Chồng Thê Nô Cưng Sủng Vợ Tận Trời!
Chương 52: Vì em mà rơi lệ!
Bệnh viện Thiên Thiên
Phòng cấp cứu
Vương Lập mồ hôi nhễ nhại khắp mặt mà cấp cứu cho Võ Ngọc, Cô hiện đang phải đấu tranh giành lấy sự sống cùng với tử thần. Có thể nói tính mạng Võ Ngọc bây giờ chỉ như sợi chỉ bắt kì lúc nào cũng có thể đứt.
Tiếng máy, tiếng dao kéo cùng tiếng người vang lên liên tục không ngừng
- '' Huyết áp bắt đầu giảm rồi ạ.'' ý tá nữ trực máy đo điện tim nói.
- '' Mau truyền máu cho bệnh nhân.'' Vương Lập lên tiếng.
- '' Kho máu của bệnh viện không còn nhóm máu của bệnh nhân thưa bác sĩ Vương.'' bác sĩ nam nói.
Vương Lập vô cùng gấp gáp trả lời
- '' Vậy còn đứng đó làm gì? nhờ người nhà đi.''
- '' Tim có dấu hiệu ngừng hoạt động thưa bác sĩ Vương.'' ý tá nữ
- '' Mau mang máy sốc điện tim đến đây.''
- '' Cậu cầm máu cho bệnh nhân lại.'' Vương Lập vô cùng khẩn trương.
Tiếng máy sốc điện tim è è vang lên,
- '' Chuẩn bị bất đầu... kích.'' tiếng Vương Lập vang lên liên tục để kích tim cho Võ Ngọc.
Bên ngoài phòng cấp cứu
Mẹ anh bà Trương Ánh lo lắng cho con dâu không biết sống chết như nào trong kia, càng lo cho con trai bà vì Võ Ngọc mà như người mất hồn ngồi đây.
- ''Thuận bình tĩnh lại đi con, Tiểu Ngọc sẽ không sau đâu.'' bà đi đến bên cạnh anh an ủi.
Ông Đào Hùng căn dặn Đào Thuận.-'' Con phải giữ bình tĩnh tĩnh lại, thân là đàn ông những lúc như thế này con phải thật mạnh mẽ lên.''
- '' Ba con nói phải đó con bé hiện tại rất cần chúng ta. Con mà suy sụp rồi thì con bé sẽ không còn ai để nương tựa nữa.'' bà Trương Ánh tiếp thêm lời chồng.
Đào Văn đở Hoa Nhung từ ngoài đi vào hỏi Đào Thuận,
- '' Anh hai, tình hình chị dâu sau rồi?'' đáp lời cậu chỉ có sự im lặng từ anh.
Hoa Nhung thấy anh có vẻ không muốn nói thì hỏi sang mẹ cậu -'' Mẹ, Tiểu Ngọc cậu ấy....''
Lời còn chưa nói Trương Ánh đã lắc đầu ra dấu cho Hoa Nhung im lặng. Vì nhìn Đào Thuận lúc này nếu còn nhắc đến Võ Ngọc anh sẽ càng thêm rối rấm, lo lắng nhiều hơn nữa.
Trở về lúc gặp nạn
Sau khi Võ Ngọc bị Huỳnh Tiên đâm một nhát vào eo thì máu cứ vậy mà chảy ra liên tục, Đào Thuận một bên nhìn mà đầy lo lắng.
- '' Vợ sau em lại đở cho anh làm gì?'' giọng anh hốt hoảng nói.
- '' Vì anh là chồng em!'' đôi mắt Võ Ngọc dần mờ đi vì bị mất máu.
- '' GỌI CẤP CỨU NHANH LÊN.'' Đào Thuận hét lên thật lớn như sợ mọi người xung quanh không ai nghe thấy vậy.
- '' Vợ... đừng ngủ....dậy trả lời anh, ngoan.... bảo bối đừng làm anh sợ.'' lần đầu trong đời kể từ khi Đào Thuận hiểu chuyện và trưởng thành, đây là giọt nước mắt đầu tiên anh rơi xuống vì người anh yêu. Nó mang theo vô vàng sợ hãi, mất mát.
Đáp lời anh chỉ là hơi thở yếu ớt từ người Võ Ngọc.
Võ Ngọc trong mơ màng nhưng cơ thể vẫn cảm nhận được hơi ấm từ anh bao trùm lấy cả thân thể mà dần lịm đi không còn ý thức.
Đào Thuận nhìn cô trong lòng xót xa đến cực độ, anh chỉ muốn thay cô nhận lấy nhát dao này.
Nếu lỡ Võ Ngọc có mệnh hệ gì cả đời Đào Thuận anh cũng không thể tha thứ cho bản thân mình được.
Bệnh viện Thiên Thiên
Phòng hồi sức
- '' Con ăn chút cháo đi rồi sang đó nghĩ ngơi một chúc, để ta coi chừng còn bé giúp con.'' bà Lê Dung từ ngoài đẩy cửa đi vào, trên tay mang theo hộp cháo vừa mua ở căn tin bệnh viện đưa cho anh.
Đào Thuận vẫn ngồi lì ở đó tay nắm chật bàn tay đang truyền nước của cô, anh như sợ nếu lỡ tay mình buông tay Võ Ngọc ra... thì cô sẽ rời xa anh không quay về nữa.
Sau khi nhận tin mẹ Võ Ngọc đã cùng chồng bắt xe lên thành phố nhanh nhất có thể mà xem tình hình của con gái.
Đến nơi bà được nghe kể lại, Võ Ngọc đã ở trong phòng cấp cứu suốt 14 tiếng, chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, chỉ đến khi Vương Lập đi ra, cả người anh mệt mỏi không còn chút sức lực mà thông báo
- '' Đã ổn.''
Ai nấy nghe đến mà như mở tiệc trong lòng rối rít cảm ơn. ngôn tình hài
Đào Thuận một mặt không cảm xúc ngồi đó 14 tiếng chờ đợi trong lo lắng, sợ hãi nhưng vừa nghe tin Vương Lập bảo cô đã ổn, anh liền bật dậy như tên lửa lao đến nắm chật vai Vương Lập hỏi dồn dập
- '' Cô ấy khi nào sẽ được chuyển sang phòng hồi sức?'' Gương mặt thập phần vui vẻ.
Vương Lập nhìn bạn mình vì vợ cậu ta mà lo lắng đến thể điện của bản thân cũng không màn, đầu bù tóc rối như vậy cũng thương thay cho anh.
Còn cái hành động như một đứa trẻ vui vẻ sắp được nhận quà này nữa, Vương Lập nhìn anh nói,
- '' Vẫn còn theo dõi, nếu không còn gì trở ngại thì 2 tiếng sau sẽ được đưa ra phòng hồi sức.''
- '' Cảm ơn cậu Vương Lập.''
- '' Đừng khách sáo, đều là bạn của nhau cả.''
Đào Thuận gật đầu một cái như thay lời anh muốn cảm ơn đến cậu.
Vương Lập thấy nhiệm vụ coi như cũng đã xong thì lên tiếng
- '' Không còn gì nữa thì mình đi nghĩ ngơi đây, cậu cũng đừng lo lắng như vậy. Mọi chuyện đã ổn rồi.'' trước khi rời đi Vương Lập còn vỗ vào vài Đào Thuận vài cái như an ủi anh.
..................
Thấy con rể như không muốn đứng dậy rời khỏi giường bà Lê Dung mới nói
- '' Con cần phải ăn uống để giữ sức khỏe, nếu lỡ con bé tỉnh dậy nhìn con thành ra như thế này thì sẽ như nào?, có vui được không, hay con muốn nó vừa tỉnh lại phải đau lòng vì con!'' lời nói của bà như thức tỉnh được Đào Thuận vậy.
Anh bật người dậy đi thẳng vào nhà vệ sinh nhìn mình trong gương.
...----------------...
Phòng cấp cứu
Vương Lập mồ hôi nhễ nhại khắp mặt mà cấp cứu cho Võ Ngọc, Cô hiện đang phải đấu tranh giành lấy sự sống cùng với tử thần. Có thể nói tính mạng Võ Ngọc bây giờ chỉ như sợi chỉ bắt kì lúc nào cũng có thể đứt.
Tiếng máy, tiếng dao kéo cùng tiếng người vang lên liên tục không ngừng
- '' Huyết áp bắt đầu giảm rồi ạ.'' ý tá nữ trực máy đo điện tim nói.
- '' Mau truyền máu cho bệnh nhân.'' Vương Lập lên tiếng.
- '' Kho máu của bệnh viện không còn nhóm máu của bệnh nhân thưa bác sĩ Vương.'' bác sĩ nam nói.
Vương Lập vô cùng gấp gáp trả lời
- '' Vậy còn đứng đó làm gì? nhờ người nhà đi.''
- '' Tim có dấu hiệu ngừng hoạt động thưa bác sĩ Vương.'' ý tá nữ
- '' Mau mang máy sốc điện tim đến đây.''
- '' Cậu cầm máu cho bệnh nhân lại.'' Vương Lập vô cùng khẩn trương.
Tiếng máy sốc điện tim è è vang lên,
- '' Chuẩn bị bất đầu... kích.'' tiếng Vương Lập vang lên liên tục để kích tim cho Võ Ngọc.
Bên ngoài phòng cấp cứu
Mẹ anh bà Trương Ánh lo lắng cho con dâu không biết sống chết như nào trong kia, càng lo cho con trai bà vì Võ Ngọc mà như người mất hồn ngồi đây.
- ''Thuận bình tĩnh lại đi con, Tiểu Ngọc sẽ không sau đâu.'' bà đi đến bên cạnh anh an ủi.
Ông Đào Hùng căn dặn Đào Thuận.-'' Con phải giữ bình tĩnh tĩnh lại, thân là đàn ông những lúc như thế này con phải thật mạnh mẽ lên.''
- '' Ba con nói phải đó con bé hiện tại rất cần chúng ta. Con mà suy sụp rồi thì con bé sẽ không còn ai để nương tựa nữa.'' bà Trương Ánh tiếp thêm lời chồng.
Đào Văn đở Hoa Nhung từ ngoài đi vào hỏi Đào Thuận,
- '' Anh hai, tình hình chị dâu sau rồi?'' đáp lời cậu chỉ có sự im lặng từ anh.
Hoa Nhung thấy anh có vẻ không muốn nói thì hỏi sang mẹ cậu -'' Mẹ, Tiểu Ngọc cậu ấy....''
Lời còn chưa nói Trương Ánh đã lắc đầu ra dấu cho Hoa Nhung im lặng. Vì nhìn Đào Thuận lúc này nếu còn nhắc đến Võ Ngọc anh sẽ càng thêm rối rấm, lo lắng nhiều hơn nữa.
Trở về lúc gặp nạn
Sau khi Võ Ngọc bị Huỳnh Tiên đâm một nhát vào eo thì máu cứ vậy mà chảy ra liên tục, Đào Thuận một bên nhìn mà đầy lo lắng.
- '' Vợ sau em lại đở cho anh làm gì?'' giọng anh hốt hoảng nói.
- '' Vì anh là chồng em!'' đôi mắt Võ Ngọc dần mờ đi vì bị mất máu.
- '' GỌI CẤP CỨU NHANH LÊN.'' Đào Thuận hét lên thật lớn như sợ mọi người xung quanh không ai nghe thấy vậy.
- '' Vợ... đừng ngủ....dậy trả lời anh, ngoan.... bảo bối đừng làm anh sợ.'' lần đầu trong đời kể từ khi Đào Thuận hiểu chuyện và trưởng thành, đây là giọt nước mắt đầu tiên anh rơi xuống vì người anh yêu. Nó mang theo vô vàng sợ hãi, mất mát.
Đáp lời anh chỉ là hơi thở yếu ớt từ người Võ Ngọc.
Võ Ngọc trong mơ màng nhưng cơ thể vẫn cảm nhận được hơi ấm từ anh bao trùm lấy cả thân thể mà dần lịm đi không còn ý thức.
Đào Thuận nhìn cô trong lòng xót xa đến cực độ, anh chỉ muốn thay cô nhận lấy nhát dao này.
Nếu lỡ Võ Ngọc có mệnh hệ gì cả đời Đào Thuận anh cũng không thể tha thứ cho bản thân mình được.
Bệnh viện Thiên Thiên
Phòng hồi sức
- '' Con ăn chút cháo đi rồi sang đó nghĩ ngơi một chúc, để ta coi chừng còn bé giúp con.'' bà Lê Dung từ ngoài đẩy cửa đi vào, trên tay mang theo hộp cháo vừa mua ở căn tin bệnh viện đưa cho anh.
Đào Thuận vẫn ngồi lì ở đó tay nắm chật bàn tay đang truyền nước của cô, anh như sợ nếu lỡ tay mình buông tay Võ Ngọc ra... thì cô sẽ rời xa anh không quay về nữa.
Sau khi nhận tin mẹ Võ Ngọc đã cùng chồng bắt xe lên thành phố nhanh nhất có thể mà xem tình hình của con gái.
Đến nơi bà được nghe kể lại, Võ Ngọc đã ở trong phòng cấp cứu suốt 14 tiếng, chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, chỉ đến khi Vương Lập đi ra, cả người anh mệt mỏi không còn chút sức lực mà thông báo
- '' Đã ổn.''
Ai nấy nghe đến mà như mở tiệc trong lòng rối rít cảm ơn. ngôn tình hài
Đào Thuận một mặt không cảm xúc ngồi đó 14 tiếng chờ đợi trong lo lắng, sợ hãi nhưng vừa nghe tin Vương Lập bảo cô đã ổn, anh liền bật dậy như tên lửa lao đến nắm chật vai Vương Lập hỏi dồn dập
- '' Cô ấy khi nào sẽ được chuyển sang phòng hồi sức?'' Gương mặt thập phần vui vẻ.
Vương Lập nhìn bạn mình vì vợ cậu ta mà lo lắng đến thể điện của bản thân cũng không màn, đầu bù tóc rối như vậy cũng thương thay cho anh.
Còn cái hành động như một đứa trẻ vui vẻ sắp được nhận quà này nữa, Vương Lập nhìn anh nói,
- '' Vẫn còn theo dõi, nếu không còn gì trở ngại thì 2 tiếng sau sẽ được đưa ra phòng hồi sức.''
- '' Cảm ơn cậu Vương Lập.''
- '' Đừng khách sáo, đều là bạn của nhau cả.''
Đào Thuận gật đầu một cái như thay lời anh muốn cảm ơn đến cậu.
Vương Lập thấy nhiệm vụ coi như cũng đã xong thì lên tiếng
- '' Không còn gì nữa thì mình đi nghĩ ngơi đây, cậu cũng đừng lo lắng như vậy. Mọi chuyện đã ổn rồi.'' trước khi rời đi Vương Lập còn vỗ vào vài Đào Thuận vài cái như an ủi anh.
..................
Thấy con rể như không muốn đứng dậy rời khỏi giường bà Lê Dung mới nói
- '' Con cần phải ăn uống để giữ sức khỏe, nếu lỡ con bé tỉnh dậy nhìn con thành ra như thế này thì sẽ như nào?, có vui được không, hay con muốn nó vừa tỉnh lại phải đau lòng vì con!'' lời nói của bà như thức tỉnh được Đào Thuận vậy.
Anh bật người dậy đi thẳng vào nhà vệ sinh nhìn mình trong gương.
...----------------...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương