Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm
Chương 489
Bà Tống nhìn cô bé ngoan ngoãn bên cạnh Giang Nhu, như có điều suy nghĩ gật gật đầu.
Bà Tống và ông chủ Du bề bộn nhiều việc, rất nhanh lại bị gọi đi.
Buổi tiệc này tổ chức rất xa hoa, rất nhiều khách tới, bởi vì không có người nào quen biết Lê Tiêu, cho nên cả một buổi bọn họ đều chỉ lo ăn.
Nhưng mà, lúc tiệc sắp tàn, đột nhiên phát sinh một việc lớn, một đám người mặc cảnh phục đẩy cửa ra đi vào, trực tiếp đi về phía hai vợ chồng ông chủ Du, đưa giấy chứng nhận bảo bọn họ phối hợp, sau đó hai vợ chồng em gái ông chủ Du đi, nói hai người này dính líu tới chuyện bán người.
Giang Nhu cùng Lê Tiêu bởi vì đứng ở bên cạnh cách đó không xa ăn cái gì đó, cho nên nghe được tương đối rõ ràng, tựa như là chuyện Nhạc Nhạc bị lừa bán có liên quan đến một nhà em gái ông chủ Du.
Ông chủ Du và bà Tống sắc mặt lập tức thay đổi, ông chủ Du còn khó có thể tin hỏi: "Có phải có nhầm lẫn gì không?"
Một nữ cảnh sát dẫn người đi tới, nghe nói như thế, nghiêm túc nói: "Ông yên tâm, chúng tôi đã nắm giữ đầy đủ chứng cứ, sẽ không tính sai."
Người phụ nữ trung niên đeo còng tay sốt ruột gọi ông chủ Du, "Anh, em không có, em không biết gì cả, anh hãy tin em..."
Chỉ có bà Tống sắc mặt âm trầm đứng ở bên cạnh, cái gì cũng không nói.
So với ánh mắt nhiều chuyện của người chung quanh, trên mặt Giang Nhu thì lộ ra thần sắc chấn kinh, cô mở to hai mắt nhìn nữ cảnh sát kiêu hùng cách đó không xa, nửa ngày chưa lấy lại tinh thần.
Vẫn là Lê Tiêu phát hiện sự khác thường của cô, đưa tay ôm eo của cô, xích lại gần nhẹ giọng hỏi: "Em sao thế?"
Giang Nhu kéo lấy quần áo của anh nhẹ nhàng lay, nhỏ giọng nói: "Là huấn luyện viên trước kia của em."
Sau đó kể lại tình huống lúc trước đến phương Nam huấn luyện cho anh nghe, còn nói mấy ngày trước khi cô xuyên qua, bạn học trước kia còn gọi điện thoại cho cô, hai người đã hẹn nhau qua một thời gian nữa sẽ đi thăm huấn luyện viên Lâm, nghe nói huấn luyện viên Lâm trong lúc làm việc bị thương, hình như rất nghiêm trọng.
Giang Nhu thở dài, "Em mới biết được huấn luyện viên Lâm và chồng đã ly hôn từ rất sớm, cô bé nuôi một đứa bé, công việc lại bận bịu, cũng không biết làm sao kiên trì nổi? Lúc đầu em còn bị cô ấy mắng tới khóc, nhưng mà con người cô ấy rất tốt, có lần dì cả em tới nên đau bụng, cô ấy nấu nước đường đỏ cho em uống, xế chiều hôm đó cho phép em nghỉ nửa ngày."
Lê Tiêu nghe nói như thế, nhìn về phía nữ cảnh sát cách đó không xa.
Đối phương tựa hồ đã nhận ra cái gì, cũng nhìn về phía bọn họ một chút, nhưng mà chỉ nhàn nhạt liếc qua, rất nhanh dời đi. Giang Nhu đứng ở bên cạnh Lê Tiêu, vô thức đứng thẳng người.
Lê Tiêu buồn cười ôm chặt eo Giang Nhu.
Giang Nhu cảm thán một tiếng, "Hi vọng cảnh sát Lâm đời này thuận lợi."
Lê Tiêu nói khẽ: "Sẽ vậy."
——
Ngày thứ hai, Lê Tiêu rất sớm đã ra cửa, mãi cho đến hơn nửa đêm mới trở về, Giang Nhu biết anh ra ngoài làm cái gì, cho nên trở về hỏi anh tình huống.
Lê Tiêu lắc đầu, "Không tìm được, nhưng mà anh có hỏi một vài người dân bản xứ, năm ngoái hơn nửa năm hình như có một người phụ nữ thần trí mơ hồ đi qua bên đó, bị một tên lưu manh nhặt về, nhưng chưa qua mấy ngày người đã bỏ chạy."
Giang Nhu nghe xong trầm mặc.
"Anh sai người giúp anh chú ý, nếu người trở về sẽ liên lạc với anh."
Năm ngoái khi đó anh vừa trùng sinh trở về, trước tiên chính là đứa nhỏ, cái khác đều không hề để tâm, cộng thêm anh không quá nhớ kỹ là chuyện xảy ra năm nào cho nên một mực không nhớ ra được.
Giang Nhu nhìn sắc mặt của anh trông không tốt, an ủi: "Đừng từ bỏ, nhất định có thể tìm được."
Lê Tiêu gật đầu, "Anh lại tìm mấy ngày xem thử, em tạm thời ở khách sạn chờ anh nhé."
Giang Nhu gật đầu.
Ngày thứ hai Lê Tiêu lại đi ra ngoài, Giang Nhu cũng không tiện ở mãi trong khách sạn được, liền mang theo cô nhóc đi ra ngoài chơi, lúc hai mẹ con dạo phố, một người một cây kem.
Lúc đầu chơi rất vui vẻ, không nghĩ tới trên đường gặp được một người đàn ông dẫn chó không có cột dây, lúc người đàn ông đi ngang qua, con ch.ó lớn trước người anh ta đột nhiên sủa một tiếng với cô nhóc, cô nhóc bị dọa, thân thể run lên một cái, kem trong tay rơi mất, không cẩn thận rơi vào trên váy cô gái sau lưng.
Giang Nhu đang nghiêng người mua bóng bay cho cô bé, nghe được âm thanh xoay người, mau chóng xoay người ôm lấy cô bé, vỗ nhè nhẹ.
Bà Tống và ông chủ Du bề bộn nhiều việc, rất nhanh lại bị gọi đi.
Buổi tiệc này tổ chức rất xa hoa, rất nhiều khách tới, bởi vì không có người nào quen biết Lê Tiêu, cho nên cả một buổi bọn họ đều chỉ lo ăn.
Nhưng mà, lúc tiệc sắp tàn, đột nhiên phát sinh một việc lớn, một đám người mặc cảnh phục đẩy cửa ra đi vào, trực tiếp đi về phía hai vợ chồng ông chủ Du, đưa giấy chứng nhận bảo bọn họ phối hợp, sau đó hai vợ chồng em gái ông chủ Du đi, nói hai người này dính líu tới chuyện bán người.
Giang Nhu cùng Lê Tiêu bởi vì đứng ở bên cạnh cách đó không xa ăn cái gì đó, cho nên nghe được tương đối rõ ràng, tựa như là chuyện Nhạc Nhạc bị lừa bán có liên quan đến một nhà em gái ông chủ Du.
Ông chủ Du và bà Tống sắc mặt lập tức thay đổi, ông chủ Du còn khó có thể tin hỏi: "Có phải có nhầm lẫn gì không?"
Một nữ cảnh sát dẫn người đi tới, nghe nói như thế, nghiêm túc nói: "Ông yên tâm, chúng tôi đã nắm giữ đầy đủ chứng cứ, sẽ không tính sai."
Người phụ nữ trung niên đeo còng tay sốt ruột gọi ông chủ Du, "Anh, em không có, em không biết gì cả, anh hãy tin em..."
Chỉ có bà Tống sắc mặt âm trầm đứng ở bên cạnh, cái gì cũng không nói.
So với ánh mắt nhiều chuyện của người chung quanh, trên mặt Giang Nhu thì lộ ra thần sắc chấn kinh, cô mở to hai mắt nhìn nữ cảnh sát kiêu hùng cách đó không xa, nửa ngày chưa lấy lại tinh thần.
Vẫn là Lê Tiêu phát hiện sự khác thường của cô, đưa tay ôm eo của cô, xích lại gần nhẹ giọng hỏi: "Em sao thế?"
Giang Nhu kéo lấy quần áo của anh nhẹ nhàng lay, nhỏ giọng nói: "Là huấn luyện viên trước kia của em."
Sau đó kể lại tình huống lúc trước đến phương Nam huấn luyện cho anh nghe, còn nói mấy ngày trước khi cô xuyên qua, bạn học trước kia còn gọi điện thoại cho cô, hai người đã hẹn nhau qua một thời gian nữa sẽ đi thăm huấn luyện viên Lâm, nghe nói huấn luyện viên Lâm trong lúc làm việc bị thương, hình như rất nghiêm trọng.
Giang Nhu thở dài, "Em mới biết được huấn luyện viên Lâm và chồng đã ly hôn từ rất sớm, cô bé nuôi một đứa bé, công việc lại bận bịu, cũng không biết làm sao kiên trì nổi? Lúc đầu em còn bị cô ấy mắng tới khóc, nhưng mà con người cô ấy rất tốt, có lần dì cả em tới nên đau bụng, cô ấy nấu nước đường đỏ cho em uống, xế chiều hôm đó cho phép em nghỉ nửa ngày."
Lê Tiêu nghe nói như thế, nhìn về phía nữ cảnh sát cách đó không xa.
Đối phương tựa hồ đã nhận ra cái gì, cũng nhìn về phía bọn họ một chút, nhưng mà chỉ nhàn nhạt liếc qua, rất nhanh dời đi. Giang Nhu đứng ở bên cạnh Lê Tiêu, vô thức đứng thẳng người.
Lê Tiêu buồn cười ôm chặt eo Giang Nhu.
Giang Nhu cảm thán một tiếng, "Hi vọng cảnh sát Lâm đời này thuận lợi."
Lê Tiêu nói khẽ: "Sẽ vậy."
——
Ngày thứ hai, Lê Tiêu rất sớm đã ra cửa, mãi cho đến hơn nửa đêm mới trở về, Giang Nhu biết anh ra ngoài làm cái gì, cho nên trở về hỏi anh tình huống.
Lê Tiêu lắc đầu, "Không tìm được, nhưng mà anh có hỏi một vài người dân bản xứ, năm ngoái hơn nửa năm hình như có một người phụ nữ thần trí mơ hồ đi qua bên đó, bị một tên lưu manh nhặt về, nhưng chưa qua mấy ngày người đã bỏ chạy."
Giang Nhu nghe xong trầm mặc.
"Anh sai người giúp anh chú ý, nếu người trở về sẽ liên lạc với anh."
Năm ngoái khi đó anh vừa trùng sinh trở về, trước tiên chính là đứa nhỏ, cái khác đều không hề để tâm, cộng thêm anh không quá nhớ kỹ là chuyện xảy ra năm nào cho nên một mực không nhớ ra được.
Giang Nhu nhìn sắc mặt của anh trông không tốt, an ủi: "Đừng từ bỏ, nhất định có thể tìm được."
Lê Tiêu gật đầu, "Anh lại tìm mấy ngày xem thử, em tạm thời ở khách sạn chờ anh nhé."
Giang Nhu gật đầu.
Ngày thứ hai Lê Tiêu lại đi ra ngoài, Giang Nhu cũng không tiện ở mãi trong khách sạn được, liền mang theo cô nhóc đi ra ngoài chơi, lúc hai mẹ con dạo phố, một người một cây kem.
Lúc đầu chơi rất vui vẻ, không nghĩ tới trên đường gặp được một người đàn ông dẫn chó không có cột dây, lúc người đàn ông đi ngang qua, con ch.ó lớn trước người anh ta đột nhiên sủa một tiếng với cô nhóc, cô nhóc bị dọa, thân thể run lên một cái, kem trong tay rơi mất, không cẩn thận rơi vào trên váy cô gái sau lưng.
Giang Nhu đang nghiêng người mua bóng bay cho cô bé, nghe được âm thanh xoay người, mau chóng xoay người ôm lấy cô bé, vỗ nhè nhẹ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương