Chu Đường
Chương 12: Du lịch
Lễ Quốc khánh đến, bởi vì Giang Thành là một cổ trấn, là địa điểm du lịch, hành khách đến tương đối nhiều, kỳ thật muốn đi du lịch cũng dễ chọn, đi ngay nơi mình ở thôi.
Trần Kính hỏi Chu Đường muốn đi ra ngoài chơi hay không, kỳ thật Chu Đường cũng không biết đi đâu chơi, cuối cùng hai người quyết định đi Thôn Hà Gia, Thôn Hà Gia phong cảnh đẹp, dãy núi lượn lờ, nhìn thơ mộng.
Tô Triều Lộ cũng theo Trần Kính đi du lịch, bởi vì Đặng Vân có công việc ở siêu thị, bà cũng muốn cho Trần Kính không gian riêng tư, liền từ chối đi du lịch.
Nhóm người Chu Đường đến Thôn Hà Gia vào buổi chiều, núi chạy dài không dứt dãy, mà xa vời là sương mù bao phủ cây thanh phong, mà đỉnh thanh phong cao ngất trong mây, cảnh quan thật xinh đẹp.
Tô Triều Lộ nhịn không được hiển nhiên thực hưng phấn, bé hứng thú dạt dào nói.
“Cô giáo Chu, nơi này thật xinh đẹp!”
“Đúng vậy, Triều Lộ vui vẻ không?”
Cô ngồi xổm xuống, mặt mày hớn hở cùng Triều Lộ nói chuyện, cô nhìn thấy Tô Triều Lộ thật sự rất vui vẻ.
Trần Kính vẫn luôn cảm thấy Tô Triều Lộ thích Chu Đường là có nguyên nhân, trên người cô có loại khí chất tươi mát tự nhiên, người không quá thành thật, tính cách này cùng nghề nghiệp giáo viên của cô tương bội, có lẽ chính nhờ phong cách tươi vui, tính cách lại thiện lương cho nên anh mới bất tri bất giác mà thích cô.
Buổi tối ăn cơm xong, Tô Triều Lộ đi ngủ sớm, buổi sáng đi sớm, bởi vì Tô Triều Lộ tuổi còn nhỏ, cho nên các cô chỉ thuê một gian phòng, này cũng biểu thị cho việc Trần Kính không thể ôm Chu Đường đi ngủ, lại càng không thể làm loại chuyện này.
Cho nên cả đêm, Trần Kính đều không có hứng thú. Còn Chu Đường hứng thú khá nhiều, hai người đi bộ, bên ngoài là đồng ruộng có tiếng côn trùng kêu vang không ngừng, dọc theo con đường đi là từng hàng cổ thụ, yên tĩnh lại tốt đẹp. Khi đến trước một cây đa thoạt nhìn không cao to lắm, Trần Kính nhướng mày.
“Cô giáo Chu, dám lên cây cổ thụ ngồi không?”
Trần Kính vẫn luôn kêu Chu Đường là cô giáo Chu, mới đầu là vì biết cô là giáo viên, xuất phát từ lễ phép, sau này khi hai người ở bên nhau anh vẫn duy trì xưng hô này, mỗi lần anh kêu cô giáo Chu, Chu Đường cảm thấy anh đang tán tỉnh.
Trần Kính tứ chi mạnh mẽ, động tác nhanh nhẹn, một tay bắt lấy thân cây, một phát nhảy lên liền thành công ngồi ở trên thân cây. Cây đa không cao, thân cây cũng tương đối rắn chắc, cho nên hai người ngồi trên đi không hề có ảnh hưởng gì, tựa như ngồi ở trên tấm ván gỗ. Nơi này không có người, Chu Đường nhìn bốn phía xung quanh rồi đưa ra một cái kết luận.
“Trần Kính, anh dẫn em tới đây làm gì? Không phải ngắm trăng à!”
Tay Trần Kính hữu lực ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, anh cúi đầu nhìn vào mắt Chu Đường.
“Làm em."
Thanh âm trầm ổn dễ nghe, lại mang theo hương vị tình dục, làm Chu Đường nhịn không được run rẩy, Chu Đường là người lớn mật, khóe môi nhếch lên, nghiêng thân đem môi mềm mại bao phủ lên.
“Tùy anh xử trí.”
Trần Kính từ cổ áo đi vào, cách nội y xoa nắn nhũ thịt trắng nõn, hai tay xoa, cách quần áo Chu Đường nhìn đến anh tác loạn trên nhũ thịt, không nhanh không chậm vừa xoa lại vừa niết.
“A…… anh trai Trần Kính …… Phía dưới ngứa”
Thời điểm cô bị Trần Kính xoa nắn, phía dưới đã sớm ướt hơn phân nửa, quần lót màu vàng cam đều là vệt nước, bàn tay Trần Kính đến giữa hai chân cô, vừa mau vừa tàn nhẫn mà xoa tiểu hạch, chất lỏng dính ướt ngón tay anh.
Anh đem ngón tay linh hoạt đâm vào, mới vừa đi vào bên trong thịt non liền hút ngón tay thon dài của anh.
“Sao lại damdang như vậy?”
Trần Kính đẩy nội y, xoay người, để Chu Đường dựa vào thân cây, bộ dáng này gần như khiến âm hộ bị nam nhân xem đến rõ ràng.
Phía dưới càng ngứa, Trần Kính giống như cố ý, tay không ngừng xoa vòng quanh môi âm hộ, Chu Đường bị từng đợt khoái cảm đánh úp, thời điểm sắp đến, anh lại cố ý lấy tay ra, lúc này Chu Đường thật sự dục cầu bất mãn, cô thở phì phò, vừa gấp vừa tức, đành phải hét lên.
“Trần Kính, đồ đàn ông tồi, không chơi như vậy……, nhanh lên đi!”
Thanh âm vừa ngọt lại vừa mềm giống như mèo nhỏ tức giận, Trần Kính cười, ý cười thâm hậu.
“Em nói, muốn chơi thế nào?”
Trần Kính hỏi Chu Đường muốn đi ra ngoài chơi hay không, kỳ thật Chu Đường cũng không biết đi đâu chơi, cuối cùng hai người quyết định đi Thôn Hà Gia, Thôn Hà Gia phong cảnh đẹp, dãy núi lượn lờ, nhìn thơ mộng.
Tô Triều Lộ cũng theo Trần Kính đi du lịch, bởi vì Đặng Vân có công việc ở siêu thị, bà cũng muốn cho Trần Kính không gian riêng tư, liền từ chối đi du lịch.
Nhóm người Chu Đường đến Thôn Hà Gia vào buổi chiều, núi chạy dài không dứt dãy, mà xa vời là sương mù bao phủ cây thanh phong, mà đỉnh thanh phong cao ngất trong mây, cảnh quan thật xinh đẹp.
Tô Triều Lộ nhịn không được hiển nhiên thực hưng phấn, bé hứng thú dạt dào nói.
“Cô giáo Chu, nơi này thật xinh đẹp!”
“Đúng vậy, Triều Lộ vui vẻ không?”
Cô ngồi xổm xuống, mặt mày hớn hở cùng Triều Lộ nói chuyện, cô nhìn thấy Tô Triều Lộ thật sự rất vui vẻ.
Trần Kính vẫn luôn cảm thấy Tô Triều Lộ thích Chu Đường là có nguyên nhân, trên người cô có loại khí chất tươi mát tự nhiên, người không quá thành thật, tính cách này cùng nghề nghiệp giáo viên của cô tương bội, có lẽ chính nhờ phong cách tươi vui, tính cách lại thiện lương cho nên anh mới bất tri bất giác mà thích cô.
Buổi tối ăn cơm xong, Tô Triều Lộ đi ngủ sớm, buổi sáng đi sớm, bởi vì Tô Triều Lộ tuổi còn nhỏ, cho nên các cô chỉ thuê một gian phòng, này cũng biểu thị cho việc Trần Kính không thể ôm Chu Đường đi ngủ, lại càng không thể làm loại chuyện này.
Cho nên cả đêm, Trần Kính đều không có hứng thú. Còn Chu Đường hứng thú khá nhiều, hai người đi bộ, bên ngoài là đồng ruộng có tiếng côn trùng kêu vang không ngừng, dọc theo con đường đi là từng hàng cổ thụ, yên tĩnh lại tốt đẹp. Khi đến trước một cây đa thoạt nhìn không cao to lắm, Trần Kính nhướng mày.
“Cô giáo Chu, dám lên cây cổ thụ ngồi không?”
Trần Kính vẫn luôn kêu Chu Đường là cô giáo Chu, mới đầu là vì biết cô là giáo viên, xuất phát từ lễ phép, sau này khi hai người ở bên nhau anh vẫn duy trì xưng hô này, mỗi lần anh kêu cô giáo Chu, Chu Đường cảm thấy anh đang tán tỉnh.
Trần Kính tứ chi mạnh mẽ, động tác nhanh nhẹn, một tay bắt lấy thân cây, một phát nhảy lên liền thành công ngồi ở trên thân cây. Cây đa không cao, thân cây cũng tương đối rắn chắc, cho nên hai người ngồi trên đi không hề có ảnh hưởng gì, tựa như ngồi ở trên tấm ván gỗ. Nơi này không có người, Chu Đường nhìn bốn phía xung quanh rồi đưa ra một cái kết luận.
“Trần Kính, anh dẫn em tới đây làm gì? Không phải ngắm trăng à!”
Tay Trần Kính hữu lực ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, anh cúi đầu nhìn vào mắt Chu Đường.
“Làm em."
Thanh âm trầm ổn dễ nghe, lại mang theo hương vị tình dục, làm Chu Đường nhịn không được run rẩy, Chu Đường là người lớn mật, khóe môi nhếch lên, nghiêng thân đem môi mềm mại bao phủ lên.
“Tùy anh xử trí.”
Trần Kính từ cổ áo đi vào, cách nội y xoa nắn nhũ thịt trắng nõn, hai tay xoa, cách quần áo Chu Đường nhìn đến anh tác loạn trên nhũ thịt, không nhanh không chậm vừa xoa lại vừa niết.
“A…… anh trai Trần Kính …… Phía dưới ngứa”
Thời điểm cô bị Trần Kính xoa nắn, phía dưới đã sớm ướt hơn phân nửa, quần lót màu vàng cam đều là vệt nước, bàn tay Trần Kính đến giữa hai chân cô, vừa mau vừa tàn nhẫn mà xoa tiểu hạch, chất lỏng dính ướt ngón tay anh.
Anh đem ngón tay linh hoạt đâm vào, mới vừa đi vào bên trong thịt non liền hút ngón tay thon dài của anh.
“Sao lại damdang như vậy?”
Trần Kính đẩy nội y, xoay người, để Chu Đường dựa vào thân cây, bộ dáng này gần như khiến âm hộ bị nam nhân xem đến rõ ràng.
Phía dưới càng ngứa, Trần Kính giống như cố ý, tay không ngừng xoa vòng quanh môi âm hộ, Chu Đường bị từng đợt khoái cảm đánh úp, thời điểm sắp đến, anh lại cố ý lấy tay ra, lúc này Chu Đường thật sự dục cầu bất mãn, cô thở phì phò, vừa gấp vừa tức, đành phải hét lên.
“Trần Kính, đồ đàn ông tồi, không chơi như vậy……, nhanh lên đi!”
Thanh âm vừa ngọt lại vừa mềm giống như mèo nhỏ tức giận, Trần Kính cười, ý cười thâm hậu.
“Em nói, muốn chơi thế nào?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương