Chồng Tôi Thật Quyến Rũ
Chương 25: Chờ cô ở đây
“Nhưng mà khí chất của cô ấy cũng rất hiếm có, trong giới giải trí rất ít…”
“Đạo diễn, ông đừng quên bộ phim này của chúng ta là do công ty giải trí 123 tài trợ. Đàm Thu Trang có quan hệ với ông chủ bên đó…”
“Được rồi, tôi tự có tính toán, đổi cô ấy là được rồi.”
Cuộc trò chuyện của đạo diễn và phó đạo diễn vừa vặn được Vũ Tuyết Trang nghe thấy hết. Đột nhiên có một ngọn lửa bùng lên trong người cô ấy, sao có thể như thế chứ. Đàm Thu Trang đã ức hiếp bác sĩ Như rồi, giờ người của đoàn phim cũng không tha nốt. Rõ ràng là họ đang ghen tị với nhan sắc xinh đẹp của bác sĩ Như mà!
Trong phòng nghỉ ngơi.
Đàm Thu Trang ngắm bản thân ở trong gương. Mắt to, mũi thẳng, đôi môi nhỏ nhắn… nhan sắc này của cô ta chính là cực hạn rồi, thế mà cô ta lại gặp trắc trở bên chỗ tổng giám đốc Việt những hai lần. Nếu không phải cô ta gọi điện thoại cho anh thì có lẽ anh cũng quên cô ta mất béng.
Nhưng cô ta cũng thể gọi quá nhiều vì như thế sẽ mất giá, mà điều đáng hận nhất chính là hai lần liên tiếp trợ lý của anh là Lê Chí Cường đều nói ông chủ của họ không rảnh để nghe điện thoại… Chuyện này chắc chắn là do anh ta làm qua loa lấy lệ rồi.
Nếu cứ từ bỏ Lê Hoàng Việt như thế thì cô ta lại không làm được.
“Thu Trang, ổn rồi! Trợ lý của tổng giám đốc Việt nói lát nữa tổng giám đốc Việt tan làm sẽ đến bệnh viện đón cô đi ăn tối.” Giọng nói vui mừng của trợ lý vọng vào.
Cứ nghĩ rằng khi Thu Trang nghe thấy tin này sẽ rất vui mừng.
Nhưng ở trong gương, ngũ quan xinh đẹp của Đàm Thu Trang dần dần trở nên méo mó. Trợ lý của cô ta nhìn thấy cũng không nhịn được sởn gai ốc, cô ta run rẩy hỏi: “Thu… Thu Trang, làm sao vậy?”
Đột nhiên “rắc”, một tiếng giòn tan vang lên.
Cô ta bẻ gãy bút vẽ chân mày trên bàn trang điểm, khuôn mặt trở nên hung ác rồi nghiến răng nói: “Trần Khả Như, hôm nay tôi sẽ không tha cho chị đâu!”
Cuộc điện thoại vừa rồi là cô ta cố ý để trợ lý nhắc đến tên bệnh viện, không ngờ Lê Hoàng Việt lại thật sự cắn câu! Quả nhiên là vì Trần Khả Như làm việc ở đây. Đàm Thu Trang thà chấp nhận Lê Hoàng Việt từ chối mình lần này còn hơn là anh đáp ứng sảng khoái như thế.
Lòng ghen tị và oán hận mù quáng dần lan ra trong lồng ngực cô ta, rồi chiếm lấy hết ý thức. Bên kia, trong phòng làm việc của bác sĩ. Trần Khả Như cởi giày ra, cả bàn chân trái của cô giờ đã sưng lên, đỏ ửng. Chẳng trách lúc nãy cô cứ thấy nóng rát. Đàm Thu Trang ra tay đúng là nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.
“Ui, chị Khả Như! Chị đừng động đậy, để em bôi thuốc cho chị.”
Vũ Tuyết Trang bước vào, cô ấy bị bàn chân sưng đỏ của Trần Khả Như dọa một trận. Vì thế đành vội vàng cầm lấy tăm bông và rượu thuốc trong tay Trần Khả Như tiêu viêm rồi bôi thuốc cho cô.
Vũ Tuyết Trang thấy Trần Khả Như đã phải hít lên mấy lần vì đau, mày cũng cau lại nhưng cuối cùng Trần Khả Như vẫn không kêu lên một tiếng nào. Vũ Tuyết Trang không nhịn được nói mấy câu bất bình thay cho Trần Khả Như.
“Cô Đàm Thu Trang đó thật khiến người ta tức chết!”
“Không phải là em nói đạo diễn muốn đổi chị đi sao, chị cũng đang ước thế đây này. Như thế thì chủ nhiệm cũng chẳng nói gì được nữa.” “Nhưng mà…”
Chủ đề này cuối cùng cũng chấm dứt, Trần Khả Như đổi sang một đôi giày thoải mái. Nhưng bàn chân vẫn đang sưng lên rất nhiều nên cô định quay về nhà nghỉ ngơi.
“Bác sĩ Như chờ một chút. Cô Thu Trang nói dù lúc sáng hai người hơi gặp chút trục trặc nhưng mà dù gì trước đây cũng đã quen biết nhau khá thân, phối hợp cũng ăn ý nên buổi chiều làm phiền cô lại diễn thêm một vai nhé?” Vị phó đạo diễn kia khách sáo nói. Nhất thời ông ta cũng không hiểu lắm suy nghĩ của Đàm Thu Trang, cô ta cứ mỗi lúc một ý.
Phối hợp ăn ý? Trong lòng Trần Khả Như chợt cảm thấy lạnh lẽo, không biết Đàm Thu Trang lại định giở trò gì đây.
Lúc cô chuẩn bị lên tiếng, chủ nhiệm Sơn đột nhiên xuất hiện chắn trước mặt cô rồi vội vàng đồng ý: “Không vấn đề gì, phó đạo diễn cứ yên tâm. Tôi và bác sĩ Như đã bàn bạc ổn thỏa rồi, bác sĩ ở bệnh viện chúng tôi đều là những người có thể chịu đựng vất vả, không ngại khó.”
Bàn bạc? Không bằng nói là ra lệnh còn hay hơn! Bây giờ ông ấy đang nắm giữ tương lai của cô, cô cũng chỉ có thể chấp nhận số phận.
“Chủ nhiệm, ông không cần nói nữa! Tôi đều hiểu cả.” Trần Khả Như khẽ thở ra một hơi, cô tự nói với lòng mình rằng cố nhẫn nhịn đến lúc tan làm hôm nay.Ngày mai có lẽ cô sẽ phải xin nghỉ phép rồi.
“Bác sĩ Như…” Vũ Tuyết Trang như ngồi trên đống lửa. Phải làm sao đây, chân của chị Khả Như đã sưng như thế rồi, nếu còn cố sức chống đỡ tiếp thì chắc chắn tình hình sẽ trở nên nghiêm trọng.
“Không cần lo lắng.”
Ánh mắt cô càng trở nên lạnh lùng. Tiếp theo đây cô cũng chưa chắc sẽ ngấm ngầm chịu đựng như thế. Người ta có câu: Con giun xéo lắm cũng quằn, không phải sao?
Đàm Thu Trang được người trợ lý đẫy đà dắt tay bước ra. Đôi mắt hai người giao nhau trong chốc lát, một người cao ngạo, một người thản nhiên. Buổi quay phim vào buổi chiều, Trần Khả Như gần như đóng vai một người theo đuôi, chỉ toàn đi theo sau lưng nữ chính Đàm Thu Trang.
Đàm Thu Trang chưa giở trò gì nhưng mà kĩ thuật diễn xuất của cô ta thì… Trần Khả Như cũng không dám khen. Cứ tưởng là đi Hàn Quốc thay đổi nhan sắc về, không cần học qua lớp đào tạo chuyên môn, mà chỉ cần làm qua loa đại khái là có thể xem như đóng phim sao? Chỉ biết coi trọng bề ngoài như thế không biết sau này trình chiếu sẽ thế nào.
“Đàm Thu Trang làm gì thế hả? Suốt ngày cắt, làm lại.” Đạo diễn rất bực bội nhưng lại ngại lý do gì đó nên đành nhẫn nhịn.
“Xin lỗi đạo diễn.”
Đàm Thu Trang liếc mắt sang nhìn Trần Khả Như. Giờ nhịp thở cô đã rối loạn, trên trán cũng lấm tấm những giọt mồ hôi. Đàm Thu Trang đắc ý vì đã đạt được mong muốn.
Đột nhiên cô ta nhìn về phía hành lang, một thân hình cao lớn quen thuộc đang rảo bước tới, những nhân viên công tác đều nhường ra một con đường. Mắt cô ta lóe lên một tia lạ thường, chính là vào lúc này.
Vào lúc Trần Khả Như đang đi chạy sát theo cô ta, cô ta cố ý chậm đi một nhịp. Sau khi thét lên một tiếng, Đàm Thu Trang tự ngã nhào xuống mặt đất.
Thân thể Trần Khả Như vốn đã không thoải mái, bị Đàm Thu Trang dày vò cả buổi chiều như thế, hiện tại chỉ là đang cố gắng chống đỡ. Bây giờ cô lại bị đối phương làm vướng chân, nếu như không phải thăng bằng của cô tốt thì chắc đã té nhào lên người Đàm Thu Trang rồi. Sau khi hít một hơi vì đau, cô cố gắng giữ vững cơ thể.
Không ngờ bước chân vừa dừng thì cô lại nghe thấy Đàm Thu Trang ở bên kia hét lớn: “Bác sĩ Như, sao chị lại đẩy tôi?”
Đẩy cô ta?
Đầu tiên Trần Khả Như hơi kinh ngạc nhưng sau đó cô lập tức hiểu ra, môi cô hơi cong lên. Hóa ra là đang lập kế chờ cô ở đây. Người phụ nữ này lúc nãy diễn phim thì không nhập tâm, vậy mà giờ kĩ thuật diễn xuất lại có thể đặc sắc như thế? Cô còn chưa chạm vào vạt áo của cô ta chứ nói gì đến việc đẩy ngã chứ!
Trợ lý mập mạp của Đàm Thu Trang cũng chạy tới bảo vệ cô ta: “Đúng thế bác sĩ Như, dù lúc sáng Thu Trang của chúng tôi có dẫm phải chân cô một tí thì cô cũng đâu cần ức hiếp người như thế chứ, Cô đang cố ý hãm hại Thu Trang của chúng tôi đúng không? Sao lòng dạ của người phụ nữ như cô lại có thể độc ác đến như vậy? Cô có xứng đáng làm bác sĩ không?”
Lời vừa nói ra, ánh mắt của mọi người xung quanh cũng trở nên khác lạ, nhất thời tất cả đều ghé tai nhau thì thầm to nhỏ.
“Chắc chắn là do cô ta ghen tị với Đàm Thu Trang!”
“Không ngờ nhân phẩm của cô ta lại tệ như thế!”
“…”
Đây chính là bôi nhọ người khác!
Lời nói dối nghe nhiều rồi cũng sẽ thành sự thật. Đương nhiên Trần Khả Như hiểu được đạo lý này của con người. Nhưng bây giờ xung quanh đều là người của Đàm Thu Trang, cô thật sự gặp phải phiền phức rồi!
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Cô cắn chặt răng, đường gân màu xanh trên trán hơi nổi lên nhưng mà cũng chỉ có thế. Đàm Thu Trang đang ngã ngồi ở dưới mặt đất, cô ta cũng không vội đứng lên, Đàm Thu Trang muốn nhìn thấy sự hoảng sợ và bất lực trên mặt Trần Khả Như nhưng không hề có.
Tại sao chứ?
Cô bình tĩnh giống như một người đứng ngoài quan sát, không vội vàng giải thích. Hừ, chẳng qua là đang cố tỏ ra trấn tĩnh mà thôi! Vũ Tuyết Trang lập tức chạy tới chắn ở phía trước Trần Khả Như, cô ấy lên tiếng đối đáp với người trợ lý béo: “Nói nhăng nói cuội, ngậm máu phun người. Vị trợ lý này nên tích đức chút đi, ít nhất cũng phải lấy được chứng cứ ra đây chứ, cô nhìn thấy bác sĩ Như của chúng tôi đẩy cô diễn viên kia lúc nào hả!”
“Ở đâu chui ra một con bé mất lịch sự thế này, mau cút sang một bên đi!”
“Bà béo này ở đâu ra vậy…”
Vũ Tuyết Trang và trợ lý của Đàm Thu Trang đều mắng chửi đối phương, từng câu từng chữ bén nhọn chua chát.
“Đừng cãi nữa.” Trần Khả Như cảm thấy da đầu tê dại, não cũng như ngừng hoạt động. Để không khiến chuyện này liên can đến người khác, cô quay người sang nói: “Vũ Tuyết Trang, em quay về trước đi, để chị xử lý.”
“Xử lý gì chứ, cô ta đang ức hiếp người quá đáng!” Vũ Tuyết Trang tức giận không chịu khuất phục, trong lòng lửa giận bừng bừng. Thời buổi bây giờ mấy ả tình nhân đúng là càng ngày càng kiêu ngạo, còn cô lại không thể nói ra chân tướng, đám người săm soi hóng hớt kia thì biết cái khỉ gì!
“Chị biết.”
Lông mày của Trần Khả Như khẽ cau lại, lúc cô định nói tiếp thì nghe thấy tiếng ồn ở phía sau.
“Chào trợ lý Cường! Chào tổng giám đốc!”
“Tổng giám đốc, sao ngài lại đích thân đến thăm thế này…”
Đạo diễn và phó đạo diễn gật đầu, khom lưng cúi chào Lê Hoàng Việt, tất cả mọi người đều giống như chỉ làm nền cho anh. Lê Hoàng Việt sải bước đi tới, tay trái lười nhác nhét vào ống quần tây, chiếc áo sơ mi trắng được cắt may vừa người như ẩn như hiện sau tấm áo vest. Hình như còn có thể mơ hồ nhìn thấy từng đường nét của cơ ngực, vẻ mặt góc cạnh của anh giống như những chàng trai châu Âu khiến người ta cảm nhận được một cảm giác rung động mãnh liệt.
Những âm thanh xung quanh tựa như đều dừng lại. Trên thực tế thì những người đàn ông còn chói mắt hơn cả nam diễn viên như Lê Hoàng Việt có thể khiến người ta ngạc nhiên, trố mắt, ngắm nhìn chằm chằm hoặc quên mất bản thân định nói gì là điều rất bình thường.
Đã mấy ngày không gặp, sự xuất hiện của Lê Hoàng Việt vẫn khiến Trần Khả Như cảm thấy đột ngột như cũ, bỗng chốc cô giống như quên cả hít thở. Anh đảo mắt một vòng, giống như vô ý lướt qua tất cả mọi người, ngừng lại ở người Trần Khả Như một lát rồi cuối cùng lại đưa mắt về phía Đàm Thu Trang.
Trần Khả Như hít sâu một hơi, anh tới tìm Đàm Thu Trang. Dù đây là kết quả đã nghĩ ra từ trước nhưng sao cô vẫn cảm nhận được có một cảm giác thất vọng đột nhiên dâng lên. Rất khó chịu, khó chịu đến mức khóe mắt cũng dần dần nóng lên.
Cô cố gắng điều chỉnh nhịp thở để bản thân có thể bình tĩnh trở lại.
“Xảy ra chuyện gì thế? Có nghiêm trọng không?”
Lê Hoàng Việt đi qua người Trần Khả Như, đứng trước mặt Đàm Thu Trang rồi lịch thiệp đưa tay ra.
Đàm Thu Trang cảm thấy rất bất ngờ, cô ta e thẹn đáp: “Không có gì, là do em không cẩn thận thôi.”
Vừa nói cô ta vừa nắm chặt lấy tay phải của Lê Hoàng Việt để mượn lực đứng lên. Hành động thân mật công khai của hai người lập tức khiến những lời nghị luận ở xung quanh bùng nổ.
“Những điều trên báo nói đều là thật sao, Lê Hoàng Việt và Đàm Thu Trang thật sự đang qua lại à?”
“Nhưng Lê Hoàng Việt không phải đã kết hôn rồi sao? Vậy thì Đàm Thu Trang chính là…”
“Cô hiểu gì chứ, nếu như có thể qua lại với người như Lê Hoàng Việt thì dù có phải trả thêm tiền, tôi cũng sẽ đồng ý! Đàm Thu Trang thật may mắn!”
“…”
Vũ Tuyết Trang thấy rõ bàn tay đặt ở dưới lớp áo khoác của bác sĩ Như đang nắm chặt lại, lớp vải áo cũng trở nên biến dạng. Bây giờ chắc chắn chị ấy đang rất khó chịu vậy mà cô lại không biết phải làm sao để giúp.
Người trợ lý béo lập tức ra mặt, cô ta làm như chịu rất nhiều ấm ức nói: “Tổng giám đốc Việt, ngài phải làm chủ cho Thu Trang nhà chúng tôi! Một bác sĩ nhỏ nhoi còn dám bắt nạt Thu Trang! Vừa lúc nãy còn cố ý đẩy ngã Thu Trang nữa.”
“Ồ? Thật sao?”
Lê Hoàng Việt cau mày, đôi mắt sáng hẹp dài của anh híp lại thành một hình cong, anh cúi đầu nghiêng người về phía Đàm Thu Trang, động tác cực kỳ thân mật. Nhưng ánh mắt anh lại như vô tình liếc về khuôn mặt lạnh lùng ở đằng kia.
“Đạo diễn, ông đừng quên bộ phim này của chúng ta là do công ty giải trí 123 tài trợ. Đàm Thu Trang có quan hệ với ông chủ bên đó…”
“Được rồi, tôi tự có tính toán, đổi cô ấy là được rồi.”
Cuộc trò chuyện của đạo diễn và phó đạo diễn vừa vặn được Vũ Tuyết Trang nghe thấy hết. Đột nhiên có một ngọn lửa bùng lên trong người cô ấy, sao có thể như thế chứ. Đàm Thu Trang đã ức hiếp bác sĩ Như rồi, giờ người của đoàn phim cũng không tha nốt. Rõ ràng là họ đang ghen tị với nhan sắc xinh đẹp của bác sĩ Như mà!
Trong phòng nghỉ ngơi.
Đàm Thu Trang ngắm bản thân ở trong gương. Mắt to, mũi thẳng, đôi môi nhỏ nhắn… nhan sắc này của cô ta chính là cực hạn rồi, thế mà cô ta lại gặp trắc trở bên chỗ tổng giám đốc Việt những hai lần. Nếu không phải cô ta gọi điện thoại cho anh thì có lẽ anh cũng quên cô ta mất béng.
Nhưng cô ta cũng thể gọi quá nhiều vì như thế sẽ mất giá, mà điều đáng hận nhất chính là hai lần liên tiếp trợ lý của anh là Lê Chí Cường đều nói ông chủ của họ không rảnh để nghe điện thoại… Chuyện này chắc chắn là do anh ta làm qua loa lấy lệ rồi.
Nếu cứ từ bỏ Lê Hoàng Việt như thế thì cô ta lại không làm được.
“Thu Trang, ổn rồi! Trợ lý của tổng giám đốc Việt nói lát nữa tổng giám đốc Việt tan làm sẽ đến bệnh viện đón cô đi ăn tối.” Giọng nói vui mừng của trợ lý vọng vào.
Cứ nghĩ rằng khi Thu Trang nghe thấy tin này sẽ rất vui mừng.
Nhưng ở trong gương, ngũ quan xinh đẹp của Đàm Thu Trang dần dần trở nên méo mó. Trợ lý của cô ta nhìn thấy cũng không nhịn được sởn gai ốc, cô ta run rẩy hỏi: “Thu… Thu Trang, làm sao vậy?”
Đột nhiên “rắc”, một tiếng giòn tan vang lên.
Cô ta bẻ gãy bút vẽ chân mày trên bàn trang điểm, khuôn mặt trở nên hung ác rồi nghiến răng nói: “Trần Khả Như, hôm nay tôi sẽ không tha cho chị đâu!”
Cuộc điện thoại vừa rồi là cô ta cố ý để trợ lý nhắc đến tên bệnh viện, không ngờ Lê Hoàng Việt lại thật sự cắn câu! Quả nhiên là vì Trần Khả Như làm việc ở đây. Đàm Thu Trang thà chấp nhận Lê Hoàng Việt từ chối mình lần này còn hơn là anh đáp ứng sảng khoái như thế.
Lòng ghen tị và oán hận mù quáng dần lan ra trong lồng ngực cô ta, rồi chiếm lấy hết ý thức. Bên kia, trong phòng làm việc của bác sĩ. Trần Khả Như cởi giày ra, cả bàn chân trái của cô giờ đã sưng lên, đỏ ửng. Chẳng trách lúc nãy cô cứ thấy nóng rát. Đàm Thu Trang ra tay đúng là nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.
“Ui, chị Khả Như! Chị đừng động đậy, để em bôi thuốc cho chị.”
Vũ Tuyết Trang bước vào, cô ấy bị bàn chân sưng đỏ của Trần Khả Như dọa một trận. Vì thế đành vội vàng cầm lấy tăm bông và rượu thuốc trong tay Trần Khả Như tiêu viêm rồi bôi thuốc cho cô.
Vũ Tuyết Trang thấy Trần Khả Như đã phải hít lên mấy lần vì đau, mày cũng cau lại nhưng cuối cùng Trần Khả Như vẫn không kêu lên một tiếng nào. Vũ Tuyết Trang không nhịn được nói mấy câu bất bình thay cho Trần Khả Như.
“Cô Đàm Thu Trang đó thật khiến người ta tức chết!”
“Không phải là em nói đạo diễn muốn đổi chị đi sao, chị cũng đang ước thế đây này. Như thế thì chủ nhiệm cũng chẳng nói gì được nữa.” “Nhưng mà…”
Chủ đề này cuối cùng cũng chấm dứt, Trần Khả Như đổi sang một đôi giày thoải mái. Nhưng bàn chân vẫn đang sưng lên rất nhiều nên cô định quay về nhà nghỉ ngơi.
“Bác sĩ Như chờ một chút. Cô Thu Trang nói dù lúc sáng hai người hơi gặp chút trục trặc nhưng mà dù gì trước đây cũng đã quen biết nhau khá thân, phối hợp cũng ăn ý nên buổi chiều làm phiền cô lại diễn thêm một vai nhé?” Vị phó đạo diễn kia khách sáo nói. Nhất thời ông ta cũng không hiểu lắm suy nghĩ của Đàm Thu Trang, cô ta cứ mỗi lúc một ý.
Phối hợp ăn ý? Trong lòng Trần Khả Như chợt cảm thấy lạnh lẽo, không biết Đàm Thu Trang lại định giở trò gì đây.
Lúc cô chuẩn bị lên tiếng, chủ nhiệm Sơn đột nhiên xuất hiện chắn trước mặt cô rồi vội vàng đồng ý: “Không vấn đề gì, phó đạo diễn cứ yên tâm. Tôi và bác sĩ Như đã bàn bạc ổn thỏa rồi, bác sĩ ở bệnh viện chúng tôi đều là những người có thể chịu đựng vất vả, không ngại khó.”
Bàn bạc? Không bằng nói là ra lệnh còn hay hơn! Bây giờ ông ấy đang nắm giữ tương lai của cô, cô cũng chỉ có thể chấp nhận số phận.
“Chủ nhiệm, ông không cần nói nữa! Tôi đều hiểu cả.” Trần Khả Như khẽ thở ra một hơi, cô tự nói với lòng mình rằng cố nhẫn nhịn đến lúc tan làm hôm nay.Ngày mai có lẽ cô sẽ phải xin nghỉ phép rồi.
“Bác sĩ Như…” Vũ Tuyết Trang như ngồi trên đống lửa. Phải làm sao đây, chân của chị Khả Như đã sưng như thế rồi, nếu còn cố sức chống đỡ tiếp thì chắc chắn tình hình sẽ trở nên nghiêm trọng.
“Không cần lo lắng.”
Ánh mắt cô càng trở nên lạnh lùng. Tiếp theo đây cô cũng chưa chắc sẽ ngấm ngầm chịu đựng như thế. Người ta có câu: Con giun xéo lắm cũng quằn, không phải sao?
Đàm Thu Trang được người trợ lý đẫy đà dắt tay bước ra. Đôi mắt hai người giao nhau trong chốc lát, một người cao ngạo, một người thản nhiên. Buổi quay phim vào buổi chiều, Trần Khả Như gần như đóng vai một người theo đuôi, chỉ toàn đi theo sau lưng nữ chính Đàm Thu Trang.
Đàm Thu Trang chưa giở trò gì nhưng mà kĩ thuật diễn xuất của cô ta thì… Trần Khả Như cũng không dám khen. Cứ tưởng là đi Hàn Quốc thay đổi nhan sắc về, không cần học qua lớp đào tạo chuyên môn, mà chỉ cần làm qua loa đại khái là có thể xem như đóng phim sao? Chỉ biết coi trọng bề ngoài như thế không biết sau này trình chiếu sẽ thế nào.
“Đàm Thu Trang làm gì thế hả? Suốt ngày cắt, làm lại.” Đạo diễn rất bực bội nhưng lại ngại lý do gì đó nên đành nhẫn nhịn.
“Xin lỗi đạo diễn.”
Đàm Thu Trang liếc mắt sang nhìn Trần Khả Như. Giờ nhịp thở cô đã rối loạn, trên trán cũng lấm tấm những giọt mồ hôi. Đàm Thu Trang đắc ý vì đã đạt được mong muốn.
Đột nhiên cô ta nhìn về phía hành lang, một thân hình cao lớn quen thuộc đang rảo bước tới, những nhân viên công tác đều nhường ra một con đường. Mắt cô ta lóe lên một tia lạ thường, chính là vào lúc này.
Vào lúc Trần Khả Như đang đi chạy sát theo cô ta, cô ta cố ý chậm đi một nhịp. Sau khi thét lên một tiếng, Đàm Thu Trang tự ngã nhào xuống mặt đất.
Thân thể Trần Khả Như vốn đã không thoải mái, bị Đàm Thu Trang dày vò cả buổi chiều như thế, hiện tại chỉ là đang cố gắng chống đỡ. Bây giờ cô lại bị đối phương làm vướng chân, nếu như không phải thăng bằng của cô tốt thì chắc đã té nhào lên người Đàm Thu Trang rồi. Sau khi hít một hơi vì đau, cô cố gắng giữ vững cơ thể.
Không ngờ bước chân vừa dừng thì cô lại nghe thấy Đàm Thu Trang ở bên kia hét lớn: “Bác sĩ Như, sao chị lại đẩy tôi?”
Đẩy cô ta?
Đầu tiên Trần Khả Như hơi kinh ngạc nhưng sau đó cô lập tức hiểu ra, môi cô hơi cong lên. Hóa ra là đang lập kế chờ cô ở đây. Người phụ nữ này lúc nãy diễn phim thì không nhập tâm, vậy mà giờ kĩ thuật diễn xuất lại có thể đặc sắc như thế? Cô còn chưa chạm vào vạt áo của cô ta chứ nói gì đến việc đẩy ngã chứ!
Trợ lý mập mạp của Đàm Thu Trang cũng chạy tới bảo vệ cô ta: “Đúng thế bác sĩ Như, dù lúc sáng Thu Trang của chúng tôi có dẫm phải chân cô một tí thì cô cũng đâu cần ức hiếp người như thế chứ, Cô đang cố ý hãm hại Thu Trang của chúng tôi đúng không? Sao lòng dạ của người phụ nữ như cô lại có thể độc ác đến như vậy? Cô có xứng đáng làm bác sĩ không?”
Lời vừa nói ra, ánh mắt của mọi người xung quanh cũng trở nên khác lạ, nhất thời tất cả đều ghé tai nhau thì thầm to nhỏ.
“Chắc chắn là do cô ta ghen tị với Đàm Thu Trang!”
“Không ngờ nhân phẩm của cô ta lại tệ như thế!”
“…”
Đây chính là bôi nhọ người khác!
Lời nói dối nghe nhiều rồi cũng sẽ thành sự thật. Đương nhiên Trần Khả Như hiểu được đạo lý này của con người. Nhưng bây giờ xung quanh đều là người của Đàm Thu Trang, cô thật sự gặp phải phiền phức rồi!
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Cô cắn chặt răng, đường gân màu xanh trên trán hơi nổi lên nhưng mà cũng chỉ có thế. Đàm Thu Trang đang ngã ngồi ở dưới mặt đất, cô ta cũng không vội đứng lên, Đàm Thu Trang muốn nhìn thấy sự hoảng sợ và bất lực trên mặt Trần Khả Như nhưng không hề có.
Tại sao chứ?
Cô bình tĩnh giống như một người đứng ngoài quan sát, không vội vàng giải thích. Hừ, chẳng qua là đang cố tỏ ra trấn tĩnh mà thôi! Vũ Tuyết Trang lập tức chạy tới chắn ở phía trước Trần Khả Như, cô ấy lên tiếng đối đáp với người trợ lý béo: “Nói nhăng nói cuội, ngậm máu phun người. Vị trợ lý này nên tích đức chút đi, ít nhất cũng phải lấy được chứng cứ ra đây chứ, cô nhìn thấy bác sĩ Như của chúng tôi đẩy cô diễn viên kia lúc nào hả!”
“Ở đâu chui ra một con bé mất lịch sự thế này, mau cút sang một bên đi!”
“Bà béo này ở đâu ra vậy…”
Vũ Tuyết Trang và trợ lý của Đàm Thu Trang đều mắng chửi đối phương, từng câu từng chữ bén nhọn chua chát.
“Đừng cãi nữa.” Trần Khả Như cảm thấy da đầu tê dại, não cũng như ngừng hoạt động. Để không khiến chuyện này liên can đến người khác, cô quay người sang nói: “Vũ Tuyết Trang, em quay về trước đi, để chị xử lý.”
“Xử lý gì chứ, cô ta đang ức hiếp người quá đáng!” Vũ Tuyết Trang tức giận không chịu khuất phục, trong lòng lửa giận bừng bừng. Thời buổi bây giờ mấy ả tình nhân đúng là càng ngày càng kiêu ngạo, còn cô lại không thể nói ra chân tướng, đám người săm soi hóng hớt kia thì biết cái khỉ gì!
“Chị biết.”
Lông mày của Trần Khả Như khẽ cau lại, lúc cô định nói tiếp thì nghe thấy tiếng ồn ở phía sau.
“Chào trợ lý Cường! Chào tổng giám đốc!”
“Tổng giám đốc, sao ngài lại đích thân đến thăm thế này…”
Đạo diễn và phó đạo diễn gật đầu, khom lưng cúi chào Lê Hoàng Việt, tất cả mọi người đều giống như chỉ làm nền cho anh. Lê Hoàng Việt sải bước đi tới, tay trái lười nhác nhét vào ống quần tây, chiếc áo sơ mi trắng được cắt may vừa người như ẩn như hiện sau tấm áo vest. Hình như còn có thể mơ hồ nhìn thấy từng đường nét của cơ ngực, vẻ mặt góc cạnh của anh giống như những chàng trai châu Âu khiến người ta cảm nhận được một cảm giác rung động mãnh liệt.
Những âm thanh xung quanh tựa như đều dừng lại. Trên thực tế thì những người đàn ông còn chói mắt hơn cả nam diễn viên như Lê Hoàng Việt có thể khiến người ta ngạc nhiên, trố mắt, ngắm nhìn chằm chằm hoặc quên mất bản thân định nói gì là điều rất bình thường.
Đã mấy ngày không gặp, sự xuất hiện của Lê Hoàng Việt vẫn khiến Trần Khả Như cảm thấy đột ngột như cũ, bỗng chốc cô giống như quên cả hít thở. Anh đảo mắt một vòng, giống như vô ý lướt qua tất cả mọi người, ngừng lại ở người Trần Khả Như một lát rồi cuối cùng lại đưa mắt về phía Đàm Thu Trang.
Trần Khả Như hít sâu một hơi, anh tới tìm Đàm Thu Trang. Dù đây là kết quả đã nghĩ ra từ trước nhưng sao cô vẫn cảm nhận được có một cảm giác thất vọng đột nhiên dâng lên. Rất khó chịu, khó chịu đến mức khóe mắt cũng dần dần nóng lên.
Cô cố gắng điều chỉnh nhịp thở để bản thân có thể bình tĩnh trở lại.
“Xảy ra chuyện gì thế? Có nghiêm trọng không?”
Lê Hoàng Việt đi qua người Trần Khả Như, đứng trước mặt Đàm Thu Trang rồi lịch thiệp đưa tay ra.
Đàm Thu Trang cảm thấy rất bất ngờ, cô ta e thẹn đáp: “Không có gì, là do em không cẩn thận thôi.”
Vừa nói cô ta vừa nắm chặt lấy tay phải của Lê Hoàng Việt để mượn lực đứng lên. Hành động thân mật công khai của hai người lập tức khiến những lời nghị luận ở xung quanh bùng nổ.
“Những điều trên báo nói đều là thật sao, Lê Hoàng Việt và Đàm Thu Trang thật sự đang qua lại à?”
“Nhưng Lê Hoàng Việt không phải đã kết hôn rồi sao? Vậy thì Đàm Thu Trang chính là…”
“Cô hiểu gì chứ, nếu như có thể qua lại với người như Lê Hoàng Việt thì dù có phải trả thêm tiền, tôi cũng sẽ đồng ý! Đàm Thu Trang thật may mắn!”
“…”
Vũ Tuyết Trang thấy rõ bàn tay đặt ở dưới lớp áo khoác của bác sĩ Như đang nắm chặt lại, lớp vải áo cũng trở nên biến dạng. Bây giờ chắc chắn chị ấy đang rất khó chịu vậy mà cô lại không biết phải làm sao để giúp.
Người trợ lý béo lập tức ra mặt, cô ta làm như chịu rất nhiều ấm ức nói: “Tổng giám đốc Việt, ngài phải làm chủ cho Thu Trang nhà chúng tôi! Một bác sĩ nhỏ nhoi còn dám bắt nạt Thu Trang! Vừa lúc nãy còn cố ý đẩy ngã Thu Trang nữa.”
“Ồ? Thật sao?”
Lê Hoàng Việt cau mày, đôi mắt sáng hẹp dài của anh híp lại thành một hình cong, anh cúi đầu nghiêng người về phía Đàm Thu Trang, động tác cực kỳ thân mật. Nhưng ánh mắt anh lại như vô tình liếc về khuôn mặt lạnh lùng ở đằng kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương