Không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái, Hứa Chi Nhan giật mình muốn hét lên.
Cô có thói quen đứng đánh răng trước gương, vừa đánh vừa ngắm bản thân trong gương.
Trên người vẫn mặc chiếc váy ngủ hai dây từ tối qua chưa thay, tóc tai rối bời, cô liền giơ tay vuốt nhẹ mái tóc. Không ngờ, bên trái cổ lại lộ ra một dấu đỏ rực rõ ràng.
“Trời ơi.” Cô thất thanh kêu lên.
Chỉ là bị Cận Thương Châu hôn một cái, vậy mà máu tụ lại, hằn thành dấu đỏ hình cánh hoa đào. Da cô trắng, cổ lại thanh mảnh, không cần soi kỹ cũng nhìn ra ngay.
Đánh răng rửa mặt xong, cô lấy một ít kem nền của Đồ Mẫn bôi lên chỗ đỏ, tán đều bốn phía, miễn cưỡng che được. Vẫn cảm thấy không yên tâm, cô liền xõa tóc ra, để tóc phủ kín nửa bên cổ, làm xong mới chịu ra khỏi nhà đi làm.
—
Buổi chiều không có việc gì gấp, Hứa Chi Nhan hẹn bạn thân ra tiệm làm tóc. Màu tóc đen trà nhuộm tạm thời trước lễ cưới đã phai nhạt không đều, nhìn rất khó coi.
Cô tự lái xe, chọn đỗ ở tầng hầm trung tâm thương mại.
Chiếc xe cô lái là món quà cưới chiếc Bentley màu bạc sang trọng do ba mẹ chồng tặng. Ban đầu Hứa Chi Nhan ngại không muốn dùng, nhưng sau khi rửa sạch rồi lái vài lần, cô mới hiểu cái gọi là đắt có cái giá của đắt, cảm giác lái quả thật thoải mái hơn hẳn chiếc Audi cũ của cô.
Hơn nữa, cô cũng không thể phủ nhận rằng… cảm giác được mọi người quay đầu nhìn thật ra cũng khá thú vị.
Sau khi đỗ xe, cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tống Duy đang đứng đợi bên thang máy, mặc một chiếc váy dài màu nhạt.
Cô từng dành cho Tống Duy một vị trí phù dâu, tiếc là đối phương là một con nghiện công việc chính hiệu, bận tới mức chẳng thể thu xếp nổi để đến dự đám cưới.
Gần đây Tống Duy mới từ Bệnh viện Nhân dân thành phố Hoài Hải được điều về lại Ngô Lâm, nên cuối cùng hai người mới có dịp gặp mặt.
“Lâu lắm không gặp, Nhan Nhan.” Tống Duy tiến tới ôm cô.
Cô cũng ôm lại: “Nếu không phải dì bắt cậu chuyển công tác về từ Hoài Hải, chắc đời này không biết còn có cơ hội gặp lại nữa không.” Cô giả vờ nghẹn ngào, giọng nói mềm như tờ giấy bị vò nhàu.
Tống Duy khẽ cười, cảm xúc vẫn bình lặng như thường lệ: “Ừ, không được tham dự đám cưới của bạn thân nhất đời, tớ thấy vô cùng hối hận. Sau đó đã nghiêm túc tự kiểm điểm, đặc biệt là khi biết chú rể chính là đàn anh hồi cấp ba của bọn mình, tớ chỉ mong thời gian quay lại tháng Tư, nhất định sẽ trở về dự lễ cưới của hai cậu.”
Chuyện này Tống Duy chưa từng kể qua. Hứa Chi Nhan hơi cau mày: “Lạ thật, hồi học có người như Cận Thương Châu, tớ không thể không có chút ấn tượng nào mới đúng.”
“Người ta thì lại ấn tượng sâu sắc với cậu đấy.” Tống Duy làm bộ làm tịch nói.
“Làm gì có chứ?” Hứa Chi Nhan ấn nút thang máy, “Từ lúc quen nhau đến giờ, anh ấy chưa từng nhắc đến chuyện hồi cấp ba, bạn học mời cưới cũng chẳng có ai là mình biết.”
Tống Duy cười cười, thong thả đáp: “Tớ đã từng kể với cậu rồi mà, chỉ là hôm đó tâm trạng cậu không tốt.”
Lúc đó là đợt phân ban, nguyện vọng của Hứa Chi Nhan bị Đồ Mẫn lén sửa, khiến cô không thể học ban Tự nhiên cùng Tống Duy. Cộng thêm hôm ấy, idol cô theo đuổi suốt mấy năm dính phốt, lòng đầy thất vọng, ai nói gì cô cũng chẳng buồn để tâm.
“Còn nhớ hôm đó tớ đưa cho cậu một chai sữa chua nho trắng ít đường không?”
“Hình như có chút ấn tượng.” Hứa Chi Nhan gật gù.
“Là anh ấy đưa cho tớ.” Tống Duy ngừng một nhịp, rồi bình thản nói, “Bảo là tặng cho cậu.”
—
Hôm đó là thứ Sáu.
Vừa tan học, trong lớp chỉ còn lại mình Hứa Chi Nhan.
Tống Duy đến lớp 11-2 tìm cô cùng về, lại thấy cô gục đầu xuống bàn, vai khẽ run. Qua cửa sổ không nghe rõ tiếng động bên trong, nhưng nhìn cũng đoán ra được Hứa Chi Nhan đang khóc.
Cô vốn không thích bị người khác làm phiền khi khóc, dù là bạn thân cũng vậy. Vì chỉ cần có ai dỗ, cô lại càng khóc dữ hơn, đến mức không ai dỗ nổi.
Tống Duy tựa lưng vào bức tường gạch bên ngoài lớp học, kiên nhẫn đợi cô. Thấy cô mãi không đứng dậy, Tống Duy tháo cặp xuống, lấy đề thi sinh học cuối tuần ra làm, đứng ở hành lang.
Chỗ đứng hơi hẹp, giấy thi rơi xuống đất, cô ấy cúi người nhặt, không ngờ bút hộp lại rơi khỏi lan can, rớt thẳng xuống tầng trệt.
Tống Duy đang chuẩn bị đi xuống lầu thì thấy một nam sinh đeo túi một bên vai, da trắng, tóc mềm, cúi người nhặt hộp bút lên.
Nam sinh ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào vẻ bối rối của cô ấy.
Chỉ nhìn thoáng qua, cô ấy liền nhận ra là Cận Thương Châu lớp 12-1.
“Anh ơi.” Cô ấy vẫy tay, đỡ gọng kính, “Phiền anh mang giúp em hộp bút.”
Cận Thương Châu đưa lên tận nơi, không chút phiền hà, ánh mắt lướt nhẹ qua lớp 11-2, ngữ khí lịch sự: “Trời sắp tối rồi, mai được nghỉ, hôm nay trường cắt điện sớm hơn thường lệ. Em ấy… các em không về sao?”
Tống Duy cười áy náy: “Bạn em hôm nay tâm trạng không tốt, cần thời gian bình tĩnh lại. Còn anh, anh cũng chưa về mà.”
“Ừm.” Cận Thương Châu lấy từ balo ra một chai sữa chua, mắt nhìn vào cửa sổ: “Tạp hóa ngoài cổng hôm nay mua một tặng một. Anh chỉ định mua một chai vị truyền thống, nhưng chủ quán cứ nhất định tặng thêm một chai nho trắng. Mà anh thì dị ứng với nho, nên quay lại trường thử vận may, mong gặp mèo hoang nào đó, nhưng lại không thấy. Vứt đi thì phí, nên đưa cho bạn em đi, hy vọng em ấy sẽ vui lên một chút.”
Giọng anh hơi cứng, như thể đã tập đi tập lại lời này trong gương nhiều lần.
Tống Duy nhận lấy sữa chua, cụp mắt xuống, bất ngờ đan xen chút thấu hiểu.
Vị nho trắng chính là loại mà Hứa Chi Nhan luôn muốn mua mỗi buổi tan học, nhưng vì quá hot, lần nào cô đến cũng hết hàng, đành đổi sang vị đào trắng. Nhưng mỗi lần đều uống trong im lặng, chẳng thấy vui vẻ gì.
Tống Duy trưởng thành sớm hơn bạn cùng lứa, khi các nữ sinh vẫn còn ngại ngùng với tranh minh họa giải phẫu người, thì cô ấy đã hiểu thế nào là làm một người đàn ông hài lòng.
Hứa Chi Nhan thì khác. Cô rụt rè, bảo thủ, ngay cả khi người ta nói thẳng “Tớ thích cậu”, cô vẫn sẽ suy nghĩ liệu đó có phải chỉ là tình cảm bạn bè không.
Vì vậy, Tống Duy thích chơi thân với cô. Ngốc nghếch mà đáng yêu.
—
Trong lúc trò chuyện, hai người đã đến tiệm làm tóc. Tiệm mới khai trương, giảm giá 12%.
Hứa Chi Nhan không có ý tưởng cụ thể về kiểu tóc, chỉ nói: “Cắt ngắn, màu thì tuỳ anh quyết.”
Tống Duy nói thêm: “Giúp tôi duỗi thẳng là được, cảm ơn.”
Sau khi đưa yêu cầu, Tống Duy hỏi: “Ở Kinh Thành bao năm như vậy, sao lại muốn quay về Ngô Lâm khởi nghiệp? Cậu không phải vẫn luôn muốn tránh xa dì nuôi à?”
Hứa Chi Nhan không vòng vo: “Không chịu nổi kiểu bạo lực lạnh lùng nữa.”
Một câu nói ra, vẫn mang theo bực tức khi nhắc đến Cảnh Gia Dương.
Tống Duy thấy rất rõ, chính vì vẫn còn để tâm nên mới tức giận. Nếu đã thực sự hết yêu, người ta sẽ chỉ hờ hững nói “chia tay rồi”.
“Cậu hận anh ấy à?”
“Dĩ nhiên.” Hứa Chi Nhan nghiến răng, “Tớ ghét anh ta.”
“Nhưng Nhan Nhan, cậu có bao giờ nghĩ, chính vì yêu nên mới ghét được đến thế.”
Hứa Chi Nhan không định khơi chuyện cũ, nhưng khi thấy lớp sương mỏng trên mắt kính của Tống Duy, cô buột miệng: “Vậy cậu có hận anh ấy không?” Hận Nghê Cẩm Trác không? Người cũ của cậu
“Tớ hận.” Tống Duy khẽ nói, “Nhưng cũng yêu.”
“Nghe nói Nghê Cẩm Trác giờ thành công lắm, đi tù cũng không làm mất đi sự sắc sảo. Anh ta tự mở khu nghỉ dưỡng, làm ông chủ, không còn bị người khác chi phối.”
“Anh ấy luôn như vậy, muốn làm gì thì đều làm được.” Tống Duy thật lòng mừng cho anh, nhưng nụ cười chẳng thể hiện ra.
“Nếu không gặp tớ, nếu không vì mẹ tớ… có lẽ anh ấy sẽ còn thành công hơn bây giờ.”
“Hồi đó ầm ĩ thế mà giờ cậu còn yêu được?” Hứa Chi Nhan không tin nổi.
Chưa kịp nghe Tống Duy trả lời, cô liếc qua gương, hoảng hốt: “Anh… anh có cắt hơi ngắn quá không?”
Không để ý một chút, mái tóc dài ngang lưng của cô đã thành tóc lửng chạm vai. Đuôi tóc tỉa so le rối nhẹ, phần trán giờ lại có thêm hai lọn mái kiểu Pháp.
Hứa Chi Nhan nhìn mình trong gương, vẻ mặt hoang mang không hiểu chuyện gì, trông không khác gì chú mèo ragdoll nổi tiếng trên mạng dạo gần đây.
Thợ cắt tóc ngẩn người, chạm phải ánh nhìn nghi vấn của cô, liền lắp bắp: “Xin lỗi chị nha, tại em thấy chị hợp kiểu tóc này quá, nếu chị không ưng, chỗ này em không tính tiền đâu, thuốc nhuộm chị cứ chọn loại nào đắt nhất cũng được.”
Nếu không phải tối nay có tiệc, cắt rồi thì cũng thôi, cô sẽ không tính toán. Nhưng kiểu tóc này khó tạo kiểu, mà cô lại chẳng chắc có thể làm ổn để không làm mất mặt Cận Thương Châu.
Rõ là có hơi tức, nhưng cuối cùng cô vẫn mỉm cười nhẹ: “Thôi bỏ đi, lỗi tại em không nói rõ ‘ngắn’ là ngắn cỡ nào. Nhưng tối nay em có hẹn quan trọng, thuốc nhuộm làm ơn chọn màu trầm nhé.”
“Hay là thế này.” Cậu thợ vẫn tự nhiên như không, lôi điện thoại ra, “Chị để lại liên lạc đi, lần sau tới làm tóc em đều giảm cho chị 12%, chị thấy được không?”
Mã QR dí sát tới, Hứa Chi Nhan muốn từ chối mà không nỡ làm người ta mất mặt. Đành móc điện thoại ra, quét mã, miễn cưỡng thêm bạn.
“Rồi, cậu làm tiếp đi.”
Ban đầu chẳng buồn cười, mà Tống Duy lại giơ tạp chí lên che miệng cười khúc khích. Thật là ngốc, bị người ta moi được thông tin cá nhân, còn giúp đối phương kiếm lời.
Hứa Chi Nhan thấy vậy, cười gượng: “Cười cái gì?”
“Không có gì.” Tống Duy thả tạp chí xuống, lật vài trang, vẻ thản nhiên, “Kiểu tóc này hợp với cậu thật. Thỉnh thoảng thay đổi một chút, coi như đổi tâm trạng. Lần sau rảnh đi với tớ, tớ cũng muốn thay đổi.”
Cách cô ấy nói chuyện vẫn luôn khó đoán như vậy.
Hứa Chi Nhan cũng không nghĩ nhiều, chỉ chau mày than thở: “Nhưng tối nay tớ phải đi dự tiệc với Cận Thương Châu, kiểu tóc này…”
Cậu thợ làm tóc rất biết nắm thời cơ, liền rỉ tai: “Nếu vậy chị có thể để chuyên viên trang điểm của tiệm lo cho chị một kiểu trang điểm chuyên biệt. Mỗi loại tiệc sẽ có kiểu trang điểm phù hợp riêng. Chị đi tiệc loại gì vậy?”
“Từ thiện.” Cô thành thật đáp.
Tống Duy không nhịn nổi, khều nhẹ má cô cười: “Cậu đấy. Không chừng năm xưa Cảnh Gia Dương cũng lừa cậu kiểu đó đúng không?”
Ban đầu chỉ định đơn giản đi cắt tóc, cuối cùng bị cuốn vào mất bốn tiếng, cắt thành tóc ngắn chạm vai tỉa tầng, nhuộm màu nâu trà gần với tự nhiên, búi thành kiểu công chúa, kết hợp với lớp trang điểm màu sáng thanh thoát.
May mà… lúc bước ra khỏi tiệm, cô đã nở nụ cười.
Về đến văn phòng hôn nhân, Hứa Chi Nhan mới chợt nhớ ra cô quên mất chuyện phải ký nhận váy lúc hai giờ rưỡi chiều. Ngồi xuống ghế trong phòng làm việc, liếc mắt một cái đã thấy hai chiếc hộp quà màu hồng phấn đặt ngay ngắn trên sofa.
Cô bước tới, mở ra xem.
Một chiếc là váy dạ hội màu champagne, dáng quây ngực, ngắn vừa đủ, thiết kế đơn giản mà tinh tế. Còn chiếc còn lại cắt may táo bạo, hở lưng hoàn toàn, phong cách đầy ngụ ý mời gọi.
Cô không nghĩ nhiều, lập tức đóng hộp thứ hai, quyết định thử chiếc đầu tiên.
Mặc váy xong, cô soi gương, giơ điện thoại lên chụp vài bức ảnh. Vừa định thoát ra khỏi camera, cô vô tình mở album ảnh.
Chợt phát hiện có một đoạn video dài mười giây vừa mới được thêm vào.
Cô sửng sốt. Ảnh bìa video là cảnh một người đàn ông đang ôm một người phụ nữ, chỉ hiện phần thân trên. Nhưng chiếc váy ngủ hai dây trên người phụ nữ đó… lại vô cùng quen mắt.
Liếc nhìn ngày quay, đúng vào đêm cưới.
Hiếu kỳ trỗi dậy, cô nhấn vào xem.
Trong video, hai người cuồng nhiệt quấn quýt, hơi thở tràn đầy khao khát và mãnh liệt. Mỗi cái chạm đều như mang theo dư vị kéo dài không dứt.
Một lần xem không đủ, cô lại mở lại lần nữa.
Lần này nhìn rõ hơn, là người phụ nữ chủ động hôn trước.
Người phụ nữ ấy… chính là cô.
Mặt cô lập tức đỏ bừng đến tận mang tai, cả người ngồi xổm xuống, hận không thể lấy tay che kín mặt, đem đầu vùi thẳng xuống đất.
Đúng lúc ấy, có tiếng gõ cửa.
Cô hoảng hốt bấm tắt video, tay lại không nghe lời, liên tục chạm nhầm khiến đoạn clip phát lại đến ba bốn lần, tiếng động vang lên rõ ràng.
Tồi tệ hơn nữa là cửa lại không khóa.
Chỉ một cái đẩy nhẹ, âm thanh dính ướt xen lẫn hơi thở nặng nề vang lên trong không gian yên tĩnh. Cận Thương Châu bước vào, đưa mắt nhìn lướt một vòng văn phòng.
Xác nhận không có người thứ ba.
Anh thong thả cười nhẹ, đôi mắt dừng lại trên người Hứa Chi Nhan, chậm rãi từng bước áp sát cô.
“Xem vui lắm đúng không?” Giọng anh trầm thấp, từng chữ rơi xuống, không nhanh không chậm. “Anh hỏi em, đoạn video đó, em và anh… có đẹp không?”
