Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ

Chương 36: Bài hát này thể hiện rằng anh thật sự rất nhớ em.



“Chỗ nào là không mềm lòng chứ.” Giọng Hứa Chi Nhan dịu lại.

Cô vừa nũng nịu, Cận Thương Châu lập tức không còn giận nữa, “Không làm khó em nữa, chúng ta về nhà nhé.”

Cô lắc đầu, “Đã nói hôm nay không về nhà rồi, tuy… tuy em đang đến tháng, cảm giác thật không dễ chịu, nhưng chuyện đã hứa với anh, em nghĩ em nên làm được.”

Mấy hôm nay kinh nguyệt đến, Cận Thương Châu không hỏi, Hứa Chi Nhan cũng chẳng nói. Bây giờ lại chủ động nói ra, trái lại khiến Cận Thương Châu tự vấn: “Là anh quá vội vàng sao? Là anh khiến em cảm thấy, anh quay về chỉ để làm chuyện đó sao?”

Anh nhẹ giọng, “Nếu trong lòng em, chúng ta chỉ có quan hệ thể xác, không dính dáng gì đến tình nghĩa vợ chồng, vậy sau này anh sẽ kiềm chế, cho em thời gian chấp nhận anh. Nếu không thì dù em không thoải mái, anh cũng chẳng thể vui nổi.”

Anh chân thành mở lòng, nhưng Hứa Chi Nhan lại chỉ nghe lọt đúng một câu: “Chúng ta chỉ có quan hệ thể xác.” Cô cắn môi, ngẩng đầu lí nhí, “Chẳng phải là như vậy sao?”

Cận Thương Châu bật cười, một tiếng cười đầy tức giận, “Được thôi, em nghĩ sao cũng được, anh sẽ không trách em.”

Ngay trong ngày kỷ niệm một tháng kết hôn, đó lại là câu nói mỉa mai nhất mà anh từng nghe. Đã vậy, nếu Hứa Chi Nhan cho là thế, anh sẽ không để cô như ý.

Anh cũng chẳng muốn về nhà nữa, rút điện thoại gọi cho tài xế đến đón.

Toàn bộ quá trình, Hứa Chi Nhan không dám nhìn anh.

Giống như cô đã nói, ở giai đoạn hiện tại, điều cô có với Cận Thương Châu chỉ là chiếm hữu về thể xác. Vì anh mà khóc, vì anh mà giận, cũng chỉ vì không muốn thân thể anh bị người khác chạm vào.

Nhưng chút tình cảm mong manh đáng thương ấy, trong lòng Cận Thương Châu lại bị phóng đại vô hạn, lớn đến mức khiến anh tin rằng, cô đã bắt đầu yêu anh.

Thế nhưng sự thật, lại bị chính miệng cô chối bỏ.

Cô nói, không có tình yêu, chỉ là h*m m**n.

Vậy thì sao? Anh còn có thể làm gì được? Bởi lẽ, trong mối quan hệ này, người ở thế yếu là anh.

Tài xế vừa đến, anh lập tức quay người rời đi.

Không biết đã bao nhiêu lần anh thầm khấn trong lòng: “Gọi tên anh đi… chỉ cần em gọi tên anh, anh sẽ quay lại.”

Nhưng thứ anh nghe được chỉ là tiếng đóng cửa xe vang lên “cạch” một tiếng lạnh lẽo.

Đến khi quay đầu lại, người và xe đều đã biến mất.

Anh thở dài một hơi nặng nề, “Rốt cuộc phải cố gắng đến mức nào, em mới chịu trao tim mình cho anh đây?”

Đêm đã khuya, Cận Thương Châu không mua được vé máy bay ra nước ngoài, khách sạn thì tràn ngập mùi nước hoa của Hứa Chi Nhan.

Chỉ cần ở thêm một giây, anh sợ bản thân sẽ nhớ cô đến phát bệnh.

Thế là anh cởi bộ vest chỉnh tề, thay áo thun trắng đơn giản, ép mình rời khỏi khách sạn.

Anh lang thang vô định trên phố, không có hướng đi cụ thể.

Đi tới đâu cũng chẳng dừng lại, vậy mà không hiểu sao, cuối cùng lại đứng trước cổng trường trung học Ngô Lâm Nhất Trung.

Anh không kìm được mà dừng chân, lặng lẽ nhìn.

Học sinh ra vào tấp nập. Anh liếc đồng hồ, đúng 10 giờ đêm.

Không ít học sinh đi ngang qua anh, anh quay đầu nhìn, thấy họ túm năm tụm ba đi về phía con hẻm nhỏ sau trường.

Đã rất lâu rồi anh không đi con đường đó, nó vẫn hẹp như xưa, mặt đất lầy lội, đi lại cực kỳ khó khăn.

Hồi ấy, đó là một con hẻm bỏ hoang, không có cửa hàng, không dấu chân, tĩnh mịch như cõi chết.

Không nhớ từ lúc nào, sâu trong hẻm mở ra một tiệm tạp hóa, bán đủ thứ lặt vặt linh tinh, giá cả lại vừa túi tiền học sinh.

Bên hông hẻm là một con sông, đầy rác và rong rêu, chẳng ai dọn dẹp bao giờ. Sau mỗi trận mưa, đường càng lầy lội hơn, không cẩn thận là trượt xuống dòng sông bẩn thỉu ấy ngay.

Tiệm tạp hóa nằm gần cuối hẻm, còn dọc đường có một cửa tiệm không biển hiệu, quanh năm đóng cửa. Ngày còn đi học, Ôn Ngộ Trạch từng nói, bà chủ tiệm tính tình dữ dằn, khó tiếp cận. Ôn Ngộ Trạch không tin, còn kéo anh đi xem thử.

Đến khi bước vào tiệm, anh mới phát hiện đó là một cửa tiệm xăm mình. Để Ôn Ngộ Trạch có cơ hội trò chuyện với bà chủ, anh bị đẩy ngồi lên bàn xăm, Ôn Ngộ Trạch nói tỉnh bơ: “Chị ơi, bạn em muốn xăm.”

Anh sa sầm mặt, muốn rời đi, nhưng bị Ôn Ngộ Trạch dọa: “Nếu hôm nay cậu không xăm, mai tớ sẽ mách dì là cậu không tập trung học hành, toàn nghĩ mấy chuyện linh tinh.”

Việc anh quyết định xăm không hoàn toàn là vì lời đe dọa đó, mà là để chứng minh rằng mối nhân duyên với cổ tích màu xám của mình là xác suất tuyệt đối.

Vì thế, anh đồng ý.

Chủ tiệm ngước mắt nhìn anh, hỏi muốn xăm hình gì, vị trí nào.

Anh theo bản năng vén áo đồng phục, xoay lưng, chỉ vào chỗ lệch trái khoảng hai phân ở cuối cột sống lưng, nói nghiêm túc: “Biểu đồ sóng điện tâm đồ của co bóp thất sớm trong dẫn truyền nhĩ thất.”

“Hả?” Chủ tiệm khoanh tay, “Nói tiếng người coi.”

Không biết diễn đạt sao cho rõ, anh cầm giấy bút lên, vẽ minh họa.

Đầu tiên vẽ một đoạn đường thẳng ngắn, vòng cung đi lên một phân, sau đó mềm mại lượn xuống, bao một vòng cung nhỏ hơn bên trong.

Tiếp đến là một đường thẳng ngắn, rồi cong xuống, ngay sau đó là một đường xiên lên cao hai phân, rồi nghiêng xuống ba phân, cuối cùng trở lại đường ngang.

Sau đó lại thêm một đoạn ngắn, vòng cung đi lên rồi hạ về vị trí cũ, ngay bên cạnh vẽ một vòng cung nhỏ hơn một chút.

Cuối cùng, lặp lại một lần nữa toàn bộ hình vừa rồi.

Trừu tượng, khái niệm.

Chủ tiệm chống cằm, suy ngẫm: “Cậu đây là điện đồ, hay biểu đồ rung động con tim thế? Hay là ở điểm cao nhất này, khắc luôn tên cô gái cậu thích lên cho đủ bộ nhé?”

Chủ tiệm nói bằng giọng đùa cợt, nhưng ánh mắt của Cận Thương Châu lại lạnh lùng và kiên định.

“Không cần. Chỉ cần xăm dãy số 110412.”

Cơn đau từ kim xăm dữ dội hơn anh tưởng. Mỗi đường kim đâm xuống, từng dây thần kinh nơi cuối xương sống như kéo theo nhịp tim bên ngực trái rối loạn, tê dại.

Trong đầu anh không ngừng hiện về đêm mưa hôm đó – ngày 12 tháng 4 năm 2011.

Trời đổ mưa to, anh không mang ô nên đứng nép ở cửa tiệm sách chờ trời quang. Không xa lắm, có tiếng ồn ào vang lên. Anh tò mò bước tới, dừng lại nơi đầu ngõ nhỏ, rồi sững người.

Con hẻm nhỏ hẹp chật ních học sinh tụ tập xem náo nhiệt. Anh cao hơn bọn họ, tầm nhìn cũng thoáng hơn.

Qua những tán ô lấp loáng ánh đèn, anh trông thấy rõ một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cởi áo khoác đồng phục, cởi cả giày, không chần chừ nhảy xuống sông. Cô gái lướt đi giữa làn nước, dáng bơi dứt khoát mà linh hoạt, chỉ trong chốc lát đã ôm chặt chú mèo con vào lòng, nhẹ mỉm cười rồi quay đầu bơi trở lại.

Lúc trèo lên bờ, chiếc quần đồng phục đã ướt sũng, nhưng cô không bận tâm, chỉ rút áo khoác quấn quanh eo.

Cô gái vừa lau trán, lau má, lau cổ bằng khăn giấy, vừa vui vẻ trò chuyện với mấy bạn cùng lớp. Mỗi một cử chỉ, mỗi một ánh mắt của cô đều khiến tim anh đập loạn nhịp, nghẹt thở đến khó hiểu.

Anh không biết vì sao mình lại thế.

Trước đây chưa từng nghĩ sẽ bước vào con hẻm kia. Nhưng hôm ấy, khi đám đông đã tản đi, anh lại lặng lẽ theo sau cô gái ấy.

Cô ôm mèo con, nhẹ nhàng vỗ về dỗ dành.

Càng đến gần, mùi hôi từ con sông bên cạnh càng rõ rệt. Cái mùi tanh nồng và cặn bẩn này chỉ mới thoáng ngửi thôi cũng khiến người ta khó chịu. Vậy mà cô gái ấy lại không hề do dự, có thể dấn thân nhảy vào.

Anh càng đi, càng dừng bước.

Ánh đèn vàng của cửa tiệm tạp hóa phía cuối ngõ hắt lên, chiếu rõ gương mặt cô.

Rồi anh nghe thấy giọng nói mềm mại, non trẻ của cô vang lên.

“Chú ơi, xin chú nhận nuôi nó có được không?”

“Nếu chú không muốn, cháu có thể gửi tạm ở đây được không ạ? Cháu sẽ trả phí gửi, thật sự mà. Cháu cam đoan, từ nay sau mỗi buổi tự học tối, cháu nhất định sẽ ghé mua gì đó. Mỗi ngày năm mươi… không, một trăm, cháu xin chú.”

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ. Mười giờ hai phút mười chín giây. Lúc ấy, nhịp tim của anh mới trở lại bình thường từ sau một hồi nghẹn thở.

Và cũng từ khoảnh khắc đó, anh xác nhận, trái tim vốn lặng yên của mình đã gặp được thứ khiến nó hỗn loạn, một loại dị ứng không thể chữa lành.

Lớp 10-2, Hứa Chi Nhan.

Thật trùng hợp, anh nhặt được thẻ học sinh của cô.

Và lần đầu tiên trong đời, anh không muốn làm người tốt, lặng lẽ cất thẻ vào cặp.

Những hồi ức ấy khiến khóe mắt anh đỏ hoe.

Giờ đây, anh lại đứng tại chính vị trí năm xưa.

Tiệm tạp hóa không còn, tấm thẻ học sinh ngày ấy đã trở thành giấy đăng ký kết hôn với cô.

Nhưng tại sao, anh không thấy vui vẻ chút nào.

Rõ ràng anh nên hạnh phúc mới phải.

Anh lấy điện thoại, ngón tay run run bấm gọi cho Hứa Chi Nhan. Lần đầu cô không bắt máy. Một phút sau, anh gọi lại.

Máy bận.

Cô đang bận nghe điện thoại.

Lúc này, anh mới bắt đầu tự hỏi, yêu là chiếm hữu, hay là buông tay.

Anh đến một quán bar gần đó, gọi Ôn Ngộ Trạch đến uống rượu suốt đêm cùng mình.

Ôn Ngộ Trạch đến nơi, không tìm thấy người ở khu ghế lô, nhìn quanh một vòng rồi sững sờ.

Cận Thương Châu đang đứng trên sân khấu của ca sĩ biểu diễn, vóc dáng cao gầy như mang theo mỏi mệt, xung quanh người trong quán ồn ào la hét “hát một bài”. Anh không từ chối, thật sự cất tiếng hát.

Khung cảnh ấy hiếm thấy đến trăm năm, Ôn Ngộ Trạch vội mở chế độ quay video, tặc lưỡi cảm thán phải uống bao nhiêu rượu mới dám buông thả như thế.

Giọng ca ấy mang theo nỗi bi thương khó tả.

Đến câu “Anh thật sự nhớ em”, mắt Cận Thương Châu đỏ lên, nghẹn ngào cười một tiếng.

Gần cuối bài hát, điện thoại anh đổ chuông.

Anh chẳng để tâm bài hát đã dứt hay chưa, lập tức nghe máy. Đầu dây bên kia vang lên giọng nữ uể oải.

“Alo, vừa nãy có chút việc phải xử lý. Anh có chuyện gì thì nói đi.”

“Bài hát này thể hiện rằng anh thật sự rất nhớ em.” Giọng anh khàn khàn, không chút tự tin. “Hứa Chi Nhan, hôm nay… em vẫn muốn ly hôn sao?”

Hứa Chi Nhan khựng lại, “Bên anh ồn quá, anh đang ở đâu vậy?”

“Anh muốn ở trong lòng em. Anh muốn nói với em, anh yêu em. Anh muốn em cũng yêu anh.”

“Cận Thương Châu, anh say rồi.”

“Ừ, bây giờ anh thật sự say rồi.” Anh lẩm bẩm, “Ngủ một giấc rồi sẽ quên hết. Nhưng sao mỗi lần chỉ có mình anh nhớ? Lần này đổi lại em được không?”

“Anh đúng là say thật rồi. Gửi vị trí cho em.”

“Em muốn đến đón anh à?”

“Ừ. Em là vợ anh.”

“Vợ ơi…” Anh bật cười, “Vợ anh đâu có yêu anh đâu.” Nói xong, anh tắt máy.

Hứa Chi Nhan lo lắng, lập tức nhắn tin cho Ôn Ngộ Trạch để hỏi địa điểm. Nhận được tin, cô thay đồ, lái xe đến quán bar.

Cận Thương Châu say đến mức không còn biết trời đất gì. Cô không thể một mình đưa anh đi, đành nhờ Ôn Ngộ Trạch giúp cô dìu anh về khách sạn.

Trên xe, anh cuộn người ngồi ghế sau, ôm chặt eo Hứa Chi Nhan, cằm vùi vào hõm vai cô như đang tìm kiếm mùi hương quen thuộc, lẩm bẩm trong mơ.

“Bảo bối… bảo bối…”

Cô vội bịt miệng anh, ngẩng đầu chạm vào ánh mắt của Ôn Ngộ Trạch.

Cô cười gượng: “Anh đừng để ý, người say thì ai cũng thế, hay bám người lắm.”

“Mai mốt tôi cũng muốn thử một lần say khướt như vậy.” Ôn Ngộ Trạch thở dài. “Nếu tôi say, gọi cho chị dâu, chị có để mặc tôi không?”

“…”

“Tôi đùa thôi. Tới rồi.”

Họ dìu Cận Thương Châu đến cửa phòng suite, quăng lên giường.

Hứa Chi Nhan vì câu nói đùa ban nãy của Ôn Ngộ Trạch mà bối rối không biết trốn vào đâu, mải lo đóng cửa quên cả cảm ơn.

Cô dựa vào cửa, lòng đầy rối ren. Cho đến khi nghe thấy tiếng anh rên khẽ trong đau đớn từ trên giường.

“Vợ ơi…”

Cô hoàn hồn, bước lại gần, lấy tay chọc vào lưng anh: “Dậy đi, c** đ* ra.”

Anh lắc đầu: “Vợ cởi giúp anh.”

Cô nhẫn nhịn, lẩm nhẩm bốn chữ “có qua có lại”. Dù sao anh cũng từng không ít lần chăm sóc cô lúc dị ứng rượu.

Cô kéo vạt áo thun hai bên hông anh, nhưng khi vén lên, động tác bỗng khựng lại.

Trước mắt cô, là một hình xăm dạng sóng điện tim.

Nét mực đã mờ nhạt theo năm tháng, nhưng dãy số “110412” kia vẫn rõ ràng rằng đây là bằng chứng cho việc anh đã xăm từ rất lâu.

Đầu ngón tay cô nhẹ chạm lên làn da anh, lòng dậy lên cảm xúc khó tả.

“Người mà anh gọi là ‘vợ’ đó… thật sự là em sao?”

Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...