Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé
Chương 1348
Trong lòng Tô Noãn Tâm chắc chăn là sụp đổ.
Mẹ nó, đến cả đồ ngu cũng biết sau khi cô bị vác xuống xong sẽ phải đối mặt với điều gì.
Nhưng cô không có biện pháp phản kháng, bởi vì xung quanh còn rất nhiều người.
Chỉ theo bản năng vùng vây hai lần rồi bị người đàn ông vác xuống xe.
Cô càng giấy dụa thì gã đàn ông kia càng hưng phấn, dùng tiếng anh nói câu: “Tại sao không kêu, có thể kêu to một tí, ông đây thích tiếng kêu của phụ nữ”
Tô Noãn Tâm: “…” Vậy ông đây đếch kêu.
Anh đi đổi người khác đi!
Nhưng gã đàn ông này không đổi, cứ như vậy vác cô đến khu vực hoang dã gần đó, Tô Noãn Tâm nhìn khung cảnh xung quanh, thấy xung quanh vẫn là rừng núi như cũ, đoán chừng có kêu cả ngày cũng chỉ có trời nghe đất nghe thấy thôi.
Tất cả chỉ có thể dựa vào mình.
Đi thôi, đi xa thêm một chút nữa.
Đợi đến chỗ không có người, xem ông đây phản sát lại mày như thế nào.
Nếu chỉ có một người thì cô vẫn có tự tin có thể quật ngã được.
Không chờ gã đàn ông này đi xa thì đột nhiên bị gọi lạ Tô Noãn Tâm theo bản năng nhìn thoáng qua người đàn ông ở phía sau, nghe thấy âm thanh quen thuộc, cô bị dọa suýt nữa kêu thành tiếng.
Vãi lìn, vãi con đìn ***!
Nam!
Không ngờ anh ta còn đuổi theo đến.
Nhìn còn giống như còn quen biết người đàn ông này.
Trong lòng Tô Noãn Tâm chắc chản là sụp đổ.
Đây là tới báo thù cho Tân Viên sao?
Chỉ thấy Nam dùng tiếng Việt nói: “Không muốn chết thì câm miệng”
Tô Noãn Tâm lập tức không dám nói cái gì nữa.
Sau đó chỉ thấy Nam dùng tiếng anh trao đổi với gã đàn ông kia, gã đàn ông kia nhìn rõ ràng rất là khó chịu.
Đồ ăn tới miệng rồi còn không có nuốt xuống?
Nam lấy từ trong túi ra một khẩu súng tốt đưa cho gã.
Hai mắt gã đàn ông sáng lên, lập tức thô lỗ đẩy Tô Noãn Tâm lên mặt đất, nhận lấy cây súng thưởng thức một chút.
Tô Noãn Tâm bị ngã đau nhức, nhưng không để ý đến đau.
Cô ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Nam bị gã đàn ông kia dùng súng chỉ vào đầu.
Nam giơ hai tay lên nói: “Người anh em, đừng làm loạn… tôi rất thành tâm gia nhập với các người, các người có thể lấy được nhóm hàng hóa này không phải là dựa hết vào tôi sao?”
Người đàn ông nghe vậy thì cười độc ác một cái, cất súng ngắn đi, võ vỗ bả vai của Nam: “Được rồi, món hàng này cho cậu, nếu cậu mà dám gi trò gì thì chính là đang tự tìm đường chết!”
“Nơi này là địa bàn của chúng tôi…. người xung quanh bốn phía đều là người của chúng tôi.”
Nam gật đầu nói: “Các người yên tâm, tôi chính là vì nhìn trúng hỏa lực của các người cho nên mới gia nhập vào các người.”
Lúc này người đàn ông mới trở về tiếp tục kén ăn.
Tô Noãn Tâm không dám phớt lờ như cũ, cô đây phòng bị nhìn Nam: “Anh… anh… tôi nói cho anh biết, anh đừng có làm laonj, tôi cũng biết nói tiếng Anh, nếu anh dám giết tôi, tôi sẽ nói cho bọn họ biết anh là kẻ lừa đảo…
Nam nhíu mày nói: “Cùng lắm thì cùng chết thôi, cô cho rằng tôi sẽ SỢ sao?”
Tô Noãn Tâm sắp khóc.
Mẹ nó, đến cả đồ ngu cũng biết sau khi cô bị vác xuống xong sẽ phải đối mặt với điều gì.
Nhưng cô không có biện pháp phản kháng, bởi vì xung quanh còn rất nhiều người.
Chỉ theo bản năng vùng vây hai lần rồi bị người đàn ông vác xuống xe.
Cô càng giấy dụa thì gã đàn ông kia càng hưng phấn, dùng tiếng anh nói câu: “Tại sao không kêu, có thể kêu to một tí, ông đây thích tiếng kêu của phụ nữ”
Tô Noãn Tâm: “…” Vậy ông đây đếch kêu.
Anh đi đổi người khác đi!
Nhưng gã đàn ông này không đổi, cứ như vậy vác cô đến khu vực hoang dã gần đó, Tô Noãn Tâm nhìn khung cảnh xung quanh, thấy xung quanh vẫn là rừng núi như cũ, đoán chừng có kêu cả ngày cũng chỉ có trời nghe đất nghe thấy thôi.
Tất cả chỉ có thể dựa vào mình.
Đi thôi, đi xa thêm một chút nữa.
Đợi đến chỗ không có người, xem ông đây phản sát lại mày như thế nào.
Nếu chỉ có một người thì cô vẫn có tự tin có thể quật ngã được.
Không chờ gã đàn ông này đi xa thì đột nhiên bị gọi lạ Tô Noãn Tâm theo bản năng nhìn thoáng qua người đàn ông ở phía sau, nghe thấy âm thanh quen thuộc, cô bị dọa suýt nữa kêu thành tiếng.
Vãi lìn, vãi con đìn ***!
Nam!
Không ngờ anh ta còn đuổi theo đến.
Nhìn còn giống như còn quen biết người đàn ông này.
Trong lòng Tô Noãn Tâm chắc chản là sụp đổ.
Đây là tới báo thù cho Tân Viên sao?
Chỉ thấy Nam dùng tiếng Việt nói: “Không muốn chết thì câm miệng”
Tô Noãn Tâm lập tức không dám nói cái gì nữa.
Sau đó chỉ thấy Nam dùng tiếng anh trao đổi với gã đàn ông kia, gã đàn ông kia nhìn rõ ràng rất là khó chịu.
Đồ ăn tới miệng rồi còn không có nuốt xuống?
Nam lấy từ trong túi ra một khẩu súng tốt đưa cho gã.
Hai mắt gã đàn ông sáng lên, lập tức thô lỗ đẩy Tô Noãn Tâm lên mặt đất, nhận lấy cây súng thưởng thức một chút.
Tô Noãn Tâm bị ngã đau nhức, nhưng không để ý đến đau.
Cô ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Nam bị gã đàn ông kia dùng súng chỉ vào đầu.
Nam giơ hai tay lên nói: “Người anh em, đừng làm loạn… tôi rất thành tâm gia nhập với các người, các người có thể lấy được nhóm hàng hóa này không phải là dựa hết vào tôi sao?”
Người đàn ông nghe vậy thì cười độc ác một cái, cất súng ngắn đi, võ vỗ bả vai của Nam: “Được rồi, món hàng này cho cậu, nếu cậu mà dám gi trò gì thì chính là đang tự tìm đường chết!”
“Nơi này là địa bàn của chúng tôi…. người xung quanh bốn phía đều là người của chúng tôi.”
Nam gật đầu nói: “Các người yên tâm, tôi chính là vì nhìn trúng hỏa lực của các người cho nên mới gia nhập vào các người.”
Lúc này người đàn ông mới trở về tiếp tục kén ăn.
Tô Noãn Tâm không dám phớt lờ như cũ, cô đây phòng bị nhìn Nam: “Anh… anh… tôi nói cho anh biết, anh đừng có làm laonj, tôi cũng biết nói tiếng Anh, nếu anh dám giết tôi, tôi sẽ nói cho bọn họ biết anh là kẻ lừa đảo…
Nam nhíu mày nói: “Cùng lắm thì cùng chết thôi, cô cho rằng tôi sẽ SỢ sao?”
Tô Noãn Tâm sắp khóc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương