Tối hôm sau, đúng mười giờ, Cận Thương Châu đăng nhập trò chơi như thường lệ. Hứa Chi Nhan vừa tắm xong, nằm sấp trên giường, lôi anh vào đánh xếp hạng.
Cùng đội còn có Tống Duy, Tần Tư Bảo và Ôn Ngộ Trạch. Vừa đủ năm người, một đội trọn vẹn.
Đánh xong hai ván, mọi người đều thấy chán.
Tống Duy đề nghị: Chúng ta chia đội ra đi, gọi thêm một nhóm nữa, năm đấu năm, chơi kiểu thi đấu nhé?
Cô ấy vốn chẳng có ý tốt, lần trước đã kéo Hứa Chi Nhan vào hố, lần này lại muốn đổi mục tiêu mới để đùa.
Không may gặp đúng Ôn Ngộ Trạch cái người chuyên phụ họa, chuyện gì cũng có thể hùa theo: Tôi đồng ý! Nam một đội, nữ một đội, thế nào?
Tần Tư Bảo đáp: Chơi luôn, mấy người gọi thêm được người không?
Ôn Ngộ Trạch: Bọn tôi gọi được hay không, Bảo gia chẳng phải rõ nhất à?
Hứa Chi Nhan ngạc nhiên: Ơ? Hai người quen nhau à?
Tần Tư Bảo cuống lên: Ai quen hắn chứ, tám đời xui xẻo mới phải dây dưa với loại đó.
Ôn Ngộ Trạch giả vờ ngơ ngác: Không phải sao?
Tần Tư Bảo tức muốn nổ: Câm miệng đi, @wang nói gì đi.
Kỳ lạ là, từ nãy đến giờ Cận Thương Châu không lên tiếng, cũng không bật mic, y như một con bot vậy.
Hứa Chi Nhan cũng gọi: @wang, anh còn ở đó không?
Tống Duy: @wang
Tần Tư Bảo: @wang
Ôn Ngộ Trạch: @wang
Lúc đó, Cận Thương Châu đang họp, chia trí chơi game đã khiến một số cổ đông không hài lòng. Lại thêm tin đồn lan truyền chẳng rõ từ đâu, nói rằng vài hôm nữa vợ anh sẽ đến. Các cổ đông tức đến cực điểm.
Một người ném tài liệu xuống bàn đánh rầm, mặt đỏ bừng giận dữ: “Không thấy dạo này cậu càng ngày càng lơ là công việc sao? Cậu đến để làm việc hay ôm điện thoại dỗ phụ nữ vậy hả?”
Anh ngả người lười biếng dựa vào ghế, liếc nhìn điện thoại trên bàn, ngước mắt lên: “Cháu cũng không biết, chú dạy cháu đi.”
“…” Sự khiêm tốn bất ngờ này khiến đối phương sững lại, bối rối hỏi lại: “Dạy cậu cái gì?”
“Chú dạy cháu cách dỗ phụ nữ vui lòng.”
Vừa dứt lời, cả phòng họp xôn xao, đám lão cổ hủ thì thào bàn tán không ngớt.
Anh chẳng hề bực mình, còn cố ý nói lớn: “Nói to chút đi, tôi muốn nghe.”
Người nọ tức giận đập bàn: “Vớ vẩn!”
Anh uể oải đáp: “Chú cũng có vợ mà, cảm thông chút cho cháu đi.”
“…” Không ai dám tiếp lời, chỉ dùng ánh mắt mắng anh là “nô lệ tình yêu”.
Dù vậy, người kia vẫn nhắc anh: “Mấy ngày nữa là tiệc sinh nhật của ông Bạch, đừng quên đến dự.”
Anh lơ đãng đáp: “Bây giờ nói thì chắc chắn tôi sẽ quên mất. Làm phiền chú nhắc lại tôi sau nhé.”
“Cận Thương Châu, đừng có coi nhẹ việc này. Giờ kinh tế đang bất ổn, leo cao một chút cũng chẳng thiệt gì cho cậu.”
“Đâu có nói là không đi. Nhưng chú cũng phải cho tôi thời gian chứ, sinh nhật ông ấy cũng đâu phải ngày mai.”
Tính ra theo giờ trong nước, thì là ngày kia. Không biết Hứa Chi Nhan có thực sự giữ lời hay không.
Phiền thật. Trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh của cô.
Người ta mà đã thân mật rồi, thì lúc nào cũng muốn dính lấy nhau không rời.
Anh bật dậy, lấy điện thoại rồi đẩy cửa rời đi.
Còn Hứa Chi Nhan, vì nghĩ anh đang bận, nên chẳng chờ đợi gì, vẫn vui vẻ chơi cùng người khác.
Vừa ngồi lại ghế, điện thoại anh nhận được một tin nhắn WeChat. Anh mở xem.
Vợ: Em nói một chuyện, anh không được giận.
puppy: Em nói đi, anh không giận.
Vợ: Chuyện là… em sợ phải thất hứa rồi.
Ngón tay anh khựng lại, không hiểu ý: ?
Vợ: Thua game rồi, hình phạt là… một tuần không được gặp anh.
Anh chửi thầm một tiếng, giận sôi: Ai ra cái trò đó?
Vợ: Ôn Ngộ Trạch.
Tên đó đúng là không muốn thấy anh hạnh phúc. Dù sao tình yêu đích thực của con khỉ ấy đến giờ vẫn chưa đâu vào đâu.
Cận Thương Châu tức muốn phát điên, chỉ gửi lại cô một sticker thỏ con khoanh tay giận dỗi.
Hứa Chi Nhan cười lăn cười bò, rồi vội chạy ra phòng bên cạnh, bắt đầu sắp xếp hành lý.
Lần đầu xuất ngoại, cô hơi lo lắng, đặc biệt là vì muốn giấu Cận Thương Châu để tạo bất ngờ cho anh.
Cô còn chuẩn bị hai bộ váy ngủ, xếp kỹ vào đáy vali.
Chỉ nghĩ đến khuôn mặt kinh ngạc của anh khi thấy mình đêm hôm đó, cô đã không nhịn được cười, vui mừng đến mức không thể ngủ, kéo cả Tai Nhỏ ra ban công đếm sao.
Tai Nhỏ mệt đến lật cả mắt trắng, nghĩ thầm: Còn nói không thích người xấu, nếu thật sự không thích thì heo nái cũng biết trèo cây rồi. Làm chó thật khổ, kiếp sau nhất định phải làm người.
Nó vừa chợp mắt, thì cô cúi sát tai thì thầm: “Sinh nhật vui vẻ.”
Điên rồi, chắc chắn là điên rồi.
Tai Nhỏ ngáp một cái. Chúc người xấu may mắn đi, cứ thấy có gì đó sai sai, e là sắp không yên rồi.
Chiều hôm sau, Hứa Chi Nhan tự tay gói bánh dừa việt quất, cẩn thận cho vào túi quà. Còn một món quà sinh nhật cô đã chuẩn bị từ lâu. Chào tạm biệt Khương Nam, cô gọi xe đến sân bay.
Từ Ngô Lâm không có chuyến bay thẳng sang Mỹ, nên phải bay đến thủ đô trước, rồi từ sân bay đó tiếp tục sang Washington. Mới chỉ là chặng đầu đến thủ đô, cô đã cảm thấy mệt mỏi chán chường.
Không dám tưởng tượng, Cận Thương Châu ngày ngày từ Washington bay về, chuyến đi kéo dài hàng chục tiếng, anh đã vượt qua thế nào.
Không hiểu sao, trong lòng cô lại nảy sinh ghen tị.
Ghen với cô gái từng được anh âm thầm yêu thương.
Cô cúi đầu, lòng buồn bã, chẳng còn chút hứng thú.
Tâm trạng không tốt, ngay cả đường đi cũng trở nên khô khan.
Khi đến nơi, cô bật máy, gửi tin cho anh: Anh đang làm gì vậy?
Rồi mở cuộc trò chuyện với trợ lý Trần, sao chép địa chỉ căn hộ của anh ở Washington, tra bản đồ.
Vì không quen thuộc gì nơi đây, cô đành gọi taxi. Sau khi xác nhận địa điểm với tài xế xong, điện thoại rung lên.
puppy: Vừa ăn xong, đang đi dạo bên ngoài.
puppy: (Ảnh chụp nhanh)
Cô mở ảnh, lưu lại, dùng công cụ nhận dạng hình ảnh để xác định địa điểm, rồi vội vàng bảo tài xế đổi hướng đến công viên Lincoln.
Càng đến gần, tim cô càng đập dồn dập, có cảm giác như kẻ trộm lén lút, hoang mang không thôi.
Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài, bất chợt một bóng người lướt qua tầm mắt.
Cô lập tức bám sát cửa sổ, bảo dừng xe, từ xa lặng lẽ quan sát.
Cận Thương Châu không đi một mình.
Bên cạnh anh là một người phụ nữ dáng mảnh mai. Anh lại đi cùng người phụ nữ khác.
Phản xạ đầu tiên của cô là giận dữ, định mở cửa bước xuống.
Nhưng tay đặt lên tay nắm cuối cùng vẫn không buông, cô rút lại ánh mắt, dựa người vào ghế, thất thần.
Người đàn ông ấy sánh bước cùng người phụ nữ, chậm rãi đi qua xe cô.
Trong tầm mắt, cô thấy người phụ nữ ấy cười nói duyên dáng, giọng nói vang lên qua lớp kính mà vẫn khiến hốc mắt cô đỏ hoe. Rõ ràng không có gì, nhưng cô vẫn nghĩ ngợi đủ điều.
Cô muốn biết họ quen nhau bao lâu rồi, muốn biết họ có sống gần nhau không, muốn biết khi cô đang ngủ, họ đã làm gì.
Vô cớ, cô bật khóc.
Tài xế hoảng hốt, ấp úng bằng tiếng Trung không sõi: “Cô gái, đừng khóc mà, tôi đâu có làm gì cô đâu.”
Không hỏi thì còn đỡ, vừa có người hỏi, nước mắt cô tuôn rơi không ngừng, như thể bị tổn thương rất sâu sắc: “Chồng tôi có một bạch nguyệt quang không thể quên, anh nói xem, tôi có phải còn xấu hơn cả hề không? Nhìn thấy anh ấy cùng người phụ nữ khác cười nói, tôi thật sự rất khó chịu. Thật ra tôi không hề thích anh ấy, lấy anh ấy, tôi chẳng thấy vui chút nào…”
Tài xế gãi đầu, hỏi dò:
“Bạn nói… your husband ngoại tình à?”
“Ừ.” Cô vừa khóc vừa gật đầu, nỗi buồn như trào khỏi lồng ngực. “Tôi đến đây là muốn cho anh ấy một bất ngờ. Không ngờ cuối cùng lại nhận về một cú sốc. Sao tôi lại thảm thế này chứ…”
“Don’t cry! Tôi ghét nhất là đàn ông tồi. Bạn nói cho tôi biết là ai, tôi giúp bạn dạy cho hắn một bài học.”
Cô cứ tưởng tài xế chỉ nói đùa, liền tiện tay chỉ đại một hướng: “Chính là người đàn ông kia, nhìn thì nghiêm túc đấy, nhưng thực ra chỉ là một con puppy mặc vest mà thôi.”
Lời vừa dứt, một tiếng “rầm” vang lên.
Cô giật thót người, hai vai run bần bật, nước mắt chưa kịp lau đã tròn mắt nhìn thấy tài xế mở cửa xe bước xuống.
Chỉ thấy người tài xế ấy xắn tay áo, sải bước hùng hổ lao đến trước mặt Cận Thương Châu, lớn giọng gọi: “Hey, puppy!”
Sau đó nắm lấy vai anh, xoay người anh lại, vung tay giáng một cú đấm nặng nề vào khóe miệng.
“Không phải chứ…” Hứa Chi Nhan sợ đến mức suýt ngất. “Tôi chỉ than vãn tí thôi mà…”
Cô vội mở cửa xe lao ra, trông thấy cú đấm thứ hai sắp giáng xuống, hấp tấp hét lên: “He’s my husband.”
Một câu nói vừa để tuyên bố chủ quyền, vừa để ngăn cản tổn thương, cũng khiến không ít người chú ý.
Cô thở hổn hển, đưa tay quệt nước mắt: “Đừng đánh anh ấy.”
Hiển nhiên Cận Thương Châu chưa từng nghĩ rằng sẽ gặp lại Hứa Chi Nhan tại một con phố ở Washington, bằng một cách… kỳ quặc như thế.
Niềm vui bất ngờ khiến anh quên cả đau đớn, khi mỉm cười còn kéo theo vết thương ở khóe môi, đau đến mức anh hít một hơi lạnh.
Hứa Chi Nhan nhào tới, ôm chầm lấy anh, một tay nâng cằm anh lên, ân cần hỏi: “Không sao chứ? Có đau lắm không?”
Cận Thương Châu nhìn khuôn mặt ngay trước mắt ấy, không kìm được ôm chặt lấy cô, khẽ rên: “Đau lắm.”
Mặc kệ ánh mắt người xung quanh, hai người chỉ có nhau trong mắt.
Hứa Chi Nhan khẽ nhón chân, thổi nhẹ vào vết thương.
Cận Thương Châu liền cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước lên môi cô. Cô khựng lại, sững sờ, rồi vội định đẩy anh ra, nhưng lại bị anh siết chặt hơn.
Cô đỏ bừng cả mặt: “Buông em ra đi, đừng có làm bậy, người ta mà hiểu lầm thì sao…”
“Lúc nãy người ta gọi anh là puppy, sao em không sợ người ta hiểu lầm hả?” Anh cười nhạt.
“Đó là chuyện khác mà.”
“Anh mặc kệ.” Anh được đà lấn tới. “Chỗ này còn đau, anh muốn được an ủi.”
Anh chỉ ngón tay lên khóe môi bên trái. Hứa Chi Nhan miễn cưỡng cúi người hôn nhẹ một cái, cúi đầu ngượng ngùng: “Thế là xong rồi đấy.”
Anh đắc ý buông cô ra, khoác vai cô, quay lại giới thiệu với tài xế: “She’s my wife.”
“Yeah, ok.” Tài xế ái ngại cúi đầu, “Sorry, your wife is so cute, I like her humorous personality.”
“Thanks, but she is my unique treasure.”
“OK, bless you.”
“Thank you.”
Trả tiền xong, dỡ hành lý xuống, Hứa Chi Nhan mới nhận ra người phụ nữ vẫn đứng cạnh Cận Thương Châu nãy giờ.
Cô không có thói quen đánh giá người khác, chỉ mỉm cười nhẹ rồi nhắc khéo: “Không giới thiệu một chút à?”
Mắt cô vẫn còn ngân ngấn nước, Cận Thương Châu dùng ngón tay xoa nhẹ khóe mắt cô, giọng đầy xót xa: “Lần sau không được vậy nữa. Rất nguy hiểm, anh lo cho em lắm.”
Cô gật đầu ngoan ngoãn: “Biết rồi. Chẳng phải vì muốn tạo bất ngờ cho anh sao.”
Cận Thương Châu bật cười: “Nhưng thấy anh không đi một mình, bất ngờ thành bất… an rồi nhỉ. Hứa Chi Nhan, em đúng là đáng yêu.”
Anh cố ý bắt chước giọng tài xế khi khen cô.
Cô chọc nhẹ vào lưng anh, thì thầm nhắc:
“Biết rồi thì mau giới thiệu đi.”
Chưa đợi Cận Thương Châu mở miệng, người phụ nữ kia đã cười lên tiếng: “Có phải cô hiểu lầm rồi không? Tôi là bạn học cấp ba của Cận Thương Châu. Hồi tháng Tư tôi còn dự đám cưới hai người mà.”
Cô thật sự không có ấn tượng, chỉ lờ mờ nhớ hôm đó bàn bạn học của anh từng ai đó lén đổi sữa chua của cô thành rượu, khiến cô mất mặt trước Cận Thương Châu vào buổi tối.
Người phụ nữ tiếp tục: “Dạo gần đây tôi qua Washington một mình, thật không may, bị móc túi. May mà lúc ấy Cận Thương Châu tình cờ đi ngang qua, nếu không tôi cũng không biết phải làm sao.”
“Không phải tình cờ.” Cận Thương Châu nhàn nhạt cắt lời, “Hôm đó anh cũng bị cướp, mất một chiếc dây chuyền.”
Hứa Chi Nhan theo phản xạ chạm tay lên cổ: “Cái này à?”
“Ừ.” Anh cười, “Thì ra vợ anh vẫn luôn đeo nó.”
Cô hơi ậm ừ, nói qua loa: “Nếu em nói là em mới đeo hôm qua thôi, anh có giận không?”
Anh bất chợt bật cười, gần như nghiến răng: “Xin lỗi, tôi với vợ tôi còn chút chuyện cần xử lý. Cô cứ tự nhiên.”
Dứt lời, anh kéo hành lý và tay Hứa Chi Nhan, rẽ qua một góc phố, vòng vào một con hẻm nhỏ.
Ngay giây sau đó, lưng cô bị áp sát vào tường, Cận Thương Châu nâng cằm cô lên, nhẹ giọng hỏi: “Em quên gì rồi đúng không?”
Cô run rẩy, tay bấu vào vách đá sau lưng, “…Quên gì cơ?”
Anh cúi người, chậm rãi áp sát tai cô, giọng dịu dàng như gió xuân: “I love you.”
