Chồng Ma
Chương 3
Cũng ngay lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng chim vỗ cánh.
“Quạc quạc quạc”
Quạ?
Tôi sống ở tầng 17, lẽ nào quạ có thể bay cao đến vậy và đang đậu ở trước cửa sổ phòng tôi?
Suy đoán này có chút khó tin, có điều những chuyện gần đây tôi gặp phải đều rất khó tin, tất cả lại trở nên hợp lý.
Tôi bước tới kéo rèm cửa ra, vừa nhìn, cả người tôi liền sững sờ.
Một đám quạ rất đông đang bay loạn xạ bên ngoài phòng tôi, số lượng nhiều như vậy đáng lẽ âm thanh sẽ rất ồn ào, tiếng quạ phải rất huyên náo.
Ấy thế nhưng những con quạ kỳ lạ này lại không hề phát ra tiếng kêu nào, chúng giống như những bóng ma lượn qua lượn lại trong không trung vậy.
Tôi ý thức được có điều không ổn, lật đậy lùi lại một bước.
Bỗng nhiên!
“Quạc quạc quạc”
Một con quạ có kích thước như kền kền bay đến đậu trên ban công nhà tôi, nó đập một cánh vào cửa sổ, cánh cửa kính lập tức xuất hiện vết nứt.
Con quạ to lớn này lại đột nhiên cất tiếng nói như người: “Quạc quạc quạc! Kiếp này, kẻ đã sớm biết trước mọi chuyện như ta nhất quyết sẽ không để thua các ngươi như những lần trước nữa đâu!”
“Đi chết đi!”
Con quạ lớn đó vừa vỗ cánh, một đám quạ lập tức lao tới, phút chốc đã đâm vỡ cửa kính.
Những mảnh vỡ thuỷ tinh lấp lánh bay sượt qua mắt tôi, thời gian như thể trôi chậm lại.
Tôi nhìn thấy trong mắt con quạ đó toàn là một màu tối đen không có tròng trắng, ánh mắt nó mang theo vẻ thù hận và khoái trá.
Tôi nhìn thấy đám quạ đang lao về phía mình, mỗi con đều dang rộng móng vuốt ra.
Những mảnh thuỷ tinh đâm xước mặt tôi, lúc này lũ quạ cũng đã vồ lấy tôi, nhấc tôi bay đi.
Tôi vùng vẫy kịch liệt nhưng chẳng có chút tác dụng gì. Lúc này tôi mới nhớ ra, trong những câu chuyện tình giữa người và ma dang dở đó luôn sẽ có một nhân vật phản diện tội ác tày trời, sống chết muốn ngăn cản tình yêu giữa nam nữ chính.
Mà ở kiếp này, ngoại trừ tôi vừa biết bản thân rất có thể là người có một mối tình duyên người ma dang dở ra, e là những nhân vật khác đều đã biết thân phận và số mệnh của họ từ trước cả rồi.
Trần Canh nóng lòng muốn đưa tôi đi, là vì lo sợ con quạ này sẽ tìm đến tôi sao?
Tôi dùng hết sức lực để vùng vẫy, thế nhưng, trong ánh mắt sợ hãi và tuyệt vọng của tôi, đàn quạ đó đã đưa tôi ra khỏi phòng.
Chứng sợ độ cao khiến tôi quay cuồng choáng váng, tôi ngọ nguậy muốn nói gì đó với lũ quạ kia.
Song con quạ to lớn đó chỉ cười khặc khặc, như thể đã biết nhân vật phản diện sẽ chết vì nói quá nhiều, cho nên nó không có ý định nói nhảm bất cứ điều gì với tôi cả.
Đám quạ cứ thể thả tôi ra, để tôi rơi thẳng từ tầng 17 xuống.
Tôi rơi xuống với tốc độ cực nhanh, cảnh vật hai bên lao vút trước mắt tôi như bóng câu qua khe cửa, tim tôi giật thót tới cổ họng.
Chính ngay lúc này, trong đầu tôi bỗng loé lên một ý nghĩ.
Mặc dù những câu chuyện tình yêu người ma kia thường rất ít khi kết thúc có hậu, nhưng tốt xấu gì nam nữ chính cũng đều đã yêu nhau một thời gian.
Nhưng tôi đây còn chưa bắt đầu mà, vậy có phải tôi không đáng chết không? Cứ mãi nghĩ thế, tôi bỗng phát hiện ra có một bàn tay đang ôm lấy eo mình.
Tôi không kìm lòng nổi thốt lên:
“Quả nhiên!”
Trần Canh ở phía sau nghiêm mặt ngạc nhiên hỏi: “Cái gì?”
Kế đó anh đưa tôi bay một vòng trên không trung rồi đáp xuống một toà văn phòng thấp hơn ở bên cạnh.
Tôi cũng không biết nên giải thích thế nào, vội kéo Trần Canh từ tầng thượng vào trong toà nhà.
Đám quạ ở phía sau lập tức đuổi tới, chúng đâm tới tấp vào cửa sắt phát ra tiếng động om trời.
“Giờ phải làm thế nào?”
Tôi vừa chạy vừa hỏi Trần Canh.
Nhưng anh lại nhìn tôi với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên: “Em tin anh rồi sao?”
Tất thảy mọi chuyện đều quá sức đột ngột nhưng nó đã thật sự xảy ra, tôi vẫn cảm thấy có chút không tin nổi.
Tôi gật đầu, vội hỏi: “Theo tình tiết đã diễn ra trước đó có lẽ chúng ta không phải là đối thủ của đám quạ kia, bây giờ phải làm thế nào? Đi tìm….Yến Xích Hà?”
(*Yến Xích Hà là nhân vật pháp sư trong Thiến Nữ U Hồn, đã giúp Ninh Thái Thần và Nhiếp Tiểu Thiến đánh bại Hắc Sơn lão yêu.)
Nhưng Trần Canh lại thở dài nói: “Không có Yến Xích Hà.”
Tôi sững người: “Không có.”
Một điều rất rõ ràng trong những câu chuyện tình đó chính là sức mạnh của nam nữ chính hoàn toàn không cách nào đánh bại được nhân vật phản diện, chỉ có thể dựa vào những cao thủ khác giúp sức mới có thể làm được điều đó.
Hiện giờ kiếp này của tôi không còn Yến Xích Hà nữa, vậy há chẳng phải là chết chắc rồi sao?
Trần Canh gật đầu: “Sở dĩ lần này anh đưa em đến núi Cửu Long là bởi vì mẹ đã nhắc trước với anh, lần luân hồi này của chúng ta sẽ xuất hiện biến số, những cao thủ phe thiện như Yến Xích Hà lần này sẽ không chuyển thế, hơn nữa những bí mật về luân hồi cũng đã được hé lộ rồi!”
“Cho nên rất có thể lần này kết cục của hai chúng ta là sẽ bị Hắc Nha Vương giết chết, điều này không phù hợp với quy tắc, mẹ anh vì muốn sửa chữa sai lầm này nên mới vội từ địa phủ lên đây.”
Tôi không cách nào chấp nhận được, vội hỏi: “Vậy mẹ chồng chính là đối thủ của Hắc Nha Vương sao? Bà ấy có thể cứu được chúng ta không?”
Trần Canh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chúng ta chạy trước đi.”
Đàn quạ lại đập vỡ cửa kính lần nữa và ùa vào bên trong toà nhà.
- ------
Cửa kính bị vỡ, đàn quạ ùa vào trong toà nhà. Bọn chúng chui vào như một đám mây đen kịt, không một tiếng động.
Chỉ có lúc đụng phải vật gì đó mới phát ra tiếng động nhỏ, khiến người ta giật mình.
Trong toà nhà lúc này vẫn còn có vài nhân viên đang tăng ca, lúc này những chiếc mắt thâm quầng ấy nhìn qua, trong tiếng hét còn có người không dám tin, họ dụi mắt nhìn lại lần nữa sau đó mới hét lên.
Trần Canh vội kéo lấy tôi, một người vốn dĩ rất yếu đuối như anh sau khi để lộ việc bản thân là ma thì đã “mạnh bạo” hơn khá nhiều. Trần Canh kéo tôi chạy xuống dưới lầu.
Anh nhắc nhở tôi: “Đừng xem Hắc Nha Vương như một nhân vật trong phim, nó biết số mệnh của chúng ta, nó sẽ lập tức giết chết chúng ta khi có cơ hội!”
Tôi đương nhiên biết điều đó, bởi vì tôi chưa gặp một nhân vật nào có ít lời thoại đến vậy.
Tôi vội quay đầu nhìn lại, trong đám quạ đó có một lão già nham hiểm, hai mắt đen sì, nghiến răng nghiến lợi, vừa nhìn đã biết không phải là thứ tốt đẹp gì.
Tôi giơ ngón tay giữa lên, rồi chạy như bay.
Trần Canh nhìn thấy thì thoáng chút kinh ngạc, như thể không nghĩ tôi sẽ làm ra hành động như thế vậy.
Tôi cũng sực nhớ ra một chuyện, lập tức nói với Trần Canh: “Những thứ xuất hiện trong giấc mơ không thể xem là thật, tôi có thể đem những mộng tưởng đẹp đẽ của mình vào trong mơ khiến nó trở nên tuyệt vời hơn, nhưng chúng đều là giả cả, anh đừng yêu tôi, nghe rõ chưa?”
Trần Canh cau mày, một tay anh bỗng vòng qua eo tôi, sau đó nhảy xuống. Tôi giật mình nhìn lại, phát hiện ra chúng tôi đã từ tầng năm nhảy xuống tầng một rồi.
“Sao đột nhiên lại nói vậy?”
Giọng Trần Canh hơi trầm lại, tôi thoáng có chút lo lắng mà không hiểu vì sao.
Tôi vội đẩy tay anh ra, ho vài cái rồi nói: “Anh cứu tôi một mạng, tôi không có gì để báo đáp. Sau này chúng ta là anh em, có gì anh cứ lên tiếng, có điều nam nữ thụ thụ bất thân, về sau đừng như vậy nữa.”
Tôi không dám nhìn Trần Canh, nói xong liền ba chân bốn cẳng ù té chạy.
Tôi không thể nói với anh ấy, tôi đoán nếu như hai chúng tôi có chuyện, cốt truyện sẽ phát triển đến giai đoạn tiếp theo, phe ác sẽ đến làm loạn, phe thiện sẽ đến cứu giúp, mà bởi vì hai chúng tôi không có phe thiện cứu giúp nên chắc chắn sẽ bị giết chết.
Yêu tôi sẽ hại chết tôi, tình tiết này quá máu chó và ngu ngốc rồi.
Có điều, hình như cũng có cốt truyện là nam nữ chính trong lúc bị kẻ phản diện đuổi giết sẽ nảy sinh tình cảm với nhau.
“Quạc quạc quạc”
Hắc Nha Vương lại đuổi tới.
Nó giận dữ đâm vỡ tường của toà nhà, trong làn khói bụi cuồn cuộn, nó bừng bừng lửa giận, di chuyển với tốc độ cực nhanh.
Trong những câu chuyện tình kia, nam nữ chính không phải là đối thủ của kẻ phản diện, ý ở đây muốn nói không chỉ là họ đánh không lại, mà là chạy cũng không lại.
Chạy không lại, tôi vô thức giơ tay lên, quả nhiên Trần Canh lại xuất hiện.
Lần này, anh trực tiếp ôm lấy tôi rồi bay đi.
Ánh đèn neon vụt qua bên cạnh, Trần Canh di chuyển với tốc độ cực nhanh, tôi có chút ngẩn người bởi vì tôi nhìn thấy gương mặt của anh như đang…phát sáng.
Tôi bỗng trở nên hoảng loạn, vội hỏi: “Sao tôi lại cảm giác như anh đang mờ dần vậy?”
Cơ thể của Trần Canh như đang trở nên mờ ảo, những đốm sáng nhàn nhạt dần tản ra sau lưung anh.
Tôi đã nhận ra có điều không đúng rồi.
Anh đang liều cả mạng của mình!
“Chạy đến Vạn Đạt, chạy đến Vạn Đạt!”
Cảm giác lo lắng chưa từng có khiến tim tôi đập nhanh hơn, tôi hoảng loạn lên tiếng.
Chính tôi cũng không ý thức được, sau khi nhìn thấy Trần Canh nỗi sợ hãi bất an trong lòng tôi về Hắc Nha Vương đột nhiên không còn nữa.
Tôi vội nói với Trần Canh: “Ở đó nhiều người! Tôi không tin trong vô vàn người mà chúng ta cũng không thể tìm ra được một pháp sư, mau đến đó đi.”
Trần Canh phì cười, thay đổi phương hướng, bởi vì cơ thể anh đang mờ dần nên ánh mắt cũng dần trở nên hư ảo, giờ đây anh đang cúi đầu xuống nhìn tôi.
Anh mỉm cười nhẹ, ánh mắt như thể xuyên thấu tận đáy lòng, tôi lập tức hiểu ra tâm ý của anh.
Chính lúc này, Trần Canh đã đưa tôi vào trong Vạn Đạt.
Đám quạ phía sau lưng cũng tức tốc lao vào những ô cửa kính, trong tiếng rầm rầm vang dội những mảnh thuỷ tinh vỡ ra. Ấy thế nhưng chỉ mới chớp mắt một cái đám quạ đó đã không thấy đâu nữa.
Trong tiếng la hét kinh hoàng của đám đông người bên trong, bàn tay đang ôm lấy tôi bỗng buông ra, Trần Canh biến mất rồi, tôi lập tức rơi vào trong bể banh của khu trung tâm.
Bên tai tôi vang lên tiếng cười của Trần Canh: “Em đã quên đi ký ức giữa chúng ta, nhưng anh thì không.”
“Nếu như vẫn còn có thể sống sót, hãy nhớ, em còn nợ anh một lễ cưới hoàn chỉnh.”
“Quạc quạc quạc”
Quạ?
Tôi sống ở tầng 17, lẽ nào quạ có thể bay cao đến vậy và đang đậu ở trước cửa sổ phòng tôi?
Suy đoán này có chút khó tin, có điều những chuyện gần đây tôi gặp phải đều rất khó tin, tất cả lại trở nên hợp lý.
Tôi bước tới kéo rèm cửa ra, vừa nhìn, cả người tôi liền sững sờ.
Một đám quạ rất đông đang bay loạn xạ bên ngoài phòng tôi, số lượng nhiều như vậy đáng lẽ âm thanh sẽ rất ồn ào, tiếng quạ phải rất huyên náo.
Ấy thế nhưng những con quạ kỳ lạ này lại không hề phát ra tiếng kêu nào, chúng giống như những bóng ma lượn qua lượn lại trong không trung vậy.
Tôi ý thức được có điều không ổn, lật đậy lùi lại một bước.
Bỗng nhiên!
“Quạc quạc quạc”
Một con quạ có kích thước như kền kền bay đến đậu trên ban công nhà tôi, nó đập một cánh vào cửa sổ, cánh cửa kính lập tức xuất hiện vết nứt.
Con quạ to lớn này lại đột nhiên cất tiếng nói như người: “Quạc quạc quạc! Kiếp này, kẻ đã sớm biết trước mọi chuyện như ta nhất quyết sẽ không để thua các ngươi như những lần trước nữa đâu!”
“Đi chết đi!”
Con quạ lớn đó vừa vỗ cánh, một đám quạ lập tức lao tới, phút chốc đã đâm vỡ cửa kính.
Những mảnh vỡ thuỷ tinh lấp lánh bay sượt qua mắt tôi, thời gian như thể trôi chậm lại.
Tôi nhìn thấy trong mắt con quạ đó toàn là một màu tối đen không có tròng trắng, ánh mắt nó mang theo vẻ thù hận và khoái trá.
Tôi nhìn thấy đám quạ đang lao về phía mình, mỗi con đều dang rộng móng vuốt ra.
Những mảnh thuỷ tinh đâm xước mặt tôi, lúc này lũ quạ cũng đã vồ lấy tôi, nhấc tôi bay đi.
Tôi vùng vẫy kịch liệt nhưng chẳng có chút tác dụng gì. Lúc này tôi mới nhớ ra, trong những câu chuyện tình giữa người và ma dang dở đó luôn sẽ có một nhân vật phản diện tội ác tày trời, sống chết muốn ngăn cản tình yêu giữa nam nữ chính.
Mà ở kiếp này, ngoại trừ tôi vừa biết bản thân rất có thể là người có một mối tình duyên người ma dang dở ra, e là những nhân vật khác đều đã biết thân phận và số mệnh của họ từ trước cả rồi.
Trần Canh nóng lòng muốn đưa tôi đi, là vì lo sợ con quạ này sẽ tìm đến tôi sao?
Tôi dùng hết sức lực để vùng vẫy, thế nhưng, trong ánh mắt sợ hãi và tuyệt vọng của tôi, đàn quạ đó đã đưa tôi ra khỏi phòng.
Chứng sợ độ cao khiến tôi quay cuồng choáng váng, tôi ngọ nguậy muốn nói gì đó với lũ quạ kia.
Song con quạ to lớn đó chỉ cười khặc khặc, như thể đã biết nhân vật phản diện sẽ chết vì nói quá nhiều, cho nên nó không có ý định nói nhảm bất cứ điều gì với tôi cả.
Đám quạ cứ thể thả tôi ra, để tôi rơi thẳng từ tầng 17 xuống.
Tôi rơi xuống với tốc độ cực nhanh, cảnh vật hai bên lao vút trước mắt tôi như bóng câu qua khe cửa, tim tôi giật thót tới cổ họng.
Chính ngay lúc này, trong đầu tôi bỗng loé lên một ý nghĩ.
Mặc dù những câu chuyện tình yêu người ma kia thường rất ít khi kết thúc có hậu, nhưng tốt xấu gì nam nữ chính cũng đều đã yêu nhau một thời gian.
Nhưng tôi đây còn chưa bắt đầu mà, vậy có phải tôi không đáng chết không? Cứ mãi nghĩ thế, tôi bỗng phát hiện ra có một bàn tay đang ôm lấy eo mình.
Tôi không kìm lòng nổi thốt lên:
“Quả nhiên!”
Trần Canh ở phía sau nghiêm mặt ngạc nhiên hỏi: “Cái gì?”
Kế đó anh đưa tôi bay một vòng trên không trung rồi đáp xuống một toà văn phòng thấp hơn ở bên cạnh.
Tôi cũng không biết nên giải thích thế nào, vội kéo Trần Canh từ tầng thượng vào trong toà nhà.
Đám quạ ở phía sau lập tức đuổi tới, chúng đâm tới tấp vào cửa sắt phát ra tiếng động om trời.
“Giờ phải làm thế nào?”
Tôi vừa chạy vừa hỏi Trần Canh.
Nhưng anh lại nhìn tôi với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên: “Em tin anh rồi sao?”
Tất thảy mọi chuyện đều quá sức đột ngột nhưng nó đã thật sự xảy ra, tôi vẫn cảm thấy có chút không tin nổi.
Tôi gật đầu, vội hỏi: “Theo tình tiết đã diễn ra trước đó có lẽ chúng ta không phải là đối thủ của đám quạ kia, bây giờ phải làm thế nào? Đi tìm….Yến Xích Hà?”
(*Yến Xích Hà là nhân vật pháp sư trong Thiến Nữ U Hồn, đã giúp Ninh Thái Thần và Nhiếp Tiểu Thiến đánh bại Hắc Sơn lão yêu.)
Nhưng Trần Canh lại thở dài nói: “Không có Yến Xích Hà.”
Tôi sững người: “Không có.”
Một điều rất rõ ràng trong những câu chuyện tình đó chính là sức mạnh của nam nữ chính hoàn toàn không cách nào đánh bại được nhân vật phản diện, chỉ có thể dựa vào những cao thủ khác giúp sức mới có thể làm được điều đó.
Hiện giờ kiếp này của tôi không còn Yến Xích Hà nữa, vậy há chẳng phải là chết chắc rồi sao?
Trần Canh gật đầu: “Sở dĩ lần này anh đưa em đến núi Cửu Long là bởi vì mẹ đã nhắc trước với anh, lần luân hồi này của chúng ta sẽ xuất hiện biến số, những cao thủ phe thiện như Yến Xích Hà lần này sẽ không chuyển thế, hơn nữa những bí mật về luân hồi cũng đã được hé lộ rồi!”
“Cho nên rất có thể lần này kết cục của hai chúng ta là sẽ bị Hắc Nha Vương giết chết, điều này không phù hợp với quy tắc, mẹ anh vì muốn sửa chữa sai lầm này nên mới vội từ địa phủ lên đây.”
Tôi không cách nào chấp nhận được, vội hỏi: “Vậy mẹ chồng chính là đối thủ của Hắc Nha Vương sao? Bà ấy có thể cứu được chúng ta không?”
Trần Canh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chúng ta chạy trước đi.”
Đàn quạ lại đập vỡ cửa kính lần nữa và ùa vào bên trong toà nhà.
- ------
Cửa kính bị vỡ, đàn quạ ùa vào trong toà nhà. Bọn chúng chui vào như một đám mây đen kịt, không một tiếng động.
Chỉ có lúc đụng phải vật gì đó mới phát ra tiếng động nhỏ, khiến người ta giật mình.
Trong toà nhà lúc này vẫn còn có vài nhân viên đang tăng ca, lúc này những chiếc mắt thâm quầng ấy nhìn qua, trong tiếng hét còn có người không dám tin, họ dụi mắt nhìn lại lần nữa sau đó mới hét lên.
Trần Canh vội kéo lấy tôi, một người vốn dĩ rất yếu đuối như anh sau khi để lộ việc bản thân là ma thì đã “mạnh bạo” hơn khá nhiều. Trần Canh kéo tôi chạy xuống dưới lầu.
Anh nhắc nhở tôi: “Đừng xem Hắc Nha Vương như một nhân vật trong phim, nó biết số mệnh của chúng ta, nó sẽ lập tức giết chết chúng ta khi có cơ hội!”
Tôi đương nhiên biết điều đó, bởi vì tôi chưa gặp một nhân vật nào có ít lời thoại đến vậy.
Tôi vội quay đầu nhìn lại, trong đám quạ đó có một lão già nham hiểm, hai mắt đen sì, nghiến răng nghiến lợi, vừa nhìn đã biết không phải là thứ tốt đẹp gì.
Tôi giơ ngón tay giữa lên, rồi chạy như bay.
Trần Canh nhìn thấy thì thoáng chút kinh ngạc, như thể không nghĩ tôi sẽ làm ra hành động như thế vậy.
Tôi cũng sực nhớ ra một chuyện, lập tức nói với Trần Canh: “Những thứ xuất hiện trong giấc mơ không thể xem là thật, tôi có thể đem những mộng tưởng đẹp đẽ của mình vào trong mơ khiến nó trở nên tuyệt vời hơn, nhưng chúng đều là giả cả, anh đừng yêu tôi, nghe rõ chưa?”
Trần Canh cau mày, một tay anh bỗng vòng qua eo tôi, sau đó nhảy xuống. Tôi giật mình nhìn lại, phát hiện ra chúng tôi đã từ tầng năm nhảy xuống tầng một rồi.
“Sao đột nhiên lại nói vậy?”
Giọng Trần Canh hơi trầm lại, tôi thoáng có chút lo lắng mà không hiểu vì sao.
Tôi vội đẩy tay anh ra, ho vài cái rồi nói: “Anh cứu tôi một mạng, tôi không có gì để báo đáp. Sau này chúng ta là anh em, có gì anh cứ lên tiếng, có điều nam nữ thụ thụ bất thân, về sau đừng như vậy nữa.”
Tôi không dám nhìn Trần Canh, nói xong liền ba chân bốn cẳng ù té chạy.
Tôi không thể nói với anh ấy, tôi đoán nếu như hai chúng tôi có chuyện, cốt truyện sẽ phát triển đến giai đoạn tiếp theo, phe ác sẽ đến làm loạn, phe thiện sẽ đến cứu giúp, mà bởi vì hai chúng tôi không có phe thiện cứu giúp nên chắc chắn sẽ bị giết chết.
Yêu tôi sẽ hại chết tôi, tình tiết này quá máu chó và ngu ngốc rồi.
Có điều, hình như cũng có cốt truyện là nam nữ chính trong lúc bị kẻ phản diện đuổi giết sẽ nảy sinh tình cảm với nhau.
“Quạc quạc quạc”
Hắc Nha Vương lại đuổi tới.
Nó giận dữ đâm vỡ tường của toà nhà, trong làn khói bụi cuồn cuộn, nó bừng bừng lửa giận, di chuyển với tốc độ cực nhanh.
Trong những câu chuyện tình kia, nam nữ chính không phải là đối thủ của kẻ phản diện, ý ở đây muốn nói không chỉ là họ đánh không lại, mà là chạy cũng không lại.
Chạy không lại, tôi vô thức giơ tay lên, quả nhiên Trần Canh lại xuất hiện.
Lần này, anh trực tiếp ôm lấy tôi rồi bay đi.
Ánh đèn neon vụt qua bên cạnh, Trần Canh di chuyển với tốc độ cực nhanh, tôi có chút ngẩn người bởi vì tôi nhìn thấy gương mặt của anh như đang…phát sáng.
Tôi bỗng trở nên hoảng loạn, vội hỏi: “Sao tôi lại cảm giác như anh đang mờ dần vậy?”
Cơ thể của Trần Canh như đang trở nên mờ ảo, những đốm sáng nhàn nhạt dần tản ra sau lưung anh.
Tôi đã nhận ra có điều không đúng rồi.
Anh đang liều cả mạng của mình!
“Chạy đến Vạn Đạt, chạy đến Vạn Đạt!”
Cảm giác lo lắng chưa từng có khiến tim tôi đập nhanh hơn, tôi hoảng loạn lên tiếng.
Chính tôi cũng không ý thức được, sau khi nhìn thấy Trần Canh nỗi sợ hãi bất an trong lòng tôi về Hắc Nha Vương đột nhiên không còn nữa.
Tôi vội nói với Trần Canh: “Ở đó nhiều người! Tôi không tin trong vô vàn người mà chúng ta cũng không thể tìm ra được một pháp sư, mau đến đó đi.”
Trần Canh phì cười, thay đổi phương hướng, bởi vì cơ thể anh đang mờ dần nên ánh mắt cũng dần trở nên hư ảo, giờ đây anh đang cúi đầu xuống nhìn tôi.
Anh mỉm cười nhẹ, ánh mắt như thể xuyên thấu tận đáy lòng, tôi lập tức hiểu ra tâm ý của anh.
Chính lúc này, Trần Canh đã đưa tôi vào trong Vạn Đạt.
Đám quạ phía sau lưng cũng tức tốc lao vào những ô cửa kính, trong tiếng rầm rầm vang dội những mảnh thuỷ tinh vỡ ra. Ấy thế nhưng chỉ mới chớp mắt một cái đám quạ đó đã không thấy đâu nữa.
Trong tiếng la hét kinh hoàng của đám đông người bên trong, bàn tay đang ôm lấy tôi bỗng buông ra, Trần Canh biến mất rồi, tôi lập tức rơi vào trong bể banh của khu trung tâm.
Bên tai tôi vang lên tiếng cười của Trần Canh: “Em đã quên đi ký ức giữa chúng ta, nhưng anh thì không.”
“Nếu như vẫn còn có thể sống sót, hãy nhớ, em còn nợ anh một lễ cưới hoàn chỉnh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương