Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia
Chương 57
Mã Trân Phong nói chuyện riêng với Lâm Dương, bàng hoàng hỏi: "Cậu chủ, sao...cậu lại biết cái này?"
Lâm Dương mỉm cười: "Lúc còn đi học quen biết với một đạo sĩ vân du bốn phương, học được một chút, mấy cái này không phải loại tốt lành gì, cũng không có gì hay."
Mã Trân Phong nịnh nọt: "Cậu chủ quả là thiên tài mà, thứ người khác không làm được mà cậu lại làm được, chắc chắn tương lai tiên đồ sẽ rộng mở lắm đây"
Lâm Dương trợn trắng mắt: "Sao đến ông cũng học nịnh luôn rõi?"
Ông ta đáp: "Tôi nói thật mà"
Lâm Dương hỏi ông ta vê chuyện công chúa Hoa, thế mới biết tên thật của cô ta là Hoa Hải Ninh.
Mã Trân Phong có hai con trai nuôi và một con gái nuôi, lần lượt là Thiên Khải Hậu, Địa Lôi, Hoa Hải Ninh, ba người này chính là ba kiện tướng của liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý ở thế giới ngâm, cực kỳ giỏi võ.
"Thì ra là vậy."
"Cậu chủ, có phải cậu để ý Hải Ninh không? Hay tôi bảo Hải Ninh theo hầu cậu nhé?"
"Dừng dừng, tôi còn đang sứt đầu mẻ trán vì vợ tôi đây, không có phúc để hưởng thụ đâu...
À, mẹ tôi đã tỉnh rồi, giờ chúng tôi đang ở tại khu biệt thự Hồng Diệp, sau này ông mà gặp phải chuyện thế này nữa thì nhớ đến tìm tôi."
Mã Trân Phong cực kì vui mừng: "Bà chủ đã tỉnh lại rồi sao, thật tốt quá, ông trời phù hộ! Nhưng địa vị của tôi không đủ cao, không thể đi thăm bà ấy được."
Lâm Dương đáp: "Có phải mẹ tôi không thích xã hội đen nên bố tôi mới không nói cho bà ấy biết không?"
Ông ta gật đầu: "Đó cũng là một loại bảo vệ."
Lâm Dương thở dài: "Xem ra chỗ ông nguy hiểm thật, vậy ông cẩn thận nhé, gặp phải chuyện gì không giải quyết được thì nói cho tôi biết."
Đôi mắt Mã Trần Phong lóe lên: "Cảm ơn cậu chủ rất nhiều!"
Lâm Dương đi về, không nhắc đến ân oán giữa mình và Hoa Hải Ninh.
Cô ta là người phe mình, vậy không thể bắt cô ta đến chiếc xe đó rồi.
Trong Tụ Hiền Trang.
Hoa Hải Ninh nói với Mã Trần Phong: "Bố nuôi, rốt cuộc tên khốn kia là ai thế ạ? Hai người đã quen biết nhau như thế nào?"
Ông ta nhíu mày, nói: "Hải Ninh, không được vô lễ với cậu Lâm"
Cô ta hừ lạnh: "Anh ta vô lễ với con trước, anh ta đã đánh con đấy: Ông ta kinh ngạc đến rớt cằm: "Con, chẳng lẽ con không đánh thắng được cậu ấy?"
Hoa Hải Ninh thở phì phò nói: "Lần sau, con nhất định sẽ đánh bại được anh ta"
Mã Trần Phong há hốc mồm, thật lâu mới khép miệng lại được, thầm nghĩ: "Trời đất ơi, cậu chủ này cũng thâm sâu lắm!"
Ông ta vốn định nói thân phận của Lâm Dương cho Hoa Hải Ninh, nhưng nghĩ lại vẫn thôi, bí mật này càng ít người biết càng tốt.
Cùng lúc đó, Lâm Dương trở lại bến cảng, lái chiếc xe M8 tan tành trở lại cửa hàng 4S.
Người đón tiếp vẫn là nữ nhân viên bán hàng đó, tên của cô ấy là Chúc Hoàn Mỹ.
Khi nhìn thấy tình trạng thảm thương của chiếc M8, cô ấy che miệng hét lên: "Trời ạ, mới...
mới hai tiếng thôi mà sao lại ra nông nỗi này? Chưa mua bảo hiểm nữa, giờ phải làm sao đây?"
Lâm Dương lạnh nhạt nói: "Cửa hàng các cô còn chiếc nào giống vậy không? Đổi chiếc khác cho tôi đi."
"Hơ?"
Chúc Hoàn Mỹ khó xử: "Có thì có, nhưng anh Lâm, thế không được đâu ạ, vì đây không phải vấn đề do chất lượng."
Anh đáp: "Có gì mà không được? Chiếc này tôi bỏ, mua chiếc khác, giống y nó."
Chúc Hoàn Mỹ lập tức trợn trừng mắt, miệng há ra, không thốt nên lời.
Lâm Dương mỉm cười: "Lúc còn đi học quen biết với một đạo sĩ vân du bốn phương, học được một chút, mấy cái này không phải loại tốt lành gì, cũng không có gì hay."
Mã Trân Phong nịnh nọt: "Cậu chủ quả là thiên tài mà, thứ người khác không làm được mà cậu lại làm được, chắc chắn tương lai tiên đồ sẽ rộng mở lắm đây"
Lâm Dương trợn trắng mắt: "Sao đến ông cũng học nịnh luôn rõi?"
Ông ta đáp: "Tôi nói thật mà"
Lâm Dương hỏi ông ta vê chuyện công chúa Hoa, thế mới biết tên thật của cô ta là Hoa Hải Ninh.
Mã Trân Phong có hai con trai nuôi và một con gái nuôi, lần lượt là Thiên Khải Hậu, Địa Lôi, Hoa Hải Ninh, ba người này chính là ba kiện tướng của liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý ở thế giới ngâm, cực kỳ giỏi võ.
"Thì ra là vậy."
"Cậu chủ, có phải cậu để ý Hải Ninh không? Hay tôi bảo Hải Ninh theo hầu cậu nhé?"
"Dừng dừng, tôi còn đang sứt đầu mẻ trán vì vợ tôi đây, không có phúc để hưởng thụ đâu...
À, mẹ tôi đã tỉnh rồi, giờ chúng tôi đang ở tại khu biệt thự Hồng Diệp, sau này ông mà gặp phải chuyện thế này nữa thì nhớ đến tìm tôi."
Mã Trân Phong cực kì vui mừng: "Bà chủ đã tỉnh lại rồi sao, thật tốt quá, ông trời phù hộ! Nhưng địa vị của tôi không đủ cao, không thể đi thăm bà ấy được."
Lâm Dương đáp: "Có phải mẹ tôi không thích xã hội đen nên bố tôi mới không nói cho bà ấy biết không?"
Ông ta gật đầu: "Đó cũng là một loại bảo vệ."
Lâm Dương thở dài: "Xem ra chỗ ông nguy hiểm thật, vậy ông cẩn thận nhé, gặp phải chuyện gì không giải quyết được thì nói cho tôi biết."
Đôi mắt Mã Trần Phong lóe lên: "Cảm ơn cậu chủ rất nhiều!"
Lâm Dương đi về, không nhắc đến ân oán giữa mình và Hoa Hải Ninh.
Cô ta là người phe mình, vậy không thể bắt cô ta đến chiếc xe đó rồi.
Trong Tụ Hiền Trang.
Hoa Hải Ninh nói với Mã Trần Phong: "Bố nuôi, rốt cuộc tên khốn kia là ai thế ạ? Hai người đã quen biết nhau như thế nào?"
Ông ta nhíu mày, nói: "Hải Ninh, không được vô lễ với cậu Lâm"
Cô ta hừ lạnh: "Anh ta vô lễ với con trước, anh ta đã đánh con đấy: Ông ta kinh ngạc đến rớt cằm: "Con, chẳng lẽ con không đánh thắng được cậu ấy?"
Hoa Hải Ninh thở phì phò nói: "Lần sau, con nhất định sẽ đánh bại được anh ta"
Mã Trần Phong há hốc mồm, thật lâu mới khép miệng lại được, thầm nghĩ: "Trời đất ơi, cậu chủ này cũng thâm sâu lắm!"
Ông ta vốn định nói thân phận của Lâm Dương cho Hoa Hải Ninh, nhưng nghĩ lại vẫn thôi, bí mật này càng ít người biết càng tốt.
Cùng lúc đó, Lâm Dương trở lại bến cảng, lái chiếc xe M8 tan tành trở lại cửa hàng 4S.
Người đón tiếp vẫn là nữ nhân viên bán hàng đó, tên của cô ấy là Chúc Hoàn Mỹ.
Khi nhìn thấy tình trạng thảm thương của chiếc M8, cô ấy che miệng hét lên: "Trời ạ, mới...
mới hai tiếng thôi mà sao lại ra nông nỗi này? Chưa mua bảo hiểm nữa, giờ phải làm sao đây?"
Lâm Dương lạnh nhạt nói: "Cửa hàng các cô còn chiếc nào giống vậy không? Đổi chiếc khác cho tôi đi."
"Hơ?"
Chúc Hoàn Mỹ khó xử: "Có thì có, nhưng anh Lâm, thế không được đâu ạ, vì đây không phải vấn đề do chất lượng."
Anh đáp: "Có gì mà không được? Chiếc này tôi bỏ, mua chiếc khác, giống y nó."
Chúc Hoàn Mỹ lập tức trợn trừng mắt, miệng há ra, không thốt nên lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương