Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ

Chương 43: Đâu chỉ một chút, anh chỉ yêu em.



Vòng đu quay chầm chậm lướt qua đỉnh cao nhất, ngay khoảnh khắc đó, Cận Thương Châu nghiêng người, đặt xuống môi cô một nụ hôn dịu dàng.

Hứa Chi Nhan nhắm mắt lại.

Ngay lúc cái hôn sắp sửa chạm đến, bên tai bỗng vang lên tiếng pháo hoa nổ tung trời. Cô hoảng hốt mở mắt, vội vàng vén áo vest của Cận Thương Châu lên, vùi mặt vào lòng anh, nước mắt không rõ vì lý do gì mà bất giác rơi xuống.

Có lẽ là vì nụ hôn chưa thể trọn vẹn ấy, khiến cơ mặt bên phải của Cận Thương Châu co giật một cái, đau nhói.

Đêm ấy, anh đăng một bài viết lên vòng bạn bè, chỉ duy nhất Hứa Chi Nhan không được xem.

Anh muốn tỏ tình, cũng muốn thẳng thắn.

Tỏ tình vì đã yêu cô suốt mười năm, và cũng thú nhận cả mặt tối tăm, lặng lẽ dõi theo ấy.

Anh không dám chắc Hứa Chi Nhan có thể yêu anh hay không.

Nhưng anh cảm thấy đã đến lúc, anh nên đem những tâm sự chôn giấu tận đáy lòng, nói hết với cô.

Hứa Chi Nhan cũng cần phải tỉnh táo. Còn việc có chấp nhận hay không, anh đã chuẩn bị cho điều tệ nhất. Nhưng tuyệt đối, anh không nghĩ đến chuyện ly hôn.

Hai tuần sau đó, Cận Thương Châu thường xuyên đi sớm về muộn.

Người ta một khi rảnh rỗi thì đầu óc lại dễ nghĩ quẩn. Hứa Chi Nhan cũng vậy.

Sau khi thức dậy không có việc gì làm, cô đứng ở cửa phòng ngủ vươn vai. Ánh mắt vô tình quét qua, cuối hành lang là một căn phòng làm việc.

Cô đến đây đã nhiều ngày, mà giờ mới phát hiện căn hộ này có cả phòng làm việc. Nghĩ rằng bên trong chắc sẽ có sách hoặc máy tính, cô bèn bước tới, nắm lấy tay nắm cửa và xoay nhẹ mở ra.

Mùi hương tinh dầu nhàn nhạt thoảng qua khiến cô thư thái. Đảo mắt nhìn quanh một lượt, rồi chạy đến ghế ngồi xuống, mở máy tính lên. Không cần mật khẩu, máy lập tức vào thẳng màn hình chính.

Màn hình máy tính của Cận Thương Châu rất đơn giản, ngoài vài phần mềm làm việc và mạng xã hội, chỉ còn lại một thư mục duy nhất.

Cô không định mở ra, dù sao cũng là chuyện riêng tư của anh. Thay vào đó, cô mở trình duyệt, tìm một chương trình giải trí để xem.

Nhưng xem được một lúc thì lại thấy không có hứng. Cô nghiêng người mở ngăn tủ thứ hai bên phải, bên trong trống không.

Cô khẽ thở dài, dựa người ra sau, kéo gối tựa trước ngực ôm lấy, chẳng mấy chốc vì buồn chán mà ngủ thiếp đi ngay tại chỗ.

Cô không nhận ra mình đã nghiêng sang bên phải, cả người bất ngờ đổ xuống thảm, va mạnh một cú khiến cô bật thét lên một tiếng, lập tức tỉnh táo.

Nằm trên thảm định thần một lúc, cô vịn vào mép bàn định đứng dậy, không ngờ lại vô tình kéo mở ngăn tủ trên cùng.

Khó khăn đứng lên, cô xoa lưng, cúi đầu thì nhìn thấy trong ngăn tủ nằm lặng lẽ một xấp ảnh, mặt ảnh bị lật xuống.

Cô đưa tay vào, rút ra một tấm.

Chỉ một giây sau khi lật ảnh lại, biểu cảm trên khuôn mặt cô cứng đờ. Đồng tử mở to, cô kéo hết cả xấp ảnh ra ngoài, lật từng tấm từng tấm xem kỹ.

Tất cả, toàn bộ, đều là ảnh cô và Cảnh Gia Dương.

Nhưng phần lớn đều là góc nghiêng hoặc từ phía sau. Nếu nói không phải ảnh chụp lén, cô thật sự không tin nổi.

Cô cảm thấy chuyện này thật buồn cười. Không ngờ lại có người âm thầm giúp cô ghi lại toàn bộ quá trình yêu đương trong quá khứ.

Đi dạo, ăn uống, cùng nhau tản bộ… thậm chí, lần duy nhất cô và Cảnh Gia Dương hôn lên má nhau cũng bị chụp lại.

Cô vô lực ngồi phịch xuống ghế, bật cười, mà không biết rốt cuộc bản thân đang cười vì cái gì.

Cô có thể chất vấn Cận Thương Châu những bức ảnh này từ đâu ra không? Chất vấn vì sao anh lại theo dõi cô?

Trong lòng cô đã mặc định, hành vi này chính là theo dõi, nghiêm trọng hơn thì gọi là xâm phạm riêng tư. Cô thậm chí bắt đầu tưởng tượng, liệu cuộc hôn nhân hoang đường giữa cô và Cận Thương Châu, có phải cũng là kết quả của một âm mưu được anh tính toán từ lâu?

Nhưng cô và Cảnh Gia Dương chia tay hoàn toàn là vì sự lạnh lùng và vô cảm của anh ta, chứ không phải vì có người thứ ba hay thủ đoạn gì mờ ám. Tuy vậy, sau khi nhìn thấy những bức ảnh này, cô cũng bắt đầu bối rối.

Ngay lập tức, cô gọi cho trợ lý Trần.

Sau vài tiếng chuông, đầu dây bên kia bắt máy. Cô không hề vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Xin lỗi trợ lý Trần, làm phiền anh lúc nghỉ ngơi. Tôi muốn hỏi một câu, lời đồn trên mạng nói Cận Thương Châu mỗi tuần đều bay về Bắc Kinh, có đúng không?”

Câu hỏi đột ngột khiến Trần Phóng khựng lại. Những chuyện liên quan đến đời tư, anh luôn cố tránh né. Hơn nữa, Tổng giám đốc Cận từng dặn rất rõ, không được tiết lộ với bất kỳ ai, đặc biệt là không được nói cho Hứa Chi Nhan biết.

Trần Phóng ấp úng mãi, cuối cùng vẫn từ chối: “Xin lỗi phu nhân, tôi không thể trả lời. Nhưng tôi nghĩ, bất kỳ tin đồn nào trên mạng, tốt nhất cô hãy suy xét kỹ trước khi tin. Tôi chỉ có thể nói, Tổng giám đốc Cận thật lòng với cô.”

“Thật lòng nghĩa là tự mình theo dõi tôi à? Trợ lý Trần, anh thấy hành vi của Tổng giám đốc Cận mà cũng gọi là thật lòng sao?”

“Ơ…” Trần Phóng hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, bối rối đáp, “Có khi nào cô hiểu nhầm rồi?”

“Cứ coi như tôi hiểu nhầm đi. Nhưng phải nói thật, tay nghề chụp ảnh của Tổng giám đốc Cận các anh thật không tồi.” Hứa Chi Nhan nghiến răng ken két nói xong câu cuối, rồi cúp máy thật mạnh, ném điện thoại lên bàn.

Rốt cuộc cô giận điều gì? Giận Cận Thương Châu đã chụp lén cô ư? Nhưng không ai có thể chứng minh những bức ảnh ấy thật sự là do anh chụp.

Điều khiến cô giận nhất, là chuyện tình yêu chi tiết đến mức vụn vặt giữa cô và một người đàn ông khác, anh lại rõ như lòng bàn tay.

Cô chỉ cảm thấy, xấu hổ, tủi nhục, và ghê tởm.

Dù sự thân mật giữa cô và Cảnh Gia Dương chỉ dừng lại ở một nụ hôn lên má, đúng như những bức ảnh ghi lại.

Cô gần như không thể suy nghĩ gì được nữa. Cô không khóc, cũng không muốn lấy nước mắt để xả giận.

Cô chỉ ngồi yên trên ghế sô pha, chờ anh trở về, chờ anh giải thích, những bức ảnh đó… rốt cuộc từ đâu mà có.

Còn ở một nơi khác, Cận Thương Châu vẫn đang tất bật chuẩn bị. Anh đắm chìm trong nỗi hồi hộp khi sắp được thổ lộ tình cảm với người con gái mà mình yêu suốt ngần ấy năm.

Anh không hề hay biết, điều anh luôn lo lắng, rốt cuộc đã xảy ra.

Màn tỏ tình này, anh đã chuẩn bị mười năm.

Anh chọn Washington là bởi nơi này cất giữ những nỗi nhớ gần như phát cuồng của anh dành cho Hứa Chi Nhan.

Ngay sau khi tốt nghiệp, anh đến Washington, dốc hết sức mình gây dựng sự nghiệp, chỉ để có đủ tư cách trước mặt cổ đông, đổi lấy từng tấm vé máy bay quay về Bắc Kinh.

Phải có thành tích, mới có tiếng nói. Anh không bao giờ cho rằng, việc bay đi bay lại trong ngày là tốn thời gian.

Trái lại, chỉ cần có thể lặng lẽ nhìn thấy cô trên đường phố Bắc Kinh, dù chỉ là thoáng qua, thế là đủ rồi.

Khi mặt trời sắp lặn, Hứa Chi Nhan cuối cùng cũng nghe thấy tiếng mở cửa vang lên trong căn hộ.

Tâm trạng bực bội và tức giận dâng đầy trong lồng ngực, mọi cảm xúc kích động như thiêu đốt trái tim. Mắt cô hoe đỏ, vừa nghe thấy tiếng bước chân đàn ông bước vào phòng, cô lập tức đứng dậy khỏi sofa, sải bước đi nhanh đến cửa.

Cô túm lấy cổ áo người đàn ông, kéo anh ta đến trước sofa rồi mới chịu buông tay, vòng tay ôm lấy cánh tay mình, giọng khàn khàn: “Anh không muốn giải thích sao?”

Cận Thương Châu sững người. Anh ngỡ rằng bất ngờ mình chuẩn bị đã bị phát hiện sớm. Cổ họng khẽ lăn lên, anh vừa định mở miệng thì Hứa Chi Nhan đã lạnh lùng ném xuống một cú đòn chí mạng.

“Trêu đùa tôi vui lắm sao? Trong mắt anh, tôi chỉ là một con ngốc dễ dàng bị chơi đùa vậy à?”

Anh hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì. Anh đưa tay định xoa dịu, nhưng bị cô nghiêng đầu tránh đi, giọng lạnh lẽo: “Đừng chạm vào tôi.”

Tay anh lơ lửng giữa không trung, từ từ siết lại, rồi chầm chậm thu về. “Anh… đã làm gì sai sao?”

Giọng anh khi nói lại như thể chính cô mới là người không hiểu lý lẽ. Một cơn giận dữ không tên bỗng dâng lên nơi đáy lòng cô.

“Anh có thể đừng diễn nữa được không?”

“Trước khi cưới đã diễn, cưới rồi vẫn còn diễn.” Cô giật lấy xấp ảnh trên bàn, không chút nể tình quăng thẳng vào mặt anh. “Chơi đủ chưa?”

Những tấm ảnh sắc bén cào qua cằm anh, để lại một vết xước dài mảnh, rỉ máu. Nhưng cơ thể anh đã trở nên tê dại, không còn cảm giác.

Anh quay đầu nhìn xấp ảnh, tất cả đều là những khoảnh khắc thân mật giữa cô và người đàn ông khác. Vị đắng len lỏi nơi cổ họng.

“Anh tệ đến mức đó sao?” Anh ngẩng đầu lên, mắt hoe đỏ. “Tệ đến mức khiến em tin rằng, anh là loại người lấy việc chụp lén làm thú vui?”

“Em có thể hỏi anh, những tấm ảnh này từ đâu mà có. Cũng có thể hỏi anh, liệu có phải anh đã sớm biết em và Cảnh Gia Dương từng có một đoạn tình không mấy vui vẻ. Hay hỏi anh, tại sao lại đi xem mắt với em, tại sao lại kết hôn với em. Tất cả những điều đó anh đều có thể trả lời. Duy chỉ có một câu… chơi đủ chưa, thì anh không trả lời được. Vì hôn nhân không phải trò đùa, anh không đủ vô tâm để đùa giỡn nó.”

“Được, được lắm, bây giờ anh không cần diễn nữa rồi đúng không?” Hứa Chi Nhan gần như phát điên, nước mắt vỡ òa. “Thì ra ngay từ đầu, khi đi xem mắt với em, anh đã có mục đích?”

Cô túm lấy cổ áo anh, hét lên: “Nói đi, anh nói cho em biết, mục đích của anh là gì.”

“Nói đi.” Cô đấm thình thịch vào vai anh.

“Anh nói cho em biết.” Cô gần như sụp đổ. “Tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy? Anh nói đi, em chỉ muốn nghe chính miệng anh nói ra. Anh nói đi…”

Cô từng nghĩ đến tình huống tồi tệ nhất, giọng khản đặc: “Em và người anh thầm yêu, có giống nhau không?”

Dù cô có hỏi thế nào, Cận Thương Châu vẫn giữ thái độ bình thản, không hề nao núng. Chính điều đó khiến cô càng tin rằng suy đoán đầy nực cười kia không hẳn là vô căn cứ. Nếu không, thì anh tốt với cô để làm gì?

Một lúc lâu sau, anh chỉ bình thản nói: “Đợi em bình tĩnh lại, anh sẽ nói cho em biết.”

Nhưng Hứa Chi Nhan lúc này đã chẳng còn muốn biết nữa. Cô đẩy anh ra, quay người bỏ đi khỏi cái vòng mà anh giăng sẵn.

Anh giữ lấy cánh tay cô. “Trời tối rồi, bên ngoài không an toàn.”

“Anh mới là không an toàn.” Cô liếc nhìn anh, rút tay về. “Đừng đi theo em, em không cần anh.”

Nói rồi, cô bỏ đi tay không, không mang theo gì cả.

Vừa bước ra khỏi cửa, cô đã thấy hối hận. Đứng ở đầu đường, tiến cũng không xong mà quay đầu cũng chẳng được.

Trong lúc còn do dự, cô ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ căn hộ. Đúng lúc đó, ánh mắt lạnh nhạt của người đàn ông lướt qua, khiến cô như bị kim đâm. Hừ khẽ một tiếng, cô quay người bỏ đi, không ngoái đầu nhìn lại.

Cận Thương Châu biết rõ, khi cô đang giận, dù nói gì cũng vô ích, giải thích cũng không ai tin. Trong hoàn cảnh thế này mà nói lời tỏ tình, ôm lấy cô rồi thì thầm một câu “người anh thầm yêu luôn là em”, thật quá kém cỏi.

Anh hy vọng cô sẽ hạnh phúc, kể cả nước mắt cũng phải là vì hạnh phúc.

Vì thế, anh không đuổi theo. Chỉ nhặt lên một tấm ảnh, rồi lên tầng gõ cửa.

“Đến đây.” người mở cửa là Tôn Mạt.

“Đừng giở mấy trò hèn hạ này nữa.” Cận Thương Châu mắt u tối, không vòng vo, nói thẳng: “Vợ tôi giúp cô là vì lòng tốt, không phải để cô lợi dụng cơ hội làm tổn thương cô ấy. Một lần là rượu, lần này là ảnh. Nếu còn có lần thứ ba, tôi sẽ không nể tình bạn cùng lớp.”

“Anh… anh…”

“Tự mình xem đi.”

Bức ảnh anh cầm trong tay không chỉ chụp được Hứa Chi Nhan và Cảnh Gia Dương, mà còn phản chiếu bóng dáng anh và Tôn Mạt qua cửa kính.

Thủ đoạn trong thương trường so với Tôn Mạt còn đen tối hơn nhiều, nhưng anh không nói không có nghĩa là không biết, chỉ là lười để tâm.

Nhưng giờ thì tốt rồi, làm vợ anh buồn, chẳng phải anh lại phải đi dỗ sao?

Hứa Chi Nhan cô đơn lê bước trên đường phố, vừa đi vừa lẩm bẩm chửi Cận Thương Châu là đồ khốn.

Cô thề rằng ngày mai sẽ bay về Ngô Lâm, và cả tháng không thèm để ý đến gã đàn ông xấu xa đó nữa.

Càng nghĩ càng thấy tủi thân, cô tìm đại một chiếc ghế công cộng, ôm mặt khóc một trận mà chẳng ra sao.

Khóc đến khi mệt lả, vừa mở mắt ra thì phát hiện có người đang đứng trước mặt.

Cô ngẩng đầu lên theo đôi giày da, vội lau nước mắt rồi đứng bật dậy. “Là chú Bách à? Sao chú không gọi cháu? Để ngài thấy cháuthế này… thật xấu hổ.”

Bách Tùng Lâm không cười cô, chỉ hỏi han nhẹ nhàng: “Đã ăn gì chưa?”

Đúng lúc đó, bụng cô “rột” lên một tiếng, cô lúng túng: “Vẫn chưa ạ.”

“Cháu thích ăn gì?” Giọng ông bình thản. “Món Ngô Lâm được không?”

Chuyện tình cờ gặp nhau trên phố đã là điều không tưởng, vậy mà khi cô tồi tệ nhất, lại có người mời cô ăn cơm.

Quan trọng hơn cả, là được mời về nhà dùng bữa. Người giúp việc ở nhà ông Bách làm món Ngô Lâm rất khéo, trong lúc chuẩn bị, Bách Tùng Lâm mời cô vào phòng trà ngồi nghỉ.

Hứa Chi Nhan ngồi ngay ngắn, không dám động đậy.

Rót cho cô một tách trà, ông hỏi thẳng: “Cãi nhau với Cận Thương Châu à?”

Cô chua xót gật đầu: “Vâng…”

“Có thể nói không?”

“Thì… chỉ là vài chuyện tình cảm.” Cô lúng túng.

“Có chuyện gì mà không thể nói ra?”

“Cháu hỏi rồi, nhưng anh ấy không muốn trả lời.”

Câu nói ấy dường như cũng chạm đến một phần trong ông. Ông nhấp một ngụm trà rồi đặt ly xuống, chậm rãi nói: “Có lẽ cậu ấy có nỗi khổ riêng, giống như tôi… cũng có điều chưa từng nói với cháu.”

“Chú không muốn nói cũng không sao cả. Chuyện của chú cháu không hỏi, vì cháu cũng không muốn biết…” Không đúng. Hứa Chi Nhan nói lỡ lời, vội vàng giải thích. “Xin lỗi, ý cháu là, cháu và Cận Thương Châu là vợ chồng, anh ấy không nên giấu cháu điều gì. Hơn nữa, cháu chỉ muốn xác nhận…”

“Xác nhận… anh ấy có thật lòng với cháu không.”

“Thế còn cháu?” Bách Tùng Lâm hỏi tiếp. “Tình cảm của cháu với cậu ấy thì sao?”

Hứa Chi Nhan ngập ngừng một chút, không nói gì, chỉ gật đầu một cách nghiêm túc.

Cả ngày hôm nay cô đã giằng xé trong lòng, cuối cùng nhận ra rằng, Cận Thương Châu đã dần chiếm một chỗ quan trọng trong tim cô.

Chính vì thế mà cô sợ hãi, dễ nổi nóng. Nói ra những lời ấy, nước mắt không kiểm soát được mà lặng lẽ tuôn rơi.

“Cháu… cháu có chút thích anh ấy rồi.”

Cô không hề hay biết, cùng lúc đó, ngoài cửa, người đàn ông kia khẽ thì thầm không một tiếng động.

“Không chỉ là một chút. Anh chỉ yêu em.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...