Chồng Tôi Là Diêm Vương
Chương 46: Không thuộc về tôi
Không khí lạnh, cùng với cảm giác ướt lạnh, khiến cơ thể tôi tê liệt.
Những vết sưng nhỏ xuất hiện trên da, các dây thần kinh trở nên căng cứng chặt hơn, thậm chí dấu vết sợ hãi bắt đầu lan tỏa.
Đôi tay tôi bị bắt chéo phía sau lưng, bị anh ta giam cầm với một bàn tay lớn.
Một tay khác tùy tiện vuốt ve, khi nhẹ, khi nặng, khi thì làm tôi đau đến run rẩy, khi thì nhẹ như lông chim phớt qua.
Điều chính là sự ẩm ướt bắt đầu từ đỉnh đỏ thắm, một chút, một chút đảo qua toàn bộ ngực, không có buông tha một tấc thịt mềm mại nào hết.
Toàn bộ ngực ướt lạnh, cảm giác kỳ lạ và kích thích.
Cơ thể tôi liên tục run rẩy, nhưng nước mắt lại tuôn rơi.
Xẹt qua gương mặt, dừng ở trước mặt, bị anh ta môi lưỡi cắn nuốt, anh ngẩng đầu dọc theo xương quai xanh, lên cổ, cằm…….ướt lạnh, mềm mại xẹt qua mỗi tấc da thịt, cuối cùng dừng lại ở đuôi mắt.
“… Em, tại sao lại khóc nhiều vậy?” Giọng nói trong trẻo của anh ta có chút không hài lòng,:” đau em cũng khóc, phun nước em cũng khóc, hiện tại chỉ là nếm hương vị, em cũng có thể khóc”
Giọng nói này mang theo hơi thở nguy hiểm và tôi không thể hiểu anh ta.
Không thể hỏi, không thể từ chối.
Đôi khi quan tâm, đôi khi lạnh lùng.
Ánh mắt, khi thì xa cách, khi thì thương xót.
Anh ta muốn thế nào?
Khi hắn cắn mút cái kia. Một dòng điện đau đớn, làm đột ngột hiểu ra một câu.
Anh ta nhiều lần nhấn mạnh: Mộ Tiểu Kiều, em và ta là minh hôn thê tử, hãy nhớ bổn phận của thê tử.
Mở rộng cơ thể, thoả mãn anh ta hết lần này đến lần khác, còn phải nuôi dưỡng Linh thai cho anh ta.
Anh ta đã nói qua rất nhiều lần, rằng tôi là của anh ta, tôi là của anh ta……….tôi có thể gọi là phu quân, anh ta cho phép gọi như vậy.
Nhưng anh ta chưa bao giờ nói qua, anh ta thuộc về tôi
Tôi thuộc về anh ta
Anh ta không thuộc về tôi.
Tại sao tôi lại không nghĩ đến vấn đề này trước đây?
Tôi đột nhiên mỉm cười lặng lẽ – danh tính của anh ta là gì? Còn ít phụ nữ phục vụ hắn ư.
Tôi còn muốn anh ta coi trọng hai chữ thê tử ư.
Phải nhớ kĩ cái thân phận này, tôi chỉ là một tế phẩm.
Tất nhiên, tôi có thể là một tế phẩm, những người khác thì không thể sao?
Anh ấy đã thấy vạn vật thay đổi khôn lường, ngày tháng thoi đưa, trong thiên địa trong triệu năm, thế gian người hàng ngàn hàng vạn. Cuộc đời của tôi chỉ là thời gian chớp mắt của anh ta.
Sinh tử trong nhân gian, ở minh phủ chuộc tội luân hồi, dù được thăng thiên hay hồn phi phách tán, đối với anh ta mà nói, chỉ là mây khói.
Thân phận tế phẩm đối với anh ta mà nói chả có nghĩa gì cả, đơn giản là một cái bụng có thể kết linh thai.
“Phu quân … haha …” Tôi tự chế giễu mình trong thời gian này.
Mắt anh ta mờ đi: “Lại khóc.”
Tôi khẽ chạm vào khóe môi – đây là nụ hôn đầu tiên từ đêm của hỉ sự của hai năm trước, anh ta lại chạm vào môi tôi.
Tôi ngoan ngoãn khẽ mở miệng, gặm lấy cái ướt và mềm của anh ta, và mơ hồ hét lên: phu quân …
Trong thời gian hoảng hốt, tôi thấy ánh mắt cuộn sóng mãnh liệt.
Cuốn lên gió lốc, phá hủy hòa bình, như muốn xé toạc tôi ra.
Tôi nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách, bạch vô thường nói:” đế quân của chúng tôi không kiên nhẫn lắm, tiểu nương nương, đừng không biết tốt, xấu “
Bởi vì trước kia anh ta nhấp nháp, cơ hồ không mất nhiều sức lực, liền đạt tới hiệu quả anh ta muốn.
Một cái gì đó thoát ra khỏi cơ thể tôi, khiến anh ta tiếp tục phát điên với một nụ cười của sự hài lòng.
Tôi không biết anh ta có hạ kết giới trong xe không. Khi đầu óc tôi bị anh ta làm mê muội, tôi thấy khuân mặt méo mó ghen tuông của một người phụ nữ.
Có phải là Thẩm thanh nhụy không?
Tôi cố liếc nhìn thật nhanh, nhưng chỉ có một giọt nước mắt chua chát trào ra từ khóe mắt.
Cảm giác này rất kỳ lạ, cơ thể anh ta lạnh, nhưng có thể đốt cháy ngọn lửa trên cơ thể tôi, sau đó, tôi dùng chính mình để đun sôi từng tấc da thịt của anh ta.
Cuối cùng, anh ta rút lui, có rất nhiều thứ anh ta bỏ lại trong cơ thể tôi.
Tôi nằm tê liệt trên vai anh ta, đột nhiên nghĩ tới bà lão với cái bướu ở quỷ thị.
Bà ấy nói với tôi rằng, mặc kệ là minh phu hay minh thê, người sống mà muốn tiếp thu âm tà nhập thể, nhẹ thì phát sốt, nặng thì tổn hại dương khí.
Anh ta cố gắng không chạm vào tôi nhiều, có phải là sợ tôi chết không?
Tôi cười phá lên, khiến anh hơi nghiêng đầu, môi anh chạm vào má tôi, từ trên người tôi hấp thụ độ ấm, khiến môi ấm hơn một chút.
“Tại sao?” Anh hỏi với giọng trầm ấm, với lấy cái chăn trong xe, quấn nó quanh người tôi và đặt một tay lên bụng tôi.
“Không có gì … tôi nghĩ đến … Ở quỷ thị, tôi có mua ít bao cao su. Lão bà ở đó khuyến khích tôi mua, tôi đã không xấu hổ mà mua nó…….lần sau sẽ thử chứ?
Anh hơi nhíu mày, và giọng anh trở lại với giọng nói lạnh lùng, lạnh lùng: “Không cần.”
“… Tất nhiên là anh cảm thấy nó không cần thiết. Hiện tại đã có Linh thai? Chẳng nhẽ muốn tôi tiếp thu những thứ mà anh để lại trong cơ thể tôi sao?” Tôi nhắm mắt lười biếng.
Có thể đi ngủ. Tốt nhất là ngủ đến chết và không bao giờ thức dậy nữa.
Ngón tay anh ta véo cằm tôi: “Không cần thiết, cứ để ở trong người em đi.”
“… đó sẽ là mang thai.”
Anh mỉm cười, ngữ khí không quan tâm, thậm chí còn mang theo một tiếng cười khúc khích: ” mang thai, vậy tiếp tục mang thai sau khi sinh, ta muốn biết em có thể cho ta bao nhiêu đứa con.”
Tôi cười lạnh, im lặng không nói.
Nói cái gì mà, sau khi đạt được mục đích, sẽ để tôi sống bình yên quãng đời còn lại, giờ lại muốn tôi trở thành một cỗ máy sinh sản có thẩm quyền.
Lời nói của người đàn ông không thể tin được, huống chi là quỷ
》
Ngày hôm sau tôi thức dậy với cơn đau đầu, và cổ họng nóng rát,
“Anh … anh …” Tôi hét lên câm lặng.
Người duy nhất tôi có thể dựa vào bây giờ có thể là anh trai tôi.
Anh tôi ngồi trước giường tôi với cốc nước và thuốc hạ sốt, nước mắt tôi đã rơi xuống.
Anh tôi đưa tay xoa xoa đầu tôi, vốn dĩ khi ngủ tóc sẽ dối, hay bị anh biến thành ổ gà.
“Giang khởi vân đã bảo vệ em đêm qua, nhưng pháp trận ở Làng Hoàng đạo gần như sụp đổ, hắn ta vội vã chạy tới để chỉ huy người của Thẩm Gia.” Anh tôi nói.
Tôi nhẹ nhàng trả lời, anh ta muốn làm cái gì, chưa bao giờ nói với tôi, và tôi cũng không thể hỏi.
Đem chính mình làm vị trí chính xác, nghiêm túc làm tốt cỗ máy sinh sản, đợi khi linh thai sinh ra, tôi sẽ chết, vì vậy anh ta không có lí do gì để trả thù bố tôi và anh tôi.
“Hả? Tại sao em lại phản ứng lạnh lùng như vậy, giận hắn ta à?” Anh tôi cúi xuống và vén mái tóc dài đang xoã trên mặt nói: “Đừng giận, tối qua ở trong xe, hắn một đường ôm em trở về, anh xem ánh mắt hắn………trời ạ, nói thế nào nhỉ, anh thấy hắn cũng không quá đáng sợ”.
Tôi vùi đầu vào chăn. Có một số điều mà tôi không thể nói với anh tôi, cho dù tôi có thân thiết đến mức nào.
Cảm giác này quá phức tạp, không biết cách nào để thể hiện nó.
“Tiểu Kiều, ở quê đã gọi và nói rằng, ngày 9 tháng 9 là ngày sinh của Huyền khanh đại đế. Có một hoạt động hiến tế lớn ở đạo quán thanh ngọc. Hầu như tất cả các gia đình âm dương đều trở về. Thái gia gia yêu cầu chúng ta về quê. “
Tôi cau mày. Sinh nhật của Giang khởi vân vào ngày chín, tháng chín? Tôi vì chuyện này mà phải về, làm tôi thật chán gét về quê.
Những vết sưng nhỏ xuất hiện trên da, các dây thần kinh trở nên căng cứng chặt hơn, thậm chí dấu vết sợ hãi bắt đầu lan tỏa.
Đôi tay tôi bị bắt chéo phía sau lưng, bị anh ta giam cầm với một bàn tay lớn.
Một tay khác tùy tiện vuốt ve, khi nhẹ, khi nặng, khi thì làm tôi đau đến run rẩy, khi thì nhẹ như lông chim phớt qua.
Điều chính là sự ẩm ướt bắt đầu từ đỉnh đỏ thắm, một chút, một chút đảo qua toàn bộ ngực, không có buông tha một tấc thịt mềm mại nào hết.
Toàn bộ ngực ướt lạnh, cảm giác kỳ lạ và kích thích.
Cơ thể tôi liên tục run rẩy, nhưng nước mắt lại tuôn rơi.
Xẹt qua gương mặt, dừng ở trước mặt, bị anh ta môi lưỡi cắn nuốt, anh ngẩng đầu dọc theo xương quai xanh, lên cổ, cằm…….ướt lạnh, mềm mại xẹt qua mỗi tấc da thịt, cuối cùng dừng lại ở đuôi mắt.
“… Em, tại sao lại khóc nhiều vậy?” Giọng nói trong trẻo của anh ta có chút không hài lòng,:” đau em cũng khóc, phun nước em cũng khóc, hiện tại chỉ là nếm hương vị, em cũng có thể khóc”
Giọng nói này mang theo hơi thở nguy hiểm và tôi không thể hiểu anh ta.
Không thể hỏi, không thể từ chối.
Đôi khi quan tâm, đôi khi lạnh lùng.
Ánh mắt, khi thì xa cách, khi thì thương xót.
Anh ta muốn thế nào?
Khi hắn cắn mút cái kia. Một dòng điện đau đớn, làm đột ngột hiểu ra một câu.
Anh ta nhiều lần nhấn mạnh: Mộ Tiểu Kiều, em và ta là minh hôn thê tử, hãy nhớ bổn phận của thê tử.
Mở rộng cơ thể, thoả mãn anh ta hết lần này đến lần khác, còn phải nuôi dưỡng Linh thai cho anh ta.
Anh ta đã nói qua rất nhiều lần, rằng tôi là của anh ta, tôi là của anh ta……….tôi có thể gọi là phu quân, anh ta cho phép gọi như vậy.
Nhưng anh ta chưa bao giờ nói qua, anh ta thuộc về tôi
Tôi thuộc về anh ta
Anh ta không thuộc về tôi.
Tại sao tôi lại không nghĩ đến vấn đề này trước đây?
Tôi đột nhiên mỉm cười lặng lẽ – danh tính của anh ta là gì? Còn ít phụ nữ phục vụ hắn ư.
Tôi còn muốn anh ta coi trọng hai chữ thê tử ư.
Phải nhớ kĩ cái thân phận này, tôi chỉ là một tế phẩm.
Tất nhiên, tôi có thể là một tế phẩm, những người khác thì không thể sao?
Anh ấy đã thấy vạn vật thay đổi khôn lường, ngày tháng thoi đưa, trong thiên địa trong triệu năm, thế gian người hàng ngàn hàng vạn. Cuộc đời của tôi chỉ là thời gian chớp mắt của anh ta.
Sinh tử trong nhân gian, ở minh phủ chuộc tội luân hồi, dù được thăng thiên hay hồn phi phách tán, đối với anh ta mà nói, chỉ là mây khói.
Thân phận tế phẩm đối với anh ta mà nói chả có nghĩa gì cả, đơn giản là một cái bụng có thể kết linh thai.
“Phu quân … haha …” Tôi tự chế giễu mình trong thời gian này.
Mắt anh ta mờ đi: “Lại khóc.”
Tôi khẽ chạm vào khóe môi – đây là nụ hôn đầu tiên từ đêm của hỉ sự của hai năm trước, anh ta lại chạm vào môi tôi.
Tôi ngoan ngoãn khẽ mở miệng, gặm lấy cái ướt và mềm của anh ta, và mơ hồ hét lên: phu quân …
Trong thời gian hoảng hốt, tôi thấy ánh mắt cuộn sóng mãnh liệt.
Cuốn lên gió lốc, phá hủy hòa bình, như muốn xé toạc tôi ra.
Tôi nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách, bạch vô thường nói:” đế quân của chúng tôi không kiên nhẫn lắm, tiểu nương nương, đừng không biết tốt, xấu “
Bởi vì trước kia anh ta nhấp nháp, cơ hồ không mất nhiều sức lực, liền đạt tới hiệu quả anh ta muốn.
Một cái gì đó thoát ra khỏi cơ thể tôi, khiến anh ta tiếp tục phát điên với một nụ cười của sự hài lòng.
Tôi không biết anh ta có hạ kết giới trong xe không. Khi đầu óc tôi bị anh ta làm mê muội, tôi thấy khuân mặt méo mó ghen tuông của một người phụ nữ.
Có phải là Thẩm thanh nhụy không?
Tôi cố liếc nhìn thật nhanh, nhưng chỉ có một giọt nước mắt chua chát trào ra từ khóe mắt.
Cảm giác này rất kỳ lạ, cơ thể anh ta lạnh, nhưng có thể đốt cháy ngọn lửa trên cơ thể tôi, sau đó, tôi dùng chính mình để đun sôi từng tấc da thịt của anh ta.
Cuối cùng, anh ta rút lui, có rất nhiều thứ anh ta bỏ lại trong cơ thể tôi.
Tôi nằm tê liệt trên vai anh ta, đột nhiên nghĩ tới bà lão với cái bướu ở quỷ thị.
Bà ấy nói với tôi rằng, mặc kệ là minh phu hay minh thê, người sống mà muốn tiếp thu âm tà nhập thể, nhẹ thì phát sốt, nặng thì tổn hại dương khí.
Anh ta cố gắng không chạm vào tôi nhiều, có phải là sợ tôi chết không?
Tôi cười phá lên, khiến anh hơi nghiêng đầu, môi anh chạm vào má tôi, từ trên người tôi hấp thụ độ ấm, khiến môi ấm hơn một chút.
“Tại sao?” Anh hỏi với giọng trầm ấm, với lấy cái chăn trong xe, quấn nó quanh người tôi và đặt một tay lên bụng tôi.
“Không có gì … tôi nghĩ đến … Ở quỷ thị, tôi có mua ít bao cao su. Lão bà ở đó khuyến khích tôi mua, tôi đã không xấu hổ mà mua nó…….lần sau sẽ thử chứ?
Anh hơi nhíu mày, và giọng anh trở lại với giọng nói lạnh lùng, lạnh lùng: “Không cần.”
“… Tất nhiên là anh cảm thấy nó không cần thiết. Hiện tại đã có Linh thai? Chẳng nhẽ muốn tôi tiếp thu những thứ mà anh để lại trong cơ thể tôi sao?” Tôi nhắm mắt lười biếng.
Có thể đi ngủ. Tốt nhất là ngủ đến chết và không bao giờ thức dậy nữa.
Ngón tay anh ta véo cằm tôi: “Không cần thiết, cứ để ở trong người em đi.”
“… đó sẽ là mang thai.”
Anh mỉm cười, ngữ khí không quan tâm, thậm chí còn mang theo một tiếng cười khúc khích: ” mang thai, vậy tiếp tục mang thai sau khi sinh, ta muốn biết em có thể cho ta bao nhiêu đứa con.”
Tôi cười lạnh, im lặng không nói.
Nói cái gì mà, sau khi đạt được mục đích, sẽ để tôi sống bình yên quãng đời còn lại, giờ lại muốn tôi trở thành một cỗ máy sinh sản có thẩm quyền.
Lời nói của người đàn ông không thể tin được, huống chi là quỷ
》
Ngày hôm sau tôi thức dậy với cơn đau đầu, và cổ họng nóng rát,
“Anh … anh …” Tôi hét lên câm lặng.
Người duy nhất tôi có thể dựa vào bây giờ có thể là anh trai tôi.
Anh tôi ngồi trước giường tôi với cốc nước và thuốc hạ sốt, nước mắt tôi đã rơi xuống.
Anh tôi đưa tay xoa xoa đầu tôi, vốn dĩ khi ngủ tóc sẽ dối, hay bị anh biến thành ổ gà.
“Giang khởi vân đã bảo vệ em đêm qua, nhưng pháp trận ở Làng Hoàng đạo gần như sụp đổ, hắn ta vội vã chạy tới để chỉ huy người của Thẩm Gia.” Anh tôi nói.
Tôi nhẹ nhàng trả lời, anh ta muốn làm cái gì, chưa bao giờ nói với tôi, và tôi cũng không thể hỏi.
Đem chính mình làm vị trí chính xác, nghiêm túc làm tốt cỗ máy sinh sản, đợi khi linh thai sinh ra, tôi sẽ chết, vì vậy anh ta không có lí do gì để trả thù bố tôi và anh tôi.
“Hả? Tại sao em lại phản ứng lạnh lùng như vậy, giận hắn ta à?” Anh tôi cúi xuống và vén mái tóc dài đang xoã trên mặt nói: “Đừng giận, tối qua ở trong xe, hắn một đường ôm em trở về, anh xem ánh mắt hắn………trời ạ, nói thế nào nhỉ, anh thấy hắn cũng không quá đáng sợ”.
Tôi vùi đầu vào chăn. Có một số điều mà tôi không thể nói với anh tôi, cho dù tôi có thân thiết đến mức nào.
Cảm giác này quá phức tạp, không biết cách nào để thể hiện nó.
“Tiểu Kiều, ở quê đã gọi và nói rằng, ngày 9 tháng 9 là ngày sinh của Huyền khanh đại đế. Có một hoạt động hiến tế lớn ở đạo quán thanh ngọc. Hầu như tất cả các gia đình âm dương đều trở về. Thái gia gia yêu cầu chúng ta về quê. “
Tôi cau mày. Sinh nhật của Giang khởi vân vào ngày chín, tháng chín? Tôi vì chuyện này mà phải về, làm tôi thật chán gét về quê.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương