Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia
Chương 51
Tưởng Gia Bân thầm nghĩ: "Thế không phải hời rồi sao? Hay đổi qua tôi đi!"
Lâm Dương gật đầu, nói: "Một trăm lần nhiều quá, một lần đã đủ rồi.
Nói xong, anh lấy một chiếc thẻ ngân hàng ra đưa cho nữ nhân viên: "Cô quẹt thẻ đi"
Nữ nhân viên thanh toán rất nhanh, sáu tỷ đồng tiên xe công ty rất coi trọng, quy trình cũng được giản lược, chẳng mấy chốc đã quét thẻ xong.
"Tích!"
Thanh toán thành công, Trên gương mặt nữ nhân viên đây vẻ kích động, cô ấy cầm thẻ ngân hàng và biên lai giao lại cho Lâm Dương: "Thưa anh, đây là thẻ ngân hàng và biên lai của anh, anh nhận ạ, tôi sẽ đi làm thủ tục ngay, xin hãy chờ tôi ba mươi phút ạ."
Liễu Ngọc Thanh trợn tròn hai mắt, thẫn thờ.
"Chuyện này, chuyện này...
sao có thể? Tại sao anh lại có nhiều tiền ghê thế?"
Lâm Dương lạnh lùng cười, nhìn cô ta: "Liễu Ngọc Thanh, em là hoa hậu giảng được của trường đại học Thanh Châu, chắc em sẽ giữ lời chứ? Bằng không, nếu việc em thua cược không chịu nhận, nói không giữ lời bị lan truyền trong trường thì sẽ ra sao đây?"
"Anh..."
Liễu Ngọc Thanh rất trọng sĩ diện, tình cảnh đó mà xảy ra thì sau này cô ta đừng hòng ra ngoài gặp ai, cô ta buộc phải miễn cưỡng gọi một tiếng "Bố", vừa nói xong là xoay người đi ngay, không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa.
Tưởng Gia Bân và Vương Huệ Mãn nhìn Lâm Dương với ánh mắt phức tạp rồi vội vàng đuổi theo cô ta.
Nửa tiếng sau, Lâm Dương ngồi vào chiếc xe BMW M8, nhấn chân ga, rời khỏi cửa hàng 4S.
Sở dĩ anh muốn mua loại xe này là vì đây chính là chiếc xe mà mẹ anh, Vương Hồng, từng dùng.
Cách đó không xa, Liễu Ngọc Thanh và đám bạn của cô ta đang ngồi trong một chiếc BMW 3-Series, chỉ biết trơ mắt nhìn Lâm Dương đi chiếc xe BMW đầy hào nhoáng chậm rãi đi qua trước mặt mình.
"Phịch!"
Liễu Ngọc Thanh đấm vào cửa sổ xe: "Tức chết tớ rôi, thế mà anh ta lại bắt tớ gọi anh ta là bố thật, sao anh ta dám chứ? Sao anh ta không đi chết đi! Tớ phải cho anh ta biết mùi, nhất định!"
Vương Huệ Mẫn nói: "Ngọc Thanh, không phải cậu nói anh ta nghèo đến mức phải ngủ dưới hầm cầu sao? Sao lại có tiền mua xe chứ?"
Liễu Ngọc Thanh hừ lạnh: "Gần đây tên khốn đó bám váy cháu gái của thần y xứ Thanh Châu, chắc chắn là con điếm kia cho rồi, một đôi cẩu nam nữ"' Lâm Dương lái xe, nghĩ lát nữa phải đi viếng mộ bố thì đi vòng qua đường Tố Phong mua nhang và bật lửa.
Không ngờ xe vừa mới rẽ qua một khúc cua thì đột nhiên có một chiếc xe màu đen phổ thông xông lên, đụng thẳng vào đầu xe chiếc M8 của anh.
"Ầm! Một tiếng va chạm lớn vang lên.
Chiếc M8 mới mua đã bị biến dạng nghiêm trọng ở phần đầu xe, trở thành một đống sắt vụn.
Túi khí lập tức bung ra, suýt nữa đã đập Lâm Dương thành một tên ngốc, may mà công pháp Vô Danh đủ trâu, có chân khí tạo thành lớp phòng ngự, anh thậm chí không rơi cả máu mũi.
Lâm Dương nổi điên.
Điêu, xe mua hơn sáu tỷ chưa đi được nửa tiếng đã bị hỏng, còn chưa đóng tiền bảo hiểm xe đây! Bất chợt phía sau lại dội lên một tiếng va đập, xe lại chấn động, giờ là đuôi xe anh bị đụng.
"Mẹ nó, cố ý, chắc chắn là cố ý rồi"
Anh mở cửa xe ra, xuống xe, thấy cả trước lẫn sau bị ba chiếc xe bao vây, mười mấy người bước xuống, trong đó một tên đầu trọc châm chọc nói với anh: "Ranh con, mạng mày cũng lớn đấy chứ, không chảy giọt máu nào luôn.
Đi với bọn tao đi, công chúa Hoa mời!"
Lâm Dương gật đầu, nói: "Một trăm lần nhiều quá, một lần đã đủ rồi.
Nói xong, anh lấy một chiếc thẻ ngân hàng ra đưa cho nữ nhân viên: "Cô quẹt thẻ đi"
Nữ nhân viên thanh toán rất nhanh, sáu tỷ đồng tiên xe công ty rất coi trọng, quy trình cũng được giản lược, chẳng mấy chốc đã quét thẻ xong.
"Tích!"
Thanh toán thành công, Trên gương mặt nữ nhân viên đây vẻ kích động, cô ấy cầm thẻ ngân hàng và biên lai giao lại cho Lâm Dương: "Thưa anh, đây là thẻ ngân hàng và biên lai của anh, anh nhận ạ, tôi sẽ đi làm thủ tục ngay, xin hãy chờ tôi ba mươi phút ạ."
Liễu Ngọc Thanh trợn tròn hai mắt, thẫn thờ.
"Chuyện này, chuyện này...
sao có thể? Tại sao anh lại có nhiều tiền ghê thế?"
Lâm Dương lạnh lùng cười, nhìn cô ta: "Liễu Ngọc Thanh, em là hoa hậu giảng được của trường đại học Thanh Châu, chắc em sẽ giữ lời chứ? Bằng không, nếu việc em thua cược không chịu nhận, nói không giữ lời bị lan truyền trong trường thì sẽ ra sao đây?"
"Anh..."
Liễu Ngọc Thanh rất trọng sĩ diện, tình cảnh đó mà xảy ra thì sau này cô ta đừng hòng ra ngoài gặp ai, cô ta buộc phải miễn cưỡng gọi một tiếng "Bố", vừa nói xong là xoay người đi ngay, không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa.
Tưởng Gia Bân và Vương Huệ Mãn nhìn Lâm Dương với ánh mắt phức tạp rồi vội vàng đuổi theo cô ta.
Nửa tiếng sau, Lâm Dương ngồi vào chiếc xe BMW M8, nhấn chân ga, rời khỏi cửa hàng 4S.
Sở dĩ anh muốn mua loại xe này là vì đây chính là chiếc xe mà mẹ anh, Vương Hồng, từng dùng.
Cách đó không xa, Liễu Ngọc Thanh và đám bạn của cô ta đang ngồi trong một chiếc BMW 3-Series, chỉ biết trơ mắt nhìn Lâm Dương đi chiếc xe BMW đầy hào nhoáng chậm rãi đi qua trước mặt mình.
"Phịch!"
Liễu Ngọc Thanh đấm vào cửa sổ xe: "Tức chết tớ rôi, thế mà anh ta lại bắt tớ gọi anh ta là bố thật, sao anh ta dám chứ? Sao anh ta không đi chết đi! Tớ phải cho anh ta biết mùi, nhất định!"
Vương Huệ Mẫn nói: "Ngọc Thanh, không phải cậu nói anh ta nghèo đến mức phải ngủ dưới hầm cầu sao? Sao lại có tiền mua xe chứ?"
Liễu Ngọc Thanh hừ lạnh: "Gần đây tên khốn đó bám váy cháu gái của thần y xứ Thanh Châu, chắc chắn là con điếm kia cho rồi, một đôi cẩu nam nữ"' Lâm Dương lái xe, nghĩ lát nữa phải đi viếng mộ bố thì đi vòng qua đường Tố Phong mua nhang và bật lửa.
Không ngờ xe vừa mới rẽ qua một khúc cua thì đột nhiên có một chiếc xe màu đen phổ thông xông lên, đụng thẳng vào đầu xe chiếc M8 của anh.
"Ầm! Một tiếng va chạm lớn vang lên.
Chiếc M8 mới mua đã bị biến dạng nghiêm trọng ở phần đầu xe, trở thành một đống sắt vụn.
Túi khí lập tức bung ra, suýt nữa đã đập Lâm Dương thành một tên ngốc, may mà công pháp Vô Danh đủ trâu, có chân khí tạo thành lớp phòng ngự, anh thậm chí không rơi cả máu mũi.
Lâm Dương nổi điên.
Điêu, xe mua hơn sáu tỷ chưa đi được nửa tiếng đã bị hỏng, còn chưa đóng tiền bảo hiểm xe đây! Bất chợt phía sau lại dội lên một tiếng va đập, xe lại chấn động, giờ là đuôi xe anh bị đụng.
"Mẹ nó, cố ý, chắc chắn là cố ý rồi"
Anh mở cửa xe ra, xuống xe, thấy cả trước lẫn sau bị ba chiếc xe bao vây, mười mấy người bước xuống, trong đó một tên đầu trọc châm chọc nói với anh: "Ranh con, mạng mày cũng lớn đấy chứ, không chảy giọt máu nào luôn.
Đi với bọn tao đi, công chúa Hoa mời!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương