Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé
Chương 1346
Sau đó người phụ nữ bị kéo xuống xe.
Những người còn lại bị kéo xuống không ít.
Những người phụ nữ không xuống xe chỉ được phát cho một chút xíu lương khô, ăn một cách thèm thuồng.
Cũng chỉ có lúc có người trông coi, bọn họ mới có thể được cởi trói trên tay.
Tô Noãn Tâm cũng nhận được một chút đồ ăn, nhưng ở hoàn cảnh này, thật sự không nuốt nổi.
So với bây giờ, lúc trước bị bắt cóc thật sự quá con mẹ nó là hạnh phúc.
Tô Noãn Tâm núp ở một chỗ hẻo lánh, xoa nhẹ cánh tay bị trói tới đau nhức, lập tức nhìn thấy một người quen mắt.
Cô chớp mắt nhìn lại lần nữa, không phải nhìn lầm.
Là thật!
Cô nhìn thấy Lan Bảo Khiết ở trong đám người.
Giờ phút này cô ta đang nằm thoi thóp ở một góc, không nhúc nhích.
Ngược lại có người tốt bụng, lấy đồ ăn thuộc về cô ta đút cho cô ta Mà người bên cạnh Tô Noãn Tâm cũng nhẹ giọng khuyên nhủ cô: “Cô gái nhỏ mau ăn đi, nếu không sẽ bị đói đó… những người kia quả thật là táng tận lương tâm”
Tô Noãn Tâm không nhịn được nhỏ giọng nói: “Những người này muốn mang chúng ta đi đâu?”
Vẻ mặt người phụ nữ âm u nói: “Không biết..”
“Không thể trốn sao?”
“Có người từng trốn, kết quả là bị đánh chết… cô tuyệt đối đừng làm loạn”
“Cô yên tâm, tôi sẽ không làm laonj, chỉ là tôi đến cuối cùng cho nên chưa rõ tình huống thôi”
“Cô mau ăn đi, ăn xong sẽ lại ói lại tiếp tục lên đường…. Không biết phải đi đâu, cho dù có bị bán đi thì chắc chắn sẽ có một ngày sẽ được ra bên ngoài, đến lúc đó rồi lại nghĩ cách”
Tô Noãn Tâm chỉ về phía Lan Bảo Khiết nói: “Cái người kia… là mới tới sao?”
Người phụ nữ lắc đầu nói: “Không biết… mỗi ngày đều có người mới tới”
“Vậy còn cô thì sao? Cô đến đây bao lâu rồi?”
“Tôi sớm nhấ “Tại sao cô lại bị bắt?”
“Tôi… tôi bị bạn lừa…” Vẻ mặt người phụ nữ hung dữ nói.
“Bọn họ thật sự là bọn buôn người sao? Còn có cả súng nữa, chắc là không phải bọn buôn người bình thường”
“Không biết… cô mau ăn đi, nếu không sẽ không có thời gian ăn đâu.
Sau khi Tô Noãn Tâm nhận ra lợi hại của vấn đề, nhanh chóng mang khẩu phần ăn không nhiều kia, vừa buồn nôn vừa nuốt xuống, giông snhuw là ép mình phải ăn hết.
Không bao lâu sau là phát nước.
Tô Noãn Tâm chỉ uống một chút xíu, không dám uống nhiều.
Nếu không phải cơ hội đi nhà xí cũng không cho, vẫn là thôi đi.
Cô không muốn đái dâm ra quần…
Quả nhiên chẳng mấy chốc, bọn họ lại bị trói lại, dán băng dính miệng, trùm đầu.
Mấy người phụ nữ bị mang đi cũng đều trở về, dọn dẹp mấy thứ bẩn thỉu bên trong.
Lại lần nữa lên đường, không khí bên trong dã dễ chịu hơn.
Tô Noãn Tâm dựa vào đầu vai người phụ nữ kia, lung la lung nay một đường.
Người phụ nữ kia thấy cô nhỏ tuổi, cảm thấy cô cũng thật đáng thương… đoán chừng mới là sinh viên đại học, còn nhỏ như vậy đã phải chịu loại tội này.
Haiz.
Những người còn lại bị kéo xuống không ít.
Những người phụ nữ không xuống xe chỉ được phát cho một chút xíu lương khô, ăn một cách thèm thuồng.
Cũng chỉ có lúc có người trông coi, bọn họ mới có thể được cởi trói trên tay.
Tô Noãn Tâm cũng nhận được một chút đồ ăn, nhưng ở hoàn cảnh này, thật sự không nuốt nổi.
So với bây giờ, lúc trước bị bắt cóc thật sự quá con mẹ nó là hạnh phúc.
Tô Noãn Tâm núp ở một chỗ hẻo lánh, xoa nhẹ cánh tay bị trói tới đau nhức, lập tức nhìn thấy một người quen mắt.
Cô chớp mắt nhìn lại lần nữa, không phải nhìn lầm.
Là thật!
Cô nhìn thấy Lan Bảo Khiết ở trong đám người.
Giờ phút này cô ta đang nằm thoi thóp ở một góc, không nhúc nhích.
Ngược lại có người tốt bụng, lấy đồ ăn thuộc về cô ta đút cho cô ta Mà người bên cạnh Tô Noãn Tâm cũng nhẹ giọng khuyên nhủ cô: “Cô gái nhỏ mau ăn đi, nếu không sẽ bị đói đó… những người kia quả thật là táng tận lương tâm”
Tô Noãn Tâm không nhịn được nhỏ giọng nói: “Những người này muốn mang chúng ta đi đâu?”
Vẻ mặt người phụ nữ âm u nói: “Không biết..”
“Không thể trốn sao?”
“Có người từng trốn, kết quả là bị đánh chết… cô tuyệt đối đừng làm loạn”
“Cô yên tâm, tôi sẽ không làm laonj, chỉ là tôi đến cuối cùng cho nên chưa rõ tình huống thôi”
“Cô mau ăn đi, ăn xong sẽ lại ói lại tiếp tục lên đường…. Không biết phải đi đâu, cho dù có bị bán đi thì chắc chắn sẽ có một ngày sẽ được ra bên ngoài, đến lúc đó rồi lại nghĩ cách”
Tô Noãn Tâm chỉ về phía Lan Bảo Khiết nói: “Cái người kia… là mới tới sao?”
Người phụ nữ lắc đầu nói: “Không biết… mỗi ngày đều có người mới tới”
“Vậy còn cô thì sao? Cô đến đây bao lâu rồi?”
“Tôi sớm nhấ “Tại sao cô lại bị bắt?”
“Tôi… tôi bị bạn lừa…” Vẻ mặt người phụ nữ hung dữ nói.
“Bọn họ thật sự là bọn buôn người sao? Còn có cả súng nữa, chắc là không phải bọn buôn người bình thường”
“Không biết… cô mau ăn đi, nếu không sẽ không có thời gian ăn đâu.
Sau khi Tô Noãn Tâm nhận ra lợi hại của vấn đề, nhanh chóng mang khẩu phần ăn không nhiều kia, vừa buồn nôn vừa nuốt xuống, giông snhuw là ép mình phải ăn hết.
Không bao lâu sau là phát nước.
Tô Noãn Tâm chỉ uống một chút xíu, không dám uống nhiều.
Nếu không phải cơ hội đi nhà xí cũng không cho, vẫn là thôi đi.
Cô không muốn đái dâm ra quần…
Quả nhiên chẳng mấy chốc, bọn họ lại bị trói lại, dán băng dính miệng, trùm đầu.
Mấy người phụ nữ bị mang đi cũng đều trở về, dọn dẹp mấy thứ bẩn thỉu bên trong.
Lại lần nữa lên đường, không khí bên trong dã dễ chịu hơn.
Tô Noãn Tâm dựa vào đầu vai người phụ nữ kia, lung la lung nay một đường.
Người phụ nữ kia thấy cô nhỏ tuổi, cảm thấy cô cũng thật đáng thương… đoán chừng mới là sinh viên đại học, còn nhỏ như vậy đã phải chịu loại tội này.
Haiz.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương