Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ

Chương 33: Trả lại anh một đêm tân hôn.



Xong xuôi, Hứa Chi Nhan cúp điện thoại, hơi thở hỗn loạn nhìn chằm chằm trần nhà. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày mình lại làm chuyện đó với một chiếc điện thoại.

Càng nghĩ càng phiền, thế là cô dùng gối bịt tai lại, nhưng vẫn nghe thấy tiếng chuông mời gọi video call từ điện thoại một lần nữa.

Cô lật người nghe máy, nhìn thấy.

Cận Thương Châu đã hoàn toàn thay đổi vẻ mặt, dựa vào ghế sofa, sự quan tâm tràn qua màn hình: “Sao hôm nay lại muốn ăn tiramisu nhân rượu? Cơ thể còn khó chịu không?”

Cô lắc đầu, nghĩ đến tấm ảnh đó, dò hỏi: “Anh bên đó, mọi chuyện đều ổn chứ?”

“Không ổn.” Anh nói thẳng, “Anh rất nhớ em, ngày nào cũng nhớ, không ngủ được, muốn ôm em ngủ.”

“Vậy nên không ôm được em, anh sẽ ôm người phụ nữ khác?”

“Sao vậy?” Anh luôn có thể nhận ra cảm xúc của cô.

Lúc này trên điện thoại, Hứa Chi Nhan đã nhắc đến không dưới vài lần các từ ngữ tiêu cực như “người khác”, “người phụ nữ khác”, “ngoại tình”, anh nheo mắt: “Tối nay em ăn cơm với ai?”

“Ôn Ngộ Trạch.”

“Ít chơi với cậu ta thôi.” Anh ghen tuông đến phát điên, “Lần sau không tìm được người ăn cơm cùng thì gọi video cho anh, anh sẽ ăn cùng em.”

Hứa Chi Nhan lại im lặng, nhìn chằm chằm bức tường đối diện giường, vô thức nói ra những lời tổn thương: “Cận Thương Châu, chúng ta ly hôn đi.”

Cô rất bình tĩnh, như thể đó là một quyết định hiển nhiên, nhưng người đàn ông trong màn hình lại đỏ hoe mắt.

Cô làm ngơ, không chút xao động, nuốt khan nói: “Ngay từ đầu, em đã lợi dụng anh. Bởi vì mẹ em nói, chỉ cần gặp anh một lần, mẹ sẽ để lão Hứa đầu tư vào trung tâm mai mối của em. Em cần tiền, nhưng không cần tình yêu, nên mới đồng ý gặp anh.”

Nhưng không ngờ, lần đầu tiên gặp Cận Thương Châu, cử chỉ ôn hòa của anh đã khiến cô không nỡ từ chối.

Thế là có lần gặp thứ hai, dần dần là lần thứ ba, cứ thế kéo dài một năm, thật ra cô cũng khá tận hưởng.

“Vậy thì cứ tận hưởng đi.” Giọng người đàn ông khàn khàn trầm thấp, “Anh không bận tâm.”

Nhưng trong lòng cô vẫn mắc kẹt: “Em có nên, nhường chỗ cho người thật sự yêu anh không.”

“Hứa Chi Nhan, ngoài em ra anh không có ai khác, em muốn anh phải làm sao thì mới có thể tin tưởng anh một chút, anh không đáng để em thích đến vậy sao?”

Cô vẫn bình tĩnh: “Dù anh không muốn nghe, nhưng em vẫn muốn nói, xin lỗi.”

“Biết anh không muốn nghe mà vẫn nói.”

Em có biết anh sợ hai chữ “xin lỗi” của em đến mức nào không.

Cận Thương Châu siết chặt điện thoại, tức đến muốn chết, nhưng vẫn kiềm chế: “Em say rồi, cứ coi như em đang nói mê đi, anh không nghe thấy gì cả. Đợi ở Ngô Lâm nhé, anh nhất định sẽ khiến em nuốt những lời đó vào cổ họng, thối rữa trong bụng.”

“Vậy được, anh về đi, em đi.”

“Hứa Chi Nhan.” Anh bất lực, “Nói thật đi, em có còn thích Cảnh Gia Dương không?”

“Không thích.”

Anh thở phào nhẹ nhõm: “Ngoan, đừng suy nghĩ lung tung, hai ngày nữa anh sẽ về với em.”

“Cận Thương Châu, dự án trung tâm hôn nhân em đã bảo nhân viên của anh đừng làm nữa, anh muốn trách thì trách em không có khả năng làm ăn, đừng giận họ.”

“Hứa Chi Nhan, lúc đầu là em…”

“Em hối hận rồi.” Cô cũng không biết mình bị làm sao nữa.

Có lẽ, càng quan tâm, càng cảm thấy mắc nợ.

Một là vì những lời Chúc Tâm Trừng nói với cô, hai là tối nay cô thực sự bị k*ch th*ch bởi tấm ảnh đó.

Đặc biệt khi nghĩ đến, tình yêu mãnh liệt như vậy của Cận Thương Châu, từng thuộc về một cô gái khác, Hứa Chi Nhan liền không thể kiềm chế mà nghĩ, cô gái đó trông như thế nào. Nặng hơn nữa, liệu anh có coi cô là người thay thế không?

Giữa vợ chồng một khi xuất hiện khủng hoảng niềm tin, mối quan hệ hôn nhân này không biết có thể kéo dài được một tháng không.

Mặc dù Cận Thương Châu đoán trước được sẽ có ngày này, nhưng anh không vì thế mà bỏ cuộc: “Có chỗ nào anh làm chưa tốt sao?”

“Anh rất tốt.” Đầu óc cô hỗn loạn, ngập ngừng nói, “Thôi đi, anh cứ coi như em nói mê đi.” Cô mơ màng buồn ngủ, có lẽ là do vừa nãy quá sảng khoái nên đầu óc choáng váng.

Cô nhắm mắt, khẽ lẩm bẩm: “Em chỉ muốn anh tốt với em thôi, không được gần gũi người khác, vest chỉ được khoác cho em, cà vạt chỉ được em thắt, anh nghe thấy không…”

Khóe mắt cô lăn xuống một hàng lệ, chóp mũi đỏ hoe, lời nói ra cũng khiến người đàn ông trong màn hình rơi lệ nóng hổi.

“Hứa Chi Nhan…” Anh bất lực, “Em cuối cùng cũng chịu ban cho anh sự chiếm hữu rồi.”

Ngủ một giấc đến trưa hôm sau, Hứa Chi Nhan đầu óc choáng váng bò dậy khỏi giường, chống tay xoa thái dương, hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã xảy ra tối qua.

Ngồi trên giường một lúc, cô nghe thấy tiếng gõ cửa phòng ngủ: “Phu nhân, cô dậy chưa ạ?”

Là giọng của dì Đường.

Cô vén chăn nhìn xuống quần áo, lập tức sững sờ, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ hầu gái, bộ đồ lót không biết đã đi đâu mất, nếu bị dì Đường nhìn thấy nhất định sẽ suy diễn lung tung.

Không kịp thay quần áo, cô dứt khoát túm chặt chăn, đưa tay ném đồ chơi vào tủ đầu giường, không nhanh không chậm: “Dậy rồi ạ, dì vào đi.”

Nhưng khi thu người lại, cô thoáng thấy, một chiếc bao cao su dính đầy thứ lấm lem treo trên thành thùng rác. Cô hoảng sợ bịt miệng, vắt óc suy nghĩ. Cận Thương Châu không có nhà, cô đã dùng với ai?

Chưa kịp nghĩ ra, dì Đường cười tủm tỉm đi đến đầu giường, đưa một tập tài liệu cho Hứa Chi Nhan: “Sáng nay dọn dẹp xe cho phu nhân thì thấy, phu nhân bảo cháu mang lên đưa cho cô, bảo cô hôm nay mở ra xem.”

“Ồ vâng, cháu cảm ơn dì ạ.” Cô nhận lấy, vừa lúc điện thoại rung lên một tiếng, thế là cô đặt tài liệu lên tủ đầu giường, cô cười lịch sự: “Dì chiều nay có bận không ạ? Nếu không bận dì có thể dạy cháu làm món bánh quy dừa nam việt quất mà dì giỏi nhất được không ạ? Vài hôm nữa bạn cháu sẽ đến Ngô Lâm tổ chức một bữa tiệc cảm ơn, cháu muốn làm ít đồ ngọt mang đến cho họ ăn.”

Dì Đường vui vẻ vô cùng, đúng là mắt thấy việc làm, vừa gật đầu đã xách túi rác lại, siết chặt miệng túi, như thể đã quen với chuyện này, lại như không nhìn thấy gì, “Phu nhân dậy rồi thì gọi dì nhé, dì đi chuẩn bị nguyên liệu trước.”

Cô cười gượng, “Vâng ạ.”

Đợi dì Đường đi rồi, cô vừa khóc vừa cười, lật người úp mặt vào gối bực bội.

Bao cao su không tự nhiên chạy vào thùng rác được, cô nghĩ.

Chắc chắn tối qua bị dị ứng rượu lại bị Cận Thương Châu kéo đi làm chuyện không thể tả.

Cô bực tức, mò lấy điện thoại, quả nhiên nhìn thấy.

puppy: “Hết say chưa?”

Vợ: “Tại anh đó (chửi rủa)”

puppy: (Dấu hỏi)

Vợ: “Tối qua làm gì mà gọi điện thoại bốn tiếng đồng hồ, sao anh sang nước ngoài lại rảnh rỗi vậy?”

Cận Thương Châu bật cười, Hứa Chi Nhan say rượu có mỗi cái lợi này, tỉnh lại lại như không có chuyện gì mà mắng anh vô liêm sỉ.

Anh không giận, u ám cũng tan biến đi quá nửa, gõ chữ: “Đúng lúc bây giờ rảnh, nếu em không nhớ ra, anh có thể giúp em hồi tưởng lại.”

Cô lập tức từ chối: (Xấu xí từ chối)

puppy: “Tối qua còn khen anh đẹp trai, hôm nay anh thất vọng quá.”

Vợ: (Gãi đầu)

Vợ: “Anh có thể bình thường một chút không?”

puppy: “Được, chiều nay định làm gì?”

Vợ: “Làm”

Vợ: “Bánh”

puppy: “Tối qua chưa làm đủ sao?”

* 做爱 còn có nghĩa là l*m t*nh

Vợ: “Làm bánh quy dừa nam việt quất em thích.”

puppy: “Anh cũng muốn cùng em làm.”

Vợ: “Mơ đi!!!”

Sau khi bày trò trên giường một lúc, Hứa Chi Nhan đứng dậy sửa soạn qua loa, mặc một chiếc váy dài đơn giản, tóc dùng kẹp cố định sau gáy, đeo một chiếc kính để che đi quầng thâm.

Khi xuống lầu, cô thấy dì Đường đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu trên bàn ăn. Cô đi đến: “Dì Đường, mẹ ơi.”

“Ơi Nhan Nhan.” Khương Nam quay người lại, “Sao hôm nay lại muốn học làm đồ ngọt vậy?”

Bà nhớ rõ, sinh nhật Hứa Chi Nhan là ngày 1 tháng 4, và sinh nhật Cận Thương Châu là ngày 1 tháng 7 còn hơn một tháng nữa, thế nên bà cẩn thận hỏi.

Nhưng Hứa Chi Nhan hoàn toàn không biết sinh nhật Cận Thương Châu là ngày nào, cô thành thật nói: “Hai hôm nữa bạn con từ Kinh thành đến Ngô Lâm tổ chức sự kiện, một năm rồi chưa gặp, con muốn tự tay làm chút đồ ăn mang cho họ.”

Nói là vậy, tiếc là cô lại là sát thủ nguyên liệu.

Ví dụ như việc nhào bột, đối với cô khó như lên trời.

Quá nhiều nước thì bột loãng, thế là thêm bột; quá ít nước thì bột đặc, thế là thêm nước, cuối cùng khuấy ra một chậu lớn.

Chóp mũi, má Hứa Chi Nhan dính đầy bột trắng, khiến Khương Nam bật cười lấy điện thoại chụp ảnh cho cô.

Cô cũng khá phối hợp, tạo dáng “yeah” trước ống kính, rồi cúi đầu tiếp tục nhào bột.

Mải mê bận rộn, không hề để ý.

Khương Nam cầm điện thoại gõ chữ, không biết đang nhắn tin cho ai, chỉ nghe thấy bà bất ngờ hỏi: “Hơn một tháng nữa là sinh nhật Tiểu Chu rồi, hai đứa có dự định gì không?”

Cô “dạ”, trông rất mơ hồ, ngón tay đỡ kính, “…Tháng bảy, không biết anh ấy có về không.”

“Nếu hôm nay có phần đồ ngọt này cho nó, chắc nó lập tức có thể bay từ nước ngoài về, dù sao nó đi đi về về chưa bao giờ thấy phiền phức.” Huống hồ, trước đây anh ấy không ít lần làm như vậy.

Nhắc đến chuyện đó lại thấy bực mình, Hứa Chi Nhan chuyển đề tài: “Để sau đi, nếu anh ấy về được.”

Không nhắc thì thôi, nhắc đến lại khiến cô trong mỗi bước tiếp theo đều suy nghĩ.

Nếu Cận Thương Châu không thể về Ngô Lâm vào ngày sinh nhật của anh ấy, liệu cô có nên bay sang đó để cùng anh ấy đón sinh nhật không, dù sao thì sinh nhật năm nay của cô, là ở bên anh ấy mà trải qua.

Đây gọi là, có đi có lại.

Thế là, nhân lúc bánh quy dừa đang nướng, cô gửi ảnh bán thành phẩm chưa cho vào lò nướng cho Cận Thương Châu, dò hỏi: “Anh có thích ăn bánh kem không?”

Bên kia, rất nhanh trả lời hai chữ: “Ghét.”

Cũng phải, sinh nhật cô, anh có ăn miếng bánh kem nào đâu.

Hứa Chi Nhan mím môi suy nghĩ một chút, hỏi: “Khoảng tháng mấy anh về?”

puppy: “Năm nay phải ở thêm một tháng, bên này nhiều việc cần thời gian xử lý.”

Vợ: “Tháng tám?”

puppy: “Ừm.”

Vợ: “Vậy anh không ăn được đâu (ở trên)”

puppy: “Không sao, anh không ngại ăn đồ mềm đâu.”

Cái đó đã quá hạn sử dụng lâu rồi.

Cô cười, hỏi: “Cận tiên sinh có ngại vận chuyển bằng đường hàng không không?”

puppy: “Nếu đưa cả vợ anh sang, anh sẽ ăn ngon miệng hơn.”

Thấy tin nhắn, cô bật cười thành tiếng: “Chơi, đùa, không làm phiền anh nữa đâu.”

puppy: “Nói thật đó, lỡ đâu anh ăn được thì sao.” Cô thắc mắc, cũng thật dám nghĩ, ngập ngừng: “Nếu anh ăn được bánh quy dừa nam việt quất còn trong hạn sử dụng, em sẽ trả lại anh một đêm tân hôn.”

puppy: “Được, nói là làm.”

Vợ: (Bắt tay)

Cô tin chắc, Cận Thương Châu tuyệt đối không ăn được, bởi vì cô sẽ ăn hết sạch trước khi anh về. Cùng lắm thì chia cho Tần Tư Bảo, tóm lại sẽ không để Cận Thương Châu đạt được như ý muốn.

Nụ cười đắc ý của cô, đến quá sớm rồi.

Bạn bè từ Kinh thành bay đến Ngô Lâm, ngày hạ cánh là 12 tháng 5.

Hứa Chi Nhan mất cả buổi sáng để làm xong bánh quy dừa, buổi trưa liên hệ nhân viên đến nhà lấy, buổi chiều đến tiệm làm tóc tạo kiểu, tiện thể làm “con cừu béo” trang điểm luôn. Đúng giờ, 5 giờ chiều, cô đến địa điểm sự kiện sớm.

Bạn cô, Lâm Thù Dao đã đợi sẵn ở cửa hội trường, nhìn thấy bóng dáng Hứa Chi Nhan, lập tức vòng tay ôm chầm lấy cô: “A Hứa bảo bối, tớ nhớ cậu quá đi.”

“Tớ cũng nhớ cậu.” Hứa Chi Nhan bị ôm đến khó thở, “Thế nào rồi, quỹ từ thiện mọi chuyện thuận lợi chứ?”

“Nhất định rồi! Dưới sự quản lý của tớ, mọi việc đều suôn sẻ. Không phải hạnh phúc đã bay từ Kinh thành đến Ngô Lâm rồi sao, chúc mừng cậu nhé, tân hôn vui vẻ.”

Nói rồi, Lâm Thù Dao khoác vai Hứa Chi Nhan, dẫn cô đi thẳng vào trong, hối hận không kịp: “Đều tại tháng trước tớ về quê, nếu không thì đám cưới cậu tớ có bò cũng bò đến dự, tớ còn chưa gặp chồng cậu nữa.”

“…” Hứa Chi Nhan đùa, “Cậu tìm tên anh ấy đi, chắc chắn sẽ ra thứ cậu muốn xem.”

Lâm Thù Dao hứng thú, “Thật hả?” Lập tức lấy điện thoại ra, “Tớ tìm thử, hình như trước đây ở Thanh Đại có nghe tên chồng cậu rồi.”

“Cận, Thương, Châu.”

Sau khi nhập, chỉ hiện ra một trang web.

Là trang mà Hứa Chi Nhan đã xem, nhưng nội dung đã được chỉnh sửa.

Cô không muốn xem nữa, nhưng lại nghe thấy Lâm Thù Dao vô cùng kinh ngạc nói: “Hóa ra là anh ấy, tớ đã gửi cho anh ấy một bưu phẩm.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...