Chồng Tôi Lòng Đen Tối (Kiều Thê Không Dễ Làm)
Chương 154: Không Thấy Hàm Hàm Đâu
Cố Duyên cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, Hạnh Hạnh sắp tan học, cô gọi điện thoại nhắc nhở thím Tô đi đón. Thím Tô nói rằng đang ở trên đường, cô mới yên lòng. Nói chuyện điện thoại xong, Cố Duyên đi ra khỏi quán cà phê, trở lại tầng của Ngự Tứ. Ngự Tứ vẫn đang họp, cô ngồi đợi trong phòng khách khoảng mười phút, Ngự Tứ mới từ từ đi đến. “Xin lỗi, đã để cô chờ lâu.” Ngự Tứ đi tới, trong tay bưng một ly trà lài, xa xa có thể ngửi được hương hoa mát mẻ tươi mới. Mùi hương này rất quen thuộc với Cố Duyên, năm đó Ngự Tứ thích uống trà lài, không ngờ năm năm trôi qua, trí nhớ của anh đã mất nhưng vị giác vẫn vậy. “Nào, uống ly trà.” Ngự Tứ đặt ly trà đang cầm trong tay xuống trước mặt cô rồi lấy ly cà phê đi. Cố Duyên nghĩ thầm không phải anh đang đáp lại việc lần trước cô ngâm cúc tuyết cho anh đấy chứ? Nếu không... vì sao phải đặc biệt pha cho cô một ly trà hoa mang vào? “Cảm ơn.” Cố Duyên nói lời cảm ơn, cúi đầu lấy tài liệu trong túi ra đưa cho anh: “Đây là sếp Phó bảo tôi đưa cho anh. Còn nữa, anh ấy muốn biết lúc nào anh có thời gian kiểm tra sổ sách.” “Ngày mai đi, mai tôi sẽ đến công ty Mùa Hoa.” Ngự Tứ để túi tài liệu sang một bên, anh nghiêng người nhìn cô trong khoảng cách khá gần. Cố Duyên ngẩn người vì hành động đột ngột của anh, theo bản năng lui lại, anh ấy có ý gì? “Có biết tại sao tôi muốn cô đích thân mang tài liệu sang đây không?” Ngự Tứ hỏi. Đây chính là điểm Cố Duyên nghi ngờ, cô rất muốn hỏi, chỉ là chưa hỏi mà thôi. Cô lắc đầu: “Không biết.” “Vậy cô muốn biết không?” “Nếu... anh muốn nói, tôi đồng ý nghe...” Câu trả lời này có được xem là hợp lý không? Cố Duyên không nhịn được suy nghĩ lung tung, cảm giác khô nóng tán loạn, bao lâu rồi cô không gần Ngự Tứ như vậy, đã năm năm rồi đó! “Tối qua lúc ngủ, đột nhiên tôi nghĩ tới một số chuyện quá khứ đã quên mất.” Anh nói. Cố Duyên kinh ngạc, ngơ ngác nhìn anh, trong chớp mắt đầu óc trở nên mù mịt. Trong thoáng chốc, cô thấy ánh mắt sâu lắng của Ngự Tứ có sự tìm tòi, cô không kịp nghĩ nhiều, không tự chủ được hỏi một câu: “Anh đã khôi phục trí nhớ ư?” Ngự Tứ chớp mắt, nói: “Sao cô biết tôi mất trí nhớ?” “Tôi...” Cố Duyên ngẩn ra, đúng rồi, sao cô biết anh mất trí nhớ? Người đàn ông nhạy bén như Ngự Tứ quả thật là tâm tư khó dò. Anh nhất định đang nghi ngờ nên mới dùng cách này để gài bẫy cô nói ra, mà người ngốc nghếch như cô lại trúng kế. Cô kiên trì nói: “Tôi nghe Ngọc Ngân nói.” “Cô gặp Ngọc Ngân lúc nào?” Gặp Ngọc Ngân lúc nào, đây cũng là một câu hỏi khó, cô nên nói lúc nào mới hợp lý đây? Nếu nói sai thì sẽ chỉ khiến anh nghi ngờ thêm. Ngự Tứ nói thêm một câu: “Theo quan sát của tôi, cô né Ngọc Ngân còn không kịp, sẽ không ngồi nói chuyện với nhau đâu.” Ngự Tứ, anh muốn ép chết tôi sao? Cố Duyên bất đắc dĩ nhắm hai mắt. May mà lúc này điện thoại di động vang lên, cô đường đường chính chính lướt qua Ngự Tứ rồi nép vào một góc, hoang mang lấy điện thoại trong túi xách ra, ngay cả số điện thoại còn chưa nhìn mà đã nhấn nghe. Là điện thoại thím Tô gọi tới, vừa bắt máy đã nghe thím Tô sốt ruột kêu lên: “Duyên Duyên, không xong rồi, Hạnh Hạnh đã bị người ta đón đi mất.” “Cái gì? Hạnh Hạnh bị người ta đón đi? Là ai đón đi?” Cố Duyên lại hoang mang lần nữa, nóng lòng hỏi. “Nghe nói là một cái cô gái trẻ tuổi, người Hạnh Hạnh quen biết.” Cô gái trẻ tuổi, người Hạnh Hạnh quen biết... “Có phải là Lý Lý đón đi không?” Cô nín thở hỏi. Tuy cô biết rõ Lý Lý không rảnh đi đón Hạnh Hạnh và gần như cũng không đi đón một mình, nhưng cô vẫn ôm một tia hi vọng hỏi. Thím Tô lại cắt đứt ý nghĩ của cô: “Không phải! Tôi gọi điện thoại hỏi Lý Lý rồi, cô nghĩ xem Hạnh Hạnh còn quen ai không? Là đồng nghiệp của cô sao?” “Đồng nghiệp của tôi không biết con bé học trường nào, cũng sẽ không rảnh rỗi giúp tôi đi đón con bé.” Trong lòng Cố Duyên dâng lên một dự cảm không lành, trong đầu hiện ra hình ảnh Ngọc Ngân. Cô chợt hít một hơi thật mạnh, ngã trên mặt đất. Nếu Hạnh Hạnh thực sự rơi vào tay Ngọc Ngân, vậy có còn hy vọng sống không? Cô thực sự không dám nghĩ tới! Từ lúc cô nói chuyện điện thoại, Ngự Tứ đã hiểu chuyện gì xảy ra, bây giờ thấy cô đột nhiên ngã xuống đất, anh căng thẳng trong lòng, vội vàng đi tới đỡ cô. “Cô Cố, cô sao vậy?” Cố Duyên thở dồn dập, ngực phập phồng không ngừng, nhưng cô vẫn kiên trì ngồi dậy, thì thào nói: “Hạnh Hạnh không thấy... không thấy đâu...” “Có lẽ chỉ là người quen đón đi, cô đừng vội.” “Ngọc Ngân...” Cố Duyên đột nhiên dùng hết sức bình sinh nắm lấy áo Ngự Tứ, nóng lòng nói: “Ngọc Ngân, là Ngọc Ngân bắt con tôi đi, Ngự Tứ... xin anh hãy giúp tôi tìm con về!” Ngự Tứ nhíu mày: “Cô chắc chắn là Ngọc Ngân đón Hạnh Hạnh đi?” “Chắc chắn!” Cố Duyên liều mạng gật đầu. Chẳng những cô chắc chắn, mà còn khẳng định. Ngự Tứ mang theo vẻ nghi ngờ: “Nhưng Ngọc Ngân không có lý do đón Hạnh Hạnh đi.” “Cô ta có cả đống lý do!” Cố Duyên khóc thất thanh, hai tay vẫn nắm chặt áo của anh, cầu xin: “Cầu xin anh dẫn tôi đi gặp Ngọc Ngân, tôi muốn gặp Ngọc Ngân, cầu xin anh...” “Gặp Ngọc Ngân thì không có vấn đề, tôi chỉ lo cô bỏ lỡ thời gian.” “Không đâu!” Thấy Cố Duyên kiên quyết muốn gặp Ngọc Ngân như vậy, Ngự Tứ đỡ cô từ dưới đất lên, kéo cô bước nhanh về phía thang máy. Anh chưa trải qua nỗi đau mất con, nhưng vừa nghĩ tới, anh đã thấy tim mình lạnh lẽo, nên anh có thể hiểu cho tâm trạng của Cố Duyên lúc này, sẵn lòng giúp cô đi tìm Hạnh Hạnh. Lúc đi xuống tầng trệt, Ngự Tứ gọi điện để tài xế chạy xe đến trước cửa tòa nhà, hai người vừa xuống tầng trệt, xe đã chuẩn bị xong. Ngự Tứ tự mình lái xe chở Cố Duyên chạy nhanh về phía biệt thự Ngọc Long, chỉ mất một nửa thời gian so với bình thường. Cố Duyên không còn tâm tư quan sát căn nhà được trang trí xa hoa, khắp nơi tràn đầy sự ấm áp và hạnh phúc, cô theo Ngự Tứ vào phòng khách. Ngọc Ngân quả nhiên đang ở nhà, thấy Ngự Tứ trở về bèn nở nụ cười chào đón. Khi cô ta nhìn thấy Cố Duyên sau lưng Ngự Tứ, lòng cô ta giật thót, kinh ngạc không ngớt. Cố Duyên vừa nhìn thấy Ngọc Ngân, lập tức kích động nhào lên nắm lấy hai tay cô ta, hỏi: “Hạnh Hạnh đâu? Cô đưa con gái của tôi đi đâu rồi?” Ngọc Ngân ngớ người, vội giật tay ra, bực bội nói: “Cô nói gì vậy? Con gái cô không thấy đâu lại chạy tới hỏi tôi? Dựa vào cái gì chứ?” “Hà Ngọc Ngân, tôi biết là cô, cô mau giao Hạnh Hạnh cho tôi!” Cô mất kiểm soát hét lên: “Nếu không tôi sẽ không để cô yên!” Ngọc Ngân bị dọa sợ vì lửa giận của Cố Duyên, hoảng hốt lùi ra sau, Cố Duyên như thế này là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy! Xem ra Hạnh Hạnh quả thật rất quan trọng với cô! Ngọc Ngân không khỏi lo lắng, sau khi cô ta lừa Hạnh Hạnh ra khỏi nhà trẻ thì đã giao cho Tiết Uy rồi, sau đó xảy ra chuyện gì cô ta cũng không biết, càng không biết bây giờ Hạnh Hạnh sống hay chết. “Hà Ngọc Ngân, đừng tưởng rằng chỉ có cô biết uy hiếp người khác.” Cố Duyên rơi nước mắt, cắn răng nói: “Nếu Hạnh Hạnh có chuyện gì bất trắc, cô cũng đừng mong sống sót, cô có thể dùng Phong Tùy uy hiếp tôi, tôi cũng có thể dùng Phong Tùy đáp lại cô, đến lúc đó để xem tôi và cô ai thảm hơn!” Hà Ngọc Ngân biết Cố Duyên yêu Ngự Tứ, không nỡ để Ngự Tứ chịu bất cứ tổn thương gì, nên mới phải cố gắng kiểm soát tình hình. Bây giờ nghe Cố Duyên nói như vậy, cô ta lập tức luống cuống. Lúc này Cố Duyên kích động đến mức sắp phát điên, mà đối với một người sắp điên lên, không có chuyện gì là không làm được, cô ta đột nhiên hối hận về việc ra tay với Hạnh Hạnh vội như vậy! “Ngọc Ngân, Hạnh Hạnh thực sự do em đón đi sao?” Ngự Tứ nhìn chăm chú vào Ngọc Ngân, hỏi. Ngọc Ngân mở miệng, nhưng lại không nói lời nào. Im lặng có nghĩa là thừa nhận, Ngự Tứ hít sâu, đôi mắt lướt qua sự lạnh lẽo. Ngọc Ngân cảm giác được sự lạnh lẽo này, đương nhiên không thể nào tiếp tục nói dối nữa, trong lòng cô ta không biết phải làm sao. “Em...” Cô ta mở miệng, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu vô tội: “Em chỉ muốn đón con bé về chơi với Thuyên Thuyên thôi, hơn nữa đây là ý của Thuyên Thuyên, vốn không có ý xấu.” Cô ta thừa nhận, Hạnh Hạnh đúng là được cô ta đón đi, Hà Ngọc Ngân... là người nguy hiểm cỡ nào! Cố Duyên không thở nổi lại sắp ngã xuống đất. Nhưng trước khi chưa tìm được Hạnh Hạnh, cô không thể ngã xuống, cô phải tìm Hạnh Hạnh về bằng được. “Chơi cùng Thuyên Thuyên?” Cố Duyên điên cuồng hét lên: “Thuyên Thuyên vẫn luôn chỉ biết bắt nạt và coi thường Hạnh Hạnh, sao lại có thể muốn chơi với nó?” “Cố Duyên, trước hết cô đừng kích động.” Ngọc Ngân lên tiếng trấn an: “Hạnh Hạnh không sao, bây giờ Hạnh Hạnh rất ổn...” “Bây giờ Hạnh Hạnh đang ở đâu?” Ngự Tứ cau mày hỏi. “Ở...” Ngọc Ngân suy nghĩ một chút, nói dối: “Sau khi em đón con bé về, bởi vì Hạnh Hạnh không chịu ở đây lâu nên em sai người đưa con bé về rồi, em... em đi gọi điện thoại hỏi xem con bé tới nhà chưa.” Ngọc Ngân nói rồi xoay người vào phòng, cầm điện thoại lên gọi cho Tiết Uy, vừa bắt máy, Tiết Uy đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Nói đi, giải quyết ai tiếp theo?” Ngọc Ngân len lén liếc nhìn Ngự Tứ và Cố Duyên, hạ giọng hỏi: “Hạnh Hạnh đâu? Đã đưa con bé về chưa?” “Đưa về?” Tiết Uy thoáng sửng sốt, lập tức nở nụ cười: “Sao vậy? Người ta đến đòi người à?” “Đúng vậy, nói mau, bây giờ con bé ở đâu?” Ngọc Ngân nóng lòng như lửa đốt, trong lòng không ngừng cầu khẩn Hạnh Hạnh đừng xảy ra chuyện gì, lần này tốt nhất Tiết Uy đừng ra tay quá nhanh... “Cũng biết cô sẽ hối hận.” Tiết Uy đùa cợt cười, nói: “Yên tâm đi, cô bé nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy, vừa nhìn đã nghĩ đến Thuyên Thuyên, nghĩ đến Thuyên Thuyên thì sao nỡ ra tay chứ.” “Bớt nói nhảm, bây giờ đứa trẻ đang ở đâu?” Ngọc Ngân không nhịn được truy hỏi. “Đang nhốt ở phòng hoa trên sân thượng nhà xưởng cũ cuối con hẻm.” “Vậy anh còn không mau đưa con bé về?” “Cô Hà.” Tiết Uy tức giận, bực bội nói: “Cô hãy nghe cho kỹ, tôi chỉ phụ trách bắt đi, chứ không phụ trách đưa về, cô tự mà đi đi.” Tiết Uy có thể giết chết nhiều người thay cô ta như vậy thì không phải là người thiếu cẩn thận, đương nhiên cũng sẽ không ngốc. Bây giờ việc bắt cóc Hạnh Hạnh đã vỡ lở ra, nếu hắn quay về nhà xưởng cũ thả người, không chừng sẽ có cảnh sát hoặc ai đó mai phục bốn phía chờ hắn sa lưới. Cho nên, hắn chắc chắn sẽ không làm chuyện ngu ngốc này rồi. “Anh!” Ngọc Ngân chán nản, tiếp theo là tiếng điện thoại tút tút bên tai cô ta. Gọi lại cho Tiết Uy, điện thoại đã tắt máy, vậy bước tiếp theo chắc hẳn là đổi số. Thực sự là tên xảo trá! Ngọc Ngân xoay người, thấy Cố Duyên trừng mắt chằm chằm đợi câu trả lời, cô ta mặt dày nói: “Hắn nhốt Hạnh Hạnh trong nhà xưởng cũ cuối con hẻm...” Cô ta chưa nói hết, Cố Duyên lập tức xoay người lao về phía cửa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương