Chồng Tôi Là Diêm Vương
Chương 275: Người phâm nhân
Gia tộc chúng tôi không phải môn phái gì, thái gia gia nhiều thế hệ uy quyền, ông vừa nói xong, trong gia tộc dù có người không cam lòng cũng không dám đối ông có nửa câu oán hận, chính là đối với anh tôi không giống nhau.
Bọn họ ở trước mặt anh tôi đều là trưởng bối, tự nhiên có thể cậy già lên mặt lựa tật xấu của anh tôi nói.
Ông nội của tôi vừa mở miệng, ông ấy là người có địa vị cao trong gia tộc, có chút lời nói nếu ông không mở miệng, người khác sẽ không dám khách khí với anh tôi.
“Phụ thân, Vân Phàm tuổi còn nhỏ, để nó làm chủ mọi việc trong nhà có ổn không? Khó tránh khỏi có người không phục……”
“Vân Phàm đã 23 còn nhỏ? Ngươi lúc 23 đã hai đứa con.” Thái gia gia trực tiếp bác bỏ nói: “Vân Phàm tuy rằng tuổi trẻ, làm việc lớn lại không dễ, hiện tại thời đại bất đồng, trực tiếp đem chủ quản gia giao cho Vân Phàm, quá nhiều thế hệ truyền xuống, lãng phí thời gian còn dẫn tới đại đại con cháu nội tranh đấu, hết sạch của cải!”
“Huống chi Vân Phàm chỉ tính là nửa gia chủ, tất cả mọi việc ta muốn Tiểu Kiều cũng đồng ý mới được, hai đứa nhỏ phụ trợ lẫn nhau, so với những người thừa kế của Thẩm gia kiêu căng ngạo mạn kia tốt hơn nhiều?”
Thái gia gia hướng bên này nhìn thoáng qua tôi, tôi hơi hơi co rúm lại một chút.
Những việc này tôi làm không nỗi, tôi không giống như anh tôi can đảm cẩn trọng, hơn nữa tôi yếu đuối sợ phiền phức, tổng nghĩ một sự nhịn chín sự lành, trừ phi xúc phạm tới người quan trọng nhất của tôi, tôi mới có thể ra sức phản kích, còn không tôi chính là một quả hồng mềm, dễ bị khi dễ.
“Tiểu Kiều.” Thái gia gia đứng lên, đối tôi nói: “đến đây, cùng ta đi về trước, ta có chút chuyện muốn nói với ngươi, nơi này giao cho Vân Phàm xử lý đi.”
Có chuyện cùng tôi nói?
Cả đời này của Thái gia gia, trong lòng rốt cuộc ẩn dấu nhiều hay ít bí mật? Đều nói tâm nữ nhân khó đoán, thật ra tâm nam nhân cũng rất khó nắm lấy.
Nếu một người nam nhân quyết định dấu diếm, khẳng định có thể dấu diếm thật lâu.
Bởi vì nữ nhân luôn sẽ bị cảm tình che mắt, giống như thái nãi nãi, cứ nghĩ rằng mình đã làm thái gia gia cải tà quy chính, nhưng trên thực tế thái gia gia có bản lĩnh đem những cái xấu hoàn toàn che dấu đi.
Trở lại biệt thự lớn trống rỗng,thái gia gia ngồi xuống đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Ta nghe Vân Phàm nói, tiểu nha đầu của Thẩm gia đối với ngươi rất có ý gì? Vì sao?”
Ách? tiểu nha đầu Thẩm gia?
“Ngài là nói Thẩm Thanh Nhụy sao?” Tôi hỏi.
Thái gia gia gật gật đầu nói: “Nàng có phải hay không mơ ước la bàn trên tay ngươi? Đây là của mẹ ngươi từ Thẩm gia mang tới.”
“…… Ách, nàng ——”
Nàng hẳn là mơ ước Đế Quân đại nhân thanh lãnh lười biếng bên người tôi a?
“Nàng là đối tôi có ý địch.” Tôi đành phải trả lời như vậy.
“Vậy ngươi không muốn vị trí gia chủ sao? Dù sao hai đứa bé trong bụng ngươi họ Mộ,chi vị gia chủ cho ngươi cũng không muốn sao, Mộ gia tuy rằng không có thanh danh lớn như Thẩm gia, nhưng gia sản thì không thua bọn họ.”
Tôi vội nhanh lắc đầu: “Không cần, không cần, tôi không có năng lực này, vẫn là anh tôi thích hợp hơn.”
Thái gia gia hơi hơi nheo mắt lại, cười nói: “Cũng đúng, ngươi muốn hầu hạ tốt Đế Quân đại nhân, còn phải sinh con, không nhiều tinh lực như vậy.”
Tôi trên mặt có chút nóng lên, hầu hạ tốt? Như thế nào mới tính hầu hạ tốt a?
Loại từ ngữ đại diện cho mối quan hệ bất bình đẳng phu thê này, nghe đến sao có vẻ khó xử như vậy.
” Có chuyện, ta muốn nói với ngươi….. Vân Phàm nói với ta, ngươi phải thật sự để ý đến bản thân trướcc lúc chờ sinh, nhớ chưa?”
“…… Ân, Thẩm Thanh Nhụy nói tôi là bốn trụ thuần âm quan tài tử.”
Thái gia gia gật gật đầu: “Lời này nói, cũng không đúng.”
Tôi là ở nhà sinh ra, cũng tòa nhà cũ này, tối hôm đó mưa rền gió dữ không thể đưa đến bệnh viện, là nãi nãi tôi đỡ đẻ.
“Lúc đó ngực mẹ ngươi bị thương, thiếu chút nữa một người hai mạng, ba ngươi cầm đi tháp đồng từ tay ta, cùng Quỷ Vương giao dịch, lấy thọ mệnh của mình cùng dương khí trao đổi điều kiện, đổi lấy hơi thở cho mẹ ngươi, đợi đến lúc ngươi sinh ra…… Mẹ ngươi đối với con cái rất chấp niệm, thích thật sự, ba ngươi vì vậy cùng nàng cải nhau một trận, cảm thấy nàng vì con không muốn sống.”.
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Thái gia gia cười khẽ một tiếng: “Khoảng thời gian đó thái nãi nãi ngươi hồn không có chỗ ở, thường xuyên phiêu đãng trong nhà này, tiểu tử Vân Phàm hẳn là gặp qua rất nhiều lần, nhưng nó là đứa thông minh, dù có thấy được, cũng hiểu ngậm miệng không nói.”
“Sau đó lại ra một sự kiện, mẹ ngươi kiên quyết không đồng ý tiếp tục dùng hồn tháp hấp thụ âm khí tục mệnh.”
“…… xảy ra chuyện gì a?” Tôi cẩn thận nhìn về phía thái gia gia —— ông thật là từ mộ bò ra, cơ hồ cả đời đều cùng thi cốt quỷ hồn chung sống.
Thái gia gia cười nhìn tôi liếc mắt một cái: “biểu muội ngươi, Trần Tố Hinh.”
A?
Trần Tố Hinh làm sao vậy?
“Mẹ ngươi phát hiện hồn tháp hấp thụ âm khí người sống chung quanh, nữ nhân đặc biệt nghiêm trọng, Trần Tố Hinh trời sinh mệnh cách nhược, càng dễ dàng bị chịu ảnh hưởng, nó mới sinh ra không lâu liền đã xảy ra việc sinh hồn xuất khiếu, mẹ ngươi tự trách không thôi, tình nguyện chính mình chết, cũng không nghĩ nguy hại đến con cái…… Nàng cũng lo lắng cho rằng mình sẽ ảnh hưởng đến ngươi, ngươi khi đó còn không đến hai tuổi.”
Nguyên lai Trần Tố Hinh không phải lạc đầu thị, mà là bị hồn tháp ảnh hưởng…… Thật đáng thương, chỉ cần cái hồn tháp kia vẫn luôn đặt ở trong nhà, nàng sẽ không thể gỡ tơ hồng trên cổ xuống được.
“Cho nên ngươi xác thật là ở tử tuyến thượng sinh ra, chân vượt âm dương, nói ngươi là quan tài tử cũng không sai.”
Nghe thái gia gia giải thích xong, tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua Giang Khởi Vân bên cạnh.
Anh ta ngồi trên ghế bành một tay chống cằm, hơi hơi gập mi nhắm mắt dưỡng thần.
Anh ta đã sớm biết chuyện này đi? Tôi sinh ra anh ta liền thả nhẫn ở từ đường, anh ta đã sớm biết.
Nhưng anh ta không nói, tôn thần đương nhiên biết nhân quả phàm nhân, cũng chỉ có thể làm phàm nhân chính mình tìm được cơ duyên, tự lĩnh ngộ hiểu thấu đáo.
Chợ Âm Sơn phía đông thượng bà lão đã nói, mặc kệ là minh phu, vẫn là minh thê, ở bên nhau luôn là vi phạm giới hạn Âm Dương, người sống thì bị âm tà nhập thể, nhẹ thì sinh bệnh, nặng thì tổn hại dương khí; ở chợ phía tây ông lão chủ cửa hàng trăm năm cũng nói: Ngươi nhìn thế nào cũng không giống người minh hôn? Có phải hay không sinh hoạt phu thê không hài hòa a?
Không hài hòa…… Bị anh ta làm cho chân mềm nhũng không thể đi lại được, này có tính không không hài hòa?
Như vậy một người có thể mang Linh Thai, mệnh cách thuần âm, lại ở từ trong bụng mẹ đã bắt đầu hấp thu âm khí người sống, đúng thật rất khó gặp gỡ?
Lúc trở về phòng, tôi đứng dưới hành lang kéo Giang Khởi Vân lại: “…… Khởi Vân, chúng ta đi thanh tịnh cực lạc thiên đi?”
Anh ta híp mắt, khẽ cười nói: “Nàng mỗi lần nói những lời này, ta đều cảm thấy là ‘ đặc biệt ’ mời……”
“Mới không phải, tôi chỉ là cảm thấy…… anh ở chỗ này nghỉ ngơi không tốt.” Tôi còn có thói quen muốn anh ta ôm tôi, nằm trên chiếc giường nhỏ của tôi.
Anh ta hơi hơi trầm ngâm một chút, mở miệng nói: “Mộ Tiểu Kiều, ta đã từng nghĩ tới, đem nàng đặt ở cực lạc thiên, như vậy nàng sẽ không có nguy hiểm……”
“Nhưng mà, nơi đó không thích hợp cho nàng.”
“Phàm, tục, dục giới, tuy rằng hỗn loạn ô nhiễm, nhưng lại là nơi có nhiều phong cảnh nhất, thị phi thiện ác, tình yêi, thù hận đều có đủ, sẽ không có cô đơn vô hạn…… Ở một nơi ngoại trừ cảnh sắc, còn lại cái gì cũng không có, em một mình có thể ở lại bao lâu”
Tôi cau mày:” …… Tôi muốn đến đó cùng anh, không muốn đi một mình, tôi thà…..”
” Thà ở trong cửa hàng nhỏ của mình”. Anh ta cười nói.
Anh ta giơ tay vẽ lên ánh hào quang:” thôi nào, thê tử bé nhỏ của ta…… Yêu cầu của em thật không dễ nghe. …”
Bọn họ ở trước mặt anh tôi đều là trưởng bối, tự nhiên có thể cậy già lên mặt lựa tật xấu của anh tôi nói.
Ông nội của tôi vừa mở miệng, ông ấy là người có địa vị cao trong gia tộc, có chút lời nói nếu ông không mở miệng, người khác sẽ không dám khách khí với anh tôi.
“Phụ thân, Vân Phàm tuổi còn nhỏ, để nó làm chủ mọi việc trong nhà có ổn không? Khó tránh khỏi có người không phục……”
“Vân Phàm đã 23 còn nhỏ? Ngươi lúc 23 đã hai đứa con.” Thái gia gia trực tiếp bác bỏ nói: “Vân Phàm tuy rằng tuổi trẻ, làm việc lớn lại không dễ, hiện tại thời đại bất đồng, trực tiếp đem chủ quản gia giao cho Vân Phàm, quá nhiều thế hệ truyền xuống, lãng phí thời gian còn dẫn tới đại đại con cháu nội tranh đấu, hết sạch của cải!”
“Huống chi Vân Phàm chỉ tính là nửa gia chủ, tất cả mọi việc ta muốn Tiểu Kiều cũng đồng ý mới được, hai đứa nhỏ phụ trợ lẫn nhau, so với những người thừa kế của Thẩm gia kiêu căng ngạo mạn kia tốt hơn nhiều?”
Thái gia gia hướng bên này nhìn thoáng qua tôi, tôi hơi hơi co rúm lại một chút.
Những việc này tôi làm không nỗi, tôi không giống như anh tôi can đảm cẩn trọng, hơn nữa tôi yếu đuối sợ phiền phức, tổng nghĩ một sự nhịn chín sự lành, trừ phi xúc phạm tới người quan trọng nhất của tôi, tôi mới có thể ra sức phản kích, còn không tôi chính là một quả hồng mềm, dễ bị khi dễ.
“Tiểu Kiều.” Thái gia gia đứng lên, đối tôi nói: “đến đây, cùng ta đi về trước, ta có chút chuyện muốn nói với ngươi, nơi này giao cho Vân Phàm xử lý đi.”
Có chuyện cùng tôi nói?
Cả đời này của Thái gia gia, trong lòng rốt cuộc ẩn dấu nhiều hay ít bí mật? Đều nói tâm nữ nhân khó đoán, thật ra tâm nam nhân cũng rất khó nắm lấy.
Nếu một người nam nhân quyết định dấu diếm, khẳng định có thể dấu diếm thật lâu.
Bởi vì nữ nhân luôn sẽ bị cảm tình che mắt, giống như thái nãi nãi, cứ nghĩ rằng mình đã làm thái gia gia cải tà quy chính, nhưng trên thực tế thái gia gia có bản lĩnh đem những cái xấu hoàn toàn che dấu đi.
Trở lại biệt thự lớn trống rỗng,thái gia gia ngồi xuống đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Ta nghe Vân Phàm nói, tiểu nha đầu của Thẩm gia đối với ngươi rất có ý gì? Vì sao?”
Ách? tiểu nha đầu Thẩm gia?
“Ngài là nói Thẩm Thanh Nhụy sao?” Tôi hỏi.
Thái gia gia gật gật đầu nói: “Nàng có phải hay không mơ ước la bàn trên tay ngươi? Đây là của mẹ ngươi từ Thẩm gia mang tới.”
“…… Ách, nàng ——”
Nàng hẳn là mơ ước Đế Quân đại nhân thanh lãnh lười biếng bên người tôi a?
“Nàng là đối tôi có ý địch.” Tôi đành phải trả lời như vậy.
“Vậy ngươi không muốn vị trí gia chủ sao? Dù sao hai đứa bé trong bụng ngươi họ Mộ,chi vị gia chủ cho ngươi cũng không muốn sao, Mộ gia tuy rằng không có thanh danh lớn như Thẩm gia, nhưng gia sản thì không thua bọn họ.”
Tôi vội nhanh lắc đầu: “Không cần, không cần, tôi không có năng lực này, vẫn là anh tôi thích hợp hơn.”
Thái gia gia hơi hơi nheo mắt lại, cười nói: “Cũng đúng, ngươi muốn hầu hạ tốt Đế Quân đại nhân, còn phải sinh con, không nhiều tinh lực như vậy.”
Tôi trên mặt có chút nóng lên, hầu hạ tốt? Như thế nào mới tính hầu hạ tốt a?
Loại từ ngữ đại diện cho mối quan hệ bất bình đẳng phu thê này, nghe đến sao có vẻ khó xử như vậy.
” Có chuyện, ta muốn nói với ngươi….. Vân Phàm nói với ta, ngươi phải thật sự để ý đến bản thân trướcc lúc chờ sinh, nhớ chưa?”
“…… Ân, Thẩm Thanh Nhụy nói tôi là bốn trụ thuần âm quan tài tử.”
Thái gia gia gật gật đầu: “Lời này nói, cũng không đúng.”
Tôi là ở nhà sinh ra, cũng tòa nhà cũ này, tối hôm đó mưa rền gió dữ không thể đưa đến bệnh viện, là nãi nãi tôi đỡ đẻ.
“Lúc đó ngực mẹ ngươi bị thương, thiếu chút nữa một người hai mạng, ba ngươi cầm đi tháp đồng từ tay ta, cùng Quỷ Vương giao dịch, lấy thọ mệnh của mình cùng dương khí trao đổi điều kiện, đổi lấy hơi thở cho mẹ ngươi, đợi đến lúc ngươi sinh ra…… Mẹ ngươi đối với con cái rất chấp niệm, thích thật sự, ba ngươi vì vậy cùng nàng cải nhau một trận, cảm thấy nàng vì con không muốn sống.”.
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Thái gia gia cười khẽ một tiếng: “Khoảng thời gian đó thái nãi nãi ngươi hồn không có chỗ ở, thường xuyên phiêu đãng trong nhà này, tiểu tử Vân Phàm hẳn là gặp qua rất nhiều lần, nhưng nó là đứa thông minh, dù có thấy được, cũng hiểu ngậm miệng không nói.”
“Sau đó lại ra một sự kiện, mẹ ngươi kiên quyết không đồng ý tiếp tục dùng hồn tháp hấp thụ âm khí tục mệnh.”
“…… xảy ra chuyện gì a?” Tôi cẩn thận nhìn về phía thái gia gia —— ông thật là từ mộ bò ra, cơ hồ cả đời đều cùng thi cốt quỷ hồn chung sống.
Thái gia gia cười nhìn tôi liếc mắt một cái: “biểu muội ngươi, Trần Tố Hinh.”
A?
Trần Tố Hinh làm sao vậy?
“Mẹ ngươi phát hiện hồn tháp hấp thụ âm khí người sống chung quanh, nữ nhân đặc biệt nghiêm trọng, Trần Tố Hinh trời sinh mệnh cách nhược, càng dễ dàng bị chịu ảnh hưởng, nó mới sinh ra không lâu liền đã xảy ra việc sinh hồn xuất khiếu, mẹ ngươi tự trách không thôi, tình nguyện chính mình chết, cũng không nghĩ nguy hại đến con cái…… Nàng cũng lo lắng cho rằng mình sẽ ảnh hưởng đến ngươi, ngươi khi đó còn không đến hai tuổi.”
Nguyên lai Trần Tố Hinh không phải lạc đầu thị, mà là bị hồn tháp ảnh hưởng…… Thật đáng thương, chỉ cần cái hồn tháp kia vẫn luôn đặt ở trong nhà, nàng sẽ không thể gỡ tơ hồng trên cổ xuống được.
“Cho nên ngươi xác thật là ở tử tuyến thượng sinh ra, chân vượt âm dương, nói ngươi là quan tài tử cũng không sai.”
Nghe thái gia gia giải thích xong, tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua Giang Khởi Vân bên cạnh.
Anh ta ngồi trên ghế bành một tay chống cằm, hơi hơi gập mi nhắm mắt dưỡng thần.
Anh ta đã sớm biết chuyện này đi? Tôi sinh ra anh ta liền thả nhẫn ở từ đường, anh ta đã sớm biết.
Nhưng anh ta không nói, tôn thần đương nhiên biết nhân quả phàm nhân, cũng chỉ có thể làm phàm nhân chính mình tìm được cơ duyên, tự lĩnh ngộ hiểu thấu đáo.
Chợ Âm Sơn phía đông thượng bà lão đã nói, mặc kệ là minh phu, vẫn là minh thê, ở bên nhau luôn là vi phạm giới hạn Âm Dương, người sống thì bị âm tà nhập thể, nhẹ thì sinh bệnh, nặng thì tổn hại dương khí; ở chợ phía tây ông lão chủ cửa hàng trăm năm cũng nói: Ngươi nhìn thế nào cũng không giống người minh hôn? Có phải hay không sinh hoạt phu thê không hài hòa a?
Không hài hòa…… Bị anh ta làm cho chân mềm nhũng không thể đi lại được, này có tính không không hài hòa?
Như vậy một người có thể mang Linh Thai, mệnh cách thuần âm, lại ở từ trong bụng mẹ đã bắt đầu hấp thu âm khí người sống, đúng thật rất khó gặp gỡ?
Lúc trở về phòng, tôi đứng dưới hành lang kéo Giang Khởi Vân lại: “…… Khởi Vân, chúng ta đi thanh tịnh cực lạc thiên đi?”
Anh ta híp mắt, khẽ cười nói: “Nàng mỗi lần nói những lời này, ta đều cảm thấy là ‘ đặc biệt ’ mời……”
“Mới không phải, tôi chỉ là cảm thấy…… anh ở chỗ này nghỉ ngơi không tốt.” Tôi còn có thói quen muốn anh ta ôm tôi, nằm trên chiếc giường nhỏ của tôi.
Anh ta hơi hơi trầm ngâm một chút, mở miệng nói: “Mộ Tiểu Kiều, ta đã từng nghĩ tới, đem nàng đặt ở cực lạc thiên, như vậy nàng sẽ không có nguy hiểm……”
“Nhưng mà, nơi đó không thích hợp cho nàng.”
“Phàm, tục, dục giới, tuy rằng hỗn loạn ô nhiễm, nhưng lại là nơi có nhiều phong cảnh nhất, thị phi thiện ác, tình yêi, thù hận đều có đủ, sẽ không có cô đơn vô hạn…… Ở một nơi ngoại trừ cảnh sắc, còn lại cái gì cũng không có, em một mình có thể ở lại bao lâu”
Tôi cau mày:” …… Tôi muốn đến đó cùng anh, không muốn đi một mình, tôi thà…..”
” Thà ở trong cửa hàng nhỏ của mình”. Anh ta cười nói.
Anh ta giơ tay vẽ lên ánh hào quang:” thôi nào, thê tử bé nhỏ của ta…… Yêu cầu của em thật không dễ nghe. …”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương