Chồng Tôi Lòng Đen Tối (Kiều Thê Không Dễ Làm)
Chương 157: Xin Lỗi
“Tiết Uy đã chạy trốn ra nước ngoài rồi, cô còn tự cho rằng chuyện cô và hắn ta làm không chút kẽ hở?” Ngự Tứ cười nhạt: “Thực ra lúc ở khu vui chơi trẻ em, lần đầu tiên cô và Cố Duyên gặp mặt, tôi đã cảm thấy cô và Cố Duyên đã sớm biết, nhưng cô gạt tôi hết lần này tới lần khác nói không biết. Vì thế tôi mới bắt đầu chú ý đến hành động của cô những ngày gần đây, từ đó mới biết được mối quan hệ mật thiết giữa cô và Tiết Uy…” Ngọc Ngân hoảng sợ vội vàng cắt lời anh, lắc đầu nói: “Ngự Tứ, anh hiểu lầm em rồi, em và Tiết Uy chẳng có gì cả, chỉ là bạn bè bình thường thôi... Mấy ngày này anh cũng có thể tra được, ngoại trừ lần gặp nhau trong quán cà phê, em và hắn chưa gặp lại, càng không có quan hệ mật thiết.” “Tôi biết hai người chỉ gặp nhau trong quán cà phê, chẳng qua đang bàn bạc xem làm thế nào giết chết Sa Sa, cũng không có chuyện gì.” “Sa Sa...” Ngọc Ngân lại giật mình, xem ra Ngự Tứ thực sự đã biết hết, vậy có phải anh cũng biết... Cô ta run rẩy liếc nhìn Thuyên Thuyên, anh vừa mới lạnh lùng đẩy Thuyên Thuyên ra như vậy, chẳng lẽ là vì đã nhận ra được điều gì sao? “Đã nói đến mức này mà cô vẫn không chịu nói thật sao?” “Ngự Tứ...” Hai mắt Ngọc Ngân rưng rưng, kéo tay anh cầu xin: “Em nói rồi, cho dù em làm chuyện gì thì đều là vì em yêu anh.” “Lý do mỗi lần cô làm sai chuyện gì đều là vì yêu tôi, nhưng cô làm như vậy là yêu tôi sao? Cô khiến tôi và Hạnh Hạnh không thể nhận cha con, cô còn để Thuyên Thuyên ức hiếp con bé, khinh thường con bé, cô có từng nghĩ đến con bé mới là con gái ruột của tôi không? Có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?” Con bé mới là con gái ruột của tôi... Ngọc Ngân lẩm bẩm ý nghĩa sâu xa của câu nói này, ngồi sụp xuống đất. “Cô tự giải quyết cho tốt đi!” Ngự Tứ ném lại những lời này, bước nhanh lên tầng. Vào phòng ngủ, Ngự Tứ lướt mắt nhìn bốn phía, mặc dù chỉ ở vài ngày, nhưng khắp nơi đều là sự ấm cúng do Ngọc Ngân đích thân bày biện. Dù thế nào anh cũng không thể ngờ năm năm trước sau khi anh tỉnh lại, người phụ nữ xưng vợ chồng với anh lại lắm mưu nhiều kế, lòng dạ độc ác như vậy. Anh nhắm mắt lại, cố gắng nhớ, nhưng làm sao cũng không nhớ nổi năm năm trước anh là người thế nào, từng trải qua chuyện gì, với ai. Anh đi vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn đầy nước ấm, cơ thể uể oải mệt mỏi rốt cuộc đã có được chút thư giãn. Lúc Ngự Tứ đi ra khỏi phòng tắm, Ngọc Ngân đã ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ, đôi mắt rưng rưng lặng lẽ nhìn Ngự Tứ, nói: “Anh muốn nghe chuyện quá khứ đúng không? Được, em nói cho anh biết.” Bước chân của Ngự Tứ hơi dừng lại, ngồi xuống đối diện cô ta. Ngọc Ngân hít một hơi thật sâu, đi đến ngồi cạnh anh, vừa dùng khăn lau những sợi tóc ướt giúp anh, vừa chăm chú nhìn anh, nói: “Ngự Tứ, em muốn biết có phải bây giờ anh cực kỳ căm ghét em? Cực kỳ thất vọng về em?” Ngự Tứ lạnh lùng đoạt lại chiếc khăn trong tay cô ta, nói: “Tôi nghĩ, cho dù là kẻ ngốc cũng sẽ không bằng lòng nuôi con thay người đàn ông khác.” “Xin lỗi...” “Đây không phải là vấn đề mà hai từ “xin lỗi” có thể giải quyết được.” Ngự Tứ cười châm biếm: “Vốn dĩ tôi chỉ nghi ngờ, sau khi nghe Sa Sa nói như vậy, thực ra tôi đã mang theo cảm giác tội lỗi đi xét nghiệm ADN, không ngờ kết quả lại như thế, cô biết cảm giác của tôi lúc đó thế nào không? Cả trái tim tôi lạnh lẽo băng giá, đây chính là đứa con trai tôi yêu thương suốt bốn năm trời, thực sự quá nực cười!” “Tuy thằng bé không phải con anh, nhưng em yêu anh thật lòng. Em và hắn không có tình cảm, trước đây em bị ép quan hệ với hắn. Nhưng em không ngờ em lại mang thai, lúc đó anh chưa tỉnh lại, em lo lắng sau khi tỉnh lại anh sẽ rời xa em vì quên mất em, cho nên em mới phải dùng thằng bé để giữ lấy anh.” Những năm ấy, Hà Ngọc Ngân và Tiết Uy quen biết nhau trong nhóm bạn bè, Tiết Uy theo đuổi Hà Ngọc Ngân, nhưng khi đó Ngọc Ngân có một người bạn trai hoàn hảo như Phong Tùy nên vốn không quan tâm tới hắn. Bởi vì Tiết Uy thích cô ta nên vẫn luôn giúp cô làm việc. Ngọc Ngân có việc muốn nhờ vả đều luôn phải bỏ ra chút gì đó, ngoại trừ tiền bạc, thứ mà Tiết Uy muốn nhất đương nhiên chính là cơ thể cô ta rồi. Sau khi phẫu thuật xong, Ngự Tứ hôn mê suốt ba tháng trời, cô ta lo lắng Ngự Tứ không mất trí nhớ, nhưng lại lo Ngự Tứ mất trí nhớ sẽ hoàn toàn xa lạ với cô ta, không cần cô ta nữa nên cô ta đã giữ lại đứa con, mà việc này mãi cho đến mấy ngày trước, cô ta còn tưởng rằng nó không có chút sai lầm. Chẳng những Ngự Tứ quên mất Cố Duyên, còn tin tưởng vào tình cảm vợ chồng của họ không chút nghi ngờ, càng yêu thương đứa trẻ trong bụng cô ta, và vẫn duy trì nhiều năm như thế. Nếu không phải Cố Duyên đột nhiên về nước, đột nhiên xuất hiện, cô ta và Ngự Tứ, còn cả Thuyên Thuyên vẫn sẽ hạnh phúc đến tận bây giờ! Cố Duyên, lại là Cố Duyên! Ngón tay của cô ta lặng lẽ nắm chặt, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Ngự Tứ thấy một lúc lâu cô ta cũng không nói lời nào, bèn lên tiếng: “Tôi muốn biết giữa tôi và Cố Duyên đã xảy ra chuyện gì.” “Chuyện anh quan tâm... chỉ là mối quan hệ giữa anh và cô ta thôi sao?” Cô ta cười, nụ cười đầy cay đắng. Ngự Tứ không nói, im lặng đợi cô ta lên tiếng. “Cố Duyên... Đúng, hai người đã từng yêu nhau, nhưng lúc anh sống chết chưa rõ, cần sự quan tâm nhất, cô ta lại rời đi. Người lặng lẽ chờ anh tỉnh lại, lặng lẽ ở bên giường bệnh của anh là em, niệm tình tình cảm mà em dành cho anh, lẽ nào anh không thể tha thứ cho những lỗi lầm em phạm phải vì yêu anh sao?” “Giết người thì phải đi tù, Ngọc Ngân, cho dù tôi tha thứ cho cô, pháp luật có thể tha thứ cho cô sao?” “Vậy chúng ta cùng đi tù là được!” Ngọc Ngân đột nhiên nói. Ngự Tứ hơi ngẩn ra, đương nhiên anh không hiểu rõ ý nghĩa thực sự trong lời nói của Ngọc Ngân, chỉ cho rằng Ngọc Ngân đang giận dỗi. “Lời cô nói là thật?” Ngự Tứ chỉ muốn xác định, bởi vì trong ấn tượng của anh, Cố Duyên không phải là người ích kỷ như vậy. “Anh không tin em thì tự đi hỏi Cố Duyên đi.” “Được thôi, cảm ơn cô đã cho tôi biết những điều này.” Ngự Tứ nói xong, đứng lên đi tới tủ quần áo tìm một bộ trang phục thoải mái để ra ngoài rồi vào phòng cất quần áo để thay. Ngọc Ngân đứng lên theo anh, quan sát hỏi: “Đã trễ thế này, anh còn muốn đi đâu?” “Cô nói xem tôi nên đi đâu?” Ngự Tứ lạnh lùng liếc nhìn cô ta. “Ngự Tứ, anh đừng đi.” Ngọc Ngân cuống quít lao đến kéo tay anh lại: “Em xin anh đừng đi, ở lại đây có được không? Không phải chúng ta đang sống rất tốt sao? Chúng ta có thể sinh thêm con, muốn bao nhiêu đứa cũng được, chỉ cần người một nhà chúng ta có thể hạnh phúc sống bên nhau...” Tuy cô ta nằm mơ cũng sợ sinh con, mỗi lần nhớ đến lần sinh đầu tiên suýt nữa mất mạng, cô ta liền toát mồ hôi lạnh. Bác sĩ cũng nói cô ta không thích hợp mang thai nữa. Nhưng chỉ cần có thể khiến Ngự Tứ ở lại, cô ta sẵn lòng sinh thêm một đứa, cho dù có nguy hiểm đến tính mạng. “Cô muốn tôi mặc kệ Hạnh Hạnh không lo sao?” Ngự Tứ cười nhạt. Ngọc Ngân lắc đầu: “Không phải, chúng ta có thể đón Hạnh Hạnh về sống cùng, Cố Duyên nhất định sẽ đồng ý.” Cố Duyên sẽ đồng ý sao? Ngự Tứ nhớ tới lúc cô lo lắng cho Hạnh Hạnh mấy lần suýt ngất đi thì biết cô sẽ không đồng ý rồi. “Cuộc sống sau này, tôi muốn sống thế nào là việc của tôi, cô tự lo cho mình đi.” Ngự Tứ nói rồi hất tay cô ta ra, nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ. “Ngự Tứ! Ngự Tứ!” Ngọc Ngân khóc lóc đuổi theo, nhưng Ngự Tứ bị tổn thương cực độ vốn không để ý đến lời cầu xin thảm hại của cô ta. Lúc Ngự Tứ đi ra khỏi phòng ngủ, anh kinh ngạc vì Thuyên Thuyên thình lình xuất hiện trước mắt, vẻ mặt của Thuyên Thuyên hoảng sợ và mờ mịt, hiển nhiên không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là cha mẹ cãi nhau, không vui. Ngự Tứ hơi dừng bước, cúi đầu nhìn thằng bé, cho dù Hà Ngọc Ngân đã làm gì, nhưng đứa bé này vô tội, lại là đứa con anh yêu thương nhiều năm như vậy. Trong lòng anh không đành, nhưng cuối cùng vẫn bỏ lại thằng bé mà đi. Lái xe trên đường, thực ra Ngự Tứ cũng không biết mình muốn đi đâu, cảm thấy đi đâu cũng không thích hợp. Có nhà không muốn về, Hạnh Hạnh vẫn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, đến đó cũng không gặp được. Cuối cùng anh vẫn đến bệnh viện, bởi vì ban đêm không phải là thời gian thăm bệnh, nên không xem được video. Anh đứng trước cửa phòng bệnh thật lâu không rời đi, một cảm giác tội lỗi đè lên tim anh nặng nề không dứt. Anh gặp được một bác sĩ đi ra từ trong phòng bệnh, hỏi thăm tình hình của Hạnh Hạnh, bác sĩ nói cho anh biết lúc nãy Hạnh Hạnh có tỉnh lại một lần, ngày mai là có thể chuyển sang phòng bệnh bình thường. Nghe xong lời của bác sĩ, anh thở phào nhẹ nhõm, cười ngây ngô trước cửa phòng bệnh. Cố Duyên và Lý Lý vừa hay cũng đến bệnh viện lúc này, thoáng thấy Ngự Tứ, Cố Duyên lặng lẽ núp trong góc tường tránh đi. Không phải cô không dám đối mặt với Ngự Tứ, chỉ là không biết giờ này nên ở bên anh như thế nào, vì thế dứt khoát không gặp. Lý Lý thúc cùi chỏ vào eo cô, thì thầm: “Giả vờ giả vịt, cậu đừng rung động vì vẻ ngoài của anh ta.” Cố Duyên mỉm cười, cô không hề cảm thấy Ngự Tứ đang giả bộ. Nhìn anh nuông chiều Thuyên Thuyên là biết anh rất yêu con của mình rồi, bây giờ Hạnh Hạnh bị thương nặng như vậy, trong lòng anh nhất định cũng sẽ lo lắng như cô. “Chúng ta đi thôi, xuống dưới đi dạo, lát nữa hẵng lên.” Cố Duyên kéo tay Lý Lý, xoay người đi về phía thang máy. “Tại sao phải sợ anh ta, thật là, chưa thấy ai yếu đuối như cậu...” Lý Lý lẩm bẩm đi theo cô cô cùng nhau xuống dưới. Cố Duyên chỉ bất đắc dĩ cười, cũng không phản bác. Sau khi Hạnh Hạnh được đưa vào phòng bệnh bình thường, Cố Duyên xin nghỉ làm, ở bên con bé suốt ngày. Bác sĩ nói Hạnh Hạnh có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, điều này khiến cô mong chờ và vui vẻ. Đã nhiều ngày không nghe Hạnh Hạnh vây quanh cô gọi mẹ, đây là những ngày tháng không chút quen thuộc với cô trong suốt năm năm qua, cô đang mong chờ lúc Hạnh Hạnh tỉnh lại sẽ gọi mẹ suốt. Hạnh Hạnh ở phòng một người, bên trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ nghe tiếng máy móc “tít tít”. Cố Duyên ở bên theo dõi sự thay đổi của Hạnh Hạnh và máy móc không dám lơ là phút giây nào, mãi đến khi bác sĩ nói cho cô biết không cần phải căng thẳng như vậy, cô mới thả lỏng hơn, ngồi trên ghế sofa. Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa nhè nhẹ, Cố Duyên quay đầu, thấy Ngự Tứ đi vào. Lúc này nhìn thấy Ngự Tứ, cô không biết nên nói gì, cũng không muốn nói, cứ thế xoay đầu lại. Ngự Tứ đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, lẳng lặng chăm chú nhìn Hạnh Hạnh, dịu dàng nói: “Chúng ta cùng nhau chờ Hạnh Hạnh tỉnh lại.” Cố Duyên kín đáo quay đầu nhìn góc nghiêng của anh, vẻ mặt của anh tĩnh lặng như vậy, chăm chú như vậy, xem ra anh thực sự rất yêu Hạnh Hạnh. Nếu Hạnh Hạnh biết trong cuộc đời thứ hai của mình... có người cha mà bé luôn nhớ nhung, bé sẽ vui biết bao! “Cảm ơn...” Cô nói. Cô biết Ngự Tứ không thích nghe cô nói hai từ này, nhưng cô vẫn không nhịn được nói ra. Ngự Tứ quả nhiên không thích nghe cô nói hai từ này, anh hờ hững liếc mắt nhìn cô, không mở miệng nói gì. Có Ngự Tứ bên cạnh, Cố Duyên yên tâm hơn rất nhiều, cũng an lòng hơn nhiều. Bởi vì mấy ngày qua quá mệt mỏi, cô dựa vào ghế sofa rồi ngủ mất không hay. Trong lúc ngủ mơ, cô cảm giác có vật gì đắp lên người mình, ngay sau đó ngửi được một mùi hương quen thuộc đã lâu không gặp. Mùi hương thuộc về Ngự Tứ, đã năm năm rồi cô không được kề sát như thế này! Cô kín đáo mở mắt ra, thứ đắp trên người cô quả nhiên là áo gió của Ngự Tứ. Tiết trời xuân, áo gió của anh không dày nhưng lại ấm áp như mùa xuân. Cô nhớ năm năm trước cho dù ở đâu, khi nào, chỉ cần cô lạnh, Ngự Tứ nhất định sẽ khoác áo của mình lên người cô, để cô ấm áp. Anh luôn rất lo cô bị lạnh. Mà mấy năm nay, một mình cô ở nước Anh cô đơn lẻ loi, đừng nói đến người khoác áo cho mình, ngay cả người để tâm sự cũng chẳng có. May mắn sau đó có Hạnh Hạnh, cuộc sống mới thêm chút màu sắc. Khóe mắt cô nóng lên, Cố Duyên giật mình khi nước mắt tràn ra, cô cuống quít dùng tay lau đi. Cô cho rằng Ngự Tứ không nhìn thấy, bởi vì cô đưa lưng về phía anh, nhưng vừa quay lại thì đã đối diện với ánh mắt của Ngự Tứ. Cố Duyên vội vàng ngồi thẳng, hít mũi, cố gắng che giấu sự vô ý lúc nãy của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương