Chồng Cũ Là Quyền Thần
Chương 14: Giống như tuyết trắng đầu mùa tinh khiết
Người bên trong đình Thanh Ấm nhao nhao lộ mặt, đón tiếp Tống Vân.
Kỷ Dao cảm thấy lạnh lẽo, ôm lấy quần áo gã sai vặt, đi theo phía sau Dương Thiệu.
Sợ bị người ta nhận ra, căn bản không nhìn lên.
Thấy nàng trốn tránh, Dương Thiệu giữ cánh tay nàng lại, chau mày nói: "Lén lén lút lút, càng khiến cho người khác nghi ngờ, ai mà nhìn ngươi? Ngươi đứng chung một chỗ với bọn họ."
Hôm nay hắn mang theo bốn người hầu, Trần Tố lớn tuổi nhất, luôn theo sát hắn, thứ hai là Hứa Như Nam, còn lại hai người kia đều nhỏ, một người tên Trần Liệt, một người tên Chu Dung, chỉ lớn hơn Kỷ Dao hai ba tuổi, hơi cao một chút.
"Vâng." Kỷ Dao đáp lại, đứng bên cạnh Trần Liệt.
Nhìn vóc dáng, đều là thiếu niên chưa trưởng thành, quả thật không ai chú ý tới.
Sau khi Dương Thiệu hành lễ với Tống Vân, luôn nhìn chằm chằm Kỷ Dao.
Phát hiện nàng liếc qua Tống Vân, sau đó dời mắt đi, về sau cuối cùng cũng không nhìn thên, cho dù Tống Vân cách không xa.
Lạ thật.
Dương Thiệu hơi khó hiểu.
Nhìn những cô gái trong đình Thanh Ấm xem, có cô gái nào không thích Tống Vân, trong lòng hận không thể vây quanh bên người hắn, chỉ là con gái phải rụt rè e thẹn, cho nên từng người đỏ mặt, len lén nhìn.
Hắn đi qua nhỏ giọng hỏi: "Ngươi có quen người này sao?"
Tất nhiên Kỷ Dao biết, nhưng mà chắc chắn sẽ không thể hiện ra ngoài, lắc đầu.
"Đây là Sở vương điện hạ, con thứ hai của Hoàng thượng." Dương Thiệu giả vờ như vì an toàn của nàng mới nhắc nhở, "Người trong hoàng tộc, ngươi nhớ kĩ nên cách xa một chút."
Hiện tại bây giờ nàng chắc chắn sẽ cách xa, Kỷ Dao ra sức gật đầu: "Biết rồi."
Ngoan như vậy...
Dương Thiệu vô cùng kinh ngạc, nghi ngờ nhìn Kỷ Dao một chút: "Vậy mà người tự nguyện nghe lời bản hầu."
Trong đình Thanh Ấm này, từ đầu đến cuối nàng hành động rất khó khăn, chỉ có thể dựa vào Dương Thiệu bảo vệ tỷ tỷ, Kỷ Dao cười với hắn: "Tất nhiên rồi, Hầu gia người rất tốt, chắc chắn sẽ không hại ta."
Đôi mắt cong cong, rất là ngọt ngào.
Dương Thiệu cảm thấy nếu tiếp tục nhìn nữa, chỉ hận không thể kéo nàng lại, nghiêng đầu nói: "Ngươi biết thì tốt."
Giọng điệu lạnh nhạt, nhưng từ trước đến nay tâm tình của hắn chưa từng thoải mái như vậy, có lẽ vì Kỷ Dao quen biết hắn trước, cho nên mới không để ý Tống Vân.
Khóe miệng của hắn cong lên, tức giận trong lòng cũng biến mất.
Kỷ Dao không hề phát hiện, nàng chỉ lo lắng cho tỷ tỷ.
"Hầu gia, hiện tại tỷ tỷ của ta như thế nào rồi?"
Vừa rồi Trần Tố có qua thông báo, Dương Thiệu hơi ngoài ý muốn, nhưng đây là một chuyện tốt, hắn nói: "Tỷ tỷ của ngươi suýt nữa thì trúng kế, nhưng Tạ Minh Kha cứu nàng, bây giờ không sao rồi."
Cái gì!
Kỷ Dao kinh hãi, ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Quay đầu về phía tây thì thấy được tỷ tỷ, tỷ ấy đang ở chung một chỗ với công chúa Phúc Gia, bên cạnh còn có Tạ Minh Xu và quý nữ khác, quả thực tỷ tỷ vẫn ổn, chỉ là đầu hơi cúi thấp, giống như không muốn làm người ta chú ý.
Vậy mà Tạ Minh Kha cứu tỷ ấy?
Không lẽ...
Bên tai đột nhiên nghe được âm thanh của Tống Vân.
"Hầu gia, đi lên lầu uống một chén đi."
Tống Vân đang mời Dương Thiệu.
Kỷ Dao vội vàng cúi đầu xuống.
Dương Thiệu bước lên một bước, che nàng lại, cười nói: "Nếu điện hạ có hứng thú, đương nhiên vi thần đi cùng."
Trong đình quá nhiều người, Tống Vân cũng không phát hiện Kỷ Dao, mời Dương Thiệu, sau đó cùng những quan viên khác đi lên lầu.
Dương Thiệu quay lại dặn dò Kỷ Dao: "Ngươi và Trần Liệt ở lại chỗ này, chờ ta uống rượu xong, thì dẫn ngươi ra ngoài."
Kỷ Dao cầu còn không được, dù sao trước kia nàng đã gặp Tống Vân, tuy nói chưa chắc đã bị nhớ, nhưng cũng không muốn mạo hiểm như vậy.
Nàng gật đầu, dõi mắt nhìn Dương Thiệu rời đi.
Đình Thanh Ấm là chỗ cao nhất Bạch Hà, tổng cộng có ba tầng, đứng ở cửa sổ tầng thứ ba, có thể thấy rõ toàn bộ Bạch Hà, tất nhiên cũng có thể thấy hết toàn bộ cuộc đua thuyền rồng.
Đi cùng, còn có hai vị quan Thượng thư, Hạc Khánh hầu, Hưng An Bá, bọn người Tạ Minh Kha.
Đám người nói cười, ăn uống tưng bừng.
Không bao lâu, Thái tử và Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử cũng đi lên lầu, trong bốn vị hoàng tử, chỉ có Tống Vân tròn hai mươi tuổi, được phong làm Sở vương, một mình rời hoàng cung lập phủ, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử chẳng qua mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, vẫn còn ở trong cung.
Nhìn thấy Thái tử, đám quan chức kia đều đến hành lễ.
Thái tử Tống Diễm khoát tay, để bọn họ ngồi xuống, trên mặt cũng không tươi cười nhiều.
Những quan viên này thấy Tống Vân đang có quyền thế, từng người từng người đều vội vã nịnh bợ, Thái tử này như hắn, chỉ còn lại hư danh, nhìn thấy Tống Vân, hắn đầy một bụng oán hận. May mắn hoàng tổ mẫu thương hắn, còn lại một tia hy vọng, bây giờ để cho nhị đệ này hả dạ một lúc, sớm muộn gì hắn cũng sẽ khiến Tống Vân nếm mùi vị thất bại!
Thái tử không được lòng Hoàng thượng, lại mắc thêm sai lầm, đợi đến năm sau sẽ bị phế, Dương Thiệu bưng chén rượu lên uống, uống xong một ngụm, nghĩ thầm, thật ra Thái tử có bao nhiêu lỗi sai lớn đâu, chẳng qua là đứa trẻ đáng thương mất đi tình thương của người cha.
Hắn ta không nhìn rõ tình thế, hắn ta không biết, chỉ cần thay đổi hai chuyện này, vị trí Thái tử cũng sẽ không mất đi.
Hắn kính Tống Diễm một chén rượu.
Trên lầu, Thái tử, Tống Vân đều là hoàng tộc, đám quan chức thay nhau mời rượu, nên cũng không bất ngờ.
Tống Diễm cũng không nghĩ Dương Thiệu mời rượu thì có chuyện gì, chẳng qua Hoài Viễn hầu không phải người của Tống Vân, nhưng hôm nay Tống Vân lại mời hắn, nhất định là muốn lôi kéo vị Hầu gia này, như vậy thì vì sao hắn không chủ động một chút?
Lúc này cũng không phải lúc kiêu ngạo, rất nhiều người bên cạnh hắn đều đã bỏ hắn mà đi, nếu như mẫu hậu trên trời có linh thiêng, không biết sẽ khổ sở như thế nào.
Tống Diễm cười một cái, uống cạn chén rượu này.
Dương Thiệu hiểu được tâm tư của hắn, thu lại vẻ mặt.
Hắn không những muốn giúp Thái tử, mà còn giúp bản thân hắn.
Sau khi Kỷ Dao chết, hắn bị một đạo thánh chỉ phái ra biên cương, nếu như không đoán lầm, lúc đó chính là ý của Tống Vân, dụ hắn ra khỏi kinh thành, để dễ đối phó với Tam hoàng tử. Khi đó, Tống Vân như mặt trời ban trưa, Hoàng đế bệnh nặng không xuống giường nổi, Hoàng thái hậu lại muốn giúp đỡ con của Kỷ Thục phi, mà Dương gia lại là thân thích của Kỷ gia, đến mức hắn đến biên cương, gặp phải trận chiến ác liệt, nhưng lại không có viện binh...
Dương Thiệu bưng rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Tất nhiên, còn có biện pháp tốt hơn, chính là giúp đỡ Tống Vân, nhưng chuyện đó hắn không thể dễ dàng tha thứ.
Lúc này đua thuyền rồng mới bắt đầu.
Trên mặt sông chiêng trống rung trời, Kỷ Dao lén nghe trộm thấy tiếng reo hò của dân chúng, chẳng qua không được lên lầu cao, nàng cũng không nhìn được bao nhiêu, chỉ đứng trong đình, nhìn về phía xa xa vài lần. May mắn kiếp trước cũng đã xem mấy lần nên cũng không thấy mất mát gì.
Không bao lâu sau, Dương Thiệu đi xuống lầu.
"Đi thôi." Hắn nói.
Kỷ Dao còn chưa chịu đi: "Ta sợ một lát nữa tỷ tỷ lại gặp chuyện."
"Bản hầu có thể sai người theo dõi."
"Hầu gia có thể đảm bảo tỷ tỷ an toàn sao?"
"Đúng, một cọng tóc của tỷ tỷ ngươi cũng không mất." Không phải còn có Tạ Minh Kha sao?
Giọng điệu chắc chắn như vậy, xem ra thật sự rất thích tỷ tỷ, luôn bảo vệ tỷ ấy như vậy, Kỷ Dao hiểu rõ năng lực của Dương Thiệu, nghĩ thầm chắc không còn chuyện gì đâu, nên theo hắn rời đi.
Chỉ mới một lúc, đã tiêu hao không ít thể lực, buổi sáng Kỷ Dao cũng chỉ ăn một cái bánh ú, dự định đến Bạch Hà vừa ngắm thuyền rồng vừa ăn, mẫu thân cũng mang theo rất nhiều đồ ăn thức uống, nàng đi đến chỗ xe ngựa, bụng đột nhiên kêu ục ục.
Dương Thiệu nhìn nàng một cái.
Mặt Kỷ Dao đỏ lên.
"Đói bụng à?"
"Ừm," Kỷ Dao ngồi lên xe ngựa, "Ta thay xong quần áo lập tức trở về."
Dương Thiệu nói với Trần Tố: "Đi mang một chút đồ ăn tới đây."
"Không cần." Kỷ Dao vội nói.
"Cho ngươi ăn thì ngươi ăn, đừng nói nhiều," Dương Thiệu chau mày, "Đi vào thay quần áo đi."
Chờ Kỷ Dao thay xong, Trần Tố cũng đem đồ ăn thức uống tới.
Mùi thơm nức mũi.
Kỷ Dao ngồi trong xe nhìn một chút, càng cảm thấy đói bụng hơn.
Nói thật, tay nghề đầu bếp Kỷ gia chẳng ra sao cả, không biết phụ thân mời từ chỗ nào tới, so với đầu bếp ở Hầu phủ trước kia, quả nhiên khác nhau một trời một vực, hiện tại mấy bàn đồ ăn này, nhìn cũng cực kì ngon miệng, Bây giờ Kỷ Dao không có cảnh giác gì với Dương Thiệu, chắc không có chiếm tiện nghi của nàng, ăn chùa ngu sao không ăn.
"Vậy ta không khách sáo nữa."
Nàng cười tủm tỉm xuống tay với thức ăn ngon.
Dưới ánh mặt trời, đôi mắt của cô gái nhỏ híp lại, giống như ngọc vàng trong suốt lấp lánh.
Lúc ăn, vô cùng hưởng thụ, vẻ mặt tươi cười làm cho hắn nhớ đến Kỷ Dao của kiếp trước.
Người này, mặc dù là nàng, nhưng cuối cùng cũng không phải là nàng.
Hắn nói gì mà trừng phạt nàng, rốt cuộc đến khi nàng vừa chết, hận gì cũng mất, chỉ còn lại hoài niệm, nhưng nếu nàng còn sống, hắn lại không thể tha thứ cho sự phản bội của nàng.
Kỷ Dao bây giờ có lẽ là tốt nhất, như tuyết trắng đầu mùa tinh khiết.
Hắn ngồi xuống, ngắm nhìn Kỷ Dao ăn.
Nhưng mà phát hiện Trần Tố lại thực sự đem gà nấu rượu, lộ ra một nụ cười ranh mãnh. Trong trí nhớ, tửu lượng của Kỷ Dao rất thấp, chạm vào một chút rượu, lập tức sẽ say, nhưng nàng có một dáng vẻ say đáng yêu không thể tả, cho nên hắn vẫn cho nàng uống một chút, để tăng thú vị giường chiếu.
Hôm nay, nàng ăn món này...
Nếu không đoán sai, Trần Tố mua từ Vân Dương lâu bên cạnh, nhà bọn họ nấu gà nấu rượu, luôn dùng rượu mạnh, độ rượu không nhẹ.
Quả nhiên, Kỷ Dao đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu óc.
Loại cảm giác này giống như say rượu.
Nhưng mà không đúng, không có rượu, chỉ là mấy miếng gà hầm, không đến mức như vậy chứ?
Ngón tay Kỷ Dao dần dần buông lỏng, ngã ra ghế trên xe.
Dương Thiệu bảo Trần Tố dọn thức ăn đi.
Kỷ Dao hoàn toàn say mèm, khuôn mặt hai vết ửng đỏ, giống như nắng chiều phía chân trời.
Hắn hơi cúi người, ôm nàng vào lòng.
Mặc dù khuôn mặt còn non nớt một chút, nhưng ở trong lòng, lại có một loại cảm giác quen thuộc, có lẽ là cặp lông mày cong cong kia của nàng đã sớm trưởng thành, có lẽ là cái mũi cao xinh đẹp của nàng, hay là mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng.
Vô cùng mềm mại.
Kỷ Dao mười ba tuổi thật đáng yêu, nếu như kiếp trước, hắn gặp nàng trước hai năm, cũng không biết như thế nào? Có thể tránh được kết cục sau này không?
Có lẽ cũng không thể.
Tất cả đều đã sớm định trước rồi.
Nhưng hắn không tin hắn không thể thay đổi vận mệnh của mình, còn có Kỷ Dao.
Dương Thiệu hơi cúi đầu.
Lúc này hắn không nhịn được muốn hôn nàng.
Lập tức hôn một chút.
.............
Lúc Kỷ Dao tỉnh rượu thì đã qua nửa canh giờ, đua thuyền rồng đã sớm kết thúc, bên tai cũng không còn âm thanh reo hò ầm ĩ, nàng giật mình, vội vàng ngồi dậy.
Vẫn còn trong xe ngựa, kéo rèm xuống, bốn phía có chút u ám.
Người nam nhân đang ngồi bên cạnh, giống như đang nghỉ ngơi.
"Hầu gia." Nàng khẽ gọi hắn.
Dương Thiệu mở mắt ra.
"Chúng ta đang ở đâu vậy?" Nàng sốt ruột.
"Trên đường về kinh thành."
Cái gì!
"Cha ta, nương ta còn ở Bạch Hà."
"Ta đã sai người đi nói."
"Ngươi nói như thế nào?"
"Ăn ngay nói thật, nói bản hầu dẫn người đi đình Thanh Ấm, ngươi ăn gà hầm rượu, say rượu, nên đưa ngươi trở về Kỷ gia."
Trên đời này lời nói dối có tốt cỡ nào cũng không bằng nói thật, Kỷ Dao nghĩ thầm, vậy đi, nếu như mẫu thân có hỏi làm sao quen biết Dương Thiệu, thì nói lần trước gặp ở Tạ phủ, là Dương Thiệu giúp đỡ, nói cho qua chuyện.
Nàng gật đầu.
Đợi đến cổng Kỷ gia, xe ngựa dừng lại.
Nàng nói: "Hôm nay thật sự cảm ơn Hầu gia."
"Ngươi nhớ kĩ được rồi," Nam nhân híp đôi mắt sáng như sao, nhìn nàng, "Đừng quên."
Hình như đến lúc cuối, trong giọng nói có chút dịu dàng, Kỷ Dao sửng sốt một chút, không hiểu sao nhớ đến Dương Thiệu kiếp trước, nhưng cuối cùng người này cũng không phải hắn, nàng xoay người bước xuống xe ngựa.
Đi đến sân nhà mới phát hiện bờ môi có chút là lạ, đưa tay sờ sờ, hơi đau.
Chẳng lẽ bị muỗi cắn?
Tháng năm, có muỗi rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Đúng là có một con muỗi Hầu gia.
Kỷ Dao: Giống loài mới à?
Dương Thiệu:...
Kỷ Dao cảm thấy lạnh lẽo, ôm lấy quần áo gã sai vặt, đi theo phía sau Dương Thiệu.
Sợ bị người ta nhận ra, căn bản không nhìn lên.
Thấy nàng trốn tránh, Dương Thiệu giữ cánh tay nàng lại, chau mày nói: "Lén lén lút lút, càng khiến cho người khác nghi ngờ, ai mà nhìn ngươi? Ngươi đứng chung một chỗ với bọn họ."
Hôm nay hắn mang theo bốn người hầu, Trần Tố lớn tuổi nhất, luôn theo sát hắn, thứ hai là Hứa Như Nam, còn lại hai người kia đều nhỏ, một người tên Trần Liệt, một người tên Chu Dung, chỉ lớn hơn Kỷ Dao hai ba tuổi, hơi cao một chút.
"Vâng." Kỷ Dao đáp lại, đứng bên cạnh Trần Liệt.
Nhìn vóc dáng, đều là thiếu niên chưa trưởng thành, quả thật không ai chú ý tới.
Sau khi Dương Thiệu hành lễ với Tống Vân, luôn nhìn chằm chằm Kỷ Dao.
Phát hiện nàng liếc qua Tống Vân, sau đó dời mắt đi, về sau cuối cùng cũng không nhìn thên, cho dù Tống Vân cách không xa.
Lạ thật.
Dương Thiệu hơi khó hiểu.
Nhìn những cô gái trong đình Thanh Ấm xem, có cô gái nào không thích Tống Vân, trong lòng hận không thể vây quanh bên người hắn, chỉ là con gái phải rụt rè e thẹn, cho nên từng người đỏ mặt, len lén nhìn.
Hắn đi qua nhỏ giọng hỏi: "Ngươi có quen người này sao?"
Tất nhiên Kỷ Dao biết, nhưng mà chắc chắn sẽ không thể hiện ra ngoài, lắc đầu.
"Đây là Sở vương điện hạ, con thứ hai của Hoàng thượng." Dương Thiệu giả vờ như vì an toàn của nàng mới nhắc nhở, "Người trong hoàng tộc, ngươi nhớ kĩ nên cách xa một chút."
Hiện tại bây giờ nàng chắc chắn sẽ cách xa, Kỷ Dao ra sức gật đầu: "Biết rồi."
Ngoan như vậy...
Dương Thiệu vô cùng kinh ngạc, nghi ngờ nhìn Kỷ Dao một chút: "Vậy mà người tự nguyện nghe lời bản hầu."
Trong đình Thanh Ấm này, từ đầu đến cuối nàng hành động rất khó khăn, chỉ có thể dựa vào Dương Thiệu bảo vệ tỷ tỷ, Kỷ Dao cười với hắn: "Tất nhiên rồi, Hầu gia người rất tốt, chắc chắn sẽ không hại ta."
Đôi mắt cong cong, rất là ngọt ngào.
Dương Thiệu cảm thấy nếu tiếp tục nhìn nữa, chỉ hận không thể kéo nàng lại, nghiêng đầu nói: "Ngươi biết thì tốt."
Giọng điệu lạnh nhạt, nhưng từ trước đến nay tâm tình của hắn chưa từng thoải mái như vậy, có lẽ vì Kỷ Dao quen biết hắn trước, cho nên mới không để ý Tống Vân.
Khóe miệng của hắn cong lên, tức giận trong lòng cũng biến mất.
Kỷ Dao không hề phát hiện, nàng chỉ lo lắng cho tỷ tỷ.
"Hầu gia, hiện tại tỷ tỷ của ta như thế nào rồi?"
Vừa rồi Trần Tố có qua thông báo, Dương Thiệu hơi ngoài ý muốn, nhưng đây là một chuyện tốt, hắn nói: "Tỷ tỷ của ngươi suýt nữa thì trúng kế, nhưng Tạ Minh Kha cứu nàng, bây giờ không sao rồi."
Cái gì!
Kỷ Dao kinh hãi, ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Quay đầu về phía tây thì thấy được tỷ tỷ, tỷ ấy đang ở chung một chỗ với công chúa Phúc Gia, bên cạnh còn có Tạ Minh Xu và quý nữ khác, quả thực tỷ tỷ vẫn ổn, chỉ là đầu hơi cúi thấp, giống như không muốn làm người ta chú ý.
Vậy mà Tạ Minh Kha cứu tỷ ấy?
Không lẽ...
Bên tai đột nhiên nghe được âm thanh của Tống Vân.
"Hầu gia, đi lên lầu uống một chén đi."
Tống Vân đang mời Dương Thiệu.
Kỷ Dao vội vàng cúi đầu xuống.
Dương Thiệu bước lên một bước, che nàng lại, cười nói: "Nếu điện hạ có hứng thú, đương nhiên vi thần đi cùng."
Trong đình quá nhiều người, Tống Vân cũng không phát hiện Kỷ Dao, mời Dương Thiệu, sau đó cùng những quan viên khác đi lên lầu.
Dương Thiệu quay lại dặn dò Kỷ Dao: "Ngươi và Trần Liệt ở lại chỗ này, chờ ta uống rượu xong, thì dẫn ngươi ra ngoài."
Kỷ Dao cầu còn không được, dù sao trước kia nàng đã gặp Tống Vân, tuy nói chưa chắc đã bị nhớ, nhưng cũng không muốn mạo hiểm như vậy.
Nàng gật đầu, dõi mắt nhìn Dương Thiệu rời đi.
Đình Thanh Ấm là chỗ cao nhất Bạch Hà, tổng cộng có ba tầng, đứng ở cửa sổ tầng thứ ba, có thể thấy rõ toàn bộ Bạch Hà, tất nhiên cũng có thể thấy hết toàn bộ cuộc đua thuyền rồng.
Đi cùng, còn có hai vị quan Thượng thư, Hạc Khánh hầu, Hưng An Bá, bọn người Tạ Minh Kha.
Đám người nói cười, ăn uống tưng bừng.
Không bao lâu, Thái tử và Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử cũng đi lên lầu, trong bốn vị hoàng tử, chỉ có Tống Vân tròn hai mươi tuổi, được phong làm Sở vương, một mình rời hoàng cung lập phủ, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử chẳng qua mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, vẫn còn ở trong cung.
Nhìn thấy Thái tử, đám quan chức kia đều đến hành lễ.
Thái tử Tống Diễm khoát tay, để bọn họ ngồi xuống, trên mặt cũng không tươi cười nhiều.
Những quan viên này thấy Tống Vân đang có quyền thế, từng người từng người đều vội vã nịnh bợ, Thái tử này như hắn, chỉ còn lại hư danh, nhìn thấy Tống Vân, hắn đầy một bụng oán hận. May mắn hoàng tổ mẫu thương hắn, còn lại một tia hy vọng, bây giờ để cho nhị đệ này hả dạ một lúc, sớm muộn gì hắn cũng sẽ khiến Tống Vân nếm mùi vị thất bại!
Thái tử không được lòng Hoàng thượng, lại mắc thêm sai lầm, đợi đến năm sau sẽ bị phế, Dương Thiệu bưng chén rượu lên uống, uống xong một ngụm, nghĩ thầm, thật ra Thái tử có bao nhiêu lỗi sai lớn đâu, chẳng qua là đứa trẻ đáng thương mất đi tình thương của người cha.
Hắn ta không nhìn rõ tình thế, hắn ta không biết, chỉ cần thay đổi hai chuyện này, vị trí Thái tử cũng sẽ không mất đi.
Hắn kính Tống Diễm một chén rượu.
Trên lầu, Thái tử, Tống Vân đều là hoàng tộc, đám quan chức thay nhau mời rượu, nên cũng không bất ngờ.
Tống Diễm cũng không nghĩ Dương Thiệu mời rượu thì có chuyện gì, chẳng qua Hoài Viễn hầu không phải người của Tống Vân, nhưng hôm nay Tống Vân lại mời hắn, nhất định là muốn lôi kéo vị Hầu gia này, như vậy thì vì sao hắn không chủ động một chút?
Lúc này cũng không phải lúc kiêu ngạo, rất nhiều người bên cạnh hắn đều đã bỏ hắn mà đi, nếu như mẫu hậu trên trời có linh thiêng, không biết sẽ khổ sở như thế nào.
Tống Diễm cười một cái, uống cạn chén rượu này.
Dương Thiệu hiểu được tâm tư của hắn, thu lại vẻ mặt.
Hắn không những muốn giúp Thái tử, mà còn giúp bản thân hắn.
Sau khi Kỷ Dao chết, hắn bị một đạo thánh chỉ phái ra biên cương, nếu như không đoán lầm, lúc đó chính là ý của Tống Vân, dụ hắn ra khỏi kinh thành, để dễ đối phó với Tam hoàng tử. Khi đó, Tống Vân như mặt trời ban trưa, Hoàng đế bệnh nặng không xuống giường nổi, Hoàng thái hậu lại muốn giúp đỡ con của Kỷ Thục phi, mà Dương gia lại là thân thích của Kỷ gia, đến mức hắn đến biên cương, gặp phải trận chiến ác liệt, nhưng lại không có viện binh...
Dương Thiệu bưng rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Tất nhiên, còn có biện pháp tốt hơn, chính là giúp đỡ Tống Vân, nhưng chuyện đó hắn không thể dễ dàng tha thứ.
Lúc này đua thuyền rồng mới bắt đầu.
Trên mặt sông chiêng trống rung trời, Kỷ Dao lén nghe trộm thấy tiếng reo hò của dân chúng, chẳng qua không được lên lầu cao, nàng cũng không nhìn được bao nhiêu, chỉ đứng trong đình, nhìn về phía xa xa vài lần. May mắn kiếp trước cũng đã xem mấy lần nên cũng không thấy mất mát gì.
Không bao lâu sau, Dương Thiệu đi xuống lầu.
"Đi thôi." Hắn nói.
Kỷ Dao còn chưa chịu đi: "Ta sợ một lát nữa tỷ tỷ lại gặp chuyện."
"Bản hầu có thể sai người theo dõi."
"Hầu gia có thể đảm bảo tỷ tỷ an toàn sao?"
"Đúng, một cọng tóc của tỷ tỷ ngươi cũng không mất." Không phải còn có Tạ Minh Kha sao?
Giọng điệu chắc chắn như vậy, xem ra thật sự rất thích tỷ tỷ, luôn bảo vệ tỷ ấy như vậy, Kỷ Dao hiểu rõ năng lực của Dương Thiệu, nghĩ thầm chắc không còn chuyện gì đâu, nên theo hắn rời đi.
Chỉ mới một lúc, đã tiêu hao không ít thể lực, buổi sáng Kỷ Dao cũng chỉ ăn một cái bánh ú, dự định đến Bạch Hà vừa ngắm thuyền rồng vừa ăn, mẫu thân cũng mang theo rất nhiều đồ ăn thức uống, nàng đi đến chỗ xe ngựa, bụng đột nhiên kêu ục ục.
Dương Thiệu nhìn nàng một cái.
Mặt Kỷ Dao đỏ lên.
"Đói bụng à?"
"Ừm," Kỷ Dao ngồi lên xe ngựa, "Ta thay xong quần áo lập tức trở về."
Dương Thiệu nói với Trần Tố: "Đi mang một chút đồ ăn tới đây."
"Không cần." Kỷ Dao vội nói.
"Cho ngươi ăn thì ngươi ăn, đừng nói nhiều," Dương Thiệu chau mày, "Đi vào thay quần áo đi."
Chờ Kỷ Dao thay xong, Trần Tố cũng đem đồ ăn thức uống tới.
Mùi thơm nức mũi.
Kỷ Dao ngồi trong xe nhìn một chút, càng cảm thấy đói bụng hơn.
Nói thật, tay nghề đầu bếp Kỷ gia chẳng ra sao cả, không biết phụ thân mời từ chỗ nào tới, so với đầu bếp ở Hầu phủ trước kia, quả nhiên khác nhau một trời một vực, hiện tại mấy bàn đồ ăn này, nhìn cũng cực kì ngon miệng, Bây giờ Kỷ Dao không có cảnh giác gì với Dương Thiệu, chắc không có chiếm tiện nghi của nàng, ăn chùa ngu sao không ăn.
"Vậy ta không khách sáo nữa."
Nàng cười tủm tỉm xuống tay với thức ăn ngon.
Dưới ánh mặt trời, đôi mắt của cô gái nhỏ híp lại, giống như ngọc vàng trong suốt lấp lánh.
Lúc ăn, vô cùng hưởng thụ, vẻ mặt tươi cười làm cho hắn nhớ đến Kỷ Dao của kiếp trước.
Người này, mặc dù là nàng, nhưng cuối cùng cũng không phải là nàng.
Hắn nói gì mà trừng phạt nàng, rốt cuộc đến khi nàng vừa chết, hận gì cũng mất, chỉ còn lại hoài niệm, nhưng nếu nàng còn sống, hắn lại không thể tha thứ cho sự phản bội của nàng.
Kỷ Dao bây giờ có lẽ là tốt nhất, như tuyết trắng đầu mùa tinh khiết.
Hắn ngồi xuống, ngắm nhìn Kỷ Dao ăn.
Nhưng mà phát hiện Trần Tố lại thực sự đem gà nấu rượu, lộ ra một nụ cười ranh mãnh. Trong trí nhớ, tửu lượng của Kỷ Dao rất thấp, chạm vào một chút rượu, lập tức sẽ say, nhưng nàng có một dáng vẻ say đáng yêu không thể tả, cho nên hắn vẫn cho nàng uống một chút, để tăng thú vị giường chiếu.
Hôm nay, nàng ăn món này...
Nếu không đoán sai, Trần Tố mua từ Vân Dương lâu bên cạnh, nhà bọn họ nấu gà nấu rượu, luôn dùng rượu mạnh, độ rượu không nhẹ.
Quả nhiên, Kỷ Dao đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu óc.
Loại cảm giác này giống như say rượu.
Nhưng mà không đúng, không có rượu, chỉ là mấy miếng gà hầm, không đến mức như vậy chứ?
Ngón tay Kỷ Dao dần dần buông lỏng, ngã ra ghế trên xe.
Dương Thiệu bảo Trần Tố dọn thức ăn đi.
Kỷ Dao hoàn toàn say mèm, khuôn mặt hai vết ửng đỏ, giống như nắng chiều phía chân trời.
Hắn hơi cúi người, ôm nàng vào lòng.
Mặc dù khuôn mặt còn non nớt một chút, nhưng ở trong lòng, lại có một loại cảm giác quen thuộc, có lẽ là cặp lông mày cong cong kia của nàng đã sớm trưởng thành, có lẽ là cái mũi cao xinh đẹp của nàng, hay là mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng.
Vô cùng mềm mại.
Kỷ Dao mười ba tuổi thật đáng yêu, nếu như kiếp trước, hắn gặp nàng trước hai năm, cũng không biết như thế nào? Có thể tránh được kết cục sau này không?
Có lẽ cũng không thể.
Tất cả đều đã sớm định trước rồi.
Nhưng hắn không tin hắn không thể thay đổi vận mệnh của mình, còn có Kỷ Dao.
Dương Thiệu hơi cúi đầu.
Lúc này hắn không nhịn được muốn hôn nàng.
Lập tức hôn một chút.
.............
Lúc Kỷ Dao tỉnh rượu thì đã qua nửa canh giờ, đua thuyền rồng đã sớm kết thúc, bên tai cũng không còn âm thanh reo hò ầm ĩ, nàng giật mình, vội vàng ngồi dậy.
Vẫn còn trong xe ngựa, kéo rèm xuống, bốn phía có chút u ám.
Người nam nhân đang ngồi bên cạnh, giống như đang nghỉ ngơi.
"Hầu gia." Nàng khẽ gọi hắn.
Dương Thiệu mở mắt ra.
"Chúng ta đang ở đâu vậy?" Nàng sốt ruột.
"Trên đường về kinh thành."
Cái gì!
"Cha ta, nương ta còn ở Bạch Hà."
"Ta đã sai người đi nói."
"Ngươi nói như thế nào?"
"Ăn ngay nói thật, nói bản hầu dẫn người đi đình Thanh Ấm, ngươi ăn gà hầm rượu, say rượu, nên đưa ngươi trở về Kỷ gia."
Trên đời này lời nói dối có tốt cỡ nào cũng không bằng nói thật, Kỷ Dao nghĩ thầm, vậy đi, nếu như mẫu thân có hỏi làm sao quen biết Dương Thiệu, thì nói lần trước gặp ở Tạ phủ, là Dương Thiệu giúp đỡ, nói cho qua chuyện.
Nàng gật đầu.
Đợi đến cổng Kỷ gia, xe ngựa dừng lại.
Nàng nói: "Hôm nay thật sự cảm ơn Hầu gia."
"Ngươi nhớ kĩ được rồi," Nam nhân híp đôi mắt sáng như sao, nhìn nàng, "Đừng quên."
Hình như đến lúc cuối, trong giọng nói có chút dịu dàng, Kỷ Dao sửng sốt một chút, không hiểu sao nhớ đến Dương Thiệu kiếp trước, nhưng cuối cùng người này cũng không phải hắn, nàng xoay người bước xuống xe ngựa.
Đi đến sân nhà mới phát hiện bờ môi có chút là lạ, đưa tay sờ sờ, hơi đau.
Chẳng lẽ bị muỗi cắn?
Tháng năm, có muỗi rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Đúng là có một con muỗi Hầu gia.
Kỷ Dao: Giống loài mới à?
Dương Thiệu:...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương