“Cận Thương Châu, con tránh ra đi.” Đồ Mẫn xắn tay áo, tức giận nói, “Hôm nay mẹ nhất định phải giải quyết xong mâu thuẫn với con bé, bây giờ nó bất mãn với mẹ lắm rồi, không đánh vài cái thì không chịu nổi.”
Càng nghe vậy, Cận Thương Châu càng ôm chặt.
Anh ôm chặt lấy Hứa Chi Nhan, thuận tay bịt tai cô lại: “Mẹ muốn đánh thì đánh con đi, bao nhiêu cái cũng được, chỉ cần mẹ hả giận.”
Chuyện này, suy cho cùng chẳng liên quan đến anh.
Đồ Mẫn vung tay mà không nỡ xuống lực: “Thôi đi, con là người bệnh, mẹ sao nỡ đánh chứ, chẳng qua là đang tức quá thôi, không đánh nữa.”
Lời này vừa nói ra, Hứa Chi Nhan lại chẳng vui.
Cô đẩy Cận Thương Châu ra, chuyện muốn hỏi đã nhiều lần kìm lại, hôm nay cuối cùng cũng nói: “Mẹ, có phải mẹ đối với Cận Thương Châu cũng tốt quá rồi không?”
Lửa giận lại bùng lên, Đồ Mẫn nổi đóa: “Con nói cái gì vậy, mẹ nói rõ ràng từng chuyện một, vốn dĩ đây là chuyện của con, liên quan gì đến người ta.”
“Đã biết không liên quan đến anh ấy thì lần sau làm ơn đừng dùng anh ấy để ép con nữa.” Quăng ra một câu thể hiện rõ thái độ, Hứa Chi Nhan không buồn quay đầu, rời khỏi lối thoát hiểm.
Không cầm theo túi, cũng không mang điện thoại, cô đi thẳng bằng thang máy đến khoa sản.
Cánh cửa bật mở, có phần đột ngột, cơn giận trong cô cũng vơi đi hơn nửa.
Tống Duy tháo khẩu trang, mỉm cười với cô: “Khách quý đây rồi, người dị ứng với bệnh viện mà lại mặc đồ bệnh nhân đến tìm tớ, không ngờ đàn anh lại làm việc hiệu quả thế, có thai rồi à?”
Có thai? Cô bật cười bối rối, kéo lê hai ống quần rộng thùng thình bước lại: “Sao có thể được, bọn tớ chưa…”
“Ồ, tớ nhớ có người từng nói, đời này nhất định sẽ không sinh ra đứa con của chính mình, không biết giờ đổi ý chưa.” Tống Duy gõ gõ ngón tay lên màn hình máy tính, như đang gửi tin cho ai đó.
Hứa Chi Nhan cúi người chống tay lên bàn cô, không suy nghĩ gì nhiều: “Không phải không muốn sinh, là tớ không xứng. Tớ không dám chắc mình sẽ không trở thành một Đồ Mẫn thứ hai, cũng không mong con gái tớ trở thành một Hứa Chi Nhan thứ hai.”
“Còn anh ấy thì sao?” Tống Duy hỏi, “Hai người từng nói chuyện với nhau chưa?”
Cô lắc đầu: “Không có yêu, thì lấy đâu ra chuyện thân mật.” Cô đứng dậy, “Cậu có giấy nháp không, tớ muốn gấp giấy.”
“Tật xấu cũ vẫn chưa bỏ à.” Cười nhẹ, Tống Duy lấy từ ngăn kéo ra một xấp giấy nháp đưa cho cô, “Ngồi bên cạnh tớ mà chơi đi, lát nữa có một thai phụ hẹn đến khám.”
Đúng là kiểu phụ nữ sự nghiệp điển hình.
Hứa Chi Nhan ngoan ngoãn kéo ghế ngồi cạnh Tống Duy. Mỗi lần cãi nhau với Đồ Mẫn, cô đều đến thư viện Ngô Lâm tìm Tống Duy, chẳng than thở, chỉ ngồi đối diện gấp giấy.
Một tờ giấy, gấp rồi lại tháo, tháo rồi lại gấp, đến khi nếp gấp nhăn nheo bạc màu, cô mới đổi sang tờ khác.
Quan trọng nhất, cô chỉ biết gấp thuyền.
Nói chính xác thì là, đủ loại hình thuyền.
Không hiểu sao hôm nay giấy ở bệnh viện hơi cứng, khi gấp thành hình thuyền rồi, cô ngơ ngẩn nhìn tờ giấy rất lâu.
Loáng thoáng nghe thấy một giọng nói trêu ghẹo: “Sao vẫn chỉ biết gấp thuyền vậy?”
Cô “a” một tiếng, chậm rãi hoàn hồn, hai vành tai đỏ rực: “Vì ngoài chiếc thuyền nhỏ, tớ không thích kiểu gấp giấy nào khác.”
Nghe vậy, Tống Duy xé hai tờ giấy màu, nói: “tớ dạy cậu gấp một kiểu, cần chút kỹ thuật đấy.”
Cô ấy gấp một bước, Hứa Chi Nhan làm theo một bước.
“Cuối cùng, giống tớ thế này, gấp hai cạnh hình nơ là xong.”
Tính ra là mẫu nơ hình trái tim đơn giản nhất, Tống Duy gấp thành hình khối khá rõ, còn Hứa Chi Nhan thì gấp xấu một cách bất ngờ. Cô tự thấy hổ thẹn: “Bác sĩ vẫn là bác sĩ, khéo tay khéo óc.”
“Sao trước giờ không dạy tớ?” Cô tiện miệng hỏi.
“Gần đây mới học được.” Tống Duy tai cũng đỏ lên, nói lí nhí, “Lúc rảnh rỗi, để giết thời gian.”
Vừa rồi gấp xấu quá, Hứa Chi Nhan lại xé một tờ giấy ghi chú màu xanh trắng, rút một chiếc bút chì từ ống đựng.
Viết hai hàng chữ nhỏ trên giấy, rồi dựa theo trí nhớ mà gấp thành hình nơ trái tim. Dù không thể gọi là đẹp, nhưng nhỏ nhắn xinh xắn, đáng yêu lạ thường.
—
Hẹn với Tống Duy sau giờ làm cùng đi dạo phố, Hứa Chi Nhan giấu chiếc nơ trái tim sau lưng, chạy về khu bệnh VIP.
Vừa đẩy cửa ra, một bàn tay lớn đã ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong ép sát vào tường. Giọng người đàn ông lười biếng nhưng lộ rõ hụt hẫng: “Sao lại chạy?”
“Em…” Ánh mắt cô trốn tránh, không dám nhìn anh, “Không muốn giằng co với mẹ nữa.”
“Em đi đâu?” Cận Thương Châu hỏi.
“Anh biết mà.” Cô nhìn thấy rồi, trong giao diện WeChat của Tống Duy, có một nickname và ảnh đại diện là anh, “Chỉ là em không ngờ, anh lại quen bạn thuở nhỏ của em.”
“Nếu anh không quen cô ấy, thì ly sữa chua nho trắng đó làm sao vào tay em được.” Anh nhìn cô chăm chú, ngón tay nâng cằm cô lên, “Anh biết em, còn sớm hơn em tưởng.”
Thật không? Cô tò mò bị khơi dậy: “Từ bao giờ?”
Anh không nói, chỉ dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ má cô: “Hứa Chi Nhan, hôm nay em vẫn chưa nói yêu anh.”
Anh còn nhớ chuyện này. Hứa Chi Nhan cúi đầu khẽ cười: “Anh ghi âm rồi mà, sao còn chưa buông tha cho em?”
“Anh bị thương rồi, em cũng đâu tha cho anh.”
“Hửm? Khi nào cơ?”
Anh cúi người, môi áp sát tai trái cô: “Tối qua, em bảo anh dùng tay…”
Chưa nói hết, Hứa Chi Nhan đã đưa tay bịt miệng anh lại, mặt đỏ bừng: “Em không tin anh.”
Anh hôn lên lòng bàn tay cô: “Lần sau quay video.”
“Đồ b**n th**.” Mắng xong, Hứa Chi Nhan liền nhét nhanh chiếc nơ bướm hình trái tim vào túi áo bên ngực trái trên bộ đồ bệnh nhân của anh, vừa khéo để phần nơ lộ ra ngoài.
Anh cúi đầu, siết chặt vòng tay: “Em gấp đấy à?”
“Ừm? Rõ lắm sao?” Cô trong vòng tay anh có phần kinh ngạc, “Sao lúc nào em làm gì anh cũng cứ ra vẻ chắc chắn thế?”
“Biết tại sao không?” Anh ném ngược câu hỏi cho cô.
“Tại sao?”
“Vì anh yêu em.” Anh hôn lên má cô, rồi sợ quá rõ ràng, liền thêm một câu, “Hôm nay thôi.”
Không khí mơ hồ đến cực điểm, Hứa Chi Nhan dần như mê mẩn, đắm chìm trong nửa câu “anh yêu em” kia, chủ động giơ tay ôm lấy cổ anh: “Chút nữa em ra ngoài, tối nay… có muốn em đến bệnh viện ở với anh không?”
Một câu nói ngọt ngào dụ dỗ đến thế, khiến người ta không khỏi nghĩ ngợi. Dù Cận Thương Châu đã kìm chế đủ kiểu, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được, vươn tay vén sợi tóc lòa xòa nơi gò má cô, giọng càng thêm trầm thấp khàn khàn: “Đi sớm rồi về sớm.”
Cô đỏ mặt, cúi người thoát khỏi vòng tay anh, chộp lấy chiếc túi từ tủ đầu giường rồi rời đi.
Nhìn bóng dáng cô rời khỏi, Cận Thương Châu lấy chiếc nơ ra, cúi đầu vuốt nhẹ, không kìm nổi xúc động mà lẩm bẩm: “Nhà toàn là thuyền giấy em gấp, sao anh lại không nhận ra chứ.”
—
Hứa Chi Nhan về nhà tắm rửa, thay đồ rồi đến văn phòng hôn nhân làm việc một lúc, xong xuôi lại hẹn Tần Tư Bảo và Tống Duy cùng nhau đi dạo phố.
Ban đầu không định mua gì, nhưng tâm trạng hôm nay phức tạp, cuối cùng cô vung tay tiêu cả một khoản lớn.
Phố Tân Thần vừa khai trương một quán bar phong cách nhẹ nhàng, khách mới được giảm mười lăm phần trăm, Tần Tư Bảo đề nghị vào thử: “Nghe nói chỗ này không gian rất đẹp, nhân viên phục vụ cũng thân thiện, đang khai trương nên chắc không thiệt đâu.”
Trong lời nói như ẩn ý mưu tính, Tống Duy chỉ thản nhiên đáp: “Thế nào cũng được.”
“Miễn không bắt tớ uống rượu là được.” Hứa Chi Nhan nhận lấy tờ rơi của quán, nhìn lướt menu thu nhỏ, “Chắc không sao đâu, vào ngồi chút rồi về.”
Đến cửa quán đặt bàn, gần kỳ nghỉ lễ mồng một tháng năm nên quán rất đông khách, may mắn trong sảnh còn trống một bàn ba người.
Nhân viên dẫn họ đến chỗ ngồi, vừa ngồi xuống, Tần Tư Bảo mở trang đầu thực đơn: “Chọn món đi, muốn ăn gì cứ gọi, hôm nay chị mời.”
Hiếm khi thấy cô ấy vui vẻ lạ thường, Hứa Chi Nhan chống má nhìn cô ấy, ánh mắt sáng lên: “Đừng nói là, chuyện tình đầu có tiến triển rồi nhé?”
“Đâu, đâu có.” Tần Tư Bảo lắp bắp, ngón tay siết lấy mép thực đơn không buông, “Anh ấy nhìn lạnh lùng lắm, chị vẫn chưa đủ can đảm bắt chuyện.”
“Hử?” Tống Duy nghe mà mơ hồ, không hiểu gì, “Hai người đang nói ai vậy?”
Hứa Chi Nhan cười: “Là… Thịnh Minh Kiều.” Cô gọi thẳng tên anh trai, nhưng lại thấy hơi ơn ớn, như thể có ánh mắt lạnh lùng nơi góc tối vừa liếc nhìn cô.
Cô quay đầu vuốt tóc, lặng lẽ thêm một câu: “Anh tớ.”
“Ồ.” Tống Duy biết Thịnh Minh Kiều, hồi nhỏ thường gặp nhau, thời trung học cô từng thầm thích anh ấy, chỉ kéo dài được vài ngày.
Nhớ là một hôm sau tuần đầu ngây ngô thích thầm, cô ấy vô tình bắt gặp anh đi bên một cô gái mặc đồng phục trường chuyên, thế là lập tức dập tắt mọi hi vọng.
Tống Duy vẫn còn nhớ rõ cô gái đó.
Chân váy đồng phục đến tay cô gái kia lại thành váy ngắn, vóc dáng cân đối đến mức khó tin, nét mặt nghiêng sắc sảo hài hòa, là kiểu thiếu nữ đi giữa đám đông cũng dễ khiến người ta chú ý ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Hứa Chi Nhan cũng từng gặp một lần, giờ nghe Tống Duy tả lại mới sực nhớ, vóc dáng đó trông chẳng khác gì Chúc Tâm Trừng. Dù gương mặt cô ấy từng tổn thương khó hồi phục, nhưng vẫn nhìn ra được sức hút từ lần đầu gặp.
Điều đó khiến Tần Tư Bảo chán nản, cô ấy véo má mình, phần thịt mềm mại của tuổi thiếu niên, rồi cắn răng gập thực đơn đưa lại cho nhân viên: “Một phần salad rau, không sốt, cảm ơn.”
Cũng không cần phải khắt khe với bản thân thế đâu.
Hứa Chi Nhan gọi một phần mì Ý và thêm ly nước chanh. Tống Duy có khẩu vị tương tự, chỉ đổi nước chanh thành mật ong dễ ngủ.
Mới trò chuyện được chừng mười lăm phút, có phục vụ mang đến bàn họ một ly cocktail. Tần Tư Bảo ngạc nhiên gãi đầu: “Bọn tôi đâu có gọi rượu.”
“Là một quý ông đặc biệt tặng cho vị tiểu thư này.” Phục vụ lịch sự chỉ về phía Hứa Chi Nhan, “Anh ấy nói, hôm nay cách cô ăn mặc rất hợp với ly rượu này, mong cô có một buổi tối vui vẻ.”
Ly cocktail đỏ rực, mà cô lại mặc váy hồng đậm.
Cô không uống được rượu, liền đẩy ly về sát mép bàn.
“Ấy da, Nhan Nhan, thế không được đâu.” Tần Tư Bảo nhìn cô đầy ẩn ý, “Người nhà em còn đang nằm viện kìa, lỡ anh ấy biết được chắc tức đến vỡ phổi quá.”
“Nói cái gì vậy?” Không biết có phải vì nghĩ đến Cận Thương Châu hay không, Hứa Chi Nhan thấy tim đập loạn, cô vội đứng dậy: “Em vào nhà vệ sinh một lát.”
Bây giờ đến mức chỉ cần nghe thấy ba chữ Cận Thương Châu là phản xạ ngay, chân cô mềm nhũn cả.
Gắng gượng đi đến cửa nhà vệ sinh, còn chưa vào, một bàn tay chụp lấy cổ tay cô, mạnh mẽ kéo ra ngoài.
Cô đang mơ hồ liền giật mình hoàn hồn, ánh mắt lướt qua gò má phải người kia, lập tức giãy giụa: “Đồ khốn, buông tay.”
Cảnh Gia Dương kéo cô vào một phòng bao tối om, đá cửa, vừa vào liền áp người lên.
Hắn giữ lấy hai cổ tay cô, nâng cao quá đầu, ép sát vào cánh cửa, nheo mắt cười: “Tình cờ, hay là em cố ý bám theo anh?”
“Đừng tự luyến nữa được không?” Cô giơ chân định đạp, lại bị hắn tránh kịp, “Cũng giỏi đấy.”
“Yên Yên, em thay đổi rồi, dữ dằn thế này, đàn ông sẽ không thích đâu.” Từng lời hắn nói đều là châm biếm và khinh miệt.
Trước đây Hứa Chi Nhan còn nhẫn nhịn.
Nhưng hiện tại, cô lửa giận ngút trời: “Anh thì có khác gì, vẫn y như cũ, làm người ta chán ghét đến tận xương.”
Cảnh Gia Dương bị cô mắng mà lại bật cười, nhướng mày, ánh mắt đảo một vòng từ trên xuống dưới, ngữ điệu thô thiển: “Yên Yên, em còn gợi cảm hơn trước đấy.”
“Thật quyến rũ.” Giọng hắn khàn đặc, như ngâm mình trong rượu mạnh.
“Anh muốn gì?” Hứa Chi Nhan cảnh giác nhìn hắn.
Không ngờ hắn lại cúi đầu, một bên đầu gối chen vào giữa làn váy cô, chầm chậm tiến lên: “Anh muốn biết, người đàn ông đầu tiên của em là ai.”
“Không phải anh.” Cô lạnh nhạt, đưa ra đáp án.
Hắn không để tâm, khẽ cười một tiếng, miệng lẩm bẩm ý đồ hèn hạ: “Nếu chồng em biết, em đang dây dưa với bạn trai cũ trong quán bar, không biết sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Anh cũng tò mò, nên…”
Ánh mắt hắn trượt xuống, dừng lại ở hình xăm nơi xương quai xanh cô: “Cái này là anh đưa em đi xăm đấy. Khi làm chuyện đó với hắn, hắn có cắn vào chỗ này không? Cảm giác thế nào? Em có nhớ đến anh không?”
“… Ảo tưởng hoang đường.” Dù thế nào, với anh, tôi chẳng có cảm giác gì. Cô nghiến răng thốt ra một câu chửi rủa.
Nhưng với Cảnh Gia Dương, chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, ngược lại khơi dậy thứ bản năng dơ bẩn của hắn.
Hắn siết cổ tay cô khiến cô đau bật tiếng rên. Hứa Chi Nhan không kìm được rít khẽ trong cổ họng.
Chính tiếng rên nhẹ ấy khiến hắn càng hưng phấn.
Thế là Cảnh Gia Dương đưa ra quyết định: “Tôi muốn giành lại quyền nuôi Tai Nhỏ từ tay em.”
Ý ngầm, đừng hòng rời xa hắn.
Thật ra hắn đâu có yêu Hứa Chi Nhan, chỉ muốn thấy cô sống không bằng chết. Không có Tai Nhỏ, cô nhất định sẽ ngoan ngoãn lại.
Nhưng đến giờ phút này, chút tình cảm cuối cùng cô dành cho hắn cũng tan thành mây khói. Cô nhấc gối th*c m*nh vào đùi hắn, tuy lệch một chút nhưng gần như chính xác, đạp trúng nơi hiểm.
Hắn đau đến lùi ra sau, ôm lấy chỗ đó, mắt trợn dữ dội: “Con mẹ nó, muốn chết hả? Hủy anh rồi thì em được gì?”
“Giờ tôi mới nhận ra.” Hứa Chi Nhan vuốt lại váy, vẻ mặt chán ghét, “Anh đúng là… thối hoắc.”
Nói xong, cô dứt khoát rời đi, không còn hứng thú nán lại, chỉ lấy đồ ăn mang về.
Vốn dĩ cô ghét mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện, vậy mà giờ chỉ muốn nhanh chóng quay về, để mùi cay nồng ấy giúp mình xua đi hết thảy uế khí bám dính.
Nhưng khi đến cửa phòng bệnh VIP, cô lại chần chừ.
Mùi nước hoa nam rẻ tiền vẫn còn quẩn quanh trên người khiến cô buồn nôn.
Cô tựa vào cửa đứng yên một lúc, rồi mới chầm chậm đẩy cửa bước vào.
Căn phòng bệnh chìm trong bóng tối, dưới ánh trăng nhàn nhạt, cô phát hiện trên giường bệnh chẳng có ai.
“Cận Thương Châu?” Cô khẽ gọi.
Trong bóng mờ chẳng ai trả lời, chỉ nghe rõ tiếng cửa phòng “cạch” một cái bị khóa lại.
Cô quay đầu, chỉ trong chớp mắt.
Hơi thở quen thuộc của anh đã ập đến, vây lấy cô trong vòng tay. Cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy eo cô, giam cô trọn vẹn vào lòng, cằm anh tựa nặng trên đỉnh đầu cô, yết hầu chuyển động, giọng khàn khàn: “Anh nhớ em đến phát điên.”
