Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé
Chương 7: Ông chú lưu manh vừa già vừa xấu!
“Mẹ vợ tương lai của chú đang bệnh nặng nằm trên giường bệnh, phải thay thận gấp mới có thể duy trì tính mạng… Chú, chú sẽ không bỏ mặc bà ấy chứ?”
Thì ra đây là lí do. Sắc mặt Lệ Minh Viện dễ coi hơn một chút, bình thản nói: “Ngoài việc này ra?”.
“Ngoài việc này ra tôi chỉ cần cải danh vợ của tổng giám đốc tập đoàn là đủ rồi! Những thứ khác không cần, tôi có thể tự lo cho bản thân mình”.
Lệ Minh Viễn cười lạnh.
Người con gái này dám mở miệng lừa người gạt quỷ. Tổ Noãn Tâm, rốt cuộc cô cũng cũng hám tiền hám của anh như bao người phụ nữ khác mà thôi. Anh đã không thể tin tưởng thêm ai khác nữa rồi.
“Được, tốt nhất là cô nên nói được làm được.”
Bởi vì mẹ bệnh nặng, làm việc không có liêm sỉ như thế này cũng không thể trách được. Nhưng nếu còn muốn nhiều hơn nữa sẽ khiến cho người ta chán ghét.
Tô Noãn Tâm nghe thấy giọng điệu này thì cực kì khó chịu, cô nhíu mày nói: “Chú như vậy là có ý gì chứ? Không phải là chú cho rằng tôi vì địa vị và tiền tài của chú nên mới kết hôn với chú đấy chứ? Rõ ràng là chú tự mình nói rằng sẽ chịu trách nhiệm với tôi. Vừa đúng lúc tôi lại cần mấy thứ này nên mới bằng lòng kết hôn với chú! Không thì còn lâu tôi mới thích chú: Nếu không phải vì đã mất đi sự trong trắng, ai lại cam tâm tình nguyện gả cho một ông chú lưu manh vừa già lại vừa xấu, lại còn lớn hơn tôi hẳn một giáp cơ chứ? Hừ!”
Nói xong, Tô Noãn Tâm thở phì phì lập tức cúp máy. Nhưng tắt máy xong lại cảm thấy có chút hối hận.
Ặc… Xả giận thì đúng là thích thật đấy, nhưng mà lỡ người ta tức giận thì phải làm sao đây? Vừa nãy mình cũng không biết là chính mình đang nói cái gì nữa.
Lệ Minh Viễn bị một câu nói “ông chú lưu manh vừa già vừa xấu” kia làm cho kinh động rồi, để lộ ra một vẻ mặt đen như *** nồi. Anh xấu sao? Anh già sao? Hơn một giáp thì sao chứ? Rõ ràng là còn kém những ba tuổi nữa mới được một giáp. Quên đi quên đi, chỉ là một cô nhóc chưa trưởng thành mà thôi, củng cố so đo làm gì chứ! Lệ Minh Viên làm việc quả là cực kì hiệu suất, cực kì nhanh nhẹn.
Tô Noãn Tâm mới chỉ đứng cùng người mẹ đang bị hôn mê của mình ở cổng bệnh viện chưa đầy mười phút đã có rất đông bác sĩ tự mình đến đưa cô và mẹ cô và trong. Lại còn sắp xếp cho mẹ có một phòng bệnh được trang hoàng hết sức xa hoa, là một phòng đơn, phòng vệ sinh phòng bếp gì đều có đủ cả.
“Cô Tô, cố xem xem có hài lòng với căn phòng này hay không?” – Phó giám đốc bệnh viện, một tên đầu hói ở độ tuổi trung niên, nhìn cô với một vẻ mặt hết sức nịnh nọt.
Tổ Noãn Tâm lạnh giọng nói: “Giám đốc bệnh viện của các người đầu rồi? không phải vừa nãy còn hạ lệnh đuổi hai mẹ con tôi ra khỏi bệnh viện sao?”
Phó giám đốc vừa cười vừa nói: “Giám đốc bị cấp trên gọi đi rồi, hiện tại không có ở đây”
Lần này Giám đốc đắc tội quý nhân rồi. Vị trí giám đốc này chắc chắn sẽ bị thay thế, thân là phó giám đốc như hắn chắc sẽ có cơ hội thể chân.
Mà việc này đều do trước đó vị này tức giận lên, tuy rằng ông ta không biết chính xác đã xảy ra chuyện gì nhưng trực giác mách bảo phải ôm chặt lấy cải “bắp đùi” này. Quả nhiên không sai!
Tô Noãn Tâm gật đầu nói: “Ồ, thì ra là như vậy. Không biết ông là ai? Xem chừng các bác sĩ xung quanh đều có thái độ cung kính với ông ta, chắc hẳn không phải là một bác sĩ bình thường.
“Tôi là phó giám đốc của bệnh viện này, cô Tô có gì muốn dặn dò có thể nói với tôi, trong trường hợp giám đốc không có ở đây mọi việc của bệnh viện đều do tôi quyết định”.
“Bệnh tình của mẹ tôi…”.
“Cô Tô cứ yên tâm, tôi đã liên hệ với tất cả bệnh viện trong nước để tìm kiếm thận phù hợp với mẹ cô rồi, tôi tin là rất nhanh sẽ có tin tốt thôi. Đến lúc đó tôi sẽ tự minh đích thân phẫu thuật thay thận cho mẹ cô. Sau đó chỉ cần kết hợp tĩnh dưỡng nghỉ ngơi đầy đủ, mẹ của cô nhất định sẽ có thể khỏi hẳn”.
Tô Noãn Tâm nghe vậy như trút bỏ được tảng đá đang đè nặng trong lòng cô xuống. Vậy mới nói, tại sao lại có nhiều người bình thường yêu thích quyền thế, cố gắng nỗ lực để trở thành kẻ bề trên đến như vậy. Bởi vì người bình thường rất dễ bị khi dễ, bị khinh thường, đôi khi muốn sống thôi cũng là một loại xa xỉ, giống như mẹ của cô vậy!
“Cảm ơn phó giám đốc, chuyện của mẹ tôi tôi yên tâm giao cho phó giám đốc vậy! Về chuyện của giám đốc, nếu thực sự phải thay đổi, nếu như tôi có thể nói chuyện được với đối phương thì nhất định sẽ nói tốt giúp ông vài câu!”
Phó giám đốc nghe thấy vậy liền mỉm cười gật đầu. Trong lòng biết rõ mình đã đặt cược vào đúng người rồi, cô Tô này quả thực rất thông minh.
Thì ra đây là lí do. Sắc mặt Lệ Minh Viện dễ coi hơn một chút, bình thản nói: “Ngoài việc này ra?”.
“Ngoài việc này ra tôi chỉ cần cải danh vợ của tổng giám đốc tập đoàn là đủ rồi! Những thứ khác không cần, tôi có thể tự lo cho bản thân mình”.
Lệ Minh Viễn cười lạnh.
Người con gái này dám mở miệng lừa người gạt quỷ. Tổ Noãn Tâm, rốt cuộc cô cũng cũng hám tiền hám của anh như bao người phụ nữ khác mà thôi. Anh đã không thể tin tưởng thêm ai khác nữa rồi.
“Được, tốt nhất là cô nên nói được làm được.”
Bởi vì mẹ bệnh nặng, làm việc không có liêm sỉ như thế này cũng không thể trách được. Nhưng nếu còn muốn nhiều hơn nữa sẽ khiến cho người ta chán ghét.
Tô Noãn Tâm nghe thấy giọng điệu này thì cực kì khó chịu, cô nhíu mày nói: “Chú như vậy là có ý gì chứ? Không phải là chú cho rằng tôi vì địa vị và tiền tài của chú nên mới kết hôn với chú đấy chứ? Rõ ràng là chú tự mình nói rằng sẽ chịu trách nhiệm với tôi. Vừa đúng lúc tôi lại cần mấy thứ này nên mới bằng lòng kết hôn với chú! Không thì còn lâu tôi mới thích chú: Nếu không phải vì đã mất đi sự trong trắng, ai lại cam tâm tình nguyện gả cho một ông chú lưu manh vừa già lại vừa xấu, lại còn lớn hơn tôi hẳn một giáp cơ chứ? Hừ!”
Nói xong, Tô Noãn Tâm thở phì phì lập tức cúp máy. Nhưng tắt máy xong lại cảm thấy có chút hối hận.
Ặc… Xả giận thì đúng là thích thật đấy, nhưng mà lỡ người ta tức giận thì phải làm sao đây? Vừa nãy mình cũng không biết là chính mình đang nói cái gì nữa.
Lệ Minh Viễn bị một câu nói “ông chú lưu manh vừa già vừa xấu” kia làm cho kinh động rồi, để lộ ra một vẻ mặt đen như *** nồi. Anh xấu sao? Anh già sao? Hơn một giáp thì sao chứ? Rõ ràng là còn kém những ba tuổi nữa mới được một giáp. Quên đi quên đi, chỉ là một cô nhóc chưa trưởng thành mà thôi, củng cố so đo làm gì chứ! Lệ Minh Viên làm việc quả là cực kì hiệu suất, cực kì nhanh nhẹn.
Tô Noãn Tâm mới chỉ đứng cùng người mẹ đang bị hôn mê của mình ở cổng bệnh viện chưa đầy mười phút đã có rất đông bác sĩ tự mình đến đưa cô và mẹ cô và trong. Lại còn sắp xếp cho mẹ có một phòng bệnh được trang hoàng hết sức xa hoa, là một phòng đơn, phòng vệ sinh phòng bếp gì đều có đủ cả.
“Cô Tô, cố xem xem có hài lòng với căn phòng này hay không?” – Phó giám đốc bệnh viện, một tên đầu hói ở độ tuổi trung niên, nhìn cô với một vẻ mặt hết sức nịnh nọt.
Tổ Noãn Tâm lạnh giọng nói: “Giám đốc bệnh viện của các người đầu rồi? không phải vừa nãy còn hạ lệnh đuổi hai mẹ con tôi ra khỏi bệnh viện sao?”
Phó giám đốc vừa cười vừa nói: “Giám đốc bị cấp trên gọi đi rồi, hiện tại không có ở đây”
Lần này Giám đốc đắc tội quý nhân rồi. Vị trí giám đốc này chắc chắn sẽ bị thay thế, thân là phó giám đốc như hắn chắc sẽ có cơ hội thể chân.
Mà việc này đều do trước đó vị này tức giận lên, tuy rằng ông ta không biết chính xác đã xảy ra chuyện gì nhưng trực giác mách bảo phải ôm chặt lấy cải “bắp đùi” này. Quả nhiên không sai!
Tô Noãn Tâm gật đầu nói: “Ồ, thì ra là như vậy. Không biết ông là ai? Xem chừng các bác sĩ xung quanh đều có thái độ cung kính với ông ta, chắc hẳn không phải là một bác sĩ bình thường.
“Tôi là phó giám đốc của bệnh viện này, cô Tô có gì muốn dặn dò có thể nói với tôi, trong trường hợp giám đốc không có ở đây mọi việc của bệnh viện đều do tôi quyết định”.
“Bệnh tình của mẹ tôi…”.
“Cô Tô cứ yên tâm, tôi đã liên hệ với tất cả bệnh viện trong nước để tìm kiếm thận phù hợp với mẹ cô rồi, tôi tin là rất nhanh sẽ có tin tốt thôi. Đến lúc đó tôi sẽ tự minh đích thân phẫu thuật thay thận cho mẹ cô. Sau đó chỉ cần kết hợp tĩnh dưỡng nghỉ ngơi đầy đủ, mẹ của cô nhất định sẽ có thể khỏi hẳn”.
Tô Noãn Tâm nghe vậy như trút bỏ được tảng đá đang đè nặng trong lòng cô xuống. Vậy mới nói, tại sao lại có nhiều người bình thường yêu thích quyền thế, cố gắng nỗ lực để trở thành kẻ bề trên đến như vậy. Bởi vì người bình thường rất dễ bị khi dễ, bị khinh thường, đôi khi muốn sống thôi cũng là một loại xa xỉ, giống như mẹ của cô vậy!
“Cảm ơn phó giám đốc, chuyện của mẹ tôi tôi yên tâm giao cho phó giám đốc vậy! Về chuyện của giám đốc, nếu thực sự phải thay đổi, nếu như tôi có thể nói chuyện được với đối phương thì nhất định sẽ nói tốt giúp ông vài câu!”
Phó giám đốc nghe thấy vậy liền mỉm cười gật đầu. Trong lòng biết rõ mình đã đặt cược vào đúng người rồi, cô Tô này quả thực rất thông minh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương