Chồng Là Thầy Giáo
Chương 23
Buổi sáng hôm sau, trên bàn ăn thịnh soạn, Yên Nhi liếc nhìn cô gái ngồi đối diện mình đầy vẻ nghi hoặc.Rốt cục thì cô ấy là ai mà Nhất Nam lại giúp đỡ? Đang suy nghĩ, Nhất Nam liền gắp miếng thịt vào bát cô gái kia. Yên Nhi cắn môi, anh đúng là đồ giận lâu!- Chị xinh đẹp, chị tên gì vậy?- Chị là Tầm Kha Thảo!Nhất Nam thấy cô hỏi thì thêm câu.- Là bạn học!Yên Nhi nhìn sang anh, bạn học mà đối xử ân cần thế nhỉ? Cũng chảnh biết hai người này có mối quan hệ trên bạn bè hay không.Kha Thảo nhìn biểu hiện của Yên Nhi thì cười khúc khích. Nghe Nhất Nam nói thì đây chính là cô vợ bất hợp pháp của anh, Kha Thảo chạm ánh mắt của Yên Nhi cô chợt giật mình.- Nhất Nam, cảm ơn cậu!Yên Nhi bực mình, đến bây giờ anh vẫn không chịu nói chuyện với cô. Cô liền đá chân anh một cái, chửi thầm.- Tên giận dai!Nói xong cô buông đũa chạy ra ngoài cửa. Kha Thảo hừm một tiếng rồi quay sang anh.- Cô bé kia hình như hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta?Anh cũng dừng lại bữa ăn, mặt tỉnh bơ coi như không nghe thấy gì.- Phiền cậu rửa bát giúp vợ chồng tôi!Cô đần mặt nhìn bóng dáng ai kia quay đi. Rõ ràng rất muốn nói chuyện với cô bé kia mà còn làm cao, cô chỉ muốn thử xem tình cảm họ khăng khít đến đâu. […]Vừa chạy ra đến ngoài cửa, Yên Nhi đã thấy một người phụ nữ trông rất quen mắt. Bà đang đứng đợi ai đó, Yên Nhi đi đến gần đấy. Bà ta đột nhiên nắm lấy tay cô rồi ôm cô. - Con dâu, cuối cùng cũng gặp được con!Yên Nhi hoảng sợ, nhưng giọng nói này thì chắc là người phụ nữ đêm qua, bà kéo tay cô đến khu công viên gần đó. Cô nhìn bà, một người phụ nữ dịu dàng a... Nhưng tại sao lại vứt bỏ con mình chứ? - Bác là mẹ của Nhất Nam? - Ừm... Ta là Liên Tuyết, mẹ của Nhất Nam.Từ 15 năm trước, lúc đấy anh mới 7 tuổi. Họ sống rất hạnh phúc nhưng trớ trêu thay cuộc hôn nhân này không được ông nội chấp nhận, ông bắt bố anh đi cưới người phụ nữ khác và dùng thủ đoạn ép chết mẹ anh.Buổi tối cuối cùng mẹ con họ gặp nhau, bà đã quyết định đi vào ngôi nhà được hẹn sẵn. Nhưng đến nơi không có lấy một ai tất cả cánh cửa đã được đóng kín ngọn lửa từ phía ngoài bắt đầu bùng cháy, bà chỉ biết gào khóc, khói bốc mù mịt chút không khí để thở dần cạn kiệt.Phía xa, bóng dáng nhỏ bé của anh đứng như trời trồng nhìn căn nhà đang thiêu đốt mẹ mình mà không thể làm gì. Buổi tối hôm đấy, anh tưởng rằng mẹ mình đã chết anh vẫn được ông nội mang về nhà nuôi dưỡng nhưng mối thù giết mẹ thì không thể buông tha.Người ta nói trong cái rủi lại có cái may, đêm đó bà tưởng rằng sẽ không gặp lại con trai mình nữa nhưng không. Đến lúc tuyệt vọng nhất cánh cửa bật mở một thân hình lực lưỡng bước vào giúp bà thoát khỏi nơi đáng sợ này.Người cứu bà không hề lộ mặt, đưa bà sang nước ngoài phẫu thuật khuôn mặt vì bị bỏng cho nên 15 năm sau bà quay về tìm anh anh cũng không nhận ra.Yên Nhi khi biết được câu chuyện của anh. Cô tự cắn rứt, đêm hôm qua cô đã đả động đến nỗi đau của anh nên anh giận cô. Tại cô hết!- Vậy làm sao để anh ấy nhận bác là mẹ?Bà nhìn cô ôn nhu, đứa con dâu của bà chắc rất yêu chồng đây mà. Trong đôi mắt kia của cô, toàn hình bóng anh. Cô muốn anh vui vẻ muốn anh có một gia đình hạnh phúc...- Con chỉ cần lấy cho ta một sợi tóc từ Nhất Nam là được!Cô mỉm cười, bà xoa xoa đầu cô. Thực ra bà nhìn cô bé trước mặt rất là ngon mắt không biết tên con trai của bà đã đánh dấu lãnh thổ chưa nhỉ? Kẻo bị bắt mất thì tiếc lắm a...[...]Yên Nhi trở về nhà, thấy cô gái kia vẫn chưa đi về thì lòng có chút bực bội. Bạn bè thì cũng nên về đi chứ?Cô ngó nghiêng xung quanh, Nhất Nam không có nhà cô liền ngồi đối diện với Kha Thảo nhìn cô chằm chằm.- Chị Kha Thảo, chị với Nhất Nam là mối quan hệ gì?Kha Thảo liếc nhìn cô, khóe môi cong lên. Có nên cho cô bé này thêm chút dấm không nhỉ? Chỉ sợ Nhất Nam sẽ xé xác cô thôi!- Ý em là muốn biết chị và Nhất Nam có từng yêu nhau? Hay là có từng hôn?Yên Nhi tức giận nhìn Kha Thảo, không ngờ cô gái này lại liêm sỉ như vậy. Rõ ràng biết anh là của cô mà vẫn còn chạy đến ve vãn, đúng là khiến người ta ghét.Yên Nhi đập tay xuống bàn. Cô quát lên giận dữ, trong lòng muốn bóp chết cái chị gái kia.- Chị là đồ tiểu tam!Kha Thảo mỉm cười, cô đứng lên cúi xuống đối mặt với Yên Nhi. Cô khẽ nâng cằm Yên Nhi lên đưa ánh mắt ý chỉ khiêu chiến của mình sang Yên Nhi.- Ổ, vậy em với cậu ta môi chạm môi bao nhiêu lần rồi?Yên Nhi phẩy tay Kha Thảo ra, mặt bắt đầu đỏ lên. Cô có chút bối rối, rốt cuộc là đã chạm môi bao nhiêu lần rồi? Đến cô cũng không nhớ nữa. Yên Nhi lắp bắp hỏi.- Vậy... Vậy... Chị... Với anh ấy... Làm...ch..uyện đó bao nhiêu lần?- Cũng khoảng... Mười mấy lần rồi?Kha Thảo ra vẻ suy nghĩ, vươn bộ mặt đắc ý của mình sang Yên Nhi. Cô muốn xem vợ chồng họ cãi nhau sẽ như thế nào?Yên Nhi nghe vậy, đôi mắt cô hiện lên sự tuyệt vọng, nước mắt bắt đầu dàn ra. Cô khóc toáng lên khiến Kha Thảo ngỡ ngàng, đúng là 18 tuổi mà chẳng có sự trưởng thành gì cả. Kha Thảo vội cầm lấy túi xách của mình rồi chào tạm biệt cô.- Em không tin thì hỏi cậu ấy đi nhé! Tạm biệt...Yên Nhi hét lên, cô nhất định sẽ làm rõ chuyện này.- Kha Thảo! Chị đứng lại...[Còn]
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương