham hố cưới vợ làm gì, chẳng nhẽ là để xung hỉ. Theo sau ta, gã tinh tinh cũng vấn an phụ hoàng. Lão hoàng đế đột nhiên đưa tay về phía ta mà nói: - Ái…phi, lại đây để trẫm nhìn nàng một chút….
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương