Cô sững lại: “Phải vậy sao?”
“Phải.” Cận Thương Châu quả quyết.
Nhân lúc anh phân tâm, cô nhanh tay kéo máy ra xa, để lộ toàn bộ gương mặt rồi lại nhanh chóng kéo sát lại gần: “Thấy chưa?”
“Hửm?” Cận Thương Châu rời mắt khỏi chỗ khác, nhìn cô, nhẹ nhàng dỗ dành, “Ngoan, để mặt ra cho anh xem kỹ một chút.”
“Em không trang điểm.” Cô lập tức từ chối.
Lý do đó quả thật quá vụng về. Mới cưới chưa đầy một tháng, anh còn chưa nhìn thấy cô lúc nào cơ chứ?
Cận Thương Châu cụp mắt, lặng lẽ nhìn vào đôi mắt cô.
Qua một lớp màn hình, dường như anh vẫn dễ dàng nhìn thấu sự ngụy trang vụng về ấy. Anh khẽ cười, có chút bất đắc dĩ: “Được rồi, không làm khó em nữa. Tin nhắn anh có thấy, chỉ là bên này bận quá chưa kịp trả lời. Em có giận anh không, hửm?”
Đầu cô ong ong, chẳng nghe rõ anh nói gì, chỉ chăm chăm nhìn đôi môi anh mấp máy trên màn hình. Nước mắt lấp lánh trong mắt cô, ánh lên như vì sao.
Sợ bị anh phát hiện, cô lập tức chuyển cuộc gọi video sang chế độ chỉ âm thanh, đưa điện thoại áp vào tai, và trong khoảnh khắc ấy, cô bịt chặt miệng rồi òa khóc thành tiếng: “Em nhớ anh.”
“Cận Thương Châu, em nhớ anh quá.” Cô cắn chặt môi dưới, cố kìm tiếng nức nở, giọng run rẩy, tay siết lấy tóc, nước mắt tuôn không ngừng. “Em thực sự rất nhớ anh… anh có thể ôm em được không?”
Cô không còn nghe rõ anh nói gì nữa, chỉ có tiếng khóc ai oán của chính mình vang vọng trong căn phòng bệnh không quá lớn.
Tiếng nấc đứt quãng như nghẹn nơi cuống họng, cô khó thở như sắp ngất.
Tai Nhỏ bị tiếng động đánh thức, chạy đến bên cô, rúc đầu vào lòng cô, lè lưỡi l**m nước mắt cô.
Có lẽ nó cũng hiểu, lúc này A Hứa không muốn nghe giọng nói của Cảnh Gia Dương. Nó ngoan ngoãn không lên tiếng, chỉ yên lặng ở bên cạnh.
Nhưng chính vì Tai Nhỏ quá hiểu chuyện, Hứa Chi Nhan càng thấy hối hận. Cô ôm chầm lấy cổ nó, ném điện thoại đi, rồi vùi đầu vào nó mà bật khóc nức nở.
Nghe cô khóc đến mức tan nát cõi lòng, Cận Thương Châu không thể ngồi yên.
Anh đứng bật dậy, nắm lấy điện thoại, không màng bất cứ điều gì, chỉ muốn lập tức bay về Ngô Lâm, ôm cô thật chặt vào lòng.
Vừa định rời khỏi thì bị trợ lý từ nước ngoài chặn đường: “Tổng giám đốc Cận, sắp đến giờ họp rồi, ngài định đi đâu vậy?”
Đôi mắt anh âm u, lạnh nhạt ném lại xấp tài liệu: “Tôi đi đâu cần báo cáo với cậu sao?”
“Họp dời lại.” Anh mở cửa bước ra, chỉ để lại một câu: “Chuyển sang họp trực tuyến.”
Anh muốn đặt vé máy bay sớm nhất để quay về Ngô Lâm, nhưng do không đặt trước nên toàn bộ vé gần nhất đều đã bán hết. Chuyến sớm nhất cũng phải tối ngày 8 tháng 5 mới còn ghế trống.
Anh không đủ kiên nhẫn, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc chờ đợi.
Trên đường trở lại công ty, anh gọi điện cho Trần Phóng, bảo tìm người ở phòng bệnh của Hứa Chi Nhan, nhưng chỉ nhận được một câu: “Xin lỗi Chủ tịch Cận, là tôi không chăm sóc tốt phu nhân, khiến cô ấy bị thương.”
Không cần hỏi cũng biết, lại là Cảnh Gia Dương kẻ như hồn ma không tan biến.
Vốn là người điềm tĩnh, vậy mà trong cuộc họp trực tuyến, anh buột miệng chửi thề một câu khiến cả phòng họp sững sờ.
Một cổ đông tinh mắt phát hiện ở vị trí cà vạt của anh có kẹp một chiếc ghim hình chòm sao Tiểu Hùng, nhìn vô cùng lạc điệu với khí chất lạnh nhạt thường ngày.
Thế là có người ghé tai người bên cạnh thì thầm: “Cậu nói xem, sao thằng nhóc này cưới vợ rồi mà như biến thành người khác hẳn vậy?”
“Nói thế cũng đúng, mà đâu chỉ sau khi cưới, trước khi cưới cậu ta chẳng đã vậy rồi sao.”
“Phải đó, không hiểu ở Kinh thành có ai mà khiến cậu ta tình nguyện không nghỉ ngày nào, bay đi bay lại sáng tối như thế. Từ đây đến kinh thành ít ra cũng phải hơn chục tiếng, nửa ngày bỏ phí trên đường, không biết cậu ta rốt cuộc muốn gì.”
“Vẫn là lão chủ tịch nhìn xa, dùng di chúc ép cậu ta ở lại đây hai tháng, nếu không cũng không biết đời này cậu ta có nhớ ra công ty còn tồn tại không.”
“Người thì ở đây, lòng thì sớm bỏ đi rồi. Không vậy thì sao vừa họp vừa gọi video.”
“……” Những người cổ hủ lần đầu đồng thanh nhất trí.
Cúp máy rồi, Hứa Chi Nhan ngất lịm vì khóc quá nhiều.
Lúc tỉnh lại đã là chiều hôm sau. Bên ngoài có tiếng ồn ào, cô lờ mờ nghe thấy giọng bố mẹ.
Cô chống tay rời giường, bước ra cửa lén nhìn.
Qua tấm kính trên cửa, cô thấy gương mặt khiến cô phát buồn nôn.
Ngay giây tiếp theo, cô lập tức mở cửa, giơ tay tát mạnh vào má trái Cảnh Gia Dương: “Cái tát này, trả lại cho lần anh đánh tôi.”
Cô lảo đảo, ông Hứa vội đỡ: “Thất Thất, con còn chưa khỏi, ra ngoài làm gì chứ”
“Lão Hứa ông đừng quản.” Đồ Mẫn đứng về phía cô, chỉ thẳng vào mặt Cảnh Gia Dương mà chất vấn, “Lần trước anh đến nhà tôi, nói Nhan Nhan là bạn gái anh, cuối cùng thì sao? Hai người sớm chia tay rồi. Anh mất mặt vừa thôi, hôm nay lại chạy đến phá hoại tình cảm gia đình người khác.”
Cảnh Gia Dương ôm một bó hoa tên là huệ tây, loại hoa hiếm hoi mà Hứa Chi Nhan từng thích nhất, rất ít nơi bán.
Nhưng hôm nay vừa thấy, cô liền siết chặt tay, bước tới giật lấy bó hoa, ném xuống đất, rồi giày xéo không chút nương tay, khuôn mặt đầy bướng bỉnh: “Ngày trước anh đâu từng nghiêm túc với những thứ tôi thích? Giờ mua về là cố ý sỉ nhục tôi sao? Rốt cuộc anh còn muốn giày vò tôi đến khi nào?”
Cô trút hết oán giận lên bó hoa ấy, đầu óc vang lên từng ký ức vụn vặt của quá khứ.
Kỷ niệm một năm hẹn hò, hai người đi ngang qua tiệm hoa, Cảnh Gia Dương hỏi: “Thích loại nào? Anh mua tặng em một bó.”
Cô ngại ngùng, nắm tay anh, chậm rãi viết từng chữ.
“Huệ…tây?” Anh bật cười, trêu đùa, “Em thật sự muốn loại đó à?”
* 射(yè/gàn)干: đồng âm khác nghĩa,giống 夜干 có nghĩa là làm chuyện ban đêm.
Cô thấy khó xử, nhưng không thể hiện ra ngoài.
Thế là nghiêm túc giải thích: “Nó rất trong sáng được không? Tên đọc đúng là huệ tây, đừng có nghĩ bậy.”
“Không phải em đang mong anh nghĩ bậy sao?” Ý tứ mập mờ, cứ như cô cố tình dùng cách đó để quyến rũ anh.
Từ đó về sau, Hứa Chi Nhan không còn dám thừa nhận hoa huệ tây là loài hoa mình yêu thích nhất.
Sợ người ta nghĩ cô nhẹ dạ, lẳng lơ. Cô bắt đầu nói dối với tất cả mọi người rằng: “Tôi bị dị ứng phấn hoa.”
Có lẽ vì cô không dám nói thật, xạ can cũng buồn bã bỏ đi, cuốn theo những mảnh hạnh phúc cô từng có, khiến cô dần quên mất cách cảm nhận hạnh phúc.
Nhưng ngôn ngữ hoa của xạ can lại là: Hạnh phúc dần dần đến gần.
Cô đã bảy năm không nhận được hoa.
Vậy mà hôm nay Cảnh Gia Dương lại dùng cách ấy để nhục mạ cô, ngay trước mặt bố mẹ cô, dẫm nát từng chút tôn nghiêm còn sót lại.
Cô không hiểu nổi, người từng yêu nhau sao lại đến mức phải làm tổn thương nhau như thế. Cô nhạt giọng nói: “Anh đi đi, chúng ta đã chẳng còn gì với nhau nữa.”
“Nhan Nhan…” Mắt Cảnh Gia Dương đỏ hoe, cúi đầu, bỗng quỳ phịch xuống trước mặt cô. “Anh xin lỗi. Hôm qua anh không cố ý đánh em, anh không kiềm chế được. Anh không muốn nghe em nói câu đó… câu rằng chúng ta không thể quay lại nữa. Anh yêu em.”
Sự si tình đến muộn chẳng khác gì chó cắn xương. Huống hồ, trong lời anh ta đầy rẫy mưu tính.
Từ lúc biết cô là vợ của Cận Thương Châu, anh ta đã viện cớ muốn quay lại để tạo lý do ép cô xuất hiện bên cạnh.
Mục đích của anh ta là gì, cô chẳng còn hứng thú muốn biết nữa. Giọng cô lạnh tanh: “Cút đi, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu còn gặp anh lần nào, tôi đánh anh lần đó.”
“Vậy em cứ đánh đi.” Anh ta níu lấy mắt cá chân cô. “Anh chỉ mong em cho anh thêm một cơ hội.”
Hứa Chi Nhan không hề động lòng, lông mi khẽ run: “Nếu được quay lại cái ngày anh dùng bạo lực lạnh lùng ép tôi chia tay, tôi nhất định sẽ không khóc. Tôi sẽ không để anh bắt được nhược điểm rồi lấy nó làm cái cớ để tổn thương tôi hết lần này đến lần khác. Tôi sẽ không bao giờ quên, anh đã từng độc ác đến mức nào.”
Nói xong, cô không quay đầu, đóng cửa phòng lại, cách ly hết thảy cảm xúc tồi tệ bên ngoài.
Những hiểu lầm giữa cô và Đồ Mẫn cũng tan biến từ hôm đó.
Thế nhưng, Cảnh Gia Dương vẫn không chịu rời đi, vẫn quỳ trước cửa phòng bệnh của Hứa Chi Nhan, cầu xin một cơ hội được bắt đầu lại.
Cảnh tượng ấy lọt vào mắt Tống Duy, cô ấy đút tay vào túi, hít sâu một hơi, mãi mới thở ra được. Sương trắng phủ mờ tròng kính, ánh mắt cô ấy lúc này ngập đầy áy náy.
Cô ấy nghĩ đến Nghi Cẩm Trác.
Hôm qua anh ấy là người đưa Hứa Chi Nhan vào viện. Không hiểu sao, khi nhìn thấy anh ôm lấy Hứa Chi Nhan mà chạy vội qua sảnh bệnh viện, khoảnh khắc ấy chợt gợi lại quá khứ…
Năm đó, Tống Duy vì… nghẹt thở do va chạm mạnh, chết lâm sàng trong vài phút, được Nghi Cẩm Trác ôm trong lòng, lao vào bệnh viện cấp cứu.
Khi ấy họ mới vừa tròn mười tám tuổi.
Chỉ vì… chuyện ân ái quá mãnh liệt, khiến một tai nạn bất ngờ xảy ra tại khách sạn.
Mẹ của Tống Duy một mực khẳng định, chính Nghi Cẩm Trác đã xâm hại con gái bà khi cô còn mê man bất tỉnh, hơn nữa còn thành công thực hiện hành vi đó. Bà ta quả quyết phải đưa Nghi Cẩm Trác vào tù.
Tống Duy nằm trên giường bệnh, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Lúc tỉnh lại thì đã là nửa năm sau, mọi chuyện đã trở thành vô phương cứu vãn.
Chỉ vì một lần buông thả trong kh*** c*m, cô khiến Nghi Cẩm Trác phải gánh chịu bao điều tiếng, không thể tham gia kỳ thi đại học, cũng không thể sống trọn những tháng ngày thanh xuân đại học đáng lẽ thuộc về anh.
Tương lai của anh lẽ ra phải sáng rỡ, vậy mà cuối cùng lại bị chôn vùi, không cách nào vãn hồi.
Từ đầu đến cuối, cô chưa từng nói một câu xin lỗi.
Một người tệ đến như cô, thì lấy tư cách gì để đòi hỏi hạnh phúc?
Vì vậy khi nghe tin Hứa Chi Nhan và Cận Thương Châu kết hôn, trái tim tưởng chừng đã nguội lạnh của Tống Duy, ngay khoảnh khắc ấy lại nhói lên từng cơn.
Dựa vào đâu, cô ấy không thể có được tình yêu tâm đầu ý hợp?
Cho đến hôm nay, cho đến khoảnh khắc vừa rồi, cô ấy mới bừng tỉnh.
Dù có yêu đến nhường nào, cũng sẽ có những tiếc nuối.
Yêu càng sâu, tổn thương càng sâu.
Từ ngày hôm đó, mỗi ngày, Cảnh Gia Dương đều đến bệnh viện, mang theo một bó hoa huệ tây, cắm lên tay nắm cửa phòng bệnh.
Nhưng chưa lần nào không bị Hứa Chi Nhan gạt bỏ.
Dần dần cô phát hiện, hình như mình thật sự bắt đầu ghét loài hoa huệ tây ấy rồi.
Rõ ràng, rõ ràng là…
Cô trằn trọc cả đêm không sao ngủ được.
Dù vết thương đã lành, cô vẫn cố chấp muốn ở lại bệnh viện, không muốn đi đâu cả.
Cô cũng chẳng rõ vì sao.
Nằm nghiêng một bên, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ.
Lơ mơ nghe thấy tiếng cửa phòng khẽ kêu kẹt một tiếng, rất nhẹ, cùng với đó là một luồng gió ấm áp ùa vào.
Cô kéo gối úp lên đầu, nhắm mắt lại.
Không buồn nhìn ai, lớn tiếng lẫn nhỏ tiếng đuổi người: “Cút về đi có được không, tôi nói rõ ràng lắm rồi, đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi nữa.”
Mặc cho cô nói hay mắng, người kia vẫn chẳng có phản ứng gì.
Cô hất chăn, xoay người bật dậy, giơ tay lên định đánh người… chỉ trong một khoảnh khắc.
Khóe mắt cô chợt bừng lên vài phần vui mừng, mây mù tan biến, cô khẽ cong môi cười:
“Cận Thương Châu, anh về rồi à.”
Người đàn ông mỉm cười, khẽ “ừ” một tiếng, đưa tay phải ra vòng qua eo cô, ôm cô vào lòng.
Thân thể Hứa Chi Nhan rất nhạy cảm, lập tức mềm nhũn ra, không còn sức bám lấy cổ anh, đứng trên giường bệnh mà đầu còn cao hơn anh một chút.
Cô không kiềm được mà rúc vào lồng ngực anh, tham lam hít lấy mùi hương nhè nhẹ phảng phất trên áo sơ mi anh, cảm giác bình yên khiến cô không muốn buông tay.
“Hứa Chi Nhan.” Anh gọi cô, “Lại làm nũng rồi.”
“Đâu có…” Cô không thừa nhận, nhưng lại khẽ nghiêng người, tựa lên vai phải anh.
Cũng vì thế mà cô nhìn thấy, trong tay kia anh giấu một bó hoa, một loài cô không biết tên.
Hoa màu tím nhạt, chất liệu giống như nhung, thoạt nhìn chẳng giống hoa thật.
“Thấy anh rồi mừng đến vậy, có phải em quên mất, nên nói gì với chồng mình không?”
Cô bừng tỉnh, hỏi lại, “Nói gì cơ?”
“Anh yêu em.” Cận Thương Châu ngẩng đầu, đặt một nụ hôn lên môi cô, ánh mắt dịu dàng sâu lắng.
“Anh yêu em.” Anh lại hôn thêm một cái.
“Anh yêu em.” Giọng anh như tan chảy trong gió, trìu mến dạt dào, “Hôm nay cũng vậy.”
Mặt Hứa Chi Nhan đỏ bừng, nhất thời quên cả đáp lại.
“Nhắm mắt lại đi.”
Anh nhìn cô đầy yêu thích, trêu chọc, “Chồng em sắp biểu diễn ảo thuật cho em xem đây.”
Cô lại lắc đầu, mở to mắt nhìn anh chăm chú, “Em không nhắm đâu, có phải em vừa nhắm mắt là anh sẽ lại đi mất không.”
Câu nói ấy đâm thẳng vào tim Cận Thương Châu.
Cô gái ngốc này…
Anh đưa tay xoa đầu cô, “Lần sau sẽ không thế nữa. Nếu còn có lần sau, em cứ việc trừng phạt anh.”
Cô mới gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt.
Chỉ ba giây sau, nghe anh nói: “Mở mắt đi.”
Cô vừa mở mắt, liền thấy bó hoa chẳng còn quá bất ngờ kia.
Cô mím môi nghĩ ngợi, định hỏi “Đây là hoa gì vậy”, thì một cánh tay vươn từ sau vai phải cô ôm lấy cô.
Ngay sau đó.
Một làn gió nhẹ phất qua bên tai cô, từ trên xuống dưới.
Cô nghiêng đầu theo phản xạ, chợt thấy ngón tay anh đang móc lấy một sợi dây chuyền đeo cổ.
Anh đặt tên cho sợi dây ấy là “Chu kỳ bánh lái”.
Chiếc bánh lái được tạo thành từ mười hai chiếc xương chó con nhỏ xíu, viền quanh là một vòng kim cương hồng nhạt như màu trái vải, ở trung tâm là một ngôi sao năm cánh lấp lánh.
Như thể đang nói rằng, anh là con thuyền, còn cô là người cầm lái.
Nói rằng, anh không thể sống thiếu cô.
